Ba
Ba
i học ở Sài Gòn cả một năm trời, Loan vẫn không có bạn thân nào, trừ nhỏ Hồng lâu lâu vào ký túc xá thăm cô. Cô rất hòa đồng với lớp mới, vui vẻ với mọi người, nhưng trong lòng chẳng muốn thân thiết, cởi mở cùng ai. Cô bận suốt ngày, không còn thời gian để nghĩ ngợi điều gì. Nhưng có một lần, nỗi nhớ trào dậy trong cô, quay quắt gợi về kỷ niệm, khi cô nhận được thư của Vịnh. Anh chàng vẫn thế, vẫn giọng điệu bông đùa và lạc quan. Năm ấy Vịnh thi vào tổng hợp văn, nhưng rớt. Cái kiến thức văn học uyên bác của chàng ta không kéo nổi cái điểm toán tệ hại. Vịnh bèn theo nghề của cha là một quân nhân. Đọc thư Vịnh, Loan thấy sống lại một quá khứ vui nhộn, thần tiên, thấy hàng phượng vĩ năm xưa chưa kịp ra hoa để thưởng công người chăm sóc chúng, thấy đám con gái con trai lộn xộn sắp bước vào đời còn chơi ném banh tù, thấy cây me trên triền núi còn xôn xao tiếng cười vui.
Mãi đến cuối tháng Bảy Loan mới nghỉ hè. Qua một mùa thi, mắt cô trũng sâu, mặt xanh xao. Ngủ vùi ba ngày, cô lững thững đi dạo quanh thị trấn. Mới đó mà đã một năm rồi. Một năm chưa phải là dài nhưng đủ để biến một đứa trẻ thành người lớn. Một năm đầy những thay đổi, biến hợp thành tan. Gần một năm trước, khi cả bọn đi thi đại học về, đứa buồn đứa vui, thì ở nhà Nam như một bãi chiến trường. Dì Linh vứt đồ đạc ngổn ngang, cứ chạy ra chạy vào, hết nhặt cái này rồi quăng cái khác. Bà chạy đến ôm chằm mẹ Loan vừa bước vào cửa, khóc òa lên:
- Yên ơi, sao tới giờ đi tao lại bấn loạn. Tao đã chờ đợi ngày này lâu rồi, nhưng không hiểu sao bây giờ thấy hoang mang sợ hãi. Căn nhà này nhờ mày coi sóc giùm, khi nào ra trường rồi nếu Nam thích thì về đây ở cưới vợ, còn không thì bán lên Sài Gòn ở gần ba nó. Để nó lại tao không yên tâm, nhưng mày biết tính nó rồi. Không biết tao đã đổ bao nhiêu nước mắt vì tính ương bướng của nó. Nhưng thôi, đó là nó quyết định. Nó muốn sống cuộc đời như ba nó. Sau này có khổ thì tao bảo lãnh nó sang đó cũng không muộn.
- Nhất thiết Linh phải đi sao?
- Ở lại thì lấy gì mà sống. Tao phải sang đó, sống lại cuộc đời của tao. Thằng cha nhạc sĩ ba Nam đã lấy mất cuộc đời của tao rồi mày biết không. Tao chỉ còn lo cho thằng Nam, mà nó thì sao đâu. Mới đây đâu mất rồi. Nam à, Nam...
Bà vẫn khóc nức nở. Khi bà khóc, trông bà thật yếu đuối. Bà đã gầy đi, vẻ đẹp không còn như xưa nữa. Trong khi dì Linh còn khóc thì Loan đã tìm thấy Nam trong phòng của Trung. Nam đang tựa lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền. Loan không biết Nam đang ngủ thật hay giả vờ, nhưng trên má Nam hai hàng nước mắt đã khô. Trên bàn học của Trung là quyển nhật ký đang mở. Sự tò mò đã thôi thúc Loan. Chỉ một tí thôi, chỉ một trang thôi. Trung nghĩ gì trên giường bệnh? Trung nghĩ gì?
Giá mà chỉ có thế, giá mà chỉ là nhật ký của Trung. Con người sắt đá Vương Khắc Nam đã viết thêm một trang cuối cùng, oan nghiệt.
Loan ra cây cầu sắt đứng nhìn dòng nước chảy qua, dòng nước hối hả như sợ không kịp ra biển cả. Ở đây, cô có thể bao quát nhìn cả hai bên bờ sông. Một bên là chợ, một bên là công viên. Tì tay lên thành cầu, Loan ngước mặt đón làn gió từ sông cái ùa vào mát lạnh. Chiều xuống, đám trẻ con đủ mọi lứa tuổi kéo nhau ra sông. Chúng nghịch nước ở bờ sông. Một số đứa bơi ra, leo lên thành cầu. Không có thú vui nào được bay lên không trung trước khi rơi tõm xuống sông. Hơn ai hết, Loan rất biết cảm giác đó.
Loan mãi nhìn bọn trẻ tắm, không hay Hồng đến bên mình khi nào. Nó lấy tay bịt mắt cô. Loan đoán ra ngay bởi chiếc nhẫn cẩm thạch dày cộm của nó. Hồng buông tay ra, phát mạnh vào vai cô:
- Mày kiêu kỳ lắm, về mà không thèm đến nhà ai, đợi người ta đến bệ kiến nữa hả?
- Không dám! - Loan cười xòa - Chỉ tại ngọc thể bất an thôi. Nè, mày xem kìa, tụi nhỏ dễ thương quá.
- Dễ thương gì, bọn quỷ đấy, nghịch không chịu nổi. Tao ở gần đây nên tao biết mặt từng đứa. Tao không hiểu nổi nước sông có gì mà tụi nó thích thú vậy. Lần nào đi tắm sông về cũng bị ba mẹ chúng bắt tắm lại nước máy. Chúng ra sông có phải để tắm đâu, chỉ để giỡn thôi.
- Bọn trẻ ở Sài Gòn sẽ không bao giờ có được cái thú đó!
Loan nói bâng quơ. Một hồi, cô hỏi tiếp:
- Mày về khi nào? Có gặp mấy đứa lớp mình không?
- Về cả tuần nay rồi. Thỉnh thoảng đi chợ có gặp đứa này đứa nọ. Hôm qua tao có gặp Nam.
- Nam cũng về hả?
- Sao hỏi tao? Mày phải biết rõ hơn chứ?
Hồng nhìn xoáy vào mắt Loan. Loan bối rối:
- Tao đâu có gặp Nam. Dì Linh đi rồi, Nam lên Sài Gòn vừa đi học vừa đi làm.
- Làm gì?
- Thì mày biết rồi. Ba Nam đâu có giàu có gì, lại tự ái đâu thèm lấy tiền của dì Linh gởi về. Nam phải đến xưởng vẽ của thầy Châu là bạn của bác Quang, vẽ bảng hiệu. Tao chỉ nghe ngoại tao kể như vậy thôi, còn ngoài ra có biết gì nữa đâu. Cả năm nay tao cũng đâu có gặp Nam.
- Sao ngộ vậy?
- Ngộ cái gì?
- Tao tưởng...
Hồng chỉ nói thế rồi im bặt.
Loan lại đuổi theo những ý nghĩ riêng mình.
Dì Linh đi rồi, mấy ngày sau, Nam cũng dọn đồ lên ở với ba. Đêm đó, Nam ở nhà Loan, nằm trên chiếc ghế dài, bên cạnh là ngoại Loan. Từ nhỏ Nam rất thích nằm bên cạnh ngoại Loan, nghe bà nói chuyện này chuyện nọ. Có khi Nam cứ nằm im lặng như thế, không trả lời, nhưng ngoại Loan vẫn kiên nhẫn nói. Khi Loan vừa bước vào nhà thì Nam nhắm mắt lại. Từ hôm dì Linh đi tới giờ, Nam tránh không nói chuyện với Loan.
