Chương 13 - Ngày Châu Chấu.
Khoảng giữa trưa, họ tới biên giới Iraq. Ở không ít hơn sáu trạm kiểm soát, họ đã phải xuất trình hộ chiếu của mình cho nhân viên hải quan Jordan, rồi sau đó là cho nhân viên hải quan Iraq. Hộ chiếu Mỹ của John cùng vẻ ngoài nhỏ tuổi của cậu thu hút không ít sự chú ý, tuy nhiên cậu và ông Groanin vẫn bám sát câu chuyện mà chú Nimrod đã dựng ra cho họ – rằng ông Groanin đang dẫn John đến gặp người bà mà cậu chưa bao giờ gặp mặt. Sau vài tiếng đồng hồ giải thích và chờ đợi, cuối cùng họ cũng được phép tiếp tục cuộc hành trình.
Ở bên này biên giới Iraq, con đường cao tốc trông có vẻ tốt ngang ngửa những người anh em của nó ở Mỹ. Thành lan can chạy dọc theo chiều dài con đường, và cứ mỗi sáu mươi dặm, họ thậm chí còn thấy những cái bàn picnic bằng xi măng được che dù kim loại hẳn hoi. Ở điểm dừng kế bên một cánh đồng ngô, họ ngừng lại để ăn trưa, và đó cũng là lúc ông Groanin phát hiện cái ba lô đựng thức ăn trẻ em của ông đã bị lấy cắp – có lẽ là tại một trong những trạm kiểm soát. Sau một hồi lục tìm khắp chiếc xe, họ nhận ra cái thùng lạnh chứa bánh sandwich kẹp nhân của John và Darius cùng với tất cả các lon thức ăn cho chó của Alan và Neil cũng không cánh mà bay.
Ông Groanin càu nhàu:
– Hỏng bét rồi. Giờ thì chúng ta biết làm sao đây?
John hỏi Darius:
– Ai lại đi trộm năm mươi sáu lon thức ăn cho chó chứ?
Darius cho biết:
– Một vài người Iraq rất, rất là nghèo. Họ có lẽ không từ chối cả thức ăn cho chó đâu. Chúng ta có thể kiếm ít thức ăn gần Fallujah. Tớ biết vài chỗ tuyệt lắm. Nhiều sandwich kẹp thịt. Nhiều thứ khác nữa.
Ông Groanin rùng mình:
– Thôi khỏi, cám ơn. Không khéo lại bị đãi đúng thức ăn cho chó của chúng ta cũng nên.
John chỉ tay vào cánh đồng ngô và gợi ý:
– Nè, chúng ta có thể kiếm đồ ăn ở đó.
Darius trả lời lại bằng tiếng Ả Rập:
– Mấy trái bắp đó còn non lắm, ăn sao nổi.
Vốn ghét món bắp ngô y như ghét món bông cải xanh, John bảo:
– Tớ đâu có nói đến bắp ngô. Không, tớ đang nghĩ đến một thứ khác cơ.
Theo cuốn QBRG, những djinn sống ở sa mạc thỉnh thoảng ăn món jarad, nghĩa là châu chấu và ấu trùng châu chấu (món này thậm chí còn được những djinn sành điệu coi như cao lương mỹ vị ấy chứ). Khi đọc về vụ này lúc còn ở khách sạn tại Amman, John đã nửa kinh sợ nửa hứng thú với món jarad. Khi đó, cậu không bao giờ nghĩ mình có thể ăn jarad. Nhưng hiện tại, khi đang ở giữa sa mạc nóng hầm hập với một cái bụng đói meo, cậu không còn cảm thấy buồn nôn với ý nghĩ ăn thử món ăn đặc trưng djinn này. Cho nên, vũ trang với một cái giỏ đi chợ trên tay, cậu len vào cánh đồng bắp ngô để thử tìm châu chấu cũng như những ấu trùng đủ lớn để ăn.
Dịch châu chấu là một vấn đề nghiêm trọng cho nông dân ở đây, và con châu chấu đầu tiên John tóm được dài đến tám inch[17] Dưới cặp mắt djinn đói mèm của John, con châu chấu giống hệt một miếng thịt vuông vức, và chỉ trong vòng chưa đầy mười phút, cậu đã hớn hở xách cái giỏ đầy căng ra bàn picnic, nơi Darius đã nhóm sẵn một đốm lửa nhỏ để đun nước pha trà và cà phê.
