Chương 11 - Lâu Đài Treo Babylon.
Sau khi được giải thoát khỏi cái hộp đựng xì gà mà Izaak Balayaga dùng để giam cầm cô – Philippa nghĩ mình đã bị giam trong đó hàng thế kỷ cũng nên – Philippa nhận ra cô đang ở một mình trong một phòng ngủ to lớn, tráng lệ y như dành cho một nữ hoàng. Những hàng cột cẩm thạch vĩ đại vươn mình đụng trần nhà chạm khắc tinh xảo, mà từ đó những chùm đèn pha lê khổng lồ rũ mình xuống dưới. Những khung cửa sổ cao hơn cả một chiếc xe buýt được viền ngoài bởi lớp rèm cửa dày cộm màu vàng dệt bằng tơ lụa. Màu vàng tơ lụa ấy còn hiện diện trên cả tấm khăn trải giường và lớp vải bọc của những chiếc ghế bành mạ vàng. Và đầy rẫy khắp phòng là những bức tượng trẻ em bằng thạch cao trắng – phần lớn đều là những đứa trẻ mập mạp trần trùng trục quấn khăn, hoặc dựa đầu một cách không lấy gì làm thoải mái lắm lên những chiếc vỏ sò quá khổ. Căn phòng này chả hợp với gu của Philippa tí nào. Tuy nhiên, có một thứ cô thích: một mùi hương ngào ngạt lan tỏa khắp phòng, như mùi của một loài hoa lạ quý hiếm đang nở rộ. Đối với Philippa, đó là hương hoa tuyệt vời nhất mà cái mũi của cô từng được ngửi.
Ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi qua các khung cửa sổ, nhưng khi băng qua tấm thảm sàn dày cộm trang trí họa tiết màu hồng để nhìn ra bên ngoài, Philippa bất ngờ nhận ra chẳng có cái gì để nhìn cả – hoàn toàn không có gì, cả một góc tòa nhà cô đang ở bên trong cũng không. Tất cả những gì cô thấy chỉ là một màu sáng trắng trống rỗng. Một cảnh chẳng dễ chịu gì, nên được một lúc, Philippa chắc mẩm cảnh này chỉ có trong mơ. Một giấc mơ chẳng tốt đẹp gì. Vì thế cô tự nhéo mình vài cái thật mạnh, theo đúng cách những người trong sách thường làm khi họ muốn chắc chắn mình đang thức. Hoặc là khi họ muốn mình thức dậy. Nhưng một khi nhận ra mình đang thức – tỉnh như sáo là đằng khác – cô ước gì mình đang mơ. Điều ước đó càng mạnh mẽ hơn khi cô thử mở cửa phòng và nhận ra nó đã bị khóa ngoài.
Suy nghĩ đầu tiên của Philippa là muốn la hét, gào thét thật lớn và đập cửa phòng ầm ầm cho đến khi có ai đó đến mở cho cô ra. Nhưng rồi cô nhớ ra mình là ai. Tập trung sức mạnh trí óc của mình, cô lẩm bầm từ trọng tâm của mình – “FABULONGOSHOOMAR VELISHLYWONDERPIPICAL” – và ước được quay về nhà mình ở New York.
Không có chuyện gì xảy ra, mặc dù Philippa đoan chắc là phải được, vì nhiệt độ bên trong cái cũi nhốt sơn son thiếp vàng của cô hiện khá nóng – đủ nóng để vận dụng sức mạnh djinn. Nó làm Philippa nghi ngờ sức mạnh djinn của mình đang có vấn đề gì rồi, vì đây là lần thứ hai trong nhiều ngày một từ trọng tâm bỏ rơi cô. Đầu tiên là cái ký gửi ước của chú Nimrod, còn bây giờ đến lượt sức mạnh của chính cô. Philippa không còn cách nào khác ngoại trừ phải bình tĩnh. Rất may đó là một chuyện Philippa khá rành. Cho nên cô đến nằm trên chiếc giường vừa êm vừa bự, và bình tĩnh chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Và, một lúc sau, đã có chuyện xảy ra.