Đợi cho ngoại ra sau nhà rồi, Loan nói:
- Nam nhắm mắt hoài được không? Nam sợ tôi nhìn thấy nỗi đau khổ của Nam hả? Tôi không cần nhìn mắt Nam cũng biết được Nam muốn giấu che cái gì? Không ai muốn chia sẻ với Nam đâu. Nam đau khổ hay hạnh phúc thì cũng một mình Nam nhận lấy.
Nam vẫn nhắm mắt, thấm thía một điều, ngoài Trung ra, Loan là người duy nhất hiểu được Nam đang vui hay buồn. Nam ước chi mình ngủ được thật hay là chết đi như Trung. Như vậy, Loan sẽ không nhìn thấy được nỗi đau buồn trong lòng Nam. Loan không nhìn thấy được, thì Loan cũng sẽ không đau. Nam ước mơ mình biến mất khỏi cuộc đời này. Loan sẽ sống một cuộc đời khác, vui vẻ, hồn nhiên, như hệt ngày nào cùng bọn con gái đuổi bầy rồng rồng chạy cuống quít dưới ruộng.
Cuối cùng, Nam mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Loan nói:
- Loan nên sống cuộc đời của mình đi. Từ nay, cứ xem tôi như bọt biển đã tan vào lòng đại dương rồi.
Loan ngồi im lặng. Cô chợt nghĩ về cây thốt nốt trên đỉnh núi. Nó vừa bị người ta đốn mất. Vậy mà cô vẫn còn nhớ cảm giác muốn bay khi đứng bên nó.
* * * * *
Nam ngồi quay lưng ra đường, tránh cái nóng của nắng chiều đang rọi thẳng vào nhà.
Nam đang vẻ bảng hiệu tiệm uốn tóc. Dù phải vẽ hàng đủ loại bảng hiệu khác nhau, nhưng chung qui vẫn là vẽ chữ và sơn phết lên. Đây là công việc sau giờ đi học của Nam. Được học vẽ từ nhỏ cộng với năng khiếu bẩm sinh, Nam thi vào trường Mỹ thuật không mấy khó khăn, nhất là điểm vẽ của Nam gần như tuyệt đối. Về sống với ba, Nam phải mất một thời gian khá dài để làm quen với cuộc sống mới. Ba Nam hầu như thường xuyên vắng nhà. Ông đi thực tế sáng tác, đi các cuộc hội nghị, có khi là đi vô mục đích đến nhà bạn nghệ sĩ với nhau nói chuyện suốt đêm. Khi mới bước vào nhà Nam đã nói:
- Ba kiếm chỗ cho con đi làm.
Thế là Nam được đưa đến đây, xưởng vẽ của thầy Châu, là bạn của ba Nam mà cũng là thầy của Nam ở trường. Căn nhà của thầy Châu được chia làm hai phần, một phần làm cửa hiệu vẽ và một bên là nơi thầy Châu dạy thêm.
Từ khi có cái cửa hiệu và cái lớp học này, thầy có vẻ khá giả lên và cũng có nghĩa là thời gian thầy dành cho nghệ thuật ít đi. Nhưng thật ra, tuổi trẻ của thầy đã qua rồi, cái tuổi khinh thường vật chất để đuổi theo những ước vọng cao xa đã qua rồi, thầy phải quay về với cuộc đời thường, với vợ trẻ con khờ, với những lo toan vụn vặt hàng ngày.
Từ ngày có Nam, thầy đỡ phần nào nặng nhọc đối với những bảng hiệu kia.
Hơn một năm rồi, Nam sống âm thầm như cái bóng. Ngoài lúc lên lớp là cắm cúi vẽ, nào là bảng hiệu, nào là sáng tác cho riêng mình. Ba Nam có vẻ hơi thất vọng khi Nam không theo con đường của ông, nhưng rồi cũng thấy vui khi Nam càng ngày càng tiến bộ và dường như phù hợp hơn với con đường mà Nam đã chọn. Nhìn thấy vẻ âm thầm cô đơn của Nam, lòng ông càng đau đớn, càng tiếc nuối. Ông luôn dằn vặt hối hận khi đã để những đứa con sống cùng với mẹ. Nhưng đau đớn dằn vặn thế thôi chứ tự ông biết ông cũng không làm gì khác hơn. Biết đâu sống với ông, chúng càng rách rưới tệ hại hơn.
Một lần vô tình, trong cơn say, ông đã nói lên ý nghĩ ấy với Nam.
Bỗng Nam nói với ông:
- Con không biết nghèo khổ hay giàu sang sẽ sung sướng hơn vì con chưa từng sống nghèo khổ. Ba có sung sướng không? Ba nghèo đó. Mẹ có sung sướng không? Mẹ giàu đó. Còn con, con chưa từng sung sướng.
Ông thảng thốt khi nghe những lời đó. Lời tâm sự ấy làm ông đau đớn hơn. Ông đã tạo ra những đứa con đầy tài năng và mẫn cảm, nhưng sự mẫn cảm đó đã làm chúng đau khổ hơn khi cả ông và mẹ chúng đẩy chúng vào những hoàn cảnh mà chúng phải trải qua. Để đến khi ông nhận ra điều đó thì mọi thứ đã khắc sâu trong lòng chúng. Một Trung bị bệnh chết đi. Một Sơn theo mẹ ra đi. Một Nam thà sống tự lập một mình chứ nhất định không chịu đến cái thiên đường mà mẹ mình vẽ ra. Thiên đường đó Nam đã từng sống, trong ngôi biệt thự giàu sang nhưng đầy tiếng cãi nhau của mình dưới quê. Nam rất sợ cái cảnh đó sẽ lập lại nơi đất Mỹ. Còn bi thảm hơn nữa là nơi đó toàn những người xa lạ lạnh lùng. Làm gì có con sông nhỏ hiền hòa chảy ngang qua thị trấn, làm gì có những nơi như căn nhà nhỏ của ngoại Loan để chiều chiều Nam đến nằm dài trên chiếc trường kỷ nghe ngoại nói: “Tội nghiệp con, cơ khổ cho con”.
Chiều Nam trở về nhà. Con bé Thanh chạy ra mừng anh:
- A, anh Nam đã về. Có người đang chờ anh trên gác kìa.
- Ai vậy?
- Là chị Tiết.
- Sao em lại cho chị ấy lên gác?
- Chứ ở đâu bây giờ. Lúc nãy mẹ có khách nên mẹ nói chị lên gác ngồi chờ anh.
- Lần sau không có anh ở nhà thì nói chị ấy về đi. Em đừng cho ai lên gác của anh. Gọi chị ấy xuống đi.
Chưa nghe nói hết câu, con bé đã kêu váng lên:
- Chị Tiết ơi, anh Nam về rồi.
Tiết học chung lớp với Nam, đẹp và hơi lạnh lùng. Tranh cô vẽ đầy những gam màu lạnh. Có lẽ vì vậy mà cô thích cái vẻ xa cách và cô đơn của Nam. Đối với mối quan hệ này, thầy Châu thường đùa:
- Tao tưởng thế gian này không có ai hợp với mày. Ai ngờ ông trời chắc cũng nặn sẵn rồi. Hai đứa mày mà sống chung chắc nhà khỏi cần xài... nước đá.
Nam im lặng không trả lời, không chối mà cũng không nhận. Xét cho cùng ai muốn bước vào đời anh cứ việc bước, miễn đó không phải là Loan.