Ông Groanin thiếu điều té xỉu vì hoảng sợ. Ông hỏi:
– Cháu không định ăn cái thứ này đấy chứ?
John giải thích:
– Theo cuốn QBRG thì món này ngon lắm. Ông biết không, trong Kinh thánh cũng có nhắc đến việc ăn châu chấu đấy. Châu chấu và mật ong thiên nhiên.
Nội nghĩ đến việc ăn châu chấu là đã thấy bệnh, ông Groanin rên rỉ:
– Có nhiều món được nhắc đến trong Kinh thánh mà ta và cháu chẳng muốn đụng tới đâu, John. Xin lỗi, nhưng ta thích món ăn của mình nằm yên trên dĩa khi đang ăn thôi.
Giữ chặt cái giỏ để đám tù nhân đang cựa quậy liên hồi của cậu không thể thoát được, John quay ngược ra xe để xin ý kiến ông Rakshasas, người vẫn ở yên trong cây đèn của mình, về cách làm món jarad tốt nhất. Và vị djinn lớn tuổi bảo cậu đầu tiên nên tìm cái gì đó để xiên mấy con châu chấu, giống như một cái que xiên thịt kebab. Nhìn xuống sàn xe, John phát hiện một thứ có vẻ thích hợp.
Cậu hỏi:
– Một cái cần gạt xe gãy được không ông?
Ông Rakshasas nói:
– Ờ, được chứ. Xiên chúng, nướng chúng trên lửa, rồi ngắt đi phần chân, đầu và ngực như cách cháu ăn món ghẹ ấy. Phần thân còn lại ăn sẽ ngon lắm đấy. Thật sự ta cũng muốn dùng món jarad với cháu lắm. Lâu rồi ta chưa được nếm lại món đó mà.
Nhưng rồi ông thở dài và nói:
– Nhưng tốt nhất ta nên ở yên trong đèn. Mất công Ayesha nhận ra thì mệt.
Sau khi nướng chừng sáu hoặc bảy con châu chấu bằng cái xiên dã chiến của mình, John giờ đang chuẩn bị ăn thử một con. Nghe theo lời hướng dẫn của ông Rakshasas, cậu ngắt chân và đầu nó ra. Darius và ông Groanin kinh hãi nhìn John đặt con châu chấu vào trong miệng và bắt đầu nhai, ban đầu từ từ rồi sau đó nhanh hơn khi cậu bắt đầu thích mùi vị của nó.
Cậu nhận xét:
– Mọi người biết gì không? Món này ngon lắm đấy. Gần giống vị trứng luộc pha tôm càng.
Ông Groanin quay mặt đi chỗ khác, tay ôm bụng như muốn ói đến nơi. Ông thều thào nói:
– Chắc ta bệnh mất.
Hai con Alan và Neil cũng đứng ngó, nhưng khác Darius và ông Groanin, chúng đang thèm nhỏ dãi món ăn đầy ngẫu hứng của John. Ngồi bẹp trên đất, chúng liên tục cựa quậy, liếm mỏ và rên ư ử như sắp chết đói đến nơi khi ngó John nuốt hết một con châu chấu và đang chuẩn bị ăn con tiếp theo.
John hỏi tụi nó:
– Tụi mày muốn thử không?Hai con chó sủa lớn đồng ý.
John đưa cho Alan và Neil vài con châu chấu còn nóng hổi, rồi quay qua nướng thêm mấy con nữa. Quay qua nhìn hai bạn đường loài người của mình với ít nước sốt châu chấu chảy từ khóe miệng xuống cằm, cậu hỏi:
– Hai người thật không muốn thử một miếng à? Nhìn vậy chứ ngon lắm đó.
Ông Groanin nuốt nước miếng một cách khó nhọc và kiên quyết lắc đầu:
– Thôi khỏi, cám ơn nhiều. Ta thà chết đói còn hơn.
Cho thêm một con châu chấu nữa vào miệng, John nhún vai:
– Tùy ông thôi. Ông muốn chết thì cháu sao cản nổi.
Ông Groanin xì một tiếng:
– Ai chết chưa biết à.
Nhưng Darius thì gật đầu:
– Ờ, có lẽ tớ thử một miếng vậy.
Nói rồi cậu rút một con châu chấu ra khỏi cái cần gạt xe giờ đã đen ngòm.
– Vậy mới được chứ.
John tán thành bằng tiếng Ả Rập trôi chảy, rồi giúp Darius gỡ chân con châu chấu.
