Chương 18 - Nhật Ký Của Philippa Gaunt (Tiếp Theo).
DĨ NHIÊN, mình phải giấu kỹ cuốn nhật ký này, đề phòng bà Glumjob, Ayesha, hay một trong những người hầu của bà phát hiện ra nó và huỷ đi. Bởi vì, ngoài việc giúp mình biết được thời gian mình bị nhốt ở đây, nó còn là phương tiện giúp mình xem xét lại những gì mình đã nói và làm, để nhận ra những thay đổi của bản thân mình. Những thay đổi mà Ayesha đã nói đến. Những thay đổi từ việc hít thở không khí ở đây và uống nước - dù mình đã không còn uống món nước táo của bà Glumjob nữa. Những thay đổi từ việc ở gần Cây Logic.
Mình đã nhìn thấy cái cây đó, và phải nói thật là cũng chẳng có gì đáng kể. Nó được trồng trong một căn phòng đặc biệt của lâu đài, và trông giống một cây sồi cổ đại hơn là một cây cho trái táo, dù có táo trên cây. Nhưng có một điều chắc chắn là nó có ảnh hưởng nào đó đến mình. Nếu không như vậy, làm sao có thể giải thích điều mình nói với bà Glumjob trong bữa sáng nay chứ?
Với cặp mắt mơ màng và cái giọng uỷ mị không chịu được, bà ta cứ lải nhải mãi về việc bà sẽ ước những gì trước khi quay về Greenville, Bắc Carolina (tất nhiên là sau khi Ayesha đã đi đến cây đèn vĩ đại trên trời rồi). Toàn là những điều ước tầm thường. Nhưng nói chung là sau khi phải ngồi chịu trận lắng nghe cả buổi, mình đã liếc bà ta với ánh mắt ác độc nhất của mình và bảo rằng một khi “con mụ dơi già kia” chết, mình sẽ đuổi theo và xích một con nguyên tố lên bà Glumjob.
Mình tuyên bố một cách cay nghiệt:
– Một con nguyên tố lửa. Con đáng ghét và dối trá nhất.
Và nó sẽ bám theo bà cả đời.
Dĩ nhiên không chỉ thế. Nhưng mình quá xấu hổ để có thể viết lại những điều khủng khiếp mà mình đã nói với bà Glumjob tội nghiệp, khiến bà ấy bỏ chạy khỏi bàn ăn trong nước mắt. Ayesha thì có vẻ chẳng để tâm gì đến những điều mình nói với người hầu và bạn đồng hành của bà. Mình nghĩ có lẽ vậy là bình thường với một người đứng ngoài phạm trù Thiện - Ác như bà. Nhưng dù gì, nó cũng làm như mình đang nói với bà rằng có vẻ như, thay vì trở thành một người logic, mình đang trở thành một đứa bé xấu xa.
Bà bảo mình:
– Ở giai đoạn đầu thì chuyện đó bình thường thôi. Logic có thể là một vị chủ nhân khó tính, Philippa à. Cho đến khi cháu học được cách hoà hợp với nó, trí óc cháu sẽ đẩy logic của một vấn đề đến kết luận tối cao của nó trong một hành động tuyệt đối. Thỉnh thoảng điều đó có thể sẽ rất khó chịu. Cháu xem bà Glumjob như một trong những chướng ngại cản trở cháu thoát khỏi đây, vì thế cháu sẽ muốn chướng ngại đó biến mất.
Cho dù điều Ayesha nói có là sự thật hay không, mình cũng không nghi ngờ gì việc mình đang dần trở thành một người có trái tim cứng như đá. Một người như Ayesha. Và điều đó làm mình sợ hãi. Nhưng mình có thể làm được gì chứ?
o O o
NGÀY BA
Thật sự là mình không biết rõ mình đã ở đây bao lâu, vì ánh sáng ban ngày dường như kéo dài vô tận, trong khi bóng tối dường như chẳng hề tồn tại. Có thể thời gian ở đây chạy chậm như thời gian bạn biến thể và sống trong một cái chai hay một cây đèn. Có lẽ, theo cùng một cách tương tự, Lâu đài treo Babylon và Iravotum tồn tại bên ngoài không gian và thời gian ba chiều thông thường. Eno không nhắc gì về những vấn đề này trong cuốn sách của ông, nhưng vì ông ta viết nó vài ngàn năm trước, mình không nghĩ một quan tư tế cổ đại của Bellili có thể biết được những thứ như thuyết tương đối hay vật lý học thiên thể.