Nam thích những buổi đi dạo, dù có Tiết hay là không. Nam hay thơ thẩn một mình ngoài bến Bạch Đằng, hóng làn gió mát từ sông ùa vào. Những chiếc tàu neo giữa sông đèn sáng rực. Nam nhớ đến dòng sông quê mình, đến những chiếc tàu giấy Nam thả ra giữa dòng bị sóng dập tan tác.
Tiết đi xuống, cười với Nam:
- Nam làm việc chăm chỉ quá, đến giờ này mới về. Chúng mình đi ăn kem đi.
Đối với Tiết mà nói, cô cho rằng mối quan hệ hai người không cần một lời tỏ tình vì với bản tính của Nam sẽ chẳng bao giờ chịu tỏ tình với ai. Nhưng cái việc Nam chấp nhận đi với cô, cùng cô hợp sức vẽ một bức tranh là nghiễm nhiên đã công nhận mối quan hệ của hai người. Riêng Nam vẫn không lý giải thái độ của mình. Dường như Nam chỉ cần có ai đó bên cạnh, một cái gì đó sống động bên mình để mình khỏi tìm đến nơi mình vẫn khát khao muốn đến mà lý trí bắt mình phải cưỡng lại.
Chiều nay cũng vậy, khi Tiết rủ Nam đi thì Nam đi ngay, mặc con bé Thanh mè nheo: “Lại bỏ cơm chiều nữa rồi”.
Hai người vào quán kem quen thuộc. Đây là nơi học sinh sinh viên thường lui tới. Cả hai vừa ăn vừa đeo đuổi những ý nghĩ riêng. Không phải lần đầu tiên Tiết rơi vào trạng thái hụt hẫng khi đi bên cô mà dường như Nam để hồn ở đâu đâu.
Một đám con gái kéo vào chật cả quán. Họ nói cười ồn ào và kéo ghế ầm ĩ. Tiết nhíu mày trước những tràng cười vui vẻ của họ. Cô nói:
- Họ ồn quá. Thôi, mình về đi.
Nam ngước lên và bắt gặp Loan trong số đó. Cô đang ngồi giữa đám bạn, hai tay xua bảo mọi người im lặng.
- Yên lặng nào, phải để chủ tọa tuyên bố lý do chứ.
- Bầu mày làm chủ tọa luôn.
- Vậy hén! Thế thì ta xin tuyên bố tiệc mừng nhỏ Trang đã thành người lớn. Nhờ vậy mà tụi ta mới núp bóng cây si của nó được chứ.
Nhỏ Trang nào đó nhào đến véo vào má Loan làm cả bọn cười ngặt nghẽo, khiến Nam cũng bất giác cười theo.
Tiết ngạc nhiên nhìn Nam. Cô vẫn không ngừng nhíu mày khó chịu:
- Về thôi Nam.
- Ở lại một chút.
Tiết bực dọc nhìn Nam. Nam vẫn nhìn về phía Loan.
Phi Loan hồn nhiên, vô tư ngày xưa sống lại. Cô buộc tóc lên cao trông nhí nhảnh hơn. Bỗng nhiên, trung tâm đùa cợt chuyển về cô gái khác. Loan im lặng ngồi ăn và mỉm cười. Thoáng nhìn, Nam biết ngay là cô đã bỏ rơi bọn bạn, bỏ rơi buổi tiệc mừng nhỏ Trang nào đó mà phiêu diêu theo những suy nghĩ của riêng mình.
Nam đứng dậy, quả quyết đi ra, làm Tiết gần như phải chạy theo.
Đi ngang chỗ Loan ngồi, Nam nhìn thẳng vào mắt cô. Loan nhìn lại anh với ánh mắt trầm tĩnh đến không ngờ, làm Nam hơi sửng sốt.
Thì ra, nãy giờ Loan đã trông thấy Nam.
Cả tháng nay Nam không gặp Loan. Thứ Bảy nào, Tiết cũng đến rủ Nam đi làm Nam không đến được quán nước đối diện với ký túc xá của Loan. Nam thường đến ngồi đó, dõi theo cuộc đời của cô với tình cảm trìu mến, lặng thầm. Thứ bảy, trước cổng ký túc xá tấp nập người ra kẻ vào, loa nhắn tiếp khách nghe ra rả. Nam chưa bao giờ nghe nhắn tên Loan, cũng chưa thấy cô đi chơi với ai ngoài Hồng, nhưng Hồng cũng ít khi đến.
Một lần, Nam lên thẳng phòng tìm cô với một sự thôi thúc nào đó không kìm giữ nổi. Ngoài cổng dập dìu người ra vào bao nhiêu thì ở đây hành lang càng vắng lặng bấy nhiêu. Nam đứng ở cửa phòng Loan, định gõ cửa thì chợt nghe vang lên tiếng đàn rụt rè chập chững của người mới tập đàn.
Tiếng hát trong phòng cất lên, không phải giọng Loan:
- Mưa vẫn rơi rơi mưa giữa đêm khuya như tiếng tơ buông não nề khóc cho duyên nỡ chia lìa. Giọt mưa vẫn rơi rơi bên mái hiên...
- Thôi! - Giọng Loan cắt ngang - Mày muốn cả phòng tự vẫn hết sao. Bài khác đi.
- Tao chỉ biết đàn có mấy bài, bài khác nào nữa.
- Mày không đàn được để tao đi gọi nhỏ Châu qua.
Tiếng dép đi ra. Nam giật mình, hoảng hốt gõ mạnh vào cửa, sợ bị phát giác mình đang nghe lén.
Tiếng ồn lắng xuống, chỉ nghe tiếng thầm thì:
- Tìm Trang đó, chàng của mày đó Trang ơi.
- Không phải đâu, của con Ngọc đó!
- Nào, của ai thì của. Tụi mày không nhận thì để tao!
Tiếng của Loan:
- Này, tìm ai vậy? Trang hả? Em Trang không có nhà đâu, có chị Loan hà, được không?
Cửa phòng bật mở.
Loan sững sờ.
Cả phồng há miệng kinh ngạc rồi ôm nhau cười ngặt nghẽo trong khi Loan đứng ngượng nghịu, lúng túng.
- Tổ trác cho mày rồi Loan ơi. Mày tưởng vớ phải cây si của con Trang, hóa ra một anh chàng lạ hoắc.
- Lạ đâu mà lạ, anh của tao chứ bộ.
- Xạo, mày làm gì có anh?
- Anh con dì. Bằng tuổi nên gọi tên cho tiện. Vào đây Nam!
Loan ngước nhìn Nam, ánh mắt trong veo.
Đám con gái ríu rít nhường chỗ cho Nam.
Vẻ mặt Loan tỉnh đến nỗi ai cũng tin là thật. Họ xúm nhau hỏi chuyện một hồi rồi tản đi qua mấy phòng khác.
Loan ngồi đặt hai tay lên bàn, mỉm cười tinh quái:
- Có như vậy bọn chúng mới chịu im đấy. Giới thiệu Nam là bạn thì Nam sẽ không sống nổi với tụi nó đâu!
Nam ngồi im lặng, không biết nói gì.
Từ rất lâu, Nam quên mất những đối thoại thông thường. Không gian im ắng làm Nam thấy thanh thản. Tiếng đàn chập chững khi nãy không hiểu sao làm lòng Nam xao xuyến, bàn tay chợt nhớ một thói quen nào đó trong quá khứ...
Nam chợt bảo:
- Loan gọi bạn về đi, tôi đàn cho nghe.
Loan hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì. Các cô gái đi tạm trú ở các phòng khác lục đục kéo về.
