← Quay lại trang sách

Chương 36

Trước lúc mặt trời mọc ngày thứ Sáu, Joey Morolto và toán biệt kích của ông đổ bộ xuống phi trường Pensacola trên chiếc DC-9 thuê lại. Lazarov đã chờ sẵn trên hai chiếc limo và tám chiếc van thuê. Khi đoàn xe rời Pensacola đi về hướng đông trên Cao tốc 98, ông hội ý nhanh với Joey về tình hình hai mươi bốn giờ qua. Sau một giờ hội ý, họ kéo đến một chung cư mười hai tầng có tên là Sandpiper tọa lạc tại Destin, ở giữa Strip, cách bãi Panama City một giờ đi xe. Căn penthouse ở tầng trên cùng được Lazarov cung cấp với giá chỉ vỏn vẹn bốn ngàn đô la một tuần. Đó là mức giá khi trái mùa. Phần còn lại của tầng mười hai và toàn bộ tầng mười một đã được thuê cho đám lưu manh.

Ông Morolto quát ra những mệnh lệnh như một viên sĩ quan huấn luyện bị khích động. Một trạm chỉ huy đã được thiết lập trong một phòng lớn của căn penthouse, nhìn ra vùng nước yên tĩnh màu lục bảo. Không một việc gì khiến cho ông ưng ý. Ông muốn dùng điểm tâm và Lazarov đã cử hai chiếc van đến siêu thị Delchamps ở gần đó. Ông muốn McDeere, và Lazarov đã đề nghị ông kiên nhẫn.

Đến rạng sáng, đội quân đã yên vị trong các căn hộ chung cư. Họ chờ đợi.

Cách đó năm cây số, dọc theo bãi biển và trong tầm nhìn từ Sandpipper, F. Denton Voyles và Wayne Tarrance ngồi ở ban công của một căn phòng tầng tám tại Sandestin Hilton. Họ uống cà phê, ngắm mặt trời từ từ dâng lên ở chân trời và bàn bạc về chiến lược. Đêm qua, mọi sự không được tốt đẹp lắm. Chiếc xe vẫn chưa được tìm ra. Không thấy bóng dáng Mitch ở đâu cả. Với sáu mươi đặc vụ FBI và hàng trăm cảnh sát địa phương lùng sục khắp bờ biển, chí ít họ phải tìm ra bằng được chiếc xe. Mỗi giờ qua đi, McDeere có vẻ như càng lúc càng xa xăm.

Cạnh bàn cà phê là một tập hồ sơ chứa các trát bắt. Chúng dành cho Ray McDeere. Một tờ trát ghi là: vượt ngục, đào tẩu phi pháp, trộm cắp và cưỡng dâm. Tội của Abby chỉ là đồng lõa. Tội của Mitch thì đòi hỏi nhiều sáng tạo hơn: cản trở thực thi công lý, cùng với đó là một tội danh mơ hồ là tống tiền. Và dĩ nhiên còn có cả một tội danh dự phòng cũ rích: giả mạo thư tín. Tarrance không chắc lắm phải ghép cái tội danh giả mạo thư tín này vào đâu, nhưng anh đã làm việc nhiều năm cho FBI và chưa từng thấy có vụ nào không bao gồm cái tội danh này.

Các trát bắt đã được ban hành, đã sẵn sàng, và đã được thảo luận đầy đủ với vài chục phóng viên đến từ các tờ báo và trạm truyền hình trên khắp Southeast. Được huấn luyện để giữ khuôn mặt lạnh tanh khi đối đầu với báo chí, Tarrance đang có một khoảng thời gian thú vị bên các phóng viên.

Danh tiếng là cần thiết. Danh tiếng là quan trọng. Nhưng nhà chức trách phải tìm ra bằng được McDeere trước khi đám tội phạm tìm ra hắn.

Rick Acklin chạy băng qua căn phòng, xông ra ban công.

“Đã tìm thấy chiếc xe!” Tarrance và Voyles đứng bật dậy.

“Ở đâu?”

