Chương 39
Màn đêm mang những luồng gió mát đến bãi biển dọc theo Strip. Vầng dương đã nhanh chóng biến mất và không được mặt trăng thế chỗ. Phía xa xa trên đỉnh, những đám mây đen hiền hòa bao trùm cả bầu trời, và nước biển phủ một màu đen tuyền.
Đêm đen kéo những người câu cá đến cầu tàu Dan Russell ở trung tâm của Strip. Dọc theo kiến trúc bê tông này, họ tụ tập thành nhóm từ ba đến bốn người, lặng lẽ nhìn những sợi dây câu của họ cắm vào màn nước đen cách sáu mét bên dưới. Họ bất động đứng tựa vào lan can, thi thoảng lại khạc nhổ và nói chuyện với nhau. Họ thích những làn gió, sự im ắng và mặt nước tĩnh lặng. Thậm chí còn thích hơn cả những chú cá liều lĩnh thi thoảng lại cắn câu. Họ là những người đi nghỉ mát từ miền bắc, đến đây hàng năm vào cùng một dịp cuối tuần. Họ ngụ lại ở cùng một khách sạn, đi đến cùng một cầu tàu để câu cá hàng đêm trong bóng tối và thảng thốt trước đại dương. Cạnh họ là những chiếc xô đầy mồi và những phích lạnh nho nhỏ chứa đầy bia.
Từng chặp suốt ban đêm, có những người không phải dân câu cá hay những cặp uyên ương đi lang thang đến cầu tàu rồi tản bộ hàng trăm mét ra đến tận đầu mút. Trong vài phút, họ ngắm nghía màn nước đen hiền hòa rồi quay sang chiêm ngưỡng những tia sáng từ hàng triệu ngọn đèn lập lòe dọc theo Strip. Họ nhìn những người câu cá đang túm tụm đứng bất động, chống cùi chỏ lên lan can. Những người câu cá không để ý đến họ. Những người câu cá cũng không để ý đến Aaron Rimmer khi hắn thản nhiên đi giữa họ vào lúc khoảng mười một giờ. Hắn đứng hút thuốc ở cuối cầu tàu rồi liệng đọt vào đại dương. Hắn nhìn dọc bãi biển và nghĩ ngợi về hàng ngàn căn phòng trọ lẫn căn hộ chung cư.
Cầu tàu Dan Russell là chiếc nằm xa nhất về phía tây trong số ba cầu tàu ở bãi Panama City. Nó là cầu tàu mới nhất, dài nhất và cũng là chiếc duy nhất xây hoàn toàn bằng bê tông. Hai chiếc kia cũ hơn và được làm bằng gỗ. Ở trung tâm của Strip có một tòa nhà nhỏ bằng gạch, bên trong có một cửa hàng dụng cụ, một quầy bar và các phòng vệ sinh. Chỉ có các phòng vệ sinh là mở cửa vào ban đêm.
Nó nằm ở hướng đông của Sea Gull’s Rest, có lẽ chỉ cách tám trăm mét. Vào lúc mười một giờ ba mươi, Abby rời Phòng 39, bước nhanh qua chiếc bể bơi bẩn, rồi bắt đầu đi dọc theo bãi biển về hướng đông. Cô mặc quần lửng, đội nón rơm trắng, khoác áo gió với cổ áo lật lên trùm quanh tai. Cô bước chầm chậm, hai tay đút sâu trong túi như một người đi dạo trầm tư và kinh nghiệm. Năm phút sau, Mitch rời phòng, bước nhanh qua chiếc bể bơi bẩn, đi theo các bước chân của cô. Anh nhìn ra biển trong khi đi. Hai người chạy bộ tiến đến gần, mồ hôi văng tung tóe. Họ nói chuyện với nhau giữa những hơi thở. Để phòng hờ sự cố, anh mang theo một chiếc còi cột vào dây đeo cổ, bỏ vào túi chiếc áo đen cotton. Trong tất cả các túi quần túi áo, anh nhồi nhét sáu mươi ngàn tiền mặt. Anh nhìn ra biển rồi sốt ruột nhìn Abby ở phía trước. Khi anh ở cách bãi biển hai trăm mét, Ray rời Phòng 39 sau cùng. Anh khóa nó lại rồi giữ chìa. Quấn quanh eo của anh là mười hai mét dây nylon đen. Khẩu súng được đút vào đó. Một chiếc áo gió thùng thình che khuất hoàn hảo tất cả những món đó. Andy đã chém thêm hai ngàn nữa cho quần áo và vật dụng.