Đó là lần đầu tiên Nam đàn cho người khác nghe. Các cô gái thay nhau hát làm nhộn nhạo cả lên.
Khác với các bạn, Loan lại trầm ngâm khi nghe Nam đàn. Cô chợt khao khát nghe bài {Tình yêu đơn côi} mà nhiều lần Trung đề cập trong nhật ký của mình.
Tình yêu của ai? Và ai cô độc đơn côi?
Họ ngồi chen chúc nhau trong căn phòng chật hẹp của ký túc xá. Sinh nhật đơn giản chỉ có chè và bánh ngọt.
Ngọc quỳ gối lên, vỗ hai tay vào nhau:
- Nào, quý vị nghe đây, hôm nay là sinh nhật của Ngọc, một ngày... tai họa của nhân loại! - Loan bật cười lớn làm cả bọn cười theo. Mặt Ngọc vẫn tỉnh queo - Vì vậy, Ngọc phải nấu chè để tạ tội cùng trời đất.
Tiếng vỗ tay vang lên. Ai cũng nhao lên nói gì đó, không tiếng nào rõ tiếng nào cả.
Minh dạo đàn lên bắt nhịp:
- Happy birthday to you, hai... ba...
Cả bọn hát theo, nhặng xị cả lên.
Cuối cùng các trò chơi được bày ra. Quen thuộc nhất vẫn là trò chơi bắn tên. Bình thường, cái tên của ai cũng là quen thuộc với mình. Thế nhưng khi tên mình được gọi, chỉ cần mình gọi tên một ai đó, lúc ấy lại không tài nào nhớ được một cái tên cho nhanh nhẹn.
Loan là người hay bị thua nhất. Hễ ai kêu đến tên cô, cô lại kêu ré lên, cười ngặt nghẽo, không sao lên tiếng được. Một hồi sau, Ngọc lại chuyển trò chơi.
- Chơi {thương} nhé. Giả sử Ngọc nói {Tôi thương tôi thương}, các bạn hỏi {Thương ai thương ai?}. Tôi trả lời: {Thương Loan lí lắc}. Loan đến phiên mình phải nói được thương ai đó cũng theo cách thức như vậy, hiểu chứ? Nào, bắt đầu. Tôi thương tôi thương. Này, phải vỗ tay theo nhịp chứ! Xé nháp làm lại nhé. Nào, bắt đầu lại nè. Tôi thương tôi thương...
- Thương ai thương ai? - Cả bọn nhao nhao lên,
- Thương Minh mập mạp.
- Tôi thương tôi thương.
- Thương ai thương ai?
- Thương Linh lủng lẳng.
Cả bọn cười ầm lên. Linh cô nín cười, hét lên:
- Tôi thương tôi thương.
- Thương ai thương ai?
- Thương Tâm tí tẹo.
Tràng cười lại vỡ ra
- Sao biết? Sao biết?
- Tôi thương tôi thương. - Tâm gào lên cho át mọi tiếng khác.
- Thương ai thương ai?
- Thương Nhung nhung nhúc.
- Trời ơi! - Loan ôm bụng rên rỉ - Nó làm như người ta là... dồi vậy.
...
Cứ như thế, cả bọn đem tất cả những từ ngữ nào vớ được ghép vào.
Loan cười hết nổi, đổ gục bên vai Ngọc.
Khi tất cả kéo ra về, Ngọc thay quần áo và dọn dẹp. Cô than thở:
- Tao buồn ngủ quá, ngày mai chắc ngủ gục trong lớp luôn.
- Thôi, cô nương! - Loan phát vào vai nó - Để tao dẹp tiếp cho.
Gần đến một giờ khuya mà Loan vẫn chưa ngủ. Cô thường thế, sau cuộc vui bao giở cũng thấy sự trống vắng. Hơn nữa, những cuộc vui kia chỉ là một khoảnh khắc giúp cô quên đi nỗi buồn riêng mình. Sau đó, cô phải quay về với thực tế mình phải chấp nhận. Đó là đêm đêm phải trải qua những giấc mơ về Trung, những dòng nhật ký của người nằm trên giường bệnh đau khổ kia cứ nhảy nhót trong trí óc cô, đến bức tranh vị thiên thần trắng toát. Nam đã vẽ ra một định mệnh, định mệnh của một vị thần tiên không thể sống với người phàm. Rồi có khi cô lại mơ hồ không biết hình ảnh trong giấc mơ của cô là Trung hay là Nam, hai anh em cách nhau một tuổi giống nhau như anh em sinh đôi. Nam ở rất gần mà lại rất xa cô. Nam thu mình trên căn gác nhỏ, từ chối cả sự yêu thương chăm sóc của mẹ kế, tự mình khơi gợi những vết thương không muốn ai chữa cho mình, không muốn ai chia sẻ với mình, dù người đó là Loan, người chỉ cần nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Nam cũng đọc được tất cả nỗi đau khổ trong đó.
Nam không muốn bước vào cuộc đời Loan nhưng bóng dáng Nam vẫn lẩn quất quanh Loan. Nam luôn xuất hiện khi cô cần đến trong những khó khăn hàng ngày. Thế nhưng, Nam không bao giờ đến những khi Loan mong đến cháy lòng. Bạn bè quanh Loan ai cũng mong ngày thứ Bảy, trút đi những lo âu bài vở mà nghỉ ngơi, mà hẹn hò, Riêng Loan lại sợ ngày ấy, sợ lòng mình bâng quơ nghĩ ngợi điều gì đó rồi lại thất vọng, sợ khi mọi người đi hết thì mình còn lại một mình.
Từ khi nhỏ Trang có bạn trai thì Loan thực sự trở thành kẻ lẻ loi. Cô tạo cho mình một thú vui là diện cho Trang vào chiều thứ Bảy. Loan lo lắng cho Trang với tình cảm dịu dàng, trìu mến, để tự quên chính bản thân mình, để khi Trang dễ thương và duyên dáng bước ra khỏi phòng, Loan lại thấy căn phòng trở nên quá rộng, quá trống trải. Loan leo lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài đêm tối. Tiếng gõ cửa phòng bên cũng làm cô giật mình, dù cô biết rằng, không còn ai đến tìm cô nữa. Cô từng đi chơi với người này người nọ nhưng những câu chuyện cứ cạn dần. Họ không còn điểm chung nào để nói. Họ lần lượt biến mất với một câu hỏi không sao tự giải đáp nổi. Phi Loan vui vẻ hồn nhiên và nghịch ngợm giữa đám đông là thế mà khi đi một mình với họ lại trở nên trầm tư, buồn bã. Lần nào về quê, Hùng cũng đến thăm Loan. Hùng đã đi làm cuộc sống rất ổn định, vẫn hiền và thật thà như ngày xưa. Mẹ cô bảo: con có nghe câu {gái khôn lựa chốn trai lành gởi thân}? Cuộc sống càng đơn giản càng tốt. Đừng chọn ai quá sâu sắc, quá nội tâm, quá phức tạp. Nhưng muốn chọn là lòng lại chịu chọn được sao. Nếu được phép chọn thì không ai chọn đau khổ cả. Đâu có ai chọn được cửa sinh ra và khổ đau hay hạnh phúc thì cũng khó mà biết được. Như dì Linh và bác Quang, ngày đám cưới ngời ngời hạnh phúc, cuối cùng hệ lụy cả một đàn con.
Trang là người về sớm nhất. Nó đến soi gương xem có còn duyên dáng như lúc ra đi không.
Phát hiện ra Loan ngồi trên giường nhìn mình, cô mỉm cười xấu hổ. Tót một cái nó trèo lên nằm kế bên Loan.