“Bãi Panama City. Trong một bãi đậu trên một con dốc cao.”

“Triệu tập người của chúng ta!” Voyles hét lớn. “Ngừng tìm kiếm ở mọi nơi. Tôi muốn toàn bộ các đặc vụ phải có mặt ở bãi Panama City. Chúng ta sẽ lộn ngược nơi đó từ trong ra ngoài. Lấy toàn bộ lực lượng địa phương mà các anh lấy được. Bảo họ dựng các chốt chặn trên từng cao tốc, từng con đường sỏi đi ra và đi vào nơi đó. Lấy các dấu vân tay trên chiếc xe. Thị trấn đó trông như thế nào?”

“Tương tự như Destin. Một dải ba mươi lăm cây số dọc bãi biển với nhiều khách sạn, nhà nghỉ, chung cư, hàng quán.” Acklin đáp.

“Bắt đầu bằng việc đưa người của chúng ta đến gõ cửa từng khách sạn. Chân dung mô phỏng của cô ta đã sẵn sàng chưa?”

“Chắc là rồi,” Acklin nói.

“Đưa chân dung mô phỏng của cô ta, chân dung mô phỏng của Mitch, chân dung mô phỏng và ảnh căn cước của Ray cho từng đặc vụ và cảnh sát. Tôi muốn tất cả mọi người đi lên đi xuống Strip đều phe phẩy những tấm chân dụng chết tiệt đó.”

“Vâng, thưa ông.”

“Bãi Panama City ở cách bao xa?”

“Khoảng mười lăm phút đi xe về hướng đông.”

“Lấy xe của tôi.”

Chuông điện thoại đánh thức Aaron Rimmer trong phòng của ông ta tại Perdido Beach Hilton. Đó là viên thanh tra của Sở Cảnh sát Hạt Baldwin. Ông Rimmer, họ đã tìm được chiếc xe tại bãi Panama City mới cách đây vài phút, anh ta nói. Nó ở cách Holiday Inn khoảng một cây số rưỡi, trên Cao tốc 98. Một lần nữa, tôi rất tiếc về chuyện cô gái. Hy vọng cô ta vượt qua được, anh ta nói.

Ông Rimmer nói lời cảm ơn rồi lập tức gọi cho ông Lazarov ở Sandpiper. Mười phút sau, ông ta và người bạn cùng phòng Tony đã cùng DeVasher và mười bốn người khác lao xe về hướng đông. Bãi Panama City ở cách ba giờ đi đường.

Tại Destin, Lazarov huy động toán biệt kích của ông ta. Họ nhanh chóng đổ ra ngoài, chen chúc vào những chiếc van và phóng về hướng đông. Trận blitzkrieg đã bắt đầu.

Chỉ mất có vài phút để chiếc U-Haul trở thành một đề tài nóng. Trợ lý quản trị của công ty cho thuê xe ở Nashville là một anh chàng có tên là Billy Weaver. Anh ta mở cửa văn phòng vào sáng sớm thứ Tư, pha cà phê rồi đọc báo. Ở nửa cuối trang nhất, Billy đọc bài phóng sự về Ray McDeere và cuộc săn lùng dọc bờ biển với vẻ đầy quan tâm. Và rồi Abby được nhắc đến. Tiếp đó là cậu em của gã vượt ngục, Mitch McDeere. Cái tên này làm gióng lên một hồi chuông.

Billy mở một ngăn kéo rồi lật giở các sổ sách về những vụ cho thuê xuất sắc. Khá chắc chắn, một người nam có tên là McDeere đã thuê một chiếc năm mét vào tối hôm thứ Tư. M. Y. McDeere, dưới chữ ký có ghi cái tên đó, nhưng giấy phép lái xe thì lại ghi là Mitchell Y. từ Memphis. Là một người yêu nước, một người đóng thuế lương thiện, Billy gọi cho ông anh họ ở Metro Police. Ông anh họ bèn gọi cho văn phòng FBI tại Nashville, và mười lăm phút sau chiếc U-Haul đã trở thành một đề tài nóng.