Darius gặm nhẹ vào thân con châu chấu, nuốt một cái rồi quay qua nhe răng cười với John:
– Cậu nói đúng. Món này được đó.
Tiếp tục ăn hết con châu chấu của mình, cậu hỏi:
– Ờ mà sao cậu nói tiếng Ả Rập hay thế? Rồi cái trò nói chuyện với cây đèn mới nãy nữa? Cậu có khả năng nói tiếng bụng à?
Rồi ăn tiếp một con châu chấu nữa, Darius nhận xét:
– Xém nữa tớ nghĩ đó là giọng nói của một djinn đấy. Và djinn đó có lẽ là nô lệ của cậu.
John nói:
– À, thật ra tớ chính là một djinn đấy.
– Cậu nói giỡn hả?
– Thiệt đó.
Darius gục gặc đầu hài lòng:
– Vậy thì tốt quá. Nếu có ai đó đến cướp, cậu có thể biến chúng thành châu chấu và chúng ta sẽ có món châu chấu nướng tiếp.
John nói:
– Rất tiếc là tớ không được phép sử dụng sức mạnh của mình. Cậu biết không, em gái tớ, Philippa, đã bị một djinn rất mạnh bắt cóc, và tớ đang đi giải cứu nó đây. Nếu tớ dùng sức mạnh của mình, djinn đó sẽ biết tớ đang ở đây, và sẽ mang em tớ đi giấu chỗ khác. Hoặc sẽ dùng sức mạnh của bà ấy chống lại chúng ta.
Chuyển qua tiếng Anh để ông Groanin cũng có thể hiểu, Darius nói:
– Tớ hiểu rồi. Vậy thì chúng ta chỉ còn cách hy vọng không gặp phải tên trộm cướp nào thôi. À nhưng có lẽ nên cầu không đụng độ Utug và Gigim thì hơn. Tớ chưa bao giờ gặp chúng, nhưng tất cả mọi người ở khu này đều biết chúng. Chúng là hai con quái vật lấy sa mạc làm nhà. Chúng ta sắp phải băng qua lãnh địa của chúng đấy. Từ khi chiến tranh nổ ra đến giờ, chúng thường thường để yên cho mọi người.
Nhưng rồi cậu nhún vai nhận xét:
– Nhưng một djinn trẻ như cậu à? Ai biết được chúng sẽ làm gì nếu biết cậu ở đây, John. Có thể chúng sẽ đòi cậu cống nạp đồ cũng nên. Nghe bảo chúng thường làm vậy mà.
Ông Groanin hỏi:
– Chúng ta có đồ cống nạp gì không?
John nhún vai và quay sang hỏi ông Rakshasas. Ông trả lời:
– Đồ cống nạp cho quái vật thường là một bữa ăn ngon lành hoặc một kỳ hoa dị thảo nào đó. Hoặc có thể là một loại ngọc quý.
Ông Groanin gật đầu:
– Vậy thì tốt. Chúng ta có cả đống ngọc ở đây.
Rồi lắc đầu chán chường, ông giục:
– Chúng ta đi thôi. Ở đây nữa mất công ta lại đổi ý muốn ăn thử mấy con bò lồm ngồm đó mất.
Một tiếng đồng hồ sau, họ băng ngang một hố bom lớn nằm ngay giữa lòng đường cao tốc, và một cái xe chở lính bỏ hoang. Hai chiếc trực thăng bay vụt trên đầu họ, và ở phía xa, họ có thể thấy một cụm khói đen bốc lên từ một giếng dầu đang cháy. Mấy phút sau đó, Darius buộc phải quẹo tay lái về một bên để tránh một chiếc xe từ phía sau đang chạy xộc đến. John hét lên khi nhận ra một người đàn ông bên trong xe đang chĩa súng về phía họ.
Darius lập tức ngoặt tay lái về hướng ngược lại và đạp lún ga. Từ đằng sau, họ nghe vài tiếng súng nổ, và tiếng một thứ gì đó bằng kim loại đập vào xe, nhưng cậu bé người Iraq vẫn giữ bình tĩnh, cũng như giữ nguyên chân cậu dưới sàn xe – hoặc ít nhất gần sàn xe nhất có thể. Phải sau mấy dặm nữa, cậu mới nhấc chân ra khỏi bàn đạp ga, và điều khiển chiếc xe quẹo về phía một đám cọ thưa thớt, nằm cách mặt đường chừng trăm thước.
