Chương 40
Binh minh ngày Chủ nhật. Chiếc thuyền buồm mười hai mét lướt nhanh về hướng nam với các cánh buồm giương hết cỡ dưới bầu trời trong xanh. Abby đang say giấc trong căn phòng lớn. Trên trường kỷ, Ray đang trong cơn mê sảng do Scotch gây ra. Abanks đang chợp mắt đâu đó ở bên dưới.
Mitch ngồi trên boong nhấp cà phê lạnh, nghe George giải thích những kiến thức căn bản của việc lái thuyền buồm. Ông trạc tuổi cuối ngũ tuần với mái tóc dài, bạc, nhuộm vàng và làn da sẫm, rám nắng. Ông nhỏ thó và dẻo dai, dáng dấp trông rất giống Abanks. Ông sinh ra ở Úc, nhưng mười tám năm trước đây đã trốn khỏi đó sau một vụ cướp ngân hàng lớn nhất trong lịch sử nước này. Ông và đối tác của ông đã xoáy được mười một triệu tiền mặt và đồ bạc rồi đào tẩu theo những hướng khác nhau. Ông nghe nói đối tác của ông nay đã từ trần.
George không phải là tên thật của ông, nhưng ông đã sử dụng cái tên đó suốt hai mươi tám năm qua và đã quên luôn cái tên thật. Ông phát hiện ra Caribe vào cuối thập niên sáu mươi, và sau khi xem xét hàng ngàn hòn đảo nhỏ hoang sơ có sử dụng tiếng Anh, ông quyết định mình đã tìm ra được mái nhà. Ông bỏ tiền vào các ngân hàng ở Bahamas, Belize, Panama và, dĩ nhiên, Grand Cayman. Ông xây một dinh thự nhỏ trên một dải bờ biển hoang vắng tại Little Cayman và đã dành hai mươi mốt năm qua đi lang thang khắp Caribe trên con thuyền buồm chín mét của ông. Vào mùa hè và đầu mùa thu, ông ở gần nhà, nhưng từ tháng Mười đến tháng Sáu, ông sống trên con thuyền và nhảy hết từ đảo này sang đảo khác. Ông đã đặt chân lên hơn ba trăm hòn đảo ở Caribe. Có một dạo ông ngụ lại hai năm chỉ mỗi tại Bahamas.
“Có đến hàng ngàn hòn đảo,” ông giải thích. “Và nếu anh chịu di chuyển thì họ sẽ không bao giờ tìm ra anh.”
“Họ có còn truy lùng ông không?” Mitch hỏi.
“Tôi không biết. Tôi đâu thể nào gọi cho họ và hỏi, anh biết đấy. Nhưng tôi ngờ là không.”
“Đâu là nơi tốt nhất để ẩn náu?”
“Trên con thuyền này. Nó là một du thuyền nhỏ xinh xắn, và một khi anh học được cách giong buồm thì đó là nhà của anh. Hãy tìm cho mình một hòn đảo nhỏ ở đâu đó, có lẽ tại Little Cayman hay Brac – cả hai vẫn còn hoang sơ rồi xây một ngôi nhà. Hãy làm như tôi nói. Và hãy dành phần lớn thời gian trên con thuyền này.”
“Khi nào thì ông thôi lo lắng về việc bị truy lùng?”
“Ồ, tôi vẫn còn nghĩ về việc đó, anh biết đấy. Nhưng tôi không lo nữa. Anh cuỗm được bao nhiêu?”
“Trên dưới tám triệu,” Mitch nói.
“Tốt đấy. Anh đã có đủ tiền để làm tất cả những gì anh thích, cho nên hãy quên họ đi. Hãy rong chơi trên các hòn đảo trong cả phần đời còn lại của anh. Có những thứ còn tồi tệ hơn nhiều, anh biết đấy.”
Trong bốn ngày, họ giong buồm đến Cuba rồi bọc quanh nó đi về hướng Jamaica. Họ nhìn George làm việc và lắng nghe các thuyết giáo của ông. Sau hai mươi năm giong buồm đi khắp Caribe, ông là người dày dạn kiến thức và rất kiên nhẫn. Ray, nhà ngôn ngữ, lắng nghe và ghi nhớ từng từ một, chẳng hạn như buồm lớn, cột buồm, mạn tàu, bánh lái, mạn sau, chóp cột buồm, dây chằng cột buồm, dây cứu sinh, trụ chống sàn tàu, tời căng, cầu mũi, gờ cản nước, kết cấu đuôi, móc buồm, dây buồm, buồm chính, buồm tam giác, các buồm trước, các buồm sau, cọc néo, bộ chỉnh buồm... George giảng giải về những kỹ thuật sử dụng đuôi tàu, mượn gió, hứng gió, đi ngược gió, điều khiển, tăng tốc, giữ thăng bằng, đọc hướng... Ray hấp thu ngôn ngữ của việc lái thuyền buồm, còn Mitch thì nghiên cứu các kỹ thuật.
