Quyển 9 - Chương 1 & 2 Bày Mưu Tính Kế
Quyển 9 - Chương 1 & 2
bày mưu tính kế
Có đôi khi em không trông thấy nỗi đau đớn của tôi, nhưng bi thương của em lại hằn sâu vào mắt tôi, bén rễ nẩy mầm trong tim tôi.
Gần đây, mọi thứ đều có vẻ bình lặng, thuận buồm xuôi gió. Song chỉ người nhìn xa trông rộng mới hiểu những biến động nằm sau vẻ yên ổn này, nó phảng phất như dòng nước ngầm lướt dưới lớp băng lạnh buốt, có vẻ như tĩnh lặng nhưng ẩn chứa nguy hiểm đằng sau.
Giới chính trị cũng như lớp băng này, càng yên bình thì càng nguy hiểm.
Thời gian này, Hạ Minh Hà như cá gặp nước, sau bao biến động nhỏ về mặt danh dự, ông ta bắt đầu nỗ lực gây dựng lại hình tượng và niềm tin yêu của dân chúng. Ông ta đề xuất những cải cách có lợi cho dân chúng, dân chúng cũng từng bước nhìn nhận và đặt kỳ vọng vào ông ta.
Ông ta có thể xem như đã thành công phần nào, thành công đến từ sự lôi kéo khắp nơi!
Thời tiết bước vào những ngày hè oi ả nhất, cũng có nghĩa là mùa thu sắp đến.
Trong phòng hội nghị của chính phủ, máy điều hoà được bật ở công suất cao nhất.
Do công việc đang ở giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, Lệ Minh Vũ phải đích thân chủ trì cuộc họp này. Anh vận áo sơ mi màu sáng phối với quần tây xám, trông càng nho nhã và cao quý.
Người phụ trách từng khâu cẩn thận báo cáo công việc và kế hoạch trong thời gian tới. Họ cố gắng phối hợp nhịp nhàng và theo kịp tiết tấu làm việc của Lệ Minh Vũ.
Ai cũng biết Lệ Minh Vũ là một người làm việc cực kỳ nghiêm túc và khó tính. Có lần một người phụ trách báo cáo công việc nói miên man suốt nửa phút, liền bị anh phê bình nghiêm khắc! Người phụ trách đó được điều từ phòng ban khác qua nên cảm thấy uất ức và không phục, cho rằng Lệ Minh Vũ cố tình gây sự. Sau đó, Lệ Minh Vũ đích thân làm thế anh ta, dùng hành động thực tế để dạy anh ta biết trọng điểm của báo cáo là gì!
Kết quả khỏi nói ai ai cũng biết! Người phụ trách ấy được điều đến từ đâu thì bị đá văng lại nơi đó.
Vì vậy người làm việc cạnh Lệ Minh Vũ đều không phải hạng tầm thường, ít nhất họ cần có thần kinh thép, nếu không chỉ thấy Lệ Minh Vũ hơi nhíu mày thì sẽ luống cuống, không làm nên việc gì.
Có điều nhờ tính cách nghiêm khắc mà anh tạo ra được khá nhiều thành tích vẻ vang. Đây cũng là nguyên nhân giúp anh liên nhiệm thành công.
Mọi người còn truyền tai nhau rằng người nào có thể làm việc cho Lệ Minh Vũ trong suốt một năm, dù đi đến đâu cũng được xem trọng.
Cuộc họp này dài hơn ba giờ đồng hồ, Lệ Minh Vũ sắp xếp và đưa ra ý kiến cặn kẽ từ hoạch định cho đến thực thi kế hoạch.
Cuộc họp kết thúc, Đồng Hựu thu dọn tài liệu, anh gõ cửa, rồi đi vào phòng làm việc của Lệ Minh Vũ.
“Huỷ hết mọi tiệc tùng xã giao không cần thiết này. Sau này đừng để tôi phải nhắc nhở.” Lệ Minh Vũ vừa vào đến phòng làm việc không bao lâu, anh nói nhàn nhạt, lướt mắt qua danh sách những bữa tiệc xã giao mà thư ký trình lên.
Thư ký sợ hãi, mặt mày tái mét.
Thấy Đồng Hựu đi vào, Lệ Minh Vũ ra lệnh cho thư ký, “Ra ngoài làm việc đi.”
“Dạ.” Thư ký nhẹ nhõm hẳn, cô xoay người nhìn Đồng Hựu bằng ánh mắt biết ơn. Ai cũng biết Lệ Minh Vũ yêu cầu rất cao với trợ lý riêng, nếu làm việc sai phạm dù chỉ một chút đều sẽ bị thay thế người khác lập tức.