Ray bước nhanh ra bãi biển. Anh nhìn theo Mitch và chỉ loáng thoáng thấy Abby. Bãi biển trống trơn.
Lúc này đã gần nửa đêm ngày thứ Bảy và hầu hết những người câu cá đã rời cầu tàu thêm một đêm nữa. Abby thấy ba người đi câu tụ thành một nhóm nhỏ gần các phòng vệ sinh. Cô lướt nhanh qua họ rồi tha thẩn bước đến cuối cầu tàu, nơi cô đứng tựa vào lan can bê tông, nhìn ra bóng tối mênh mông của Vịnh. Những đèn đỏ cứu sinh nằm tản mác đến mút tầm mắt. Những ngọn đèn dẫn đường màu xanh và trắng tạo thành một đường thẳng tắp ở hướng đông. Một ngọn đèn vàng chớp tắt phát ra từ một con tàu đang nhích dần từng chút ở chân trời. Cô đang đứng một mình ở cuối cầu tàu.
Mitch ngồi khuất trên một chiếc ghế bãi biển dưới một cây dù xếp gần lối vào cầu tàu. Tuy anh không thấy được cô, nhưng lại có tầm nhìn tốt hướng ra biển. Cách đó mười lăm mét. Ray ngồi trong bóng tối trên một chiếc bục bằng gạch. Hai chân anh đong đưa trên cát. Họ chờ đợi. Họ nhìn đồng hồ.
Chính xác lúc nửa đêm, Abby nôn nóng kéo khóa chiếc áo gió, lấy ra một chiếc đèn chớp nặng. Cô nhìn mặt nước bên dưới rồi quả quyết nắm chặt nó. Cô để sát nó vào bụng, che chắn nó bằng chiếc áo gió, nhắm ra hướng biển rồi nhấn ba lần vào một chiếc nút. Bật, tắt. Bật, tắt. Bật, tắt. Bóng đèn màu xanh lục chớp ba lần. Cô giữ chặt nó và nhìn ra đại dương.
Không có hồi âm. Sự chờ đợi kéo dài như bất tận. Hai phút sau, cô lại chớp đèn một lần nữa. Lần thứ ba. Vẫn không có hồi âm. Cô hít một hơi sâu và lẩm bẩm nói một mình. “Bình tĩnh đi, Abby, bình tĩnh đi. Ông ta đang ở đâu đó ngoài kia. Cô bật tắt thêm ba lần nữa rồi chờ đợi. Không có hồi âm.
Mitch ngồi trên mép của chiếc ghế bãi biển, lo lắng nhìn ra biển.
Từ khóe mắt, anh thấy một thân hình đang tiến đến, hầu như đang chạy đến, từ hướng tây. Hắn nhảy lên các bậc thang của cầu tàu. Đó là gã Bắc Âu. Mitch băng nhanh qua bãi biển, bám theo hắn.
Aaron Rimmer đang đi sau những người câu cá bọc quanh tòa nhà nhỏ thì thấy một cô gái đội nón trắng đứng ở cuối cầu tàu. Cô ta đang lom khom, bấm bấm thứ gì đó. Đèn lại lóe lên lần nữa, ba lần. Hắn lẳng lặng tiến đến cô.
“Abby.”
Cô quay phắt lại, toan hét lên. Rimmer lao đến, xô cô vào lan can. Từ trong bóng tối, Mitch cắm đầu lao thẳng vào chân hắn và cả ba cùng ngã nhào xuống sàn bê tông trơn trượt. Mitch cảm nhận được khẩu súng dắt sau lưng gã Bắc Âu. Anh man dại vung tay và... đấm hụt. Rimmer xoay mình, đấm một cú trời giáng vào mắt trái của Mitch. Abby vung chân đá rồi lồm cồm bò thoát. Mitch tối tăm mặt mũi và choáng váng. Rimmer đứng phắt dậy, quơ tay ra sau lưng để tìm khẩu súng, nhưng hắn không bao giờ tìm ra được nó. Ray lao đến như một chiếc cọc công thành, hất văng gã Bắc Âu vào lan can. Anh giáng bốn cú đấm búa bổ vào mắt và mũi hắn, cả hai nơi này đều phụt máu. Những kỹ năng học hỏi từ trong tù. Gã Bắc Âu thấm đòn cả bốn cú, và Ray công phá đầu hắn bằng bốn cú đá mạnh. Hắn rên rỉ thảm thiết rồi gục xuống, tiếp đất bằng khuôn mặt.
Ray tước khẩu súng, trao cho Mitch. Anh lúc này đã đứng dậy, cố tập trung nhìn bằng con mắt lành. Abby nhìn ra ngoài cầu tàu. Không có ai.