Abby ở lại trong ca bin. Cô nói rất ít và chỉ mỉm cười khi cần. Cuộc sống trên thuyền không phải là thứ gì đó cô mơ ước. Cô nhớ ngôi nhà của cô và tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với nó. Có lẽ ông Rice sẽ tiếp tục xén cỏ và nhổ mầm dại. Cô nhớ những con đường phủ bóng râm, những thảm cỏ gọn gàng và những tốp nhỏ những đứa trẻ cưỡi xe đạp. Cô nghĩ về con chó và cầu sao ông Rice chịu nhận nuôi nó. Cô lo cho cha mẹ - sự an toàn và nỗi sợ hãi của họ. Biết đến bao giờ cô mới gặp lại họ? Sẽ phải mất nhiều năm, cô quyết định như vậy, và cô sẽ chấp nhận điều đó miễn họ được an toàn.
Những suy nghĩ của cô không thoát được khỏi thực tại. Tương lai thì vẫn còn mờ mịt.
Trong ngày thứ hai của phần đời còn lại, cô bắt đầu viết thư. Những lá viết cho cha mẹ, cho Kay Quin, cho ông Rice và cho vài người bạn. Những lá thư sẽ không bao giờ được gửi đi, cô biết điều đó, nhưng chúng sẽ giúp cô đưa từ ngữ lên trên giấy.
Mitch quan sát Abby rất kỹ, nhưng vẫn để mặc cô. Thực sự, anh không biết phải nói gì. Có lẽ sẽ mất vài ngày nữa anh và cô mới nói chuyện được với nhau.
Đến cuối ngày thứ bốn, vào thứ Tư, Grand Cayman bắt đầu hiện ra. Họ chầm chậm đánh một vòng bọc quanh nó rồi neo lại cách bờ một hải lý. Sau khi trời tối, Barry Abanks chào tạm biệt. Gia đình McDeere chỉ giản dị cảm ơn ông và ông lặng lẽ ra đi trên chiếc xuồng cao su. Ông sẽ xuống bờ cách Bodden Town ba hải lý tại một khu lặn khác, và ông sẽ triệu tập các đội trưởng đến gặp ông. Ông sẽ biết nếu có ai đó khả nghi ở quanh đây. Abanks không muốn có rắc rối.
Dinh thự nhỏ của George ở Little Cayman bao gồm một ngôi nhà chính bằng gỗ sơn trắng và hai ngôi nhà phụ nhỏ hơn ở bên ngoài. Nó nằm sâu trong nội địa khoảng hơn ba trăm mét, trên một vịnh nhỏ. Ngôi nhà gần nhất cũng không ai nhìn thấy được. Một người phụ nữ bản địa sống trong ngôi nhà nhỏ nhất và chăm sóc toàn bộ nơi này. Tên của bà ta là Fay.
Gia đình McDeere ngụ trong ngôi nhà chính. Họ đang cố gắng khởi đầu cái quy trình làm lại cuộc đời. Ray, kẻ vượt ngục, đi lang thang trên bãi biển suốt hàng giờ và không giao tiếp với bất cứ ai. Anh cảm thấy phởn phơ, nhưng không muốn để lộ ra điều đó. Mỗi ngày, anh và George đều lấy tàu ra biển suốt nhiều giờ và uống Scotch với nhau trong khi khám phá các hòn đảo. Họ thường say khướt khi trở về.
Những ngày đầu tiên trong cuộc đời mới của Abby diễn ra trong căn phòng nhỏ trên gác, nhìn ra vịnh. Cô viết thêm nhiều lá thư rồi bắt đầu viết nhật ký. Cô ngủ một mình.
Hai lần mỗi tuần, Fay lái chiếc Volswagen vào thị trấn để mua nhu yếu phẩm và kiểm tra thư từ. Một ngày nọ, cô trở về với một chiếc túi nhận từ tay Barry Abanks. George trao nó lại cho Mitch. Trong túi có một bưu kiện gửi cho Abanks từ Doris Greenwood ở Miami. Mitch xé toang chiếc phòng bì dày khổ legal và tìm thấy ba tờ báo, hai từ Atlanta và một từ Miami.