Thở dài nhẹ nhõm, cậu tuyên bố:
– May, chúng ta cắt đuôi bọn chúng rồi.
Ông Groanin hỏi:
– Tại sao không chạy nữa mà lại ngừng ở đây?
Darius trả lời:
– Vì chúng ta cần phải thay lốp xe, thưa ngài. Lủng lốp rồi. Chắc bị một viên đạn bắn trúng.
Ông Groanin gật đầu:
– Thôi kệ, của đi thay người, thế cũng may.
Darius ngừng xe đằng sau một đụn cát lớn để không ai chạy trên đường có thể thấy họ. Bước xuống xe, cậu dặn dò:
– Làm ơn đừng ai gây ồn ào nhé. Ở đây là ngay rìa khu vực của quái vật đấy. Trộm cướp cũng không ít đâu. Đáng lẽ không nên ngừng ở đây mới đúng.
Mấy giây kiểm tra sơ bộ sau đó chứng tỏ nghi ngờ của Darius là có cơ sở. Họ phải thay lốp xe nếu muốn đi tiếp. John hỏi:
– Tớ giúp được không?
Darius gật đầu:
– Được chứ. Cám ơn.
Ông Groanin cũng xắn tay áo lên giúp, dù ông không giúp được gì nhiều vì chỉ có một tay. Trong khi đó, Alan và Neil đi dạo xung quanh, làm những việc loài chó thường làm. Nhưng một phút sau đó, chúng đã sủa nhặng xị cả lên và đuổi theo một con cáo – cũng là một việc mà loài chó thường làm. John giận dữ gọi chúng ngừng lại:
– Tụi mày không nghe Darius nói gì hả? Đã bảo đừng gây ồn ào mà.
Con Alan cúi đầu liếm tay John như hối lỗi trước khi chạy đến đọc trang đầu tờ báo của ông Groanin, trong khi con Neil nhảy lên xe, bật radio lên ở mức âm thanh nhỏ, và dí tai vào sát một cái loa để nghe đài Baghdad.
Quan sát hai con chó, Darius nhận xét:
– Hai con chó của cậu thông minh thật đấy.
John đáp:
– Đó là vì chúng không thật sự là chó. Chúng là bác tớ đấy.
Rồi cậu giải thích cho Darius nghe việc mẹ cậu đã biến hai người bác độc ác thành hai con chó giống Rottweiler để trừng phạt âm mưu giết cha cậu của họ.
Darius nói bằng tiếng Ả Rập:
– Tớ cũng muốn biến người đã giết cha tớ thành một con chó.
Lấy cái giá đỡ xe ra khỏi thùng hành lý, cậu nhe răng cười với John:
– Có lẽ cậu có thể giúp tớ chuyện đó.
Nhớ lại cảm giác tội lỗi khủng khiếp khi bị buộc phải biến Finlay Macreeby thành chim cắt, một chuyện có lẽ sẽ làm cậu day dứt cả đời, John lắc đầu:
– Không, tớ không thể. Tớ không muốn làm chuyện đó. Với bất cứ ai.
– Tiếc nhỉ.
Vừa vặn ốc bánh xe, Darius vừa nhận xét:
– Nhưng nói thẳng nhé, tớ thật sự thấy làm djinn chẳng ích lợi gì nếu cậu không biến ai đó thành động vật. Đặc biệt là những người cậu ghét cay ghét đắng.
Đến giờ thì mặt trời đã bắt đầu lặn, và trong suốt thời gian làm việc với cái bánh xe, Darius không ngừng liếc nhìn sau lưng và lẩm nhẩm một câu thần chú Ả Rập chống lại hai con quái vật sa mạc cậu đã nhắc đến trước đó.
Chỉ tay vào cái gương chiếu hậu xe, Darius giải thích với ông Groanin:
– Utug và Gigim khét tiếng là thiếu lòng nhân từ và độ lượng. Nếu thấy chúng, phải dùng kính để phản chiếu hình ảnh của chúng liền, vì chúng sợ chính khuôn mặt chúng. Ừm, ít nhất đó là điều cha cháu bảo cháu.