“Chớp đèn lại đi.” Ray nói trong khi tháo sợi dây quấn quanh eo. Abby quay ra biển, che đèn lại, tìm chiếc nút, rồi bắt đầu bật tắt như điên dại.
“Anh định làm gì vậy?” Mitch thì thầm nhìn Ray và sợi dây.
“Có hai lựa chọn. Hoặc là ta bắn bể gáo hắn hoặc là ta nhấn nước hắn.”
“Chúa ơi!” Abby thốt lên trong khi vẫn nhá đèn.
“Đừng bắn,” Mitch thì thầm.
“Cảm ơn.” Ray nói. Anh cầm lên một đoạn đoạn dây ngắn, cột chặt nó quanh cổ gã Bắc Âu rồi bắt đầu kéo. Mitch quay lại, bước đến giữa thi thể và Abby. Cô cố gắng tránh nhìn.
“Xin lỗi nhe. Chúng tao không có lựa chọn nào,” Ray lầm bầm, hầu như nói với chính mình.
Không có sự kháng cự nào, không có cử động nào từ gã đàn ông đã bất tỉnh. Sau ba phút, Ray thở hắt ra và tuyên bố, “Hắn chết rồi!” Anh cột đầu dây bên kia vào một chiếc cột, kéo cái xác xuống dưới lan can rồi từ từ hạ nó xuống nước.
“Để anh xuống trước,” Ray nói khi trườn qua lan can và thòng sợi dây xuống. Hai mét rưỡi bên dưới sàn cầu tàu có một thanh giầm thép nối hai cột bê tông dày ngập trong nước. Một nơi ẩn náu rất tốt. Abby là người kế tiếp. Ray nắm chân cô khi cô tóm sợi dây và lẹ làng leo xuống. Với chỉ một bên mắt lành, Mitch bị mất thăng bằng và xém nữa đã phải bơi.
Nhưng họ đã làm được. Họ ngồi trên thanh giầm, ba mét bên trên mặt nước lạnh và tối đen. Ba mét bên trên đám cá, và bên trên thị thể gã Bắc Âu. Ray cắt sợi dây để cái xác chìm sâu dưới đáy trước khi nó nổi lên lại trong một vài ngày tới.
Họ ngồi như ba con cú trên một cành cây, nhìn những ngọn đèn cứu sinh và đèn dẫn đường, chờ vị cứu tinh đến từ biển. Nhưng âm thanh duy nhất chỉ là những tiếng sóng biển vỗ nhè nhẹ bên dưới cùng với tiếng lách cách đều đặn của chiếc đèn chớp.
Và cả những giọng nói từ sàn cầu tàu phía bên trên nữa. Những giọng nói lo lắng, bồn chồn, hoảng loạn trong cuộc tìm kiếm một ai đó. Rồi chúng biến mất.
“Rồi đó, em trai, giờ thì chúng ta làm gì?” Ray thì thào.
“Kế hoạch B,” Mitch nói.
“Đó là gì vậy?”
“Bắt đầu bơi.”
“Vui ghê nhỉ,” Abby nói, vẫn bấm nút.
Một giờ trôi qua. Thanh giầm thép mặc dù có vị trí tuyệt vời nhưng không được thoải mái cho lắm.
“Cô chú có để ý hai con tàu đằng kia không?” Ray khẽ hỏi.
Các con tàu này không lớn. Trong một giờ qua, chúng cứ chầm chậm rảo qua rảo lại ở ngoài khơi một cách đầy khả nghi, chỉ cách bãi biển chừng một hải lý.
“Em nghĩ đó là tàu cá,” Mitch nói.
“Ai mà đi bắt cá vào lúc một giờ sáng chứ?” Ray hỏi.
Ba người họ nghĩ ngợi về chuyện này. Không có lời giải thích.
Abby thấy nó trước tiên. Cô hy vọng, cô cầu nguyện đó đừng là cái xác đang nổi lên trước mắt họ. “Đằng kia,” cô nói, trỏ ra biển từ khoảng cách năm mươi mét. Đó là một vật đen thui, nổi trên mặt nước và đang di chuyển từ từ về phía họ. Họ đăm đăm nhìn nó. Kế đến là cái âm thanh nghe như tiếng máy khâu.
“Tiếp tục nhá đèn đi,” Mitch nói. Nó tiến đến gần hơn.
Đó là một người đàn ông trên một chiếc xuồng nhỏ. “Abanks!” Mitch thốt lên. Tiếng ro ro vụt tắt.