Tarrance nhận cú điện thoại trên bộ đàm trong lúc Acklin lái xe. Voyles ngồi ở băng ghế sau. Một chiếc U-Haul ư? Tại sao hắn lại cần một chiếc U-Haul? Hắn đã rời Memphis không xe cộ, không quần áo, không giày vớ hay bàn chải đánh răng. Hắn đã bỏ lại con chó không ai cho ăn. Hắn không đem theo mình bất cứ thứ gì. Vậy tại sao lại là chiếc U-Haul? Các sổ sách của Bendini, tất nhiên rồi. Hoặc là hắn rời Nashville với các sổ sách trên chiếc xe tải, hoặc là hắn đang ngồi trên chiếc xe tải đó, trên đường đi lấy các sổ sách. Nhưng tại sao lại là Nashville?

Mitch thức dậy cùng mặt trời. Anh dán lên mái tóc vàng xinh xắn một cái nhìn dài đầy nhục dục và cố quên đi chuyện chăn gối. Hãy đợi đó. Anh để cho cô ngủ, bước quanh đống thùng giấy trong căn phòng nhỏ rồi đi vào phòng tắm. Anh tắm nhanh rồi khoác vào bộ đồ thể thao màu xám mua tại Walmart ở Montgomery. Anh tha thẩn đi bộ dọc bãi biển chừng tám trăm mét cho đến khi tìm thấy một cửa hàng tiện ích. Anh mua nguyên một túi lớn gồm Coca, bánh ngọt, khoai tây chiên, kính râm, nón lưỡi trai và ba tờ báo.

Khi anh trở về, Ray đang chờ cạnh chiếc U-Haul. Họ trải các tờ báo ra chiếc giường của Ray. Sự thể còn tồi tệ hơn cả họ nghĩ. Mobile, Pensacola và Montgomery đều có những phóng sự trang nhất kèm các chân dung mô phỏng của Ray và Mitch, và một lần nữa kèm tấm ảnh căn cước. Theo tờ Pensacola, chân dung mô phỏng của Abby không được phép cho đăng.

Khi các bức chân dung lan tỏa, chúng đã đến rất sát nơi này nơi nọ, và chuẩn bị vượt sang những khu vực khác. Nhưng rất khó để các tin tức đó có thể khách quan. Quỷ tha ma bắt, Mitch nhìn bức chân dung mô phỏng của chính mình và cố tìm một ý kiến khách quan về mức độ sát sao của các tin tức. Các bài phóng sự tràn ngập đủ loại tuyên bố hoang dại của Wayne Tarrance, đặc vụ FBI. Tarrance nói Mitchell McDeere đã bị bắt gặp tại khu vực vịnh Shore – Pensacola; cả anh và Ray đều vũ trang hạng nặng và cực kỳ nguy hiểm; hai anh em đã thề không để bị bắt sống; phần thưởng đang được gom góp để trao tặng bất cứ ai bắt gặp một người nào dẫu chỉ phảng phất giống anh em nhà McDeere. Trong trường hợp đó, xin vui lòng gọi lại cho cảnh sát địa phương.

Họ ăn bánh ngọt và quyết định rằng các bức chân dung không ở gần đến thế. Tấm ảnh căn cước thậm chí càng khôi hài. Họ vào phòng bên và đánh thức Abby dậy. Họ bắt đầu tháo dỡ các hồ sơ Bendini và lắp ráp chiếc camera video.

Lúc chín giờ, Mitch gọi cho Tammy, gọi collect. Cô đã có căn cước và hộ chiếu mới. Anh dặn cô gửi chúng qua Federal Express cho Sam Fortune, ở bàn phía trước của nhà nghỉ Sea Gulf’s Rest, 16694 Cao tốc 98, bãi West Panama City, Florida. Cô đọc cho anh bài phóng sự trang nhất nói về anh và cái băng nhóm nhỏ của anh. Không có chân dung. Anh dặn cô gửi các hộ chiếu xong thì rời khỏi Nashville, lái xe trong bốn giờ đến Knoxville, đăng ký vào một nhà nghỉ lớn, rồi gọi cho anh vào Phòng 39, Sea Gulf’s Rest. Anh đọc cho cô một con số.