Darius và John chỉ mới gỡ cái bánh xe hỏng ra và đang bắt đầu đặt cái bánh mới vào trong trục xe, thì cậu bé tài xế bỗng nhiên đứng bật dậy như thể nhìn thấy một cái gì đó rất đáng sợ. Không nói tiếng nào, Darius đưa tay chỉ về một sườn đồi, nơi có hai cái dáng kỳ lạ đứng lù lù ngược bóng nắng. Và ngay khi John nhìn theo hướng tay chỉ của Darius, hai con Alan và Neil đã hiện ra ngay bên cạnh cậu, miệng gầm gừ như thể cảm nhận được mối nguy đối với cậu chủ trẻ và bạn bè cậu.
Ông Groanin hỏi:
– Cái gì vậy?
Darius thì thào:
– Utug. Và Gigim. Những quái vật sa mạc. Thánh Ala ơi, nhìn chúng giống những con châu chấu khổng lồ ấy.
Nuốt nước miếng một cách khó nhọc, cậu lắc đầu sợ hãi với John:
– Thiếu sư phụ ơi, tớ sợ chúng ta đã chọc giận chúng rồi.
Đó là sự thật. Hai cái dáng bự ngang ngửa một người đàn ông cao to đang đứng trên sườn đồi tuy có chân tay giống người, nhưng lại có đầu và cánh giống như những con châu chấu khổng lồ. Nhận ra chúng đã bị nhìn thấy, hai con quái vật bay vụt lên không trung với tiếng rù rù lớn khủng khiếp và nhắm thẳng về phía chiếc xe.
Chụp lấy cây đèn chứa ông Rakshasas từ ghế trước, John hét lớn:
– Có hai quái vật sa mạc đang hướng về phía chúng ta. Darius gọi chúng là Utag và Gigim. Cháu cũng không rõ đó có phải là tên thật của chúng không. Nhưng chúng có hình dáng của hai con châu chấu khổng lồ.
Từ bên trong cây đèn, ông Rakshasas trả lời vọng ra:
– Sau bữa tiệc jarad của cháu à? Đúng là không may rồi. Chúng sẽ không dễ tha thứ chuyện cháu xơi mất bạn bè của chúng đâu. Quái vật sa mạc nổi tiếng nóng tính, đó là lý do tại sao chúng sống ở sa mạc. Những sinh vật dữ tợn và nóng nảy thuần chủng, chẳng có lấy một cái xương biết điều nào trong người. Thôi đúng rồi, chúng sẽ sôi sùng sục với cháu đấy, John.
Nhìn lũ quái vật đang bay lại gần, John lo lắng giục:
– Ông nghĩ gì đi chứ? Cách đối phó với chúng ấy?
Nhưng đã quá trễ. Hai con quái vật sa mạc đã đáp xuống ngay trước mặt John, Darius và ông Groanin. Alan và Neil nhe răng gầm gừ với hai con quái vật kinh tởm, nhưng John giữ chặt lấy dây xích cổ của chúng, vì cậu biết nếu tấn công hai con quái vật, chúng sẽ bị đánh chết ngay. Mô tả của Darius hoàn toàn chính xác. Utug và Gigim trông có vẻ không thèm biết “nhân từ”, “độ lượng” có nghĩa là gì. Không những thế, sự giận dữ dường như phát nhiệt ra ngoài thân thể chúng. Nhiệt độ bên ngoài ở vào khoảng 120 độ F[18], nhưng đứng gần hai con quái vật, trời nóng như thể ai đó đang mở toang cánh cửa lò nướng. John nghĩ thầm, nếu cái nóng cộng thêm này đúng là từ sự giận dữ của hai con quái vật thì quả là họ đang gặp rắc rối to. Trong khi đó, ông Groanin luống cuống quay cái gương chiếu hậu để nó phản chiếu hình ảnh khủng khiếp của hai con quái.
Utug, con quái vật cao hơn, bật cười:
– Ê, tao nghĩ thằng cha đó đang muốn hù dọa chúng ta bằng chính hình ảnh phản chiếu của chúng ta kìa.
Giọng nói của nó trầm và khô khốc, nhưng chính tiếng cười của nó làm John nổi cả da gà – bắt đầu giống như một tiếng ho khò khè, rồi tiếp tục trong vòng vài giây mà không có lấy một hơi ẩm nào.
Với một cái giọng khô khốc không kém, Gigim nhận xét:
– Đáng thương thật.
Giống như Utag, khuôn mặt châu chấu của Gigim, với một số nét giống người như ở miệng và cặp mắt to đùng, luôn ở trạng thái nhăn nhó vĩnh viễn. Ngọ nguậy cặp râu trên đỉnh đầu trọc lóc màu nâu đậm của mình, nó chỉ tay vào ông Groanin và nói:
– Mày nhìn kìa, thằng chả chỉ có một tay.