Cô là thư ký vừa được điều đến. Khi biết mình làm thư ký cho Lệ Minh Vũ, cô vui sướng nôn nao suốt mấy ngày liền, ai cũng biết anh là một người đàn ông thành công, là tâm điểm của giới chính trị. Anh có ngoại hình xuất sắc, phong thái khiêm tốn, khí chất trầm tĩnh. Anh thân thiện và ôn hoà với dân chúng, sở hữu mọi ưu điểm và là mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt phụ nữ.
Nhưng niềm vui của cô mau chóng tàn lụi.
Ngày đầu tiên nhận việc, cô đã bị đả kích trầm trọng!
Ở phòng ban cũ, năng lực làm việc của cô rất khá. Vì vậy ngày đầu tiên đến nhận việc, cô không cho rằng Lệ Minh Vũ là một cấp trên khó chiều. Cô sắp xếp mọi việc theo thói quen mình từng làm cho cấp trên trước đây. Nhưng cô đã quên Lệ Minh Vũ là Lệ Minh Vũ, anh làm việc có nguyên tắc và yêu cầu riêng của bản thân.
Rốt cuộc vì tự ý sắp xếp nên bị Lệ Minh Vũ phê bình gay gắt. Anh nói rằng lịch làm việc do cô sắp xếp quá tệ hại, lãng phí thời gian của anh.
Thư ký tủi thân, oà khóc nức nở. Có ai trong giới chính trị mà không kéo bè kéo cánh? Cô chỉ vì muốn tốt cho anh, mới sắp xếp như vậy, ở phòng ban khác cách làm việc giống cô cũng là bình thường mà thôi. Tại sao bộ trưởng Lệ lại kêu lãng phí thời gian?
Kể từ ngày đó, cô biết bộ trưởng Lệ không tuyệt vời như thái độ anh thường tỏ ra với người ngoài. Khi làm việc, anh là cấp trên hay bắt bẻ và nghiêm khắc nhất mà cô từng biết.
Vì vậy cô rất sợ anh. Chỉ cần thấy anh nhíu mày là hai chân cô mềm nhũn, sợ anh tức giận đuổi việc cô. May là Đồng Hựu đi vào, cô mới thoát được đại nạn này.
Thấy thư ký hớt ha hớt hải chạy ra, Đồng Hựu đóng cửa, lần đầu tiên anh nói một câu không hề dính dáng đến công việc.
“Bộ trưởng, thỉnh thoảng em thấy anh không nên dồn ép những ánh mắt hâm mộ biến thành sợ hãi anh. Em thấy anh doạ cô ấy sợ đến bủn rủn tay chân.” Nói hết câu, anh giao tài liệu cho Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ nhận lấy mở ra xem, ánh mắt anh dừng trên những hàng chữ nghĩa trong tập tài liệu, cất giọng dửng dưng, “Chính phủ là nơi làm việc nghiêm túc, không phải trường học mở mang kiến thức.”
Đồng Hựu đành nhún vai, tập trung vào công việc…
“Hạ Minh Hà có vẻ rất hứng thứ với lần hợp tác này, anh xem nguốn vốn điều tiết của ông ta…” Anh chỉ tay lên chữ số trong tài liệu, tiếp tục nói: “Hình như ông ta không hề nghi ngờ.”
“Trước giờ, cậu làm việc tôi rất yên tâm. Chúng ta bày binh bố trận bao lâu qua, làm sao Hạ Minh Hà có thể nhìn ra kẻ hở?” Lệ Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt, tay anh chỉ vào con số ước lượng tiền vốn, “Tạm thời cứ giữ nguyên mức này, tôi muốn ông ta mất hết tất cả.”
Đồng Hựu gật đầu, “Anh yên tâm, chúng ta sẽ thả dây dài câu cá lớn. Hiện nay, Hạ Minh Hà đang cò kè với người của chúng ta, theo kinh nghiệm và sự hiểu biết của em về ông ta, ông ta rất muốn nắm bắt hợp đồng này, vì vậy ông ta mới trưng mặt ra mặc cả.”
“Người được lợi nhất là ông ta, đương nhiên ông ta phải bỏ tiền vảo. Như vậy, bà xã ông ta càng bận rộn.” Lệ Minh Vũ hơi nheo mắt.
“Dạ, ông ta không thể lấy tiền của chính phủ làm việc riêng quá mức lộ liễu, vậy nên ông ta phải tìm cách rửa tiền. Bộ trưởng, anh xem…” Đồng Hựu trải thêm một tập tài liệu khác lên bàn, “Em đã bí mật điều tra ra trước đây khi ông ta mượn cớ xây dựng công trình công cộng, ông ta đã nhận một khoản tiền lớn từ dân chúng, tuy nhiên số tiền này lại không cánh mà bay. Hiển nhiên, nó đã gọn trong túi Hạ Minh Hà.”