Hai đặc vụ FBI gõ cửa căn nhà xe kéo cũ kỹ và rệu rã mang số 286 San Luis. Ông Ainswoth ra mở cửa trong bộ đồ lót. Họ rọi đèn vào các huy hiệu.

“Các anh muốn gì ở tôi?” ông càu nhàu.

Một đặc vụ trao cho ông tờ báo sáng. “Ông có biết hai người này không?”

Ông nghiên cứu tờ báo. “Tôi nghĩ đó là mấy thằng con trai của vợ tôi. Tôi chưa bao giờ gặp chúng.”

“Vợ ông tên gì?”

“Eva Ainswoth.”

“Bà ta ở đâu?”

Ông Ainswoth đang đọc lướt qua tờ báo. “Ở chỗ làm. Tại quán Waffle Hut. Báo nói chúng đang ở quanh đây hả?”

“Vâng, thưa ông. Ông có thấy họ không?”

“Trời, không. Nhưng tôi sẽ đi lấy súng.”

“Vợ ông có gặp họ không?”

“Theo tôi biết thì không.”

“Cảm ơn ông Ainsworth. Chúng tôi được lệnh bố trí giám sát tại đây, phía ngoài đường, nhưng chúng tôi sẽ không làm phiền gì ông đâu.”

“Tốt. Mấy thằng đó điên lắm. Tôi luôn nói vậy mà.”

Cách đó tám trăm mét, một cặp đặc vụ khác kín đáo đậu xe gần quán Waffle Hut và thiết lập việc giám sát.

Đến trưa, tất cả các cao tốc và đường hạt dẫn đến bờ biển quanh bãi Panama City đều được phong tỏa. Dọc theo Strip, cảnh sát chặn giao thông sau mỗi mười cây số. Họ đi từ cửa tiệm áo thun này đến cửa tiệm áo thun kế tiếp, cầm theo các bức chân dung. Họ dán chúng lên các bảng tin tại Shoney’s, Pizza Hut, Taco Bell và hàng chục cửa hàng thức ăn nhanh khác. Họ dặn dò những người thu ngân và phục vụ bàn phải để mắt đến anh em nhà McDeere. Chúng rất nguy hiểm.

Lazarov và người của ông hạ trại tại Best Western, cách Sea Gull's Rest ba cây số rưỡi. Ông thuê một phòng họp lớn rồi thiết lập bộ chỉ huy. Bốn người trong đội quân của ông được phái đi đột kích một cửa tiệm áo thun và đã trở về với đủ loại y phục của du khách, gồm cả nón rơm lẫn nón lưỡi trai. Ông thuê hai chiếc Ford Escort và trang bị cho chúng các máy quét sóng của cảnh sát. Họ tuần tiễu dọc theo Strip, lắng nghe những tiếng quang quác bất tận. Họ lập tức biết tin cuộc săn lùng chiếc U-Haul và tham gia ngay vào đó. Một cách đầy chiến lược, DeVasher trải các chiếc van thuê dọc theo Strip. Cùng với những bộ đàm, họ ngồi chờ một cách thiện lương trong các bãi đậu lớn.

Khoảng hai giờ, Lazarov nhận được cú gọi khẩn từ một nhân viên trên tầng năm của tòa nhà Bendini. Có hai việc. Thứ nhất, một nhân viên lùng sục quanh Cayman đã tìm ra được ông thợ khóa già mà sau khi nhận hối lộ đã nhớ ra mình có đánh mười một chiếc chìa khóa vào khoảng giữa đêm ngày 1 tháng Tư. Mười một chiếc chìa trong hai xâu. Ông ta nói đó là một người nữ, một cô gái người Mỹ rất cuốn hút, một cô nàng tóc sậm với cặp giò tuyệt đẹp. Cô ta thanh toán bằng tiền mặt, có vẻ như vội vã. Ông ta nói các chìa khóa đều dễ làm, ngoại trừ chìa của chiếc Mercedes. Ông ta không chắc về chiếc này. Thứ hai, một chủ ngân hàng từ Grand Cayman đã gọi lại. Hôm thứ Năm vào lúc 9 giờ 33 phút sáng, mười triệu đô la đã được chuyển bằng điện tử từ ngân hàng Royal Bank of Montreal đến ngân hàng Southeastern Bank ở Nashville.