Vừa nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, Philippa lập tức bật dậy khỏi giường và đi nhanh về phía cửa, trái tim dường như nhảy lên tận cuống họng. Cô ngờ ngợ nhận ra người phụ nữ nhỏ thó, dáng nhút nhát như chuột nhắt xuất hiện trên bục cửa. Nhìn cái khay bạc đựng vài cái bánh sandwich, bánh ngọt, bánh quy, cùng một bình nước trái cây lớn trên tay người phụ nữ, Philippa nhận ra bụng mình đang biểu tình đòi ăn uống. Nhưng cái đầu của cô lại biểu tình dữ hơn để đòi có được câu trả lời cho một số vấn đề cấp bách, như là cô đang ở đâu và tại sao cô lại bị mang đến đây.
Philippa lên tiếng hỏi trước:
– Ừm, cháu biết bà, đúng không?
Người phụ nữ gật đầu và đặt cái khay xuống bàn. Bà vận một bộ váy đầm mốt của khoảng bốn mươi năm về trước, một đôi bao tay viền đăng ten, và vài chuỗi ngọc trai mờ ỉn. Có bụi bám trên tóc bà, màu vàng ố trên răng bà, quá nhiều phấn trang điểm trên mặt bà, và không ít sự thất vọng hiện ra trong mắt bà.
Người phụ nữ trả lời:
– Đúng, chúng ta đã gặp nhau. Trong Giải vô địch Djinnverso tại New York. Tên tôi là Glumjob.
– À vâng, cháu nhớ rồi. Bà đi chung với Ayesha phải không?
Bà Glumjob trả lời với chất giọng đặc sệt vùng Nam Mỹ:
– Tôi là người hầu và bạn đường của Ayesha.
Philippa hỏi, giọng có phần tức tối:
– Vậy chắc bà có thể cho biết tại sao cháu lại bị bắt cóc mang đến đây. Và đây là đâu?
– Dĩ nhiên rồi, cô bé. Nhưng trước khi trả lời câu hỏi của cô, tôi muốn nói trước là chuyện bắt cóc cô không liên quan gì đến tôi. Tôi không phải là kẻ thù của cô. Hy vọng cô sẽ nhớ đến chuyện này về sau. Tôi sẽ là bạn của cô nếu cô muốn, và tôi sẽ giúp cô nếu có thể. Miễn sao nó không mâu thuẫn với ước muốn của chủ nhân tôi, người mà cuộc sống của tôi phụ thuộc vào trong suốt bốn mươi lăm năm qua, là được.
Rồi cố mỉm cười, bà Glumjob hỏi:
– Mà cô đã khát chưa, con gái? Cô có muốn dùng chút nước táo không? Mẹ tôi đã dạy cho tôi công thức làm nước táo ngon nhất khu vực Bắc Carolina đấy.
Philippa yêu cầu:
– Không, cháu muốn có lời giải thích trước.
Chậm rãi ngồi xuống một trong những chiếc ghế có màu vàng y như màu răng mình, bà Glumjob nói:
– Vì cô chính là cô, nên hy vọng cô sẽ không yêu cầu tôi phải giải thích vì sao những chuyện kiểu này lại có thể là như vậy. Đơn giản chúng là vậy, vậy thôi.
Đưa mắt nhìn xung quanh phòng, bà gật đầu và bắt đầu giới thiệu:
– Tòa lâu đài này là phiên bản copy chính xác đến từng chi tiết của Tòa nhà Osborne, nơi Nữ hoàng Victoria đã ở suốt từ năm 1845 đến tận khi bà mất năm 1901.
– Chúng ta đang ở Anh à?
– Để tôi nói hết đã. Vì cũng là một người Anh, dĩ nhiên Ayesha luôn hâm mộ tòa nhà đó ngay từ lần đầu viếng thăm nó khi bà hãy còn là một cô bé con. Cho nên, nhiều năm sau đó, khi trở thành Djinn Xanh, Ayesha đã quyết định nếu phải sống một phần thời gian ở Babylon – nơi chúng ta hiện đang đứng – bà muốn bên trong lâu đài của bà phải nhìn giống tòa nhà đó.