Lệ Minh Vũ tức giận và bất bình chằm chằm nhìn số tiền kếch xù trên tài liệu.
Anh cuộn tay mình thành quyền, đường nét trên gương mặt nghiêng càng có vẻ lạnh lùng và cứng ngắc, làn môi mỏng nhếch thành một đường cong sắc bén…
“Nếu vậy thì nguồn vốn của ông ta từ đây mà ra. Ngoài trừ nhận của hối lộ, ông ta còn tìm cách rút túi hết tiền thuế của nhân dân! Đồng Hựu…” Anh nhướng mắt nhìn Đồng Hựu, “Cậu tìm cách moi hết số tiền này của ông ta. Ông ta ăn chặn bao nhiêu, tôi muốn ông ta nhả ra bấy nhiêu!”
“Dạ.”
“Cậu phải chú ý kỹ đến nông trại rượu vang, đó là con đường rửa tiền duy nhất của ông ta.”
“Dạ.”
Lệ Minh Vũ hơi cong môi khép tài liệu lại. Anh trầm mặc một lát, nhìn Đồng Hựu, “Việc tôi kêu cậu điều tra sao rồi?”
Đồng Hựu là người không bao giờ lãng phí thời gian làm những chuyện vô ích. Anh mỉm cười, trả lời Lệ Minh Vũ bằng giọng chắc nịch…
“Có lẽ ông trời đang giúp chúng ta.” Anh bổ sung thêm, “Bạch Sơ Điệp và Hạ Minh Hà thật sự có quan hệ với nhau.”
Lệ Minh Vũ không hề nghi ngờ năng lực làm việc của Đồng Hựu. Khoé miệng của anh càng cong hơn, “Nói tôi nghe một chút.”
Đồng Hựu bèn kể hết đầu đuôi ngọn nguồn, cuối cùng còn nói, “Vỉ vậy em ngờ vực Bạch Lâm chỉ là bia đỡ đạn trong cái chết của Trần Trung. Người nắm đằng chuôi hẳn là Bạch Sơ Điệp và Hạ Minh Hà.”
“Bạch Lâm hữu dũng vô mưu, nói không chừng ông ta cũng bị lợi dụng.” Lệ Minh Vũ gật đầu trầm ngâm, “Thật không ngờ người tình cũ của Hạ Minh Hà là Bạch Sơ Điệp.”
“Đúng là không nhìn ra, Bạch Sơ Điệp lúc nào cũng ra vẻ hiền lành, vậy mà thấy Hoà Tấn Bằng vừa chết thì liền quan hệ bất chính với Hạ Minh Hà.” Đồng Hựu nói vẻ xem thường.
“Tôi không quan tâm ngày xưa họ yêu đương thế nào. Có điều nếu Hạ Minh Hà dính líu đến việc giết người thì việc này càng thú vị.”
“Ý của anh là…” Đồng Hựu đưa mắt nhìn anh, nói ngần ngừ, “Anh muốn cảnh sát tham dự vào?”
“Chuyện cảnh sát can thiệp chỉ là sớm hay muộn. Dẫu sao chúng ta cũng không thể ra mặt vạch trần ông ta, thời điểm này chưa phải lúc.” Lệ Minh Vũ nói thong dong.
“Người làm quan chức sợ nhất là thân bại danh liệt. Người thân bại danh liệt sợ nhất là đến chỗ dung thân cuối cùng cũng mất.” Lệ Minh Vũ dằn từng tiếng rành rọt, “Chúng ta chỉ đẩy một người lên đỉnh cao chót vót, sau đó ngồi tận hưởng cảm giác nhìn ông ta từ trên cao rớt xuống.”
“Anh muốn để lộ lần hợp tác này ra ngoài?” Đồng Hựu hỏi.
“Đối với loại người như ông ta, chỉ trừng phạt bao nhiêu đó là quá nhẹ.” Lệ Minh Vũ nói lãnh đạm.
Đồng Hựu gật đầu. Anh hiểu ý của Lệ Minh Vũ.
Một hồi sau, Lệ Minh Vũ đứng dậy, anh bước đến bên cửa sổ ngắm thành phố sầm uất bên dưới, bóng lưng anh cao lớn và tao nãh có vẻ áp lực lớn lao, giọng anh quá đỗi bình thản cất lên lần nữa…
“Đồng Hựu, cậu cho rằng bao nhiêu đây là bồi thường đủ tính mệnh của con tôi?”