Nói chung là, đã có hai lần mình đi ngủ khi trời còn sáng, và thức dậy khi nó vẫn còn sáng. Mình có hỏi bà Glumjob về chuyện này, nhưng sau những gì mình nói với bà ngày hôm qua, bà từ chối nói chuyện với mình. Dĩ nhiên mình không thể để yên chuyện đó mà không nói vài câu tệ hại khác với người đàn bà khốn khổ đó. Và kỳ lạ là, lần này, mình thật sự cảm thấy một thứ gì đó cứng lại bên trong lòng mình - như thể trái tim mình, hay bất cứ cái thứ gì bên trong cơ thể một người và làm họ quan tâm đến cảm xúc của người khác, đã cuộn tròn lại thành một nắm đấm nhỏ. Một cảm giác thật sự rất kỳ lạ. Tuy nhiên…
Ừm, nó cũng không đến nỗi tệ. Mình thấy việc có thêm một ít logic trong cuộc sống thật ra cũng có cái lợi của nó đấy chứ. Ví dụ như, mình bắt đầu hiểu ra một chuyện quan trọng rằng, tất cả mọi thứ trên thế giới đều chỉ là một vấn đề hoàn toàn không đáng quan tâm đối với một thứ cao hơn: Đôi lúc một vật chỉ là chính bản thân nó, và chẳng có nghĩa lý gì khi phán xét nó đúng hay sai.
Tuy vậy, mình vẫn ước gì John sẽ đến. Hiện giờ mình đã cảm thấy anh ấy rõ hơn. Nó làm mình nghĩ rằng linh cảm mà mình có được khi bắt đầu viết cuốn nhật ký này - rằng anh ấy đang đến giải cứu mình - là đúng. Có vẻ như anh ấy đang ở gần mình hơn mình nghĩ. Và dĩ nhiên đó cũng là một trong những lý do mình phải giấu cuốn nhật ký này trong phòng. Nếu mình không lầm thì Ayesha không cảm nhận được sự hiện diện của anh ấy. Hoặc nếu có, có lẽ bà ấy nhầm lẫn sự hiện diện của anh ấy với mình vì tụi mình là anh em sinh đôi.
o O o
TỐI NGÀY BA
Đã hai lần mình quay lại khu vườn để kiểm tra cái cầu thang mà theo gã Poussin, sẽ dẫn mình đến Bocca Veritas - cái miệng của sự thật. Nhưng cả hai lần bà Glumjob đều ở đó chăm sóc mấy bông hồng. Tuy nhiên hôm nay, bà Glumjob đâu không thấy, chỉ còn mỗi Poussin tội nghiệp vẫn đang bị trói chặt vào ghế, miệng không ngừng đọc lớn Người đàn ông mang mặt nạ sắt. Trước khi chạy xuống cầu thang bí mật, mình ngừng lại và xin lỗi gã, một việc mà theo mình là khá rộng lượng nếu xét đến những gì gã đã làm với mình.
Mình bảo với gã:
– Yên tâm đi ông Poussin, ông sẽ không phải ở đây vĩnh viễn đâu. Khi nào tôi thành Djinn Xanh, tôi sẽ xoá bỏ hình phạt này cho ông.
Poussin mỉm cười yếu ớt, nhưng vẫn không ngừng đọc lớn. Có vẻ như gã không được phép nói bất cứ thứ gì khác.
“Vẫn còn cảm thấy băn khoăn về cuộc đối thoại giữa mình và Hoàng đế, d”Artagnan tự hỏi bản thân liệu chàng có thật sự còn làm chủ các giác quan của mình hay không; liệu mọi chuyện có thật sự xảy ra ở Vaux; liệu chàng, d”Artagnan, có thật sự là đội trưởng lính ngự lâm và Fouquet thật sự là chủ lâu đài mà Hoàng đế Louis XIV hiện đang ở…”
Để người đàn ông tội nghiệp lại với số phận không may của gã, mình chạy nhanh xuống cầu thang với hy vọng sẽ tìm thấy cái BV bên dưới.
Bên dưới cầu thang là một hang động được chiếu sáng mờ mờ. Ánh sáng ở phía cuối hang có vẻ mạnh hơn một chút, nên mình đã đi về hướng đó, nơi một cuộc gặp gỡ kinh khủng đang chờ đợi mình. Vì ở đó, nằm trong một hốc tường trống như một bình hoa là một cái đầu người với đôi mắt ngay lập tức hé mở khi cảm nhận được sự hiện diện của mình. Nó nhìn thẳng vào mình không chớp với ánh mắt sáng như hai đốm lửa nhỏ. Nhìn cái đầu trọc lóc, tóc với lớp da còn lại trên đầu đã chuyển sang màu sắc và chất liệu như da thuộc, mình không thể mô tả gì về sinh vật gớm guốc này ngoài việc nó từng là một cái đầu đàn ông.