Các dòng tít nói về vụ khởi tố hàng loạt ở hãng luật Bendini tại Memphis. Năm mươi thành viên hiện tại và thành viên cũ của hãng đã bị khởi tố, cùng với đó là ba mươi người tình nghi là thành viên của gia đình tội phạm Morolto ở Chicago. Nhiều khởi tố khác sẽ còn đến, Thẩm phán Liên bang hứa như vậy. Đây mới chỉ là phần đỉnh của tảng băng ngầm. Giám đốc F. Delton Voyles đã cho phép trích dẫn lời của ông, gọi đây là một “đòn mạnh giáng lên tội ác có tổ chức ở Hoa Kỳ.” Đây có thể là “một lời cảnh báo khốc liệt cho những giới chuyên môn và doanh nhân bị cám dỗ bởi những đồng tiền bẩn,” ông nói vậy.
Mitch gập tờ báo lại rồi đi bộ một cuốc rất dài dọc bãi biển. Dưới một bụi cây cọ, anh tìm được ít bóng mát và ngồi xuống. Tờ báo ở Atlanta nêu tên tất cả các luật sư của Bendini bị truy tố. Anh chầm chậm đọc chúng. Chẳng có gì vui vẻ khi đọc những cái tên này. Anh cảm thấy hầu như thương xót cho Nathan Locke. Chỉ hầu như thôi. Rồi đến Wally Hudson, Kendall Mathan, Jack Aldrich, và cuối cùng là Lamar Quin. Anh có thể thấy được khuôn mặt họ. Anh biết vợ con của họ. Ngồi phóng mắt ra đại dương rực rỡ, Mitch nghĩ về Lamar và Kay Quin. Anh yêu mến họ và anh thù ghét họ. Họ đã tiếp tay lôi kéo anh vào hãng, và họ chẳng phải là không đáng trách. Nhưng họ đã từng là những người bạn của anh. Thật là đáng tiếc. Có lẽ Lamar chỉ ngồi tù vài năm rồi sẽ được phóng thích. Có lẽ Kay và lũ nhỏ sẽ trụ lại được. Có lẽ.
“Em yêu anh, Mitch.” Abby đang đứng phía sau anh. Cô cầm theo một chiếc vại bằng nhựa và hai chiếc tách. Anh nhoẻn cười với cô rồi trỏ vào chỗ cát bên cạnh. “Trong vại có gì vậy?”
“Rum Punch. Fay pha cho vợ chồng mình.”
“Có nặng không?”
Cô ngồi xuống cạnh anh trên cát. “Chủ yếu là Rum. Em bảo Fay vợ chồng mình cần phải say, và bà ấy đã đồng ý.”
Anh ôm chặt cô và nhấp một ngụm Rum Punch.
Họ nhìn một con tàu cá nhỏ đang nhích dần trên mặt nước long lanh.
“Anh có sợ không, Mitch?”
“Kinh hãi.”
“Em cũng thế. Chuyện này thật điên rồ.”
“Nhưng chúng ta đã vượt qua, Abby. Chúng ta vẫn sống sót. Chúng ta vẫn an toàn. Chúng ta vẫn bên nhau.”
“Nhưng còn ngày mai thì sao? Và ngày mốt nữa?”
“Anh không biết, Abby. Mọi việc có thể sẽ còn tồi tệ hơn, em biết đấy. Tên của anh có thể sẽ lên mặt báo cùng với các bị cáo mới vừa bị khởi tố. Hay chúng ta có thể chết. Có nhiều điều còn tồi tệ hơn là giong buồm đi lang thang ở Caribe với tám triệu đô gửi ngân hàng.”
“Anh nghĩ ba mẹ em có được an toàn không?”
“Anh nghĩ vậy. Nếu hãm hại cha mẹ em thì lão Morolto có được gì cơ chứ? Họ an toàn mà, Abby.”
Cô rót đầy lại Rum Punch vào những chiếc tách rồi hôn má anh. “Em sẽ không sao đâu, Mitch. Khi nào chúng ta còn bên nhau, em có thể chịu đựng được tất cả.”
“Abby, Mitch chầm chậm nói, mắt nhìn ra phía biển, “Anh muốn thú nhận với em điều này.”
“Em nghe đây,”
“Sự thật là anh chưa bao giờ muốn trở thành luật sư.”
“Ồ, thật vậy sao?”
“Không hề. Trong thâm tâm, anh luôn mơ ước trở thành một thủy thủ.”
“Có đúng vậy không đó? Đã bao giờ anh làm tình trên bãi biển chưa?”
Mitch ngập ngừng trong giây lát.
...
“Chưa!”
“Vậy thì hãy nâng ly, anh thủy thủ. Ta hãy say và tạo ra em bé nhé!”
HẾT