Đồng Hựu ngẩn ra, anh đáp, “Người làm hại vợ anh là Hạ Đồng nhưng em nghĩ nếu nhà họ Hạ gặp nạn, Hạ Đồng cũng không còn chỗ nương thân. Tới khi ấy…”
“Tôi đã quá mệt mỏi vì việc trả thù. Lần này, tôi chỉ mong báo ứng giáng xuống ông ta rõ ràng và hợp lý hơn thôi.” Giọng Lệ Minh Vũ nhàn nhạt xen ngang.
Đồng Hựu lặng thinh giây lát, nói, “Em biết phải làm thế nào.”
Lệ Minh Vũ trầm mặc.
Đồng Hựu biết Lệ Minh Vũ lại nhớ tới Tô Nhiễm. Mỗi khi Lệ Minh Vũ trầm tư, hơn phân nửa đều vì Tô Nhiễm. Nhưng Đồng Hựu không hiểu trước giờ bộ trưởng là người bình tĩnh và sáng suốt, tại sao vẫn không hiểu tình cảm của bản thân? Hay anh biết bản thân mình muốn gì nhưng không dám thừa nhận?
Về mặt công việc, Đồng Hựu là trợ lý tốt của bộ trưởng, còn cuộc sống thì anh đành chịu.
Một người đàn ông dù lý trí và chính chắn thế nào, khi gặp một cuộc hôn nhân hỏng bét đều sẽ tiểu tuỵ và suy sụp.
Anh khẽ thở dài, “Bộ trưởng, em ra ngoài làm việc.”
“Đồng Hựu, cậu đợi một chút.” Lệ Minh Vũ đột nhiên xoay người, anh ngồi vào ghế, chỉ tay về ghế sô pha bên cạnh, “Cậu ngồi trước đã.”
Đồng Hựu thoạt sửng sốt, sau đó cũng ngồi xuống.
“Anh còn căn dặn gì ạ?”
Vẻ mặt Lệ Minh Vũ mất tự nhiên, anh vuốt cằm, rồi như thể vừa quyết định xong một việc trọng đại, anh nói, “Đồng Hựu, cậu yêu đương bao giờ chưa?”
“Sao?” Đồng Hựu đang chăm chú đợi Lệ Minh Vũ dặn dò công việc, nhưng không ngờ Lệ Minh Vũ sẽ nói như vậy, anh ngớ người, miệng há hốc kinh ngạc,
Lệ Minh Vũ hơi lúng túng. Dẫu sao đàn ông với nhau nếu không phải là hết cách thì cũng không nói việc riêng tư, nhất là về mặt tình cảm. Anh hắng giọng, hai tay cài vào nhau, nhìn Đồng Hựu, “Tôi nghĩ cũng đến lúc cậu nghĩ đến việc lập gia đình.”
Đồng Hựu choáng váng, đứng bật dậy, “Bộ trưởng, em không hiểu ý anh…”
“Cậu ngồi xuống.” Anh lại kêu Đồng Hựu.
Đồng Hựu đành nghe lời ngồi xuống.
Lệ Minh Vũ suy tư, lục tìm trong ngăn kéo cả buổi, rút ra một tấm hình, “Cậu xem có thích cô gái này không?”
Đồng Hựu chần chừ, đảo mắt qua ảnh chụp. Bức ảnh chụp một cô gái xinh xắn tầm hai mươi tuổi, nhưng mà…
“Bộ trưởng không thích.”
“Đương nhiên tôi không thích. Tôi đang hỏi cậu cơ mà.” Lệ Minh Vũ chỉ tay vào ảnh chụp.
Vẻ mặt Đồng Hựu lúng túng, “Bộ trưởng, anh định làm gì?”
“Ờ…” Khả năng dùng từ của Lệ Minh Vũ đột nhiên trở nên nghèo nàn vô cùng, anh suy nghĩ chốc lát, “Thực ra chuyện là thế này. Bộ trưởng Tả có một người con gái. À, cô gái trong ảnh đấy. Cô gái này tên là Tả Giai Tuệ, vừa tốt nghiệp đại học ở nước ngoài. Lão Tả nhìn trúng cậu, hy vọng tôi có thể làm mai, sắp xếp cho cậu và con gái ông ấy gặp nhau.”
Đồng Hựu nghẹn ngào…
“Bộ trưởng, ý của anh là…coi mắt?”
“Hả? Ờ, đúng đấy. Đi coi mắt, cậu gặp thử cô gái này, xem có ấn tượng không.” Bộ trưởng Tả cũng là người làm việc chu đáo và tận tâm trong giới chính trị. Ông ta có một cô con gái rượu, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Ông ta chọn tới chọn lui đối tượng cho con gái mình, cuối cùng lại chọn trúng Đồng Hựu.