– Nhưng Babylon ở Iraq mà. Bà muốn nói với cháu là chúng ta thật sự đang ở đâu đó tại Iraq sao?
– Đúng là thế. Chúng ta đang ở ngay rìa ngoài một hệ thống hang động ngầm bí mật rộng lớn bên dưới mặt đất có tên gọi Iravotum.
Ngừng lại một chút, bà Glumjob hỏi:
– Chắc là cô đã nghe nói đến Vườn treo Babylon, đúng không? Ừm, nơi đây là Lâu đài treo Babylon, được Hoàng đế Nebuchadnezzar xây tặng Ishtar, một trong những Djinn Xanh tiền nhiệm của Ayesha. Nó được gọi là Lâu đài treo, vì thực tế trước đây nó từng được treo trên rìa một vách núi. Đây cũng là một trong những lý do khiến Ayesha muốn nơi này mang kiến trúc của triều đại Victoria Anh quốc. Bà ấy chẳng quan tâm gì đến độ cao mà. Nhưng nói chung, việc tòa lâu đài hiện nhìn như thế nào cũng không quan trọng lắm. Nơi đây là chỗ ở tâm linh của Djinn Xanh, và bà ấy năm nào cũng đến đây vào tháng Giêng để “làm khô người”.
Rồi khẽ nhếch miệng cười khẽ, bà Glumjob giải thích:
– Nói chung chúng ta hay gọi việc đó là thế. Cô thấy đấy, cô bé, quý bà lớn tuổi của chúng ta nổi tiếng là người có trái tim cứng như thép. Phải như vậy thì mới giữ hòa bình cho thế giới djinn được. Nhưng chính việc ở đây mới tạo được điều đó – mới làm bà ấy trở thành một cái bánh quy khó gặm như thế. Tôi không được phép cho cô biết điều đó được thực hiện như thế nào, nhưng tôi đoán nếu mỗi năm không đến đây một lần để làm khô người, Ayesha chắc sẽ trở thành một bà già nhân nhượng như bình thường thôi. Nói vậy không có nghĩa tôi đổ tội cho bà ấy đâu nhé. Nếu biết được điều mà Ayesha biết, tôi nghĩ chắc tôi cũng giống bà ấy thôi. Philippa thắc mắc:
– Nhưng chính xác điều đó có liên quan gì đến cháu chứ?
– Tại sao à? Tôi ngạc nhiên khi nghe cô hỏi đấy. Hồi còn ở New York, tôi nghe nói cô có một cái đầu rất thông minh mà. Chắc giờ cô phải đoán ra lý do rồi chứ?
Philippa lắc đầu.
Bà Glumjob nhún vai:
– Sự thật là tôi cũng không biết rõ chuyện này lắm đâu. Nhưng theo như những gì tôi biết, có vẻ như Ayesha muốn cô trở thành Djinn Xanh đời tiếp theo.
Philippa thảng thốt:
– Thật tức cười. Cháu mới có mười hai tuổi thôi mà.
– Có không ít ông vua và bà hoàng lên ngôi ngay khi còn được quấn tã đấy, cô bé. Tuổi tác, hay nói đúng hơn là việc thiếu tuổi tác, chưa bao giờ được coi như một trở ngại lớn trên con đường quyền lực cả.
Philippa vẫn khăng khăng:
– Nhưng cháu không muốn chức vị đó. Đơn giản là cháu không muốn làm việc đó.
– Chuyện này cô phải trực tiếp nói với Ayesha, chứ nói với tôi thì cũng không ích lợi gì đâu. Nếu cô muốn, tôi có thể dẫn cô đến gặp bà ấy ngay bây giờ, và có lẽ bà ấy sẽ trả lời mọi vấn đề mà cô còn thắc mắc.
Philippa nói với vẻ cương quyết:
– Vâng, nhờ bà dẫn cháu đến gặp Ayesha. Cháu phải giải thích chuyện này càng sớm càng tốt. Cháu biết đây là một vinh dự rất lớn. Nhưng cháu chỉ đơn giản không sẵn sàng để nhận trách nhiệm như thế này.