Từ bốn giờ đến bốn giờ rưỡi, các máy quét sóng của cảnh sát hoạt động như điên dại. Những tiếng quang quác vang lên không ngừng. Một nhân viên lễ tân tại khách sạn Holiday Inn đã mô tả được chân dung của Abby, cô gái có khả năng đã thanh toán bằng tiền mặt cho hai căn phòng vào lúc 4 giờ 17 phút sáng thứ Năm. Cô ta đã trả tiền cho ba đêm, nhưng lại không thấy đến kể từ khi các phòng được dọn dẹp vệ sinh vào khoảng một giờ ngày thứ Năm. Hiển nhiên, cả hai phòng đều không có ai qua đêm vào tối thứ Năm. Không thấy cô ta trả phòng, và các phòng đã được thanh toán cho đến trưa thứ Bảy. Nhân viên lễ tân không thấy bóng dáng một người nam đồng lõa nào. Trong một tiếng đồng hồ, Holiday Inn đã chật kín cảnh sát, đặc vụ FBI và đám lưu manh của Morolto. Đích thân Tarrance đã lấy cung người nhân viên lễ tân.

Họ đã ở đây! Đâu đó tại bãi Panama City. Ray và Abby đã được xác nhận. Mitch được tình nghi ở cùng họ, nhưng điều này chưa được xác nhận. Cho đến 4 giờ 58 phút chiều thứ Sáu thì quả bom tấn phát nổ. Một viên cảnh sát hạt xông vào một nhà nghỉ giá rẻ và phát hiện chiếc mui xám và trắng của một chiếc xe tải. Anh ta đi vào giữa hai tòa nhà và mỉm cười khi thấy chiếc xe tải nhỏ U-Haul nấp gọn giữa một dãy phòng hai tầng và những thùng rác Dumster lớn. Anh ghi lại toàn bộ các con số của chiếc xe tải rồi gọi điện về.

Nó trở thành điểm nóng, và chỉ trong vòng năm phút nhà nghỉ đã bị bao vây. Chủ nhà nghỉ bị đuổi khỏi văn phòng ở tiền sảnh và đã yêu cầu được giải thích. Ông ta nhìn các bức chân dung và lắc đầu. Năm tấm huy hiệu của FBI lập tức được gí vào mặt ông, và ông đã trở nên hợp tác.

Được hộ tống bởi một chục đặc vụ, ông xách theo chùm chìa khóa đi từ cánh cửa này đến cánh cửa khác. Bốn mươi tám cánh cửa cả thảy.

Chỉ có bảy căn phòng là có người ở. Ông chủ nhà nghỉ giải thích rằng tại Beachcomber Inn lúc này đang vào mùa vắng khách trong năm. Tất cả những nhà trọ nhỏ hơn đều tồn tại chật vật cho đến ngày Tưởng Niệm, ông giải thích. Ngay cả nhà trọ Sea Gull’s Rest ở cách sáu cây số rưỡi về phía tây cũng đang phải vật vã.

Andy Patrick nhận bản án trọng tội đầu tiên ở tuổi mười chín và ngồi tù bốn tháng vì sử dụng séc khống. Với biệt danh là “ác nhân” hắn thấy làm việc lương thiện là một điều gì đó bất khả thi. Suốt hai mươi năm sau đó, hắn hoạt động chẳng mấy thành công trong vai trò một tên tội phạm hạng xoàng. Hắn lê lết khắp đất nước, làm cái việc trộm cắp vặt ở các cửa hàng, viết chi phiếu khống và đột nhập vào nhà này nhà nọ. Là một gã nhỏ thó, ốm yếu, không bạo lực, năm hai mươi bảy tuổi hắn đã bị đánh thê thảm bởi một viên cảnh sát hạt to béo và ngạo mạn tại Texas. Hắn mất một con mắt và mất luôn toàn bộ sự tôn trọng đối với pháp luật.