- Mi định đi tu thiệt hả Loan?
- Không muốn cũng phải chịu thôi.
- Không muốn? - Nó trề môi - Mi có số đào hoa nhất lớp mình, thế mà anh chàng nào đến cũng chết yểu, tại sao vậy?
- Vì họ thất vọng về tao.
- Thôi đi, ngược lại thì có. À, anh mi sao không thấy đến thăm? Hôm đó anh ta đàn hay quá làm đứa nào cũng khoái.
Loan cười thầm. Ừ, khoái, đụng vào cục băng ấy thử xem!
Loan ngủ thiếp đi, không hay Trang trèo xuống lúc nào. Trước khi xuống, Trang còn ngồi ngẩn người quan sát giang sơn của Loan, ở đầu giường, Loan treo một bức tranh với tựa đề {Hạt cam thảo}. Trang chưa từng thấy hạt cam thảo nên cô cứ ngẩn người ra trước vẻ đẹp của nó.
Sáng hôm sau, Loan dậy muộn. Cô thức dậy thì cả phòng ai cũng tề chỉnh chuẩn bị đi, đứa ra nhà ngoài thăm bà con, đứa đi chơi. Cô thầm kêu lên: {Trời Phật ơi, lại phải ở nhà một mình nữa rồi}.
Cô giả vờ ngủ tiếp. Khi chúng kéo nhau đi hết, cô bật dậy, kẽu lên: {Thôi mình phải đi mới được, cho hết một ngày vô nghĩa}.
Trong khi suy nghĩ xem mình đi đâu, Loan chọn bộ đồ cho là nhã nhất. Loan chải tóc, đắn đo không biết nên cột cao hay xõa ngang vai. Cô ngồi trước gương, săm soi mái tóc, nhớ về một cảm giác rất xa xưa, khi bàn tay lóng ngóng vụng về buộc tóc cho cô trên triền núi. Cô ôm lấy cằm, chăm chú nhìn vào gương. Cô chợt thấy nhói đau khi nhận ra rằng mình đang ước muốn đến cháy lòng được trang điểm, được diện quần áo đẹp với tâm trạng bồi hồi để đến nơi hẹn hò, để được ngắm nghía và nhận một nụ cười hài lòng. Nhưng tự sâu thẳm, cô cũng biết rằng cô sẽ không bao giờ có được tâm trạng đó với ai, ngoài Nam.
{Thôi, đừng vớ vẩn!} - Loan thầm kêu lên với mình.
Cô đứng phắt dậy, quyết định chải tóc cho chỉnh tề.
Loan đang bận bịu với mái tóc của mình thì có tiếng gõ cửa.
Khi mở cửa ra, Loan ngạc nhiên thấy dì Liên, mẹ kế của Nam.
Dì thở hào hển vì leo cầu thang mệt và có vẻ hốt hoảng báo tin:
- Nam nằm bệnh viện rồi, sắp mổ ruột thừa. Có một mình dì, không biết làm sao. Ba nó đi cả tuần nay rồi. Con đến tiếp dì được không, dì còn phải đi rước con bé Thanh về.
Loan không đợi dì nói gì thêm, vội vàng vơ lấy túi xách.
Dì Liên kêu lên:
- Khoan đã, con xách đồ này vào cho nó. Con đến nói chuyện khéo với nó một chút. Nó đau như vậy mà không chịu cho ai ở lại. Nó đuổi dì ra, đuổi cả con Tiết. Dì chợt nhớ đến con, biết đâu nó chịu.
- Dì yên tâm đi, hắn không đuổi được con đâu, vì con đang thực tập ở đó mà. Hắn là bệnh nhân của con chứ bộ. Mà thôi, cũng không cần tính toán gì cho mệt. Dì quên là Nam bị mổ hả, không đủ sức làm gì chúng mình đâu.
Khi Loan đến thì Nam vẫn chưa vào phòng mổ, vẫn đang nằm trên giường, oằn mình đau đớn. Thầy Châu và Tiết đứng bên cạnh, luống cuống.
Tiết tuy vẫn giữ vẻ thản nhiên nhưng trên trán đã hằn vết nhăn lo lắng. Cô đứng ở xa, không dám đến gần vì mỗi lần trông thấy mặt cô là Nam co dúm lại, tỏ vẻ đau đớn hơn. Trong khi đó thì Loan chạy xộc vào. Sự xuất hiện của Loan càng làm tình trạng càng thảm hại hơn. Nam ôm lấy đầu, người co quắp lại vì cơn đau và giọng lạc hẳn:
- Loan về đi, về đi. Ai gọi Loan đến đây vậy? Về đi. Tôi không chịu đâu.
- Có ai gọi tôi đâu? Tôi đang thực tập ở đây chứ bộ. Ai cần quan tâm đến Nam. Bác sĩ bảo tôi đưa bệnh nhân vào phòng mổ đó thôi.
Khi Nam được đưa vào phòng mổ thì dì Liên đến. Dì đang rất bối rối:
- Dì không biết làm sao bây giờ. Ba nó sớm nhất hai bữa nữa mới về tới. Dì vào đây thì bỏ con bé Thanh ở nhà một mình. Hay là con đến nhà dì ngủ với bé Thanh được không?
- Dì làm sao vậy? Dì ngại khi muốn nhờ con chăm sóc Nam hả? Đối với con, Nam như người một nhà, Nam xem ngoại con như ngoại Nam, mẹ con như mẹ Nam. Nếu dì không nhờ thì con vẫn đến đây lo cho Nam.
Trong khi Loan nói thì Tiết kinh ngạc nhìn Loan. Tiết chưa bao giờ nghe Nam nhắc về Loan, thế mà đùng một cái, Loan xuất hiện, lại còn quen thân với gia đình Nam như người nhà.
Loan nói với dì Liên:
- Dì ở đây, con về ký túc xá lấy đồ một chút. Chiều con sẽ vào thay ca cho dì.
Đến chiều, khi Loan trở lại thì thấy Tiết đang ngồi bên cạnh Nam.
Loan kêu lên vui vẻ. Tiết không tài nào hiểu được cái vẻ hớn hở của Loan:
- Thôi, thay gác được rồi.
- Sao Nam nhắm mắt hoài vậy, đến giờ vẫn chưa tỉnh nữa.
- Thuốc mê chưa hết. Mà có thể là làm bộ còn mê không chừng.
- Làm bộ? - Tiết nhíu mày khó hiểu.
- Ừ, Nam là vậy đó. Tiết lau nước nóng cho Nam chưa? Chưa hả? Y tá không dặn sao?
- Có. Nhưng...
Tiết lúng túng nhìn Loan rồi lại nhìn Nam. Loan quay lại nhìn và bất giác cũng đỏ mặt. Lâu nay, Loan cũng có dịp tự tay chăm sóc bệnh nhân đối với những người cô đơn không bà con thân thuộc. Cô quên mất, Nam không như họ. Từ khi bước vào đây, cô chỉ xem Nam như những người bệnh khác. Nhưng sự ngượng ngùng của Tiết đã biến người thầy thuốc trong cô thành một người thường đầy những cảm xúc rất con người.
Loan hít thật sâu để lấy lại tự nhiên. Cô phủ tấm chăn trên người Nam, rút tấm ga của bệnh viện đắp tạm bên dưới ra. Cả người cô nóng ran dưới cái nhìn của Tiết. Cô muốn chạy biến đi để ngăn cảm giác xấu hổ tràn ngập người mình. Bây giờ cô mới thấy hối hận không chịu đến nhà dì Liên ngủ để dì vào đây với Nam. Mẹ Loan nói đúng, cô là người bốc đồng nông nổi, không bao giờ biết nhìn xa trông rộng, cứ quáng quàng lao vào bụi rậm.