“Abanks,” anh thốt lên lần nữa.
“Mấy người ở cái nơi quái quỷ nào vậy?” có tiếng đáp lại.
“Ở đây nè. Dưới cầu tàu. Nhanh lên, chết tiệt!”
Tiếng ro ro vang lên lớn hơn và Abanks đậu chiếc xuống cao su hai thước rưỡi của ông dưới cầu tàu. Họ đu xà, mừng rỡ đáp xuống xuồng. Họ im lặng ôm nhau rồi ôm Abanks. Ông rồ máy chiếc động cơ điện năm mã lực rồi hướng thẳng ra khơi.
“Nãy giờ ông ở đâu?” Mitch hỏi.
“Đi lòng vòng.” Abanks uể oải đáp.
“Sao đến trễ vậy?”
“Tôi đến trễ vì phải né mấy cái tàu cá chứa đầy mấy gã ngốc mặc đồ du khách mà lại giả làm dân chài.”
“Theo ông đó là đám Morolto hay đám Fibbie?” Abby hỏi.
“Này nhé, đã là mấy gã ngốc thì chúng chỉ có thể là một trong hai đám đó mà thôi.”
“Chuyện gì xảy ra với chiếc đèn màu lục của ông?”
Abanks trỏ vào chiếc đèn chớp của ông ở bên cạnh động cơ. “Nó hết pin.”
Con tàu là chiếc thuyền buồm mà Abanks đã tậu được ở Jamaica với giá chỉ hai trăm ngàn. Một người bạn đã chờ sẵn ở các bậc thang và giúp họ lên boong. Tên ông ta là George, đơn giản là George, và ông ta nói tiếng Anh với một tiết tấu nhanh. Abanks nói có thể tin tưởng ông ta.
“Có Whiskey trong tủ, nếu mấy người thích,” Abanks nói. Ray tìm ra Whiskey, Abby thì tìm ra tấm mền và cô nằm lên chiếc trường kỷ nhỏ. Mitch đứng trên boong ngắm nghía chiếc thuyền mới của anh. Khi Abanks và George đã đưa chiếc xuồng lên xọng, Mitch nói, “Ta hãy chạy khỏi đây. Bây giờ đã đi được chưa?”
“Tùy anh thôi.” George làu bàu.
Mitch nhìn những ánh đèn dọc bãi biển và nói lời tạm biệt. Anh đi xuống dưới boong và rót cho mình một tách Scotch.
Wayne Tarance mặc nguyên si quần áo, nằm vắt ngang trên giường, ngủ mê mệt. Anh đã không đi đâu kể từ cú điện thoại sau cùng cách đây sáu giờ. Điện thoại reo ngay cạnh anh. Đợi đủ bốn lần reo, anh nhấc nó lên.
“A lô.” Giọng anh uể oải và ngái ngủ.
“Wayne hả cưng. Tôi có đánh thức anh dậy không đấy?”
“Dĩ nhiên.”
“Bây giờ thì anh lấy những tài liệu đó được rồi đó. Phòng 39, Nhà nghỉ Sea Gull's Rest, Cao tốc 98, bãi Panama City. Ở bàn tiếp tân có một gã tên là Andy. Hắn sẽ đưa các anh vào phòng. Nhớ cẩn thận bọn chúng. Anh bạn của tôi đã cho chúng một vố tuyệt đẹp và đích đáng. Và anh ta cũng đã xuất hiện mười sáu tiếng đồng hồ trong các băng video, cho nên hãy tử tế vào.”
“Tôi hỏi câu này được không,” Tarrance hỏi.
“Dĩ nhiên, bé cưng, bất cứ câu nào.”
“Hắn ta tìm được cô ở đâu vậy? Chuyện này mà không có cô thì không thể nào thành.”
“Ô, cảm ơn nhé, Wayne. Anh ta tìm được tôi ở Memphis. Chúng tôi kết bạn với nhau, và anh ta tặng tôi một đống tiền.”
“Bao nhiêu?”
“Chuyện đó thì có gì là quan trọng, Wayne? Em sẽ không bao giờ phải đi làm nữa. Em phải chạy đây cưng. Vụ này vui thật đó.”
“Hắn đang ở đâu?”
“Trong khi chúng ta đang nói chuyện, anh ta đã ở trên một chiếc máy bay đi Nam Mỹ. Nhưng làm ơn đừng phí thời gian tìm cách bắt anh ta. Wayne cưng, em yêu anh, nhưng ngay cả ở Memphis anh còn chưa bắt nổi anh ta nữa mà. Tạm biệt nhé.” Cô ngắt máy