Đồng Hựu là trợ lý đắc lực của Lệ Minh Vũ, năng lực làm việc của anh khiến bạn bè đồng trang lứa theo không kịp.
Đồng Hựu cũng có ngoại hình xuất sắc như Lệ Minh Vũ, là hình mẫu lý tưởng của nhiều cô gái.
Bộ trưởng, anh…sao lại nhắc tới việc này?” Đồng Hựu không sao hiểu nổi.
“Lão Tả nhờ tôi suốt mấy hôm nay, tôi cũng không biết từ chối thế nào.” Lệ Minh Vũ xoè hai bàn tay ra vẻ bất đắc dĩ, “Cậu làm việc cho tôi bao nhiêu năm qua, bây giờ cũng đến lúc cậu nghĩ việc cá nhân của mình.” Anh nói hết sức nghiêm túc.
“Bộ trưởng, loại tiểu thư cưng chiều từ nhỏ này không hợp với em đâu.” Có ông trời làm chứng, anh ghét những cô gái nhà giàu quyền quý. Dựa theo kinh nghiệm giao tiếp của mình, những cô gái này tự gương mặt, giọng nói cho đến cử chỉ đều ẻo lả và màu mè, nhìn là ghét ngay tức thì.
Lệ Minh Vũ mỉm cười, “Tôi nghe nói cô gái này được lắm. Suốt mấy năm du học, cô gái này đều tự đi làm thêm. Rồi tự đi học tự đi làm, cô gái này không hề nhắc tên ba mình, cũng chẳng khoe gia cảnh. Cô gái này sống rất độc lập, cậu nên suy nghĩ lại.”
Đồng Hựu chẳng nói chẳng rằng.
Mãi lâu sau, Đồng Hựu mới đáp, “Bộ trưởng, việc này là mệnh lệnh?”
“Ờ…đương nhiên không phải.” Mấy chuyện này sao có thể bắt Đồng Hựu phục vụ quên mình?
“Ồ, vậy không phải mệnh lệnh thì em không cần làm theo. Bộ trưởng, anh cám ơn ý tốt của bộ trưởng Tả giùm em.” Đồng Hựu nói nhanh, “Nhưng em vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.”
“Đồng Hựu…”
“Em sực nhớ mình còn vài việc chưa làm với cũng muộn rồi, em xin phép ra trước.” Đồng Hựu nói lảng sang chuyện khác.
Lệ Minh Vũ lặng thinh.
“Ảnh chụp này vẫn nên trả về chỗ cũ.” Đồng Hựu cười cười, biến khỏi phòng làm việc.
“Đồng…”
Lệ Minh Vũ chưa nói hết câu thì cửa phòng làm việc đã đóng sầm lại.
Nhiều năm làm việc chung với nhau, đây là lần đầu tiên Đồng Hựu làm trái lời anh.
Nghĩ mãi cũng không biết làm sao, anh đành lắc đầu. Xem ra anh không có duyên làm mai làm mối. Lão Tả nhờ anh là nhờ nhầm người rồi! Bây giờ anh phải vắt óc suy nghĩ cách ăn nói rõ ràng để lão Tả không buồn lòng khi con gái mình bị Đồng Hựu từ chối.
Khi Lệ Minh Vũ từ văn phòng chính phủ về đến nhà thì trông thấy một chiếc xe đậu ngoài sân biệt thự. Vẻ mặt anh đột nhiên trầm xuống, anh đạp ga chạy nhanh vào trong.
Người giúp việc luôn chờ anh đi họp về vội vàng mở cửa.
Lệ Minh Vũ nhíu mày, quát người giúp việc, “Tôi đã dặn chị không có sự cho phép của tôi thì không được để bất cứ người nào vào nhà. Ai kêu chị cho cô ta vào đây?”
Người giúp việc vô tội vừa định giải thích thì Lệ Minh Vũ đã đặt cặp xách xuống, xoải bước lên lầu hai.
Trong phòng ngủ lầu hai hết sức yên lặng.
Tô Nhiễm ngồi lặng trên giường.
Bên cạnh Tô Nhiễm còn một người mặc váy màu hồng. Khuôn mặt người đó cũng hao hao giống cô, nhưng lúc này lại sinh động khác thường. Điều này cũng không thể trách được vì sắc mặt Tô Nhiễm trắng bệnh, hơn nữa cô còn mặc váy ngủ trắng, nom như một cái bóng mờ nhạt.
“Ai cho cô vào đây? Đi ra ngoài!” Lệ Minh Vũ đẩy cửa đi vào, trông thấy người phụ nữ ngồi cạnh Tô Nhiễm, thần sắc của anh vừa lạnh lùng vừa khó coi.