– Hỏi câu hỏi của cô đi.
Cái đầu lên tiếng trước, mặc dù đôi môi - hay cái một thời được coi là đôi môi - gần như không cử động làm mình xém phải nhìn xung quanh để chắc không có ai đang chơi khăm mình. Tuy nhiên giọng nói phát ra khá phù hợp với cái đầu - như một thứ trồi lên từ một cái hố sâu thẳm, đen ngòm. Trước hoàn cảnh khốn khổ của cái đầu, mình bỗng cảm thấy rất ngại khi hỏi về rắc rối của chính mình.
Mình hỏi cái đầu:
– Ông là ai? Sao ông lại ở đây?
– Ta từng có một cái tên. Charles Gordon. Nhiều người gọi ta là Gordon Trung Quốc, dù ta sinh ra tại London. Ta từng là một vị tướng trong quân đội Anh. Hơn một trăm năm trước, ta đã bị kẻ thù bắt giữ, rồi giao lại cho vài phù thuỷ và những kẻ thờ quái vật. Chúng đã nhét ta vào một thùng dầu vừng, chỉ chừa lại đầu, và nhốt ta ở đó trong bốn mươi tuần. Trong suốt thời gian đó, những nghi lễ ma quái ghê tởm không thể tả đã được thực hiện. Và thịt của ta bắt đầu rời khỏi xương. Cuối cùng, đầu ta bị tách rời khỏi thân, và bỏ vào một cái hộp bạc lớn. Trong nhiều năm, ta bị trưng bày ngoài chợ như một món đồ có khả năng tiên tri. Rồi Ayesha đã giải cứu ta và để ta ở đây, nơi mà từ đó đến nay, ta được tận hưởng một chút cảm giác yên bình trong cái lạnh của hang động này. Vì ta không thể nào được chôn cất. Vì ta không thể chết. Đó là ta. Đó là lý do tại sao ta ở đây. Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật.
Mình nói:
– Thật kinh khủng. Không ai có thể làm gì khác sao?
Không còn hy vọng nào khác sao?
Gordon trả lời:
– Tất cả hy vọng đều sụp đổ. Và hy vọng mà ta từng mơ tưởng đến cuối cùng cũng chỉ là một giấc mơ. Hy vọng không là gì ngoài một quá khứ mà ta đã lãng quên từ lâu.
Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật.
– Tôi có thể làm gì cho ông không?
Cái đầu của Gordon Trung Quốc im lặng trong vài giây, trước khi trả lời:
– Ta muốn được hút xì gà một lần nữa. Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật.
– Vậy tôi sẽ kiếm cho ông một điếu.
Ít nhất mình cũng làm được điều đó. Chạy ngược vào trong nhà, mình lấy một điếu xì gà khỏi cái hộp giữ ẩm lớn trên bàn thư viện. Giống như việc uống cà phê, Ayesha thường thích hút một điếu xì gà sau buổi tối.
Quay trở lại hang động, mình đặt điếu xì gà vào giữa đôi môi bị kéo căng của Gordon, châm thuốc, và nhìn vẻ thoả mãn hiện rõ trên khuôn mặt ông.
Gordon bảo mình:
– Đã lâu lắm rồi ta mới được hút xì gà.
– Chú Nimrod của tôi thường bảo hút thuốc lá có hại cho con người. Và chỉ djinn mới nên hút thuốc.
Rồi cân nhắc cẩn thận, mình mỉm cười nói tiếp:
– Nhưng trong trường hợp này, tôi không nghĩ nó có hại gì cho ông. Ông ở đây bao lâu rồi?
– Chính xác là một trăm hai mươi năm. Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật. Nhưng cô biết không, Philippa, trong suốt ngần ấy năm, cô là người đầu tiên hỏi ta câu hỏi đó.
– Câu hỏi nào cơ?
– Cô đã hỏi ta, cô có thể làm gì cho ta không. Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật.
– Làm sao ông biết tên tôi?
– Cũng như việc ta biết tất cả mọi chuyện thôi. Ta là cái miệng của sự thật. Đó là mục đích của ta. Để nói sự thật của mọi vấn đề. Đó là lý do cô ở đây, không phải sao?
Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật.
– Nếu ông biết về tôi, vậy ông cũng biết về John, anh trai sinh đôi của tôi.
– Đó không phải là một câu hỏi.
– Có phải anh trai sinh đôi của tôi, John, đang đến giải cứu tôi?