Bà Glumjob dẫn Philippa ra khỏi phòng ngủ, băng qua vài hành lang dài ngoằng, và đi xuống những tầng cầu thang rộng lớn. Cả tòa lâu đài có vẻ vắng bóng người, tuy nhiên Philippa nhanh chóng có cảm giác nó bị ma ám: cô đã trông thấy một cái máy hút bụi tự di chuyển trong một căn phòng, và ngay nơi chân thang, cô đã băng ngang một tấm giẻ chùi bụi đang tự lau bóng hàng tay vịn bằng gỗ. Trông thấy vẻ mặt hốt hoảng thấy rõ của Philippa, bà Glumjob giải thích rằng những người hầu của Ayesha đều vô hình. Tất cả mọi người.
Bà nói với Philippa:
– Tôi là thành viên hữu hình duy nhất trong đoàn tùy tùng của Ayesha ở Babylon này. Người hầu vô hình luôn là những người hầu tốt nhất. Thỉnh thoảng người ta sẽ cảm thấy bị buộc phải nói chuyện gì đó với một người hầu nếu nhìn thấy họ. Nhưng với một người hầu vô hình, điều đó không còn cần thiết nữa. Quý bà lớn tuổi của chúng ta thích người hầu như thế: thi thoảng người ta có thể nghe thấy họ, nhưng không bao giờ nhìn thấy họ.
– Nhưng những người đó, họ không ngại bị vô hình sao?
Bà Glumjob lắc đầu:
– Họ được trả công xứng đáng mà. Chỉ cần làm tốt công việc của họ thôi, và khi về nhà họ lại trở nên hữu hình. Thật sự là không sao đâu.
Philippa thoáng rùng mình:
– Cháu thì không thể nào quen với những người hầu vô hình được. Dù gì thì họ cũng là con người mà. Không, cháu không thể nào sống ở đây đâu.
Bà Glumjob trấn an:
– Cô không cần phải sống như vầy. Một khi tòa lâu đài này thuộc về cô, cô muốn biến nó thành thế nào cũng được: hiện đại theo chủ nghĩa tối thiểu, Gothic, hay phong cách thập niên sáu mươi, trường phái Rococo… nói chung là bất cứ phong cách nào cô thích. Thậm chí nếu muốn, cô có thể làm lại nó theo kiến trúc cổ đại nguyên thủy của nó cũng được. Không cần phải giống như thế này. Tôi chưa từng viếng thăm bên trong một cây đèn hay một cái chai djinn nào – Ayesha nói tôi sẽ không sống nổi – nhưng tôi tin là nguyên tắc cũng như nhau thôi.
Philippa vẫn lắc đầu quầy quậy:
– Cho dù nó trông giống khách sạn Four Seasons, cháu cũng không muốn sống ở đây.
Lờ đi lời phản đối của Philippa, bà Glumjob vẫn tiếp tục nói:
– Dĩ nhiên Ayesha có sức mạnh của bà. Tất cả những gì bà muốn, bà đều làm ra được. Cuốn sách mới nhất, bộ phim mới nhất, báo chí, thức ăn và rượu vang hảo hạng nhất. Đối với những thứ khác thì bà ấy phải hoàn toàn dựa vào tôi. Phải nói là tôi khá tự hào vì chúng tôi đã trở thành những người bạn thân thiết.
Không mang phong cách triều đại Victoria, căn phòng màu trắng khổng lồ mà họ đi vào nhìn như thể được lấy trực tiếp từ một lâu đài dành cho hoàng hậu Ấn Độ. Bà Glumjob giải thích:
– Không chỉ là Hoàng hậu Anh quốc, Victoria còn là Nữ hoàng của Ấn Độ. Điều đó được thể hiện trong kiến trúc căn phòng này. Nó được gọi là Phòng Durbar, tiếng Hindu nghĩa là một dạng tiệc. Tôi chưa bao giờ đến Ấn Độ, nhưng nghe nói đó là một nơi rất thú vị. Và tôi chắc cô sẽ đồng ý đây đúng là một căn phòng tráng lệ.
– Quê của bà ở đâu thế, bà Glumjob?
