Chương 20 - Thằng Nhóc Tên John.
Philippa đã ngừng viết nhật ký. Việc đó giờ không còn ý nghĩa gì nữa. Những suy nghĩ trước đây của cô bỗng trở nên quá tầm thường, nếu không muốn nói là đáng xấu hổ. Nhưng dù sao, cô cũng quyết định không đốt bỏ cuốn nhật ký đi. Xét về một khía cạnh nào đó, nó giúp cô mua vui, như cách người ta vẫn thường lưu giữ lại những món đồ khi nhỏ. Thay vì giấu mình trong phòng viết nhật ký, Philippa giờ đây dành phần lớn thời gian đến thư viện đọc sách của các triết gia nổi tiếng như Aristotle, Plato, Kant, và Wittgenstein, hay chơi Djinnverso với bà Glumjob và Ayesha.
Đến lúc này, việc Ayesha là bà ngoại của cô được Philippa coi như một chuyện đương nhiên. Nó giải thích sự để tâm đặc biệt của Ayesha vào cô. Nó đồng thời giải thích cuộc tranh cãi giữa Ayesha và bà Gaunt tại khách sạn Pierre ở New York mà Philippa đã tình cờ trông thấy, cũng như lý do tại sao mẹ cô lại lảng tránh đề cập đến nó sau đó. Và có lẽ nó giúp Philippa hiểu được lý do tại sao cả mẹ cô và chú Nimrod không bao giờ nhắc đến bà ngoại – Philippa luôn nghĩ là bà đã mất. Và rõ ràng nó cũng giải thích nét tương đồng giữa mẹ cô và Ayesha mà giờ cô mới nhận ra: sự quyến rũ của nét quý phái xen lẫn nghiêm nghị. Cô chỉ ngạc nhiên là tại sao mình không nhận ra điều này ngay từ đầu thôi. Hoặc tại sao không ai đề cập đến nó với cô. Có thể thấy rõ Layla là con gái của Ayesha. Và thông minh hơn nhiều so với chú Nimrod, cũng như Philippa thông minh hơn nhiều so với anh trai John của cô.
Ông anh tội nghiệp. Không có cô, thể nào cậu cũng gặp rắc rối cho coi. Nhưng không có nghĩa cô quan tâm đến cậu nhé. Họ hàng chỉ tổ gây phiền toái thôi. Phiền toái và xấu hổ. Cũng không có nghĩa cô nhớ gì về John, ngoại trừ việc cậu chỉ như một bức tranh biếm họa khủng khiếp về cô. Đặc biệt là khuôn mặt cậu. Cố ráng nặn óc, cô cũng không thể nhớ được nó hình thù như thế nào. Ví dụ như màu mắt cậu. Chẳng biết cậu có mái tóc màu đỏ như cô không nhỉ? Hay là tóc đen? Và cô chợt nhận ra đã bao lần cô cứ phải tự nhắc đi nhắc lại trong đầu về những điểm tốt của ông anh trai mới có thể chịu nổi sự hiện diện của cậu.
Còn cha cô, ông Edward, thà đừng nghĩ đến còn hơn. Đó là điều làm cô cảm thấy xấu hổ nhất. Một mundane mà là cha cô à? Thật là! Bà mẹ tội nghiệp của cô nghĩ cái quái gì thế không biết? Ông thậm chí còn chẳng đẹp trai nữa. Trên thực tế, ngay cả khi đem so với các mundane, ông còn quá tầm thường là đằng khác.
Có điều cô chẳng bao giờ nói ra những suy nghĩ đó. Than thở về gia đình với Ayesha thì có ích gì chứ? Chẳng để làm gì cả. Cũng không thể thay đổi được gì. Không phải là bây giờ. Và cô cũng chẳng có hứng mở miệng nói với bà Glumjob. Để làm gì chứ? Mà chính Philippa cũng phải tự hỏi, rốt cuộc giữ bà Glumjob lại để làm gì chứ? Cô không thể nào hiểu nổi tại sao một người thông minh, có giáo dục và suy nghĩ logic như Ayesha lại chọn một thứ giun dế như Glumjob làm người hầu và bạn đồng hành của mình. Còn cô á, cô sẽ chọn một người thông minh hơn để làm bạn đồng hành một khi trở thành Djinn Xanh. Mà nhắc mới nhớ, sao cô cứ phải chờ lâu quá, trong khi sức mạnh tinh thần của Ayesha rõ ràng đang giảm sút thấy rõ. Không thì sao lại có chuyện thất bại trong việc trục xuất Iblis đến Sao Kim được chứ?