Ném cái nhìn chế nhạo về phía John, Utug nói:
– Có khi thằng nhóc djinn kia đã bẻ gãy tay chả để xơi cũng nên. Giống như cách nó làm với những thằng bạn bay lượn của chúng ta. Cá là tao có thể ngửi thấy mùi chúng trong hơi thở của nó, cũng như nghe được tiếng chúng giãy giụa trong bụng nó. Để coi mày sẽ cảm thấy thế nào nếu bị xiên và nướng sống trên than đỏ, rồi bị nuốt trọn vào bụng nhé.
Gigim gầm gừ:
– Mày chưa hề nghe nói đến quyền động vật hả, ranh con? Ngay tại Iraq này cũng có đạo luật chống lại những kẻ tàn bạo như mày đấy.
John dũng cảm thanh minh:
– Thật sự tôi không biết những con châu chấu đó là bạn của hai ông. Nếu biết, tôi sẽ không bao giờ đụng đến chúng. Tôi thật sự xin lỗi.
Khói bốc ra từ hai vết lỗ tai nhỏ còn lại trên đầu như thể cơn giận của nó đang nóng lên từng giây, Utug nhếch mép cười khinh bỉ:
– Mày nghĩ chỉ cần xin lỗi là xong chuyện à? Để tao nói cho mày biết nhé, thằng ranh djinn: Châu chấu cũng có cảm giác đấy.
Gigim nói thêm:
– Không chỉ cảm giác. Quyền. Quyền được sống như bất cứ djinn hay con người nào.
Bước một bước dài về phía ông Groanin, Utug tuyên bố:
– Thằng mập này để tao. Tiếc là nó chỉ có một tay. Tao là khoái ăn tay nhất. Nhất là những ngón tay.
– Ờ, phần da trên ngón tay đúng là ngon tuyệt. Nhưng tao thì lại khoái nhai đầu hơn. Nhất là những cái đầu nhiều tóc, như thằng nhãi loài người kia.
Những cơn lốc gió nhỏ quay quanh ngón chân Gigim, bắn tung bụi cát nóng hổi lên không trung, và làm mắt mũi John muốn chảy nước vì cay. Cậu hắt xì thẳng vào Gigim, và nước đờm của cậu văng trúng phần da ngực nâu bóng của con quái vật sa mạc như trái trứng sống rớt xuống chảo nóng.
Gigim nhăn nhó:
– Ồ, thằng nhóc, mày lịch sự gớm nhỉ?
Utug xúi:
– Mày cứ xé xác nó ra từng mảnh cho tao. Cho chừa cái tội láo toét.
Alan và Neil sủa lớn.
– Nhai luôn mấy con chó. Tao ghét bản mặt xấu xí của tụi nó.
Ông Groanin hét lên với John:
– Làm gì đi chứ. Không thành thịt nướng cả lũ bây giờ.
John nói:
– Cháu không thể. Nếu cháu sử dụng sức mạnh của mình, Ayesha sẽ biết. Chúng ta sẽ không còn cơ hội cứu Philippa nữa.
Rên lên một tiếng đau đớn vì bị Utug chọc một ngón tay dài xương xẩu vào người, ông Groanin phản đối:
– Chúng ta mà chết thì cũng chẳng còn cơ hội cứu ai đâu. Ôi, tụi này là lửa hay sao chứ? Ngón tay của nó không khác gì một cái que cời lửa đỏ au ấy.
Darius nói với ông:
– Đúng thế. Cái nóng của nó thật quá khủng khiếp.
Nói rồi cậu cong lưng chạy thẳng vào sa mạc.
Gigim bật cười khò khè:
– Ồ tốt. Xử xong đám này chúng ta có thể đi săn thằng nhóc đó. Tao khoái món ăn của tao biết chạy. Vậy vui hơn.
Rồi chọc một ngón tay nóng đỏ vào John, nó hỏi:
– Sao mày không chạy luôn đi? Hoặc tốt hơn sao mày không thử tự cứu mình bằng sức mạnh của mày? Cứ tự nhiên. Thử đi chứ.
Nhìn cách nó cười đầy giễu cợt, John nghĩ cho dù có dùng sức mạnh djinn của mình, chưa chắc cậu đã chặn được hai con quái vật.