– Greenville, Bắc Carolina. Một ngày nào đó, tôi dự định sẽ quay về đấy.
– Bao lâu rồi bà chưa về thăm nhà vậy?
– Khoảng bốn mươi lăm năm rồi. Kể từ khi tôi bắt đầu làm việc cho Ayesha.
– Bốn mươi lăm năm chưa về thăm nhà sao?
Bà Glumjob khẽ gật đầu, có đôi chút đăm chiêu.
– Nhưng sao bà không xin nghỉ phép?
Họ ngồi xuống một cái ghế cạnh cửa sổ. Bên ngoài khung cửa sổ vẫn không có gì ngoài ánh sáng trắng mờ đục y như từ trong phòng ngủ nhìn ra.
Bà Glumjob cho biết:
– Làm công việc này thì làm gì có khái niệm nghỉ phép. Đó là một phần trong thỏa thuận giữa tôi với Ayesha khi tôi bắt đầu phụng sự cho bà ấy. Một điều kiện khác là tôi không bao giờ được hỏi xin tăng lương, cho nên ngay từ ban đầu, tôi được hỏi mức lương mong muốn của mình, và đó sẽ là mức lương cố định chừng nào tôi còn làm công việc này. Cho nên tôi đã đề nghị mức lương 15.000 đô một năm. Cô không biết đâu, vào thập niên năm mươi, 15.000 đô một năm là cả một gia tài đấy. Lúc đó tôi nghĩ thế là tôi yên tâm cả đời rồi. Dĩ nhiên, trong thời buổi này, 15.000 đô chẳng là bao. Nhưng tôi không dám hỏi xin Ayesha tăng lương, cũng như không dám xin nghỉ phép.
– Sao bà không thử thương lượng lại hợp đồng với Ayesha?
Bà Glumjob lắc đầu:
– Không được đâu. Thứ nhất là vì Ayesha nổi tiếng có trái tim sắt đá. Bà ấy không bao giờ đồng ý. Ngoài ra, bà ấy đã hứa nếu tôi thực hiện đúng thỏa thuận ban đầu, một ngày nào đó, bà sẽ cho tôi ba điều ước. Giống y như trong truyện cổ tích ấy. Ba điều ước. Cô cứ thử tưởng tượng đi.
Rồi bà bẽn lẽn mỉm cười:
– Tôi đã thử tưởng tượng rồi. Tưởng tượng ra những điều mà tôi sẽ ước một khi bà ấy ban ba điều ước cho tôi.
Philippa lắc đầu, cảm thấy hơi tội nghiệp cho bà Glumjob.
Bà Glumjob vẫn mỉm cười:
– Cô có thể lắc đầu tùy thích. Nhưng ngày ấy, chẳng có phép thuật gì ở Greenville cả. Chỉ có hiện thực. Mà phép thuật là tất cả những gì tôi ao ước. Có gì sai với điều đó không?
– Cái đó còn tùy thuộc vào việc bà nhìn nó như thế nào nữa. Nhưng với cháu thì có vẻ bà đã lãng phí cuộc đời mình rồi, bà Glumjob à. Mà lãng phí cho cái gì chứ?
Một giấc mơ. Thực tế mới là cái quan trọng.
Bà Glumjob nói:
– Cô nói thì dễ rồi. Cô là một djinn. Cô có thể làm bất cứ những gì mình muốn.
– Bà ấy nói đúng đấy.
Nghe tiếng nói từ phía trên vọng xuống, Philippa nhìn lên. Ayesha đang ngồi trong một gian phòng nhỏ gần giống phòng để đàn ống trong nhà thờ.
Ayesha nói:
– Cháu có thể thay đổi thế giới xung quanh mình. Nhưng với bà ấy, hay với bất cứ mundane nào, thực tế chỉ là một cái cây hay một hòn đá. Thực tế chắc chắn không phải là thứ được tìm thấy trong trái tim của con người. Đó là phần mà họ dùng để ước. Trái tim của họ. Không phải cái đầu của họ, như những gì mà cháu sẽ phát hiện ra một khi hiểu thêm một chút về nơi này.