Sáu tháng trước, hắn đáp xuống bãi Panama City và tìm được một công việc lương thiện trả bằng đô theo giờ: trực ca đêm tại chiếc bàn phía trước và duy nhất của nhà nghỉ Sea Gull’s Rest. Khoảng chín giờ tối thứ Sáu, hắn đang xem tivi thì một viên cảnh sát hạt to béo và ngạo mạn vênh váo bước qua cửa.

“Đang có cuộc săn người,” ông ta tuyên bố rồi đặt các bản sao chân dung lên chiếc quầy dơ bẩn. “Đang tìm mấy đứa này. Chúng tôi nghĩ chúng đang ở quanh đây.”

Andy nghiên cứu các bức chân dung. Bức của Mitchell Y. McDeere trông rất quen. Các bánh xe trong bộ não trọng tội, ác nhân và hạng xoàng của hắn bắt đầu xoay.

Với con mắt tốt, hắn nhìn viên cảnh sát hạt to béo và ngạo mạn rồi nói. “Chưa từng thấy. Nhưng tôi sẽ để mắt đến chúng.”

“Chúng nguy hiểm đấy,” viên cảnh sát nói.

Mày mới là thằng nguy hiểm, Andy nghĩ.

“Đính chúng lên bức tường đằng kia,” viên cảnh sát ra lệnh.

Bộ mày sở hữu cái nơi chết tiệt này hay sao vậy? Andy nghĩ. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không được phép đính lên tường bất cứ thứ gì.”

Viên cảnh sát đông cứng lại, ngả chiếc đầu sang bên, nhìn xoáy vào Andy qua cặp kính mát dày. “Nghe này, nhãi ranh, tao cho phép mày đấy.”

“Tôi rất tiếc, thưa ông, tôi không thể đính bất cứ thứ gì lên tường trừ phi ông chủ của tôi sai tôi làm.”

“Vậy ông chủ của mày đâu?”

“Tôi không biết. Có thể ở một quán bar nào đó.”

Viên cảnh sát cẩn thận nhặt lên các tấm ảnh. Ông bước ra sau quầy rồi đính nó lên tấm bảng thông báo.

Hoàn thành xong, ông ngó xuống Andy và nói, “Vài giờ nữa tao sẽ trở lại. Mày mà gỡ chúng xuống thì tao sẽ bắt mày vì tội cản trở công lý.”

Andy không nao núng. “Chả liên quan gì. Tôi từng bị tóm một lần ở Kansas nên tôi biết tất tật.”

Đôi má của viên cảnh sát béo chuyển thành màu đỏ. Ông ta nghiến răng. “Mày là một thằng ranh con tinh tướng, phải vậy không?” “Dạ phải, thưa ông.”

“Mày mà gỡ chúng xuống, tao hứa sẽ bắt nhốt mày vào tù vì một tội danh nào đó.”

“Tôi từng ở đó trước đấy, và nó chẳng phải là điều gì ghê gớm cả.”

Có ánh đèn chớp đỏ và tiếng còi hụ trên Strip cách đó không xa. Viên cảnh sát quay sang nhìn cảnh náo nhiệt. Ông làu bàu gì đó rồi vênh váo ra khỏi cửa. Andy quẳng các bức chân dung vào sọt rác. Trong vài phút, hắn quan sát những chiếc xe cảnh sát né tránh lẫn nhau trên Strip. Rồi hắn băng qua bãi đậu, đến một tòa nhà ở phía sau. Hắn gõ cửa Phòng 38.

Hắn đợi một lúc rồi gõ lại.

“Ai đó?” một giọng nữ cất lên.