Hoà Vy ngoảnh đầu nhìn anh, khuôn mặt xinh xắn thấp thoáng vẻ hờn tủi. Cô đứng dậy, lo lắng nép sang một bên.
Kỳ thực cô rất muốn đến thăm Tiểu Nhiễm. Cô hỏi mẹ mới biết Tiểu Nhiễm được đưa đến khu Hoa Phủ. Tới tận hôm nay, cô mới biết Lệ Minh Vũ còn một ngôi biệt thự ở đây.
Biết bao nỗi niềm chua xót và khổ sợ dấy lên lòng cô. Dường như anh không hề tiếc bất cứ thứ gì, sẵn lòng đem hết mọi thứ mình có trên cuộc đời này cho Tô Nhiễm.
Lệ Minh Vũ không màng ngó ngàng Hoà Vy, anh ngồi xuống nhìn Tô Nhiễm chăm chú. Một lúc sau, anh vươn tay vén tóc ra sau vành tai giúp cô.
Tô Nhiễm im thin thít, vòng tay ôm lấy hai chân.
Anh kéo chăn đắp lên chân cô. Hoà Vy đứng một bên dõi theo động tác vừa tự nhiên vừa yêu thương của anh, lòng cô càng xót xa đau đớn.
Dù cô làm bao nhiêu việc, trả giá đắt thế nào, cô cũng không giành được sự quan tâm và thương yêu của người đàn ông này.
Hồi lâu sau…
“Anh lo lắng cho nó như vậy, tại sao còn để nó tổn thương?” Ngữ khí của Hoà Vy sắc bén, “Anh biết Hạ Đồng gây nên chuyện này, tại sao còn tha thứ cho cô ta?”
Lệ Minh Vũ không xoay nhìn Hoà Vy, anh chỉ dừng mắt trên Tô Nhiễm. Tô Nhiễm thấy anh nhìn mình, cô cũng cười ngọt ngào, khôi phục dáng vẻ trẻ con.
“Cô biết rồi à?” Anh véo má Tô Nhiễm một cách cưng chiều, giọng anh điềm nhiên như không.
“Anh tưởng người khác không biết việc Hạ Minh Hà dẫn đồng liêu đến đòi Hạ Đồng về thì giấu được em? Lệ Minh Vũ, lẽ ra tin này đã xuất hiện lăng nhăng trên báo nhưng nhờ mối quan hệ rộng rãi của em, tin này mới không lan truyền ra ngoài!” Hoà Vy đến gần, nhìn thẳng vào mặt anh.
“Nói vậy, tôi phải cảm ơn cô.” Anh nở nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, anh đứng dậy nhắn gọi một số máy riêng, cất giọng hỏi, “Hôm nay vợ tôi ăn thế nào?”
Anh đang hỏi chuyện người giúp việc. Vì sáng nay phải tham dự một cuộc họp quan trọng nên anh dặn người giúp việc về trễ hơn để trông nom Tô Nhiễm.
Người giúp việc vội báo anh biết chuyện ăn uống của Tô Nhiễm. Nghe vậy, Lệ Minh Vũ cong môi hài lòng, anh vươn tay xoa đầu Tô Nhiễm như đang khen một đứa bé ngoan ngoãn vâng lời.
Hoà Vy nghe anh gọi Tô Nhiễm là “vợ tôi”, cô càng khó chịu, trừng mắt nhìn Lệ Minh Vũ, “Anh có ý gì?”
Có lẽ Hoà Vy quá lớn tiếng làm Tô Nhiễm giật mình. Cô vô thức ngoái nhìn Hoà Vy bằng ánh mắt sợ hãi, ở giây sau cô liền nhào đến ôm chặt cổ Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ nổi đoá, liếc Hoà Vy, anh vội dỗ dành Tô Nhiễm, “Không sao đâu. Em đừng sợ.”
Hoà Vy không hiểu tình trạng của Tô Nhiễm, cô bực dọc kéo mạnh Tô Nhiễm, nói to, “Tiểu Nhiễm, em bị gì vậy? Tại sao em không nhận ra chị?”
Tô Nhiễm hoảng hốt nhìn Hoà Vy chằm chặp, cô khiếp sợ hét to.
“Tiểu Nhiễm…” Dẫu Hoà Vy ghen ghét thế nào cũng không vứt bỏ được tình thân, cô lo lắng, “Chị là chị của em, em làm sao vậy?”
“A…” Tô Nhiễm giãy giụa, trợn to mắt hoảng hốt.