Philippa khẳng khái nói:
– Cháu không muốn hiểu về nơi này. Cháu muốn về nhà. Cháu thật sự rất vinh dự trước lời đề nghị của bà, Ayesha, nhưng nó không hợp với cháu.
Ayesha bước xuống cái cầu thang nhỏ. Bà mặc bộ váy đầm lụa có cổ cao diềm xếp nếp màu xanh lơ, và như mọi khi, bà có một cái túi xách khoác trên tay và một cái khăn tay trong tay áo.
Ayesha nói:
– Đây không phải là một lời đề nghị mà cháu có thể từ chối. Ta e rằng cháu không có quyền lựa chọn trong việc này. Ta đã bỏ hàng bao năm trời tìm kiếm một người xứng đáng thay thế ta một khi ta ra đi. Và giờ đây ta đã tìm được người đó. Khi ta rời khỏi thế giới này – một chuyện mà nhờ ơn trời, sẽ không lâu nữa đâu – cháu sẽ tiếp quản mọi chuyện. Philippa, cháu sẽ là Djinn Xanh của Babylon đời tiếp theo.
– Cháu sẽ trốn thoát. Bà không thể giữ cháu ở đây.
Cháu sẽ không để bà làm thế.
Ayesha thì thầm, giọng dịu dàng, nhưng như có thép trong đó, trong cử động quai hàm, và trong ánh mắt có thể xuyên thủng áo giáp sắt của bà:
– Cháu sẽ trốn đi đâu chứ? Thậm chí cháu còn không biết mình đang ở đâu. Nếu biết, cháu sẽ không nghĩ đến chuyện chạy trốn đâu. Iraq là một nơi nguy hiểm, nhưng nó không thấm vào đâu so với những chướng ngại vật cháu có thể gặp phải tại Iravotum này.
– Ở đâu cơ?
Philippa chau mày. Cô đã nghe nói đến Iraq. Và cả Iran. Có ai lại không nghe về những đất nước này chứ? Nhưng cô chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Iravotum cho đến khi bà Glumjob đề cập đến.
Nắm tay Philippa, Ayesha dẫn cô đến cạnh một trong những khung cửa sổ to lớn của Phòng Durbar. Bên ngoài vẫn là một màu trắng mờ đục, tuy nhiên khi Ayesha chạm vào lớp kính, màu trắng dần biến mất, và một khu rừng âm u, dày đặc hiện ra trước mắt Philippa.
Ayesha nói:
– Đó là Iravotum – nơi ở của những điều ước xấu xa và giận dữ. Khi con người ước một điều xấu, đây là nơi những điều xấu đó đến, với hy vọng sẽ được sửa chữa đúng. Mới sáng hôm nay thôi, ta đã thấy một đứa trẻ nửa người nửa chồn hôi ngay trước cổng. Mẹ của sinh vật tội nghiệp đó đã vô tình nói lớn “Ước gì tôi có một đứa con, dù nó có hơi giống chồn hôi cũng được”, ngay trong tầm nghe của một djinn. Và điều ước của bà đã trở thành hiện thực. Khi sinh con, bà đã nhận ra con của bà chính xác như những gì bà đã ước. Nửa người, nửa chồn hôi.
Rồi mỉm cười lạnh lùng, Ayesha kết luận:
– Hãy cẩn thận với những gì bạn ước. Điều ước của bạn có thể trở thành sự thật.
Philippa kinh ngạc hỏi:
– Djinn nào lại đi thực hiện một điều ước như thế chứ?
– Không phải djinn nào cũng tốt như chú Nimrod của cháu đâu, Philippa. Nhiều đồng loại của chúng ta thích chơi khăm mundane như thế. Nhưng công bằng mà nói, cũng không ít trường hợp một djinn tốt thực hiện điều ước mà không biết. Như giấc mơ của những djinn lớn tuổi chẳng hạn. Những quái vật bò ra từ đầu óc mơ ngủ của họ. Và thỉnh thoảng, những djinn trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm biến điều ước thành hiện thực với những kết quả còn tai hại hơn. Chúng ta gọi nó là “sự thực hiện điều ước theo tiềm thức”. Ta nghĩ chính bản thân cháu cũng có kinh nghiệm về chuyện này, đúng không?