Đúng lúc Loan cúi người xuống để sửa lại mép chăn thì Nam mở mắt ra. Loan lùi phắt lại, nhìn vào đôi mắt rất tỉnh của Nam, giận dữ kêu lên:
- Nam làm bộ, nãy giờ Nam làm bộ. Đâu có ai mê lâu như vậy?
Nam vẫn im lặng nhìn Loan như nhìn vào khoảng không trong suốt.
Loan giận dỗi ngồi xuống chĩếc ghế bên cạnh.
Tiết đến bên hỏi:
- Nam thấy sao rồi?
Đến lúc này, Nam mới nhận ra trước mặt mình có đến hai cô gái. Một người làm ra vẻ thản nhiên, một người thì đang ngượng và giận hờn.
Vẻ bình thản của Tiết không được tự nhiên cho lắm.
Nam nhắm mắt lại, một lúc sau lại thiếp đi.
Khi Nam tỉnh lại lần nữa thì thấy Loan đang đứng trước mặt mình với thau nước nóng trên tay.
Thấy Loan vẫn loay hoay với thau nước nóng không sao bắt đầu được, Nam bảo:
- Thôi, tôi không cần. Đổ bỏ nó đi!
Cả Nam cũng bắt đầu ngượng. Nam nhắm mắt lại, thầm mong mình có thể ngủ thiếp đi. Trong lòng Nam, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, vừa vui vì có Loan bên cạnh, vừa buồn tủi khi thấy mình thật côi cút trên đời, khi bệnh xuống xung quanh chỉ toàn người xa lạ. Nam cảm giác rõ ràng bàn tay Loan đặt lên trán Nam mảnh khăn nóng hổi. Nam mở mắt ra, thấy môi cô đang mím chặt, run run. Loan không nhìn Nam, lặng lẽ kéo tấm chăn xuống ngang bụng để lau vòm ngực đang đỏ ửng vì sốt của Nam. Và bất chợt, một giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống người Nam làm Nam giật mình. Nam ngước lên, thấy Loan đang khóc thật. Nam cũng lặng người đi, bối rối không biết nên làm gì...
Cuối cùng, Nam nói:
- Thôi, Loan đừng khóc nữa. Loan cứ về phòng trực ngủ đi. Tôi không sao đâu. Ngày mốt, ba tôi về rồi. Ban ngày thì có dì đến. Loan còn phải đi học nữa. Loan thật ngộ, sao lại mắc cỡ? Hồi nhỏ, mình còn tắm chung nữa kia mà!
Nam chợt nín bặt, càng sượng sùng, bối rối. Loan ngẩng đầu lên để nghe tiếp thì bắt gặp vẻ ngượng nghịu lúng túng của Nam. Loan chưa thấy Nam như thế bao giờ. Loan chỉ biết, trong mọi tình huống, Nam đều có vẻ lạnh lùng, bất cần và kiêu bạc. Lần đầu tiên bắt gặp Nam xấu hổ, Loan cảm thấy buồn cười.
Quên mất mình đang khóc, Loan bật cười thật, khiến Nam ngạc nhiên nhìn. Thấy cô đang cười nghịch ngợm, vẻ trêu cợt trong khi nước mắt còn hoen trên má, bất giác Nam cũng nhoẻn miệng cười theo.
Nam thốt lên:
- Trời ơi, thì ra cá sấu đang giả dạng người.
- Có Nam giả dạng thì có!
Loan phát nhẹ vào tay Nam. Nỗi xấu hổ biến đi, họ lại thấy thân thiết với nhau lạ thường. Khi thay khăn nóng trên trán Nam, Loan bảo:
- Có lần tôi cũng băng đầu cho Nam đấy?
- Hồi nào?
- Hồi tôi ném đá vào đầu Nam.
- À, nhớ rồi. Lúc đó tôi căm thù Loan tột cùng.
- Bây giờ cũng còn căm thù vậy?
- Có lẽ thế thật! - Nam cười rạng rỡ.
Một bà cụ có đứa cháu nằm kế giường Nam mon men đến gần. Bà hỏi thăm bệnh tình của Nam. Loan kể rất nhiệt tình, thậm chí còn mô tả chi tiết cơn đau cứ y như cô đã từng bị đau ruột thừa vậy. Nhìn sự diễn tả cái nhăn nhó đau đớn của Loan (trong khi bà cụ cũng nhăn nhó theo), Nam bật cười. Loan quay lại:
- Đừng có vội cười. Lát nữa Nam tiếp tục đau lại cho xem
- Lại bốc phét nữa.
- Ờ, bốc phét, chờ xem.
- Con ngủ ở đâu? - Bà cụ đột ngột hỏi.
- Con ngủ trên ghế bố. Bà cứ ngủ trên cái giường trống ấy đi, không sao đâu.
Loan đi sang ấy cùng bà, phụ giăng mùng. Cô vẫn liến thoắng kể đủ mọi thứ chuyện trên đời khiến thằng bé bên cạnh cũng ngóng nghe. Nam nhìn theo cô, xếp cái trình tự từ lúc cô bắt đầu khóc, rồi cười, rồi nói chuyện và chạy sang đấy với bà cụ, chẳng mấy nhiêu thời gian.
Loan quay lại, đắp lại chăn cho Nam, mỉm cười nói:
- Thôi ngủ đi. Lát nữa Nam sẽ thấy đau ở vết mổ. Chừng nào đau quá không chịu được thì gọi Loan nghen.
- Chi vậy?
- Thì sẽ có một người khác để chia sẻ, mình sẽ bớt đau hơn.
- Trời đất!
- Thiệt mà! Hồi nhỏ mỗi khi Loan đau mà có mẹ bên cạnh là hết đau liền.
- Cảm giác đó tôi chưa bao giờ có. Để lát nữa tôi thử xem.
Thế nhưng, khi cơn đau bắt đầu thì Nam nằm im chịu đựng. Nam nhìn sang bên. Loan đang ngủ say trên ghế bố bên cạnh. Cuộc sống sinh viên đã tạo cho Loan một giấc ngủ nhanh như chớp. Tóc cô mềm mại xõa trên gối, đôi môi hơi trễ xuống, vẻ phụng phịu như trẻ con. Lần đầu tiên Nam nhìn kỹ Loan và Nam xấu hổ khi nhìn lén cô như vậy. Xưa nay, chưa bao giờ Nam nhìn kỹ Loan cả. Nam quen với sự có mặt của Loan, thân thuộc đến nỗi không cần biết hình dạng cô như thế nào. Giờ Loan nằm đó, ngủ như trẻ thơ, Nam mới chợt nhận ra lâu nay Nam đã lưu giữ hình ảnh Loan ở cái dạng trẻ con ngày xưa, cái cô bé Loan hồn nhiên nghịch ngợm dễ cười dễ khóc, cô bé đã cùng Nam nắm tay nhau lao từ trên cầu sắt xuống dòng sông. Nay, Nam khám phá ra Loan khác đi rất nhiều, cứ như Nam là kẻ xa xứ lâu ngày trở về quê xưa bắt gặp cô bé hàng xóm lớn vụt lên xinh đẹp. Cái hình bóng ngày xưa biến mất, như nó chưa từng tồn tại trong Nam từng ấy năm trời. Thay vào đó là hình bóng Loan hiện tại, nằm co người trên ghế bố, chiếc áo gió rơi xuống nền gạch. Nam bỗng thèm được đắp lại chiếc áo cho cô...