Utug nhận xét:
– Một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch thì làm được gì. Ha ha ha.
Gigim nhe răng cười phụ họa:
– Đúng thế. Nhóc tì ướt nhẹp như vừa mới thay tã. Ha ha ha.
Chính từ “ướt nhẹp” làm John nghĩ đến một chuyện. Liếc nhìn lên trời, John mơ hồ hy vọng một đám mây sẽ xuất hiện phía trên hai con quái vật sa mạc và “hạ hỏa” chúng bằng một trận mưa. Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu cậu, nó thật sự xảy ra. Một đám mây lớn thình lình xuất hiện ngay trên đầu hai con quái vật, và chỉ trong tích tắc sau đó, trời bắt đầu đổ mưa. Đây cũng không phải là một cơn mưa bình thường, mà là một con mưa gió mùa mini làm cả bọn ướt như chuột lội chỉ trong mấy giây. Hai con quái vật bật ré lên thảm thiết.
Gigim hét toáng lên:
– Kêu nó đi đi. Kêu nó đi đi.
John quá ngạc nhiên với sự cố đột ngột này nên chẳng thể nói gì. Phải mất mấy giây, cậu mới hỏi lại:
– Kêu cái gì đi?
Hơi nước bốc lên nghi ngút khắp người con Utug, và làn da nó bắt đầu chuyển từ nâu sang xanh. Utug lắp bắp:
– Con nguyên tố nước của mày chứ còn cái gì nữa. Làm ơn kêu nó đi đi. Tao không đụng vào nước nhiều năm rồi. Đau lắm. Tao không chịu được đâu.
Và trước khi John kịp nói thêm tiếng nào, hai con quái vật đã bỏ chạy thục mạng. Đám mây lớn đuổi theo chúng sát gót và vẫn tiếp tục trút mưa lên đầu chúng.
Bật cười, John hy vọng con nguyên tố nước sẽ theo chúng ít nhất là một hoặc hai ngày nữa. Và nó đã làm đúng vậy.
Ông Groanin nhận xét:
– Chưa bao giờ ta nghĩ sẽ được thấy một đám mây có viền bạc bên ngoài đấy. Nhưng có hay không, nó vẫn thật hữu dụng. Mà nó từ đâu ra vậy? Cháu gọi nó ra à?
Ông Rakshasas cũng lên tiếng hỏi tương tự từ trong cây đèn của mình. Tuy cũng ngạc nhiên không kém ông Groanin, nhưng điều ông Rakshasas quan tâm bây giờ là việc Ayesha nhận ra John đang ở Iraq.
John lắc đầu:
– Không phải cháu làm đâu. Thậm chí cháu còn không nói từ trọng tâm của mình mà. Và cháu cũng không cảm thấy có sức mạnh nào thoát ra khỏi người khi trời bắt đầu mưa.
Ông Groanin nhún vai:
– Sao cũng được. Ta đã bảo thể nào chúng ta cũng cần đến dù mà lại.
Nhưng đến giờ thì John đã đoán được chuyện gì xảy ra. Cậu kể cho ông Rakshasas nghe về Dybbuk và con nguyên tố nước mà nó đã lừa John và Philippa tạo ra khi còn ở New York. Cậu kết luận:
– Chắc là nó vẫn luôn theo cháu từ đó đến giờ.
Ông Rakshasas nói:
– Trong trường hợp này, thật may là không ai trong chúng ta nghĩ đến việc thu hồi con nguyên tố. Đó mới là cách xử lý đúng đối với một con nguyên tố. Và cháu nói đúng đó, John. Cháu không cần dùng đến sức mạnh djinn để xua con nguyên tố lên hai con quái vật sa mạc kia. Chỉ cần cháu nghĩ đến việc đó là đủ để nó xuất hiện. Và bởi vì con nguyên tố này vốn đã tồn tại độc lập với cháu, chắc chắn Ayesha sẽ chẳng để ý gì đến nó đâu.
John lột bộ đồ ướt nhẹp của mình ra để vắt nước. Ông Groanin bắt chước cậu. Rồi nhìn về hướng Darius đã chạy trốn, ông bảo:
– Ok, giờ chúng ta đi tìm Michael Schumacher để còn lên đường tiếp nào. Và, vì Chúa, cháu làm ơn đừng đụng đến con châu chấu nào nữa nhé. Ta không muốn chạm nọc con quái nào khác nữa đâu.