Nhớ lại câu chuyện xảy ra trên chuyến bay từ New York đi London, Philippa gật đầu:
– Vâng ạ.
– Cháu sẽ tìm thấy tất cả điều ước dạng đó ở ngoài kia nếu cháu đủ ngu ngốc rời khỏi lâu đài và tìm kiếm chúng.
Rồi Ayesha chạm tay vào cửa sổ, và khung cảnh bên ngoài lại trở về một màu trắng mờ đục.
Philippa thắc mắc:
– Tại sao bà không giúp họ?
Ayesha trả lời:
– Ta không phải là người làm họ trở nên như thế. Vả lại, dù gì họ cũng không sống lâu ở đây. Ở ngoài đó, rồi tất cả bọn họ cũng trở thành thức ăn cho Optabellower, một quái vật hung dữ bò ra từ chính giấc mơ của Ishtar. Cho nên không cần thiết có sự can thiệp của ta. Nhưng nói thẳng là chuyện gì xảy ra với họ hoàn toàn không quan trọng với ta.
Philippa tuyên bố:
– Đó là một trong những lý do tại sao cháu không bao giờ có thể thừa kế chức vị của bà. Cháu không giống bà chút nào. Cháu không phải là loại người có thể đứng nhìn người khác gặp nạn mà không cứu.
Vị Djinn Xanh mỉm cười:
– Không à? Cháu giống ta hơn cháu tưởng đấy, Philippa. Đó là lý do tại sao ta chọn cháu.
– Cháu không quan tâm cháu sẽ ở đây bao lâu, nhưng cháu sẽ không bao giờ độc ác như bà đâu.
– Không phải độc ác. Mà là không quan tâm. Hai cái đó khác biệt đấy.
– Với cháu, không quan tâm cũng xấu xa như độc ác.
Ayesha chỉ trả lời:
– Rồi chúng ta sẽ thấy chuyện gì xảy ra thôi. Nhưng may mắn là chúng ta sẽ không phải ở đây lâu trước khi trái tim cháu cứng như trái tim ta. Sau đó chúng ta có thể quay về biệt thự của ta ở Berlin. Cháu sẽ thích Berlin. Và rồi qua thời gian – ít nhất là khoảng thời gian còn lại của ta – cháu và ta có thể quen với nhau.
– Không đời nào. Cho dù bà có sống một ngàn năm như vẻ ngoài của bà đi nữa. Không đời nào cháu trở thành một người phụ nữ khủng khiếp như bà. Nhất là sau những chuyện xảy ra ở Giải vô địch Djinnverso. Chính là bà, đúng không? Chính bà đã dịch chuyển những con xúc xắc. Và chính bà đã điều khiển cháu phải thừa nhận làm một chuyện mà cháu không làm.
– À, cháu nói gần đúng thôi. Đúng là ta đã giải quyết cái hộp và những viên xúc xắc. Nhưng Izaak Balayaga mới là người núp trong cơ thể cháu để trả lời các câu hỏi của ta.
– Ờ, nhưng dám cá chính bà xúi anh ta làm vậy.
– Ồ, ta chẳng xúi nó gì cả. Ta chỉ ra lệnh cho nó thôi. Đó là sự khác biệt. Nó không có lựa chọn nào khác, nếu nó biết điều gì tốt cho nó.
– Nhưng tại sao kia chứ? Tại sao bà làm chuyện đó với cháu?
– Có một số lý do. Một phần là ta muốn thấy Mimi de Ghulle phản ứng như thế nào trước sự bẽ mặt của cháu. Để xem thử cô ta có thật sự đủ tư chất trở thành Djinn Xanh tiếp theo hay không. Và phải nói là ta không hài lòng chút nào về xử sự của cô ta. Nhưng lý do chính là ta muốn thử sức mạnh tính cách cháu. Và để xem thử liệu cháu, bất chấp chuyện đã xảy ra, có nhận nhiệm vụ mà Nimrod giao cho hay không. Để xem liệu cháu có cố gắng lấy lại quyển Grimore của Solomon vì lợi ích của toàn thể djinn hay không.