Tiết đang ngồi trên căn gác của Nam. Từ ngày Nam xuất viện về đến nay, Tiết vẫn thường đến thăm Nam nhưng với một tâm trạng khác trước hoàn toàn. Cô dần dần nhìn thấy cuộc đời Nam trước đây và Loan là một phần quan trọng trong đó. Mặc dù khi được ba rước ra viện về đây, phần lớn thời gian dì Liên chăm sóc Nam nhưng điều đó không thể phủ nhận những ngày bên cạnh Loan trong bệnh viện đã có một sự thay đổi lớn trong Nam. Bằng chứng là Nam đã bắt đầu chấp nhận sự quan tâm của người khác, kể cả không còn khó chịu khi Tiết bước lên giang san của Nam. Giang sơn của Nam là căn gác gỗ, kể cả ba Nam cũng ít khi được vào nếu không có chuyện gì cần kíp. Đó là một nơi ở rất ít đồ đạc, chỉ toàn là tranh. Một bức tranh vẽ một em bé hơi giống Nam. Một bức khác là một cô bé đang cầm bông lục bình giơ lên cao, hớn hở cười, nụ cười trong suốt như thoát tục và hơi huyền diệu. Tiết quay sang Nam:
- Đây là ai vậy?
Nam ngẩng đầu lên, suy nghĩ một hồi và trả lời.
- Là Loan khi còn bé.
Tiết không nói gì. Ngồi một hồi, cô bèn ra về.
Tiết đi rồi thì Vịnh và Hồng xuất hiện. Nam ngạc nhiên:
- Ủa, sao biết chỗ hay vậy?
- Khi muốn tìm đến thì có cái gì khó đâu. Mày có trốn lên núi cao hay xuống biển sâu tao cũng tìm ra. Sao, khỏe thật chưa. Đi nổi không? Vào ký túc xá tìm Loan đi?
Nam chần chờ nhưng rồi cũng đi. Từ khi khỏi bệnh đến giờ, Nam có vẻ ngượng với Loan. Mấy lần Loan đến thăm, Nam làm vẻ lạnh lạnh. Khi vắng người, dì Liên cười:
- Coi con kìa, có lúc như một ông già thâm thúy, có lúc như thằng bé con. Con muốn che giấu cái gì? Đừng có dại dột như vậy.
Dì Liên còn trẻ, giản đơn và hồn hậu. Nam về nằm ở nhà, một tay dì chăm sóc. Đêm, Nam lại đem ảnh mẹ và bé Sơn gởi về ra xem, ước ao bàn tay rờ lên trán Nam hàng ngày không phải của dì Liên mà là của mẹ. Nhưng dù là của ai đi nữa, dưới bàn tay chăm sóc ân cần đó, Nam đã khỏe mạnh ra, không chỉ tươi tỉnh cả thể xác mà cả tâm hồn.
Vịnh chở Hồng trên chiếc xe đạp đỏ chói của cô. Cô nàng kiêu kỳ ngày nào nay đã khiêm tốn bớt. Nắng gió đã làm da mặt Vịnh rám đen, trông rắn rỏi hơn, nhưng cái miệng vẫn tía lia như ngày nào. Gặp Loan, Vịnh gần như muốn dang tay ôm chầm lấy cô, còn Loan thì ré lên một tiếng như bị động đất. Cô bay đến và đấm mạnh vào vai Vịnh:
- Phật ơi, tôi có nằm mơ không đấy. Nào, xoay một vòng coi. Mặc đồ này trông đẹp đấy, oai đáo để.
- Còn bà thì chẳng mập lên tí nào. Bác sĩ mà như vầy ai dám khám bệnh.
Cả phòng Loan ùa chạy ra nhìn họ. Hiểu ra, ai cũng nhìn Loan cười. Căn phòng lập tức được dọn dẹp gọn gàng chừa một khoảng trống đủ cho tất cả bọn họ ngồi. Loan tuyên bố:
- Chúng mình sẽ làm tiệc để đón mừng lính.
Chàng Vịnh lém lỉnh chẳng mấy chốc trở thành trung tâm gây nhộn nhạo và kéo tất cả các cô gái vào câu chuyện của mình. Nhỏ Trang cứ há miệng kinh ngạc trước mọi chuyện Vịnh kể, chốc chốc lại kêu lên: “Vậy hả?”.
Ngọc được cử đi mua bánh mang về. Cô vừa bày ra vừa kêu:
- Ngày Quân đội Việt Nam muôn năm!
- Xạo mày, còn lâu mới tới.
- Thì mình... tưởng tượng vậy mà.
Họ tranh nhau mời bánh Vịnh, gợi chuyện cho Vịnh nói và cười đùa với nhau. Nam cứ nhìn họ, chốc chốc không nhịn được cũng bật cười theo. Chẳng bao lâu, trung tâm chú ý của các cô lại chuyển sang Nam. Trang định mở miệng định nói gì thì Ngọc đã ngăn lại:
- Khoan, để tao nói trước. Nam biết không, từ khi tiếng đàn của Nam vang lên, nàng công chúa mới được đánh thức, nhưng lại lâm vào trạng thái ngơ ngẩn như... như...
- Như cái gì? - Trang lên tiếng.
- Ủa, thì ra là mày hả?
- Mày đừng có giả bộ nai. Mày không nói tao thì nói ai?
- Ừ, tao nói mày đó, đã có cây si kè kè bên mình mà còn dám mơ đến chàng bạch mã hoàng tử nào khác.
Nhìn hai cô giả bộ sừng sộ nhau, cả bọn cứ ôm bụng cười. Nam cũng cười và đứng dậy lấy cây đàn treo trên vách của Ngọc:
- Thôi được rồi, còn ai chưa thức nữa, tôi sẽ lay tỉnh dậy luôn.
- Tôi, tôi... - Đám con gái nhao lên.
Nam dạo đàn, lúc đầu rụt rè, sau sôi nổi hẳn lên. Các cô gái chỉ nghe mà không hiểu gì, chỉ riêng Loan đang nhìn thấy một con người khác được sinh ra, một sự hóa kiếp từ hình hài cô độc cũ. Loan tư lự nhìn bức tranh “Hạt cam thảo” treo đầu giường mình. Cô như thấy nó ở ngoài đời thực, đợi mưa xuống để vươn những sợi dây xanh lá, những cánh tay mảnh khảnh nhưng vững chắc vươn ra ánh sáng mặt trời. Ánh nắng dọi xuống đời nó, thấm vào thân thể nó, âm thầm nuôi dưỡng để tạo cho đời những hạt cườm nửa đỏ nửa đen.
Tiếng đàn của Nam lúc trầm lắng, lúc sôi sục như cuồng nộ, như giận dữ, trách móc. Rồi cơn bão lặng xuống. Mặt biển êm dịu với tiếng sóng nhẹ nhàng như lời ru êm đềm. Tiếng ru đó thấm vào lòng Loan, xoa dịu nỗi buồn âm thầm trong cô, bao bọc lấy tình cảm đơn côi trong trái tim cô. Loan muốn òa lên khóc, để những giọt nước mắt chân tình của cô sẽ làm chảy tan băng giá trong tâm hồn kẻ đang trải nỗi lòng qua tiếng đàn kia, để băng kín vết thương không chịu chữa lành như con thú bị thương cứ liếm láp vết thương cho càng rỉ máu...
Bất chợt Nam cất tiếng hát trầm ấm làm Loan cũng sững người. Nam khẽ nhìn Loan, ánh mắt Nam ấm lại khi thấy vẻ ngạc nhiên của Loan. Đấy, ngay cả Loan cũng chưa khám phá hết về Nam.