– Đúng thế. Câu hỏi của cô…
– Anh ấy hiện đang ở đâu?
– Gần. Rất gần. Nhưng cậu ta đang gặp nguy hiểm.
Câu hỏi của cô đã được…
– Nguy hiểm gì?
– Là Rukhkh. Câu hỏi…
– Rukhkh là ai? Hoặc là cái gì?
– Rukhkh là một con chim ăn thịt khổng lồ. Nguy hiểm đối với tất cả mọi người, chỉ trừ người già và người tự phụ, vì chắc chắn tóc của bất cứ ai ăn thịt chim Rukhkh con sẽ không bao giờ bị bạc. Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật.
– Liệu anh tôi có thoát không? Làm ơn đi ông Gordon, làm ơn nói cho tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh ấy.
– Tôi không thể nói trước chuyện chưa xảy ra, vì ở Iravotum này không có hiện tại cũng như không có quá khứ. Mọi người đều như vậy, trừ chính bản thân Djinn Xanh. Ở đây chỉ có hiện tại. Câu hỏi của cô đã…
Mình giận dữ hỏi:
– Tại sao ông cứ phải nói như đánh đố vậy chứ?
– Bởi vì hiện tại cũng chỉ là một câu đố như tương lai. Và bởi vì lời giải cho câu đố của cuộc sống trong không gian và thời gian nằm ngoài không gian và thời gian. Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật.
Mình đã lo đến chết đi được khi nghe nói John đang gặp nguy hiểm. Nhưng mình có thể làm gì được chứ? Mình còn không có sức mạnh để giúp chính mình, chứ nói gì đến giúp anh ấy. Hay mình có? Mình chợt nhận ra mình chỉ cần hỏi Gordon Trung Quốc để tìm ra câu trả lời chính xác.
– Tôi có thể giúp anh ấy không?
– Cặp sinh đôi luôn luôn có thể giúp nhau, dù là djinn hay con người. Điều ước của cặp sinh đôi luôn được thực hiện, đặc biệt là đối với khí hậu. Đó là lý do tại sao cặp sinh đôi thỉnh thoảng được gọi là “những đứa con của bầu trời”. Chính bởi sức mạnh bí mật đó. Câu hỏi của cô đã được trả lời…
– Ông có thể vui lòng cho tôi biết điều đó giúp tôi đối phó với Rukhkh như thế nào không?
– Rukhkh là một con chim. Một con chim bay trong không trung. Cô thấy đó, bầu khí quyển của Iravotum là một thứ rất nhạy cảm. Trong vài ngàn năm nay, nó đã trở nên không thể dự đoán được, không giống như bầu khí quyển trên mặt đất. Là trẻ sinh đôi, cô có thể tác động đến bầu khí quyển đó bằng hơi thở trong cơ thể cô, cũng như bằng chuyển động bàn tay cô. Nói cho ngắn gọn là cô có thể tạo ra một ngọn gió. Loài chim, dù là những con to lớn, không thích gió. Cho nên, cô phải đi đến chỗ cao nhất trong vườn và thổi về phía đường chân trời. Nó sẽ giúp cô đối phó với Rukhkh. Nhưng cô phải nhanh lên. Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật.
– Cám ơn ông, Gordon Trung Quốc. Ông đã giúp tôi rất nhiều.
Mình cảm ơn, rồi quay lưng định chạy khỏi hang.
– Nhưng cô vẫn còn một câu hỏi nữa, không phải sao?
– Đúng thế. Sao ông biết?
– Vì ta là cái miệng của sự thật. Đó là mục đích của ta.
Để nói sự thật. Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật. - Tại sao Ayesha lại chọn tôi? Đó là điều tôi thật sự muốn biết.
– Vì cô là cháu ngoại của Ayesha, dĩ nhiên rồi. Câu hỏi của cô đã được trả lời đúng sự thật.
Nghe nói đến đây, mình hét lên một tiếng, nhưng mình không còn thời gian để hỏi thêm nữa. Mình chần chừ ở đây thêm một giây là thêm một giây mạng sống của John bị nguy hiểm. Nên mình đã chạy đến tầng vườn cao nhất của khu vườn treo, ở đó mình hít một hơi thật sâu và thổi mạnh về phía đường chân trời, thậm chí còn vẫy vẫy tay về phía đó để thêm hiệu quả. Mình đã làm thế suốt hai mươi phút liền, cho đến khi mặt mình gần như chuyển sang màu xanh vì thiếu không khí. Rồi mình quay về phòng và viết tất cả mọi chuyện này vào nhật ký và để nghiền ngẫm những gì Gordon Trung Quốc đã nói với mình về Ayesha.