Rồi khẽ nhún vai, bà kết luận:
– Nói cách khác, ta muốn thử xem cháu có đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của mình không? Và dĩ nhiên, đó là điều cháu đã làm, cô bé. Vì nếu không, giờ cháu đã không ở đây, đúng không?
Philippa hét lên:
– Đừng gọi tôi là cô bé. Tôi không phải là một đứa trẻ. Và làm ơn đừng có dạy đời tôi nữa, đồ phù thủy già. Đưa mắt sang bà Glumjob, Ayesha gật đầu tuyên bố:
– Tốt. Bắt đầu rồi đó.
– Cái gì bắt đầu hả?
Ngồi xuống một cái ghế, Ayesha khoanh tay lại với nhau và cho biết:
– Khu vườn Eden trước cũng không ở xa đây lắm. Phần lớn những người đã đọc qua câu chuyện về Adam và Eva đều nhớ có hai cái cây ở trong vườn: Cây Hiểu Biết Thiện và Ác, và Cây Sự Sống. Tuy nhiên trong một vài phiên bản khác của câu chuyện, người ta còn nhắc tới một cái cây thứ ba. Đó là Cây Đạo, hay còn được gọi là Cây Lý trí, hoặc Cây Logic. Ta thì thích gọi là cây Logic hơn, vì logic tồn tại bên ngoài ranh giới của Thiện và Ác. Logic chỉ cần quan tâm đến chính nó, Philippa à. Tất cả những thứ khác đều là vô nghĩa.
– Cái đó thì liên quan gì đến tôi chứ?
– Tất cả mọi thứ ở đây đều bị ảnh hưởng bởi Cây Logic. Không khí cháu ngửi đầy mùi hương hoa của cây đó, nhất là vào thời điểm này trong năm, khi nó đang nở rộ. Chúng ta còn dùng tinh dầu hoa Cây Logic để nấu ăn. Và món nước táo của Glumjob được làm bằng những trái táo hái từ Cây Logic. Ngay cả nguồn nước của chúng ta cũng bị ảnh hưởng bởi rễ cây.
Philippa lắc đầu nguầy nguậy:
– Tôi không tin bà đâu.
– Cháu yêu của ta, sao cháu không tự hỏi bản thân xem? Liệu cô bé ngoan ngoãn, lễ phép mà ta gặp ở New York trước đây có gọi ta là “mụ phù thủy già đần độn” không? Ta nghĩ là không.
Philippa khăng khăng:
– Vậy thì tôi sẽ không uống thêm miếng nước táo nào cả.
– Có lẽ. Nhưng ngay cả djinn cũng cần hít thở, Philippa à. Ta chắc chắn không khuyên cháu ngừng thở rồi. Trừ khi cháu muốn tự làm mình bệnh.
Quay lưng bỏ đi về phía cửa, Philippa bướng bỉnh tuyên bố:
– Thà tự làm mình bệnh còn đỡ hơn phải yêu quý bà. Ayesha bảo cô:
– Cháu muốn đi đâu thì tùy. Trong lâu đài hay ngoài vườn cũng được. Muốn gì thì cứ cầm điện thoại lên. Một trong những người hầu vô hình của chúng ta sẽ mang đến bất cứ thứ gì cháu cần. Nếu thấy một cánh cửa bị khóa, hãy hiểu rằng nó không phải để ngăn cản cháu, mà chỉ để bảo vệ cháu khỏi những thứ cháu có thể không thích, vì cháu vẫn còn trẻ và rất dễ bị hù dọa. Trên tất cả, hãy nhớ, cháu đang ở Iravotum, không phải ở Mỹ, và cũng không hoàn toàn ở Iraq. Bất chấp những gì cháu thấy, đây là một nơi rất lâu đời, lâu đời như những kim tự tháp, và cháu sẽ tìm thấy nhiều thứ kỳ lạ ở đây. Nhất là ở trong vườn. Vì thế hãy cẩn thận, cháu của ta. Hãy luôn luôn cẩn thận.