“Đủ rồi, buông cô ấy ra!” Lệ Minh Vũ không nhịn nổi nữa, anh đẩy Hoà Vy ra, ôm Tô Nhiễm vào lòng. Ánh mắt anh giận dữ rơi trên mặt Hoà Vy, giọng anh âm trầm đáng sợ.
Hoà Vy ngã sang bên, cánh tay đập mạnh vào tường. Cô đau đớn rơm rớm nước mắt nhưng điều làm cô đau nhất là trong mắt Lệ Minh Vũ chỉ có mỗi Tô Nhiễm.
Anh mang hết mọi dịu dàng yêu thương cho một người phụ nữ, nhưng trút tất cả tàn nhẫn và lạnh nhạt cho mọi phụ nữ, bao gồm cả cô trong đó!
Sau khi trấn an được Tô Nhiễm, Lệ Minh Vũ mới đứng lên nhìn Hoà Vy, nói hờ hững, “Cô việc thì đến phòng sách nói.”
Hoà Vy cắn răng đi theo anh.
Phòng sách được cách âm hoàn toàn với âm thanh bên ngoài.
Trong phòng phảng phất mùi hương của anh. Hương thơm này dìu dịu dễ ngửi nhưng khiến cô bối rối vô cùng.
Lệ Minh Vũ đứng trước cửa sổ, rút một điếu thuốc, ngậm vào miệng châm hút, rồi nhả khói. Một loạt động tác liền mạch toát lên vẻ cao quý và nho nhã của anh.
Anh từng hứa với Tô Nhiễm sẽ cai thuốc nhưng kể từ lúc cô bệnh, anh thường cảm thấy trái tim mình rất đau. Vì vậy, đôi khi anh phải hút một hai điếu thuốc để giải toả phần nào nỗi đau trong lòng. Song anh chỉ hút thuốc mỗi khi không có mặt Tô Nhiễm.
Hoà Vy yêu nhất động tác này của anh. Tuy anh chỉ thờ ơ nhưng trái tim cô vẫn rung động khôn xiết.
“Hoà Vy, tôi sẽ chăm sóc Tô Nhiễm chu đáo. Sau này, cô đừng đến đây nữa.” Anh đưa lưng về phía cô, ngắm nhìn ánh nắng âm áp bên ngoài.
“Anh buông tha Hạ Đồng? Hay tới bây giờ anh vẫn chưa quên cô ta?” Thanh âm của Hoà Vy chua xót.
Lệ Minh Vũ hút một hơi thuốc rồi phả ra, “Điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và Tô Nhiễm là cô luôn muốn kiểm soát người khác, nhất là đàn ông.” Nói đoạn, anh quay người, đôi mắt hiện vẻ chế nhạo, “Để đạt được mục đích chế ngự đàn ông, cô không tiếc giở trò đe doạ anh ta. Thế nhưng cô không biết mình đã phạm vào điều đố kị nhất.”
“Em chỉ muốn đòi công bằng cho Tô Nhiễm.” Hoà Vy nghe anh nói, lòng cô đau buốt.
“Tô Nhiễm là người phụ nữ của tôi, đương nhiên tôi sẽ lấy lại công bằng cho cô ấy.” Lệ Minh Vũ đáp lạnh tanh.
“Nhưng lúc này nó hoàn toàn bất bình thường!” Tim Hoà Vy rướm máu.
Rốt cuộc anh cũng công nhận Tô Nhiễm là người phụ nữ của anh. Suốt bao năm qua, cô luôn mong mình là người của anh, nhưng anh thì sao, từ đầu đến cuối anh không hề hứa hẹn bất cứ điều gì với cô.
Cô cảm thấy rất mâu thuẫn. Cô lo lắng cho Tô Nhiễm, thống hận tổn thương Hạ Đồng gây cho Tô Nhiễm, đồng thời cũng đau xót mơ hồ khi phát hiện mình không bao giờ có cơ hội đạt được Lệ Minh Vũ.
Bởi vì em gái của cô đã chiếm trọn sự chú ý của anh.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ nhìn Tô Nhiễm ban nãy chứa chan dịu dàng, hành động săn sóc yêu thương của anh chứng minh rõ anh chỉ một lòng một dạ với Tô Nhiễm. Tình cảm như vậy tựa hồ con dao bén nhọn đâm nát tim Hoà Vy.
Lệ Minh Vũ dập thuốc, nói với Hoà Vy, “Tôi sẽ lo liệu việc đó, miễn là người ngoài đừng quấy rầy Tô Nhiễm.”
“Em là chị của Tiểu Nhiễm!” Hoà Vy nói thêm.