“Quản lý đây,” Andy đáp, hãnh diện với chức danh mới của mình. Cửa mở và một người nam lách ra. Người này có nhân dạng trùng khớp với bức ảnh chân dung của Mitchell Y. McDeere.

“Vâng, có chuyện gì vậy?”

Andy nhận ra vẻ bồn chồn của ông McDeere. “Cảnh sát vừa tạt qua. Hiểu ý tôi rồi chứ?”

“Họ muốn gì?” ông McDeere hỏi lại, vẻ ngây ngô.

Muốn cái mông của mày đó, Andy nghĩ. “Chỉ hỏi han rồi cho xem hình. Tôi đã xem chúng rồi, ông biết đấy.”

“Ừ hứ,” Mitch ầm ừ.

“Những tấm hình rất đẹp,” Andy nói.

Mitch trừng trừng nhìn Andy.

“Bọn cớm nói một trong những tay này vừa vượt ngục. Hiểu ý tôi rồi chứ? Tôi từng ngồi tù và tôi nghĩ mọi người đều nên vượt ngục, ông biết đấy,” Andy nói.

Ông McDeere mỉm cười, một nụ cười rất bồn chồn.

“Tên anh là gì?” anh hỏi.

“Andy.”

“Tôi có đề nghị này cho anh đây, Andy. Tôi sẽ đưa anh một ngàn đô ngay bây giờ. Ngày mai, nếu như anh vẫn không thể nhận ra bất cứ ai, tôi sẽ đưa anh thêm một ngàn đô nữa. Cũng vậy cho ngày kế tiếp.”

Một đề nghị tuyệt vời, Andy nghĩ, nhưng nếu gã này trả được một ngàn đô thì chắc chắn hắn sẽ trả được năm ngàn mỗi ngày, Đó là một cơ hội cho sự nghiệp của hắn.

“Không.” Andy nói chắc nịch. “Năm ngàn đô mỗi ngày.”

Ông McDeere không có vẻ gì là do dự. “Vậy đi nhé. Để tôi đi lấy tiền.” Ông ta vào phòng rồi trở ra với một cọc tiền.

“Năm ngàn đô mỗi ngày, Andy. Đó là thỏa thuận của chúng ta đúng không?”

Andy cầm tiền, nhìn quanh quất. Hắn sẽ đếm lại sau. “Tôi đoán ông cũng muốn giữ cho cô gái được an toàn, phải vậy không?” Andy hỏi.

“Ý hay đấy. Được như vậy thì tốt quá.”

“Thêm năm ngàn nữa,” Andy nói.

Ông McDeere có phần lưỡng lự. “Được, tôi còn một thỏa thuận nữa. Sáng mai, một phong bì của Fed Ex sẽ đến bàn của anh. Tên người nhận là Sam Fortune. Anh mang nó lại cho tôi và giữ cho cô gái an toàn, tôi sẽ đưa anh thêm năm ngàn nữa.”

“Không được đâu. Tôi trực ca đêm.”

“Thôi được, Andy. Nếu anh làm việc trong suốt dịp cuối tuần, hai mươi bốn trên hai mươi bốn, giữ cho cô gái an toàn và trao phong bì cho tôi thì sao nhỉ? Anh có làm được không?”

“Dĩ nhiên. Chủ của tôi là một bợm nhậu. Tôi mà làm việc trong dịp cuối tuần thì hẳn là ông ta thích lắm.”

“Bao nhiêu tiền, Andy?”

Tới luôn đi, Andy nghĩ. “Hai mươi ngàn nữa.”

Ông McDeere mỉm cười. “Anh có nó rồi đấy.”

Hắn bỏ đi, không nói một lời nào, còn Mitch thì rút vào Phòng 38. “Ai đó?” Ray gắt gỏng.

Mitch mỉm cười khi nhìn qua các tấm mành cửa sổ.

“Em đã biết trước chúng ta cần một bước đột phá thì may ra mới thoát khỏi nơi này. Em nghĩ chúng ta vừa tìm ra được bước đột phá đó.