Họ kết thúc cuộc vui bằng cuộc đi dạo của bốn người bạn cũ. Ngồi sau lưng Nam, Loan nhớ lại sinh nhật của mình. Cũng hai chiếc xe đạp song song nhau. Chỉ khác là thay vào vị trí của Trung ngày xưa bây giờ là Nam. Ngày xưa! Hai tiếng ấy nghe xa vời quá. Thế mà chỉ mới ba năm. Ba năm thôi mà Loan cứ ngỡ ba thế kỷ đã trôi qua, trong đó người ta đã sống được ba kiếp con người. Niềm vui như phút chốc, nỗi buồn thường kéo dài và dư âm cả một đời người nên người ta cứ hay tin rằng cuộc đời là bể khổ. Vì là bể khổ nên hạnh phúc dù nhỏ bé muộn màng cũng vô cùng ý nghĩa. Ví như Loan đây, có trải qua bao nỗi buồn đau, thắc mắc, bao hy vọng, đợi chờ mới nhận ra được phút giây này là hạnh phúc tuyệt vời, khi được nghe tiếng đàn vọng lên từ sa mạc hoang vu, khi nghe tiếng hát từ bóng đêm thăm thẳm của cõi lòng...
Tiếng đàn cò trỗi lên khúc nhạc chia ly. Quan tài từ từ hạ xuống. Loan cầm hương án, nước mắt đầm đìa trên má. Cô gần như muốn quỵ xuống bên huyệt, nhưng sợ tấm ảnh của ngoại cùng hương án rơi xuống đất nên cô vẫn cố gượng. Nam đứng kế bên, cầm chiếc dù che cho cô. Cũng như Loan, Nam cũng khóc nức nở như đứa trẻ. Có lẽ lâu lắm rồi Nam mới khóc như thế, khóc với những giọt nước mắt vốn dĩ thượng đế ban tặng cho con người. Ngoại đâu chỉ là ngoại của Loan, ngoại là một bà tiên nhân từ xoa dịu những nỗi u buồn của anh em Nam. Ngoại là một thiên đường giúp anh em Nam không sa chân vào địa ngục.
Ngoại Loan được chôn bên triền núi Sam, khu mộ của dòng họ. Những ngôi mộ trông xuống những cánh đồng, trông xuống nhân gian, nơi mà cuộc sống vẫn diễn ra với muôn màu muôn sắc.
Khi xong xuôi, sắp sửa ra về thì không thấy Loan đâu. Mọi người hốt hoảng nhưng dì Yên bình tĩnh nói:
- Không sao đâu. Nó chỉ loanh quanh đây thôi. Thôi mình về trước. Nam ở lại, chờ nó về sau nghen.
Nam luôn luôn ngạc nhiên về dì Yên. Ở dì, không có việc gì không giải quyết được. Và dì hiểu Loan kỳ lạ, biết cô đang nghĩ gì và sẽ làm gì. Dì kéo Nam ra nói:
- Con hãy đến chỗ hang đá đằng kia, đó, chỗ có cây me đó. Dì chắc chắn nó đang ngồi đó. Những lúc đau khổ quá nó hay tìm chỗ ngồi một mình.
- Sao dì biết Loan đang ở đó?
- Đó là giang sơn của nó khi còn bé. Mỗi dịp thanh minh, lên đây, nó hay đến đó chơi. Ở đó có một cái hang nhỏ rất mát.
Mẹ Loan quả thật tiên đoán như thần. Khi Nam đến đó thì quả thật, Loan đang ngồi trầm ngâm nhìn xuống núi, nước mắt vẫn thi nhau chảy ròng ròng xuống má. Nam lẳng lặng ngồi xuống kế bên, không nói gì. Loan cũng không quay lại, cứ nhìn thẫn thờ ra xa. Một lát sau, Nam đứng dậy đi một hồi rồi trở về với một hạt cam thảo trong tay. Nam xòe tay Loan ra và bỏ hạt cam thảo vào đó. Loan nín khóc, ngạc nhiên hỏi:
- Gì thế?
Nam nín lặng một hồi rồi mới nói:
- Gần đây, tôi có nhiều suy nghĩ lạ. Mẹ tôi và ba tôi yêu nhau thắm thiết, không ai cản nổi, vậy mà tình yêu ấy không làm cho họ có đủ cảm thông để chịu đựng nhau. Mẹ không chịu nổi cảnh nghèo và tính nghệ sĩ của ba, còn ba cũng không chịu nổi tính của mẹ. Dì Liên đến với ba một cách chớp nhoáng không có tình yêu mà lại là cái bệ phóng cho tài năng ba rực sáng. Giờ thì ba nổi tiếng khắp nơi nhờ vào những hy sinh thầm lặng của dì. Những ngày tôi nằm bệnh, dì lo cho tôi còn hơn con ruột của mình. Có điều lạ là điều đó vừa làm tôi thương dì, vừa làm tôi thương mẹ tôi hơn, dù trước đây, tôi luôn tự hỏi không biết tôi có thương mẹ hay không. Tình cảm con người sao phức tạp như vậy? Rồi cái chết của ngoại lại làm tôi suy nghĩ mãi về những tình cảm xung quanh mình. Tôi cảm thấy, đối với tôi, mọi thứ dường như mới bắt đầu. Tôi như một đứa trẻ mới ra đời, đón nhận tình yêu thương của tất cả mọi người xung quanh mình. Nó vô tư đón nhận và rồi nó cũng sẽ tự phát có tình yêu với mọi thứ, mọi vật, mọi người. Một đứa trẻ không có tình yêu thì cũng sẽ không yêu ai hết. Còn riêng tôi là một đứa trẻ ích kỷ, tôi nhận tất cả những tình yêu ấy mà lại không đáp trả một người nào.
- Nam có quá nghiêm khắc với mình không? Và tình yêu không cần đáp trả.
- Tôi không đáp trả, mà từ cõi lòng mình, tôi biết tôi yêu thương ai.
Loan im lặng, bối rối. Bàn tay cô vẫn mở ra với hạt cam thảo bên trong.
Giọng Nam vẫn đều đều:
- Tôi vẫn hằng lo sợ cái lịch sử của ba mẹ tôi sẽ lập lại với tôi và một người nào đó tôi yêu, vì tôi là bản sao của ba tôi, cả cuộc đời sống cho những giấc mơ nghệ thuật. Loan có nhớ bức tranh tôi tặng Loan và cả hạt cam thảo này? Tôi tặng Loan đó. Hạt cam thảo đẹp vì nó vừa đỏ vừa đen. Hai phần đen đỏ đó không thể tách ra được. Nếu Loan chấp nhận món quà này thì cũng như Loan chấp nhận con người tôi, với niềm hạnh phúc lẫn nỗi khổ đau mà tôi có thể gây ra cho Loan, dù tận đáy lòng, tôi không bao giờ muốn Loan phải khổ.
Loan đứng dậy, sửng sốt nhìn Nam.
Điều cô mong đợi đã đến một cách bất ngờ và kỳ diệu - kỳ diệu bởi sự sâu thẳm đến không cùng. Nước mắt Loan lại trào ra, không biết phải vì dư âm của đám tang hay để khóc cho quá khứ đã trôi qua và đón mừng tương lai đang tới. Cô nhìn thấy một con đường còn xa, còn nhiều gian khó mà Nam phải vượt qua, bên cạnh có Loan - không có sự đơn côi. Tình yêu không bao giờ đơn côi cả.
Tp.HCM, 12- 07-1990
HẾT
Đánh máy: casau
Nguồn: VNThuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 23 tháng 6 năm 2016