“Thì sao?” Lệ Minh Vũ nhìn cô, cười nhạt, “Dù là tôi hay cô, bốn năm trước hay bốn năm sau đều tổn thương cô ấy sâu nặng.”
Một câu nói tước hết mọi ngôn từ lời nói của Hoà Vy. Cô chệnh choạng ngã ngồi xuống ghế sô pha.
“Vì vậy, Tô Nhiễm như bây giờ cũng tốt, cô ấy không cần chịu đựng quá nhiều đau khổ, không phải mâu thuẫn giữa quyền lợi và tình thân.” Ánh mắt anh tối tăm mờ mịt.
Hoà Vy ngước nhìn gương mặt nghiêng với đường nét góc cạnh của Lệ Minh Vũ, tim cô bất giác đập thình thịch, cô dứng dậy đến gần anh.
“Minh Vũ… Tiểu Nhiễm đã như vậy, chẳng lẽ anh không thể dời mắt sang em?” Cô giang tay ôm anh từ đằng sau, áp mặt vào lưng anh…
“Em luôn chờ đợi anh. Nếu anh thích diện mạo của Tiểu Nhiễm, vậy thì em nhìn giống nó, tại sao không thể…”
Lệ Minh Vũ cũng nhìn cô, vài giây sau anh nâng cằm cô lên như thể dò xét, anh cười nhẹ, “Không giống, cô và cô ấy làm sao giống nhau?”
Hoà Vy nhón chân, đặt nụ hôn lên môi anh.
Cô yêu anh, rất yêu rất yêu anh…
Khi môi cô vừa chạm đến môi anh, anh liền nhíu mày, xô cô ra, đáy mắt hiện vẻ chán ghét.
“Lệ Minh Vũ, anh …”
“Sau này cô đừng đến đây quấy rầy Tô Nhiễm. Về đi.” Anh đuổi cô thẳng thừng.
Trái tim Hoà Vy như bị ai đó bóp nghẹt, “Lệ Minh Vũ, nếu cả đời Tô Nhiễm đều như vậy, có phải anh cũng không bỏ nó?”
“Phải.”
“Dù anh bị người khác trêu chọc sống chung với người phụ nữ có vấn đề thần kinh?”
“Phải.”
Hơi thở của Hoà Vy rối loạn, “Vậy anh cho em biết đi…” Cô nói chầm chậm, “Anh yêu nó, phải không? Anh yêu Tô Nhiễm?”
Cô cảm giác anh yêu Tô Nhiễm nhưng cô muốn chính miệng anh nói câu đó.
Lệ Minh Vũ nhìn cô, đôi đồng tử đen ngòm cuồn cuộn muôn vàn nỗi niềm.
Ngay khi Hoà Vy nghĩ anh sẽ không trả lời, giọng điệu trầm trầm của anh bất ngờ vang lên…
“Phải. Tôi yêu cô ấy. Tôi yêu cô ấy vô cùng.”
Hoà Vy ngây ngẩn cả người, cô nhìn đăm đăm người đàn ông đứng trước mắt!
Chẳng phải anh luôn xem thường tình yêu nam nữ sao?
Một người đàn ông kiêu căng và ngạo mạn giống anh, lại chủ động thừa nhận anh yêu Tô Nhiễm?
Cô biết anh yêu Tô Nhiễm…
Song cô không thể kiềm chế bản thân… Cô thà mình không hề nghe Lệ Minh Vũ nói như vậy. Nhưng người buộc anh thừa nhận tâm tư của bản thân lại chính là cô! Anh không chi nhìn thẳng vào thế giới tình cảm của mình, mà anh còn khẳng định với cô rằng anh yêu Tô Nhiễm vô cùng.
Một người đàn ông như anh có thể nói thẳng thắn như thế, thì tình cảm mà anh dành cho Tô Nhiễm đã sâu đậm đến nhường nào?
“Em không hiểu…em thật sự không hiểu.” Hoà Vy lắc đầu nguầy nguậy, cả người cô như bị rút hết sức lực, “Vì sao là nó? Vì sao anh chọn yêu nó?”
Lệ Minh Vũ cong môi cười, “Có thể chọn lựa yêu người nào ư?”
Nếu có thể chọn lựa, anh tuyệt đối không yêu Tô Nhiễm. Có trời mới biết anh có thế yêu bất cứ người phụ nữ nào nhưng tuyệt đối không phải Tô Nhiễm. Đây là điều anh tự nhủ với bản thân từ cách đây rất lâu, thế nhưng anh vẫn yêu cô.
Nước mắt Hoà Vy lăn dài trên gương mặt…
“Nó có gì đáng giá để anh yêu? Nó có tư cách gì…”
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 9 tháng 3 năm 2016