Philippa biết được Ayesha đã trả mười triệu đô la cho Bull Huxter để hắn tống cái hộp trong có đựng cái chai nhốt tên Ifrit đáng ghét vào tàu thăm dò vũ trụ Wolfhound đến sao Kim. Tuy nhiên, theo như báo chí đưa tin thì hệ thống tên lửa chở tàu thăm dò Wolfhound hiện vẫn còn nằm yên trong Trung tâm Không gian Pháp ở Guiana. Nghe nói là do lỗi kỹ thuật gì đó.
Hoặc ít nhất đó là những gì được viết trên báo. Nhưng điều đáng quan tâm hơn ở đây là việc Bull Huxter đã hoàn toàn biến mất cùng với cái hộp đựng Iblis và tiền của Ayesha. Tệ hơn nữa, cái may mắn kế ở Iravotum – dùng để đo mức độ may mắn trên thế giới, cả tốt và xấu – hiện đang cho thấy một giai đoạn cực kỳ xui xẻo ở phía trước. Sự điều bình – trạng thái cân bằng hợp lý giữa sự may mắn và sự xui xẻo đã không còn. Ít nhất là trong thời điểm hiện tại. Ayesha tuyên bố điều này rất phù hợp với việc Iblis đang lớn mạnh trở lại, và dốc sức trả thù.
Philippa mỉa mai:
– Và lỗi là của ai chứ? Đáng lẽ bà không nên giao phó một nhiệm vụ djinn quan trọng như thế cho một mundane như Bull Huxter. Chắc chắn hắn đã khám phá ra cái gì ở bên trong hộp. Và nghĩ rằng hắn có thể đạt được một thỏa thuận nào đó với Iblis. Tự do khỏi cái chai đổi lấy ba điều ước chẳng hạn. Sao bà không tống đại hắn vào một căn phòng nào đó trong cái nhà cũ mèm này? Dù gì ở đây cũng đâu khác gì trên sao Kim. Tuyệt hơn là tiết kiệm được mười triệu đô chứ ít ỏi gì.
Ayesha nhận xét:
– Cháu có vẻ hơi quá quan tâm đến chuyện này đấy, Philippa.
– Tôi không quan tâm mới là lạ đấy. Bộ bà quên chính tôi là người đã giúp chú Nimrod bắt giam Iblis sao? Dù tiếp xúc với hắn không được bao lâu, tôi có mù mới không nhận ra hắn là một djinn xấu xa như thế nào. Chỉ cái loại ấy mới dám chơi thần chú vindicta với chú Nimrod, ông anh John của tôi, và, quan trọng hơn cả, là với chính tôi. Nên đương nhiên tôi phải quan tâm đến chuyện hắn biến mất chứ.
Ayesha nói:
– Cháu nói hơi quá rồi đấy, con gái.
– Trong Giải Djinnverso, tôi đã đấu một trận với Rudyard, thằng con út của Iblis. Nó thậm chí còn không thèm nói chuyện trực tiếp với tôi đấy, Ayesha. Đến tố mà nó còn tố gián tiếp qua ông Bunyip giám khảo mà. Tin tôi đi, nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi chết lâu rồi.
Rồi lắc đầu, Philippa kết luận:
– Thể nào cũng rắc rối. Bà cứ nhớ lời tôi đi. Rất nhiều rắc rối là đằng khác.
– Ta nghĩ ta mới là người phán quyết chuyện đó, con gái, không phải cháu.
Philippa phì cười:
– Ờ, đúng rồi. Bà mới là người phán quyết mà. Và nhìn xem điều đó đã đưa chúng ta đến đâu. Tôi không yêu cầu đóng thay vở diễn của bà, Ayesha, nhưng nếu tôi phải làm chuyện đó, bà nên cố để nó giống như bà biết mình đang làm gì chứ.
Ayesha cắn môi im lặng trong vài giây. Nhưng khi Philippa bắt đầu lầm bầm chửi bà trong cuống họng, bà trở nên bực mình thật sự, vì dù già đến đâu, Ayesha luôn có một cái tai cực thính. Sự bất kính này – bà không nghĩ ra từ gì khác để gọi nó – đã đi quá mức chịu đựng của một djinn như Ayesha, một người ghét sự cư xử không phải phép ngang ngửa sự thể hiện cảm xúc ra ngoài.
– Philippa, cháu làm ơn về phòng đi. Và ở đó cho đến khi nào thái độ tệ hại của cháu được cải thiện.
Nhanh chóng nhảy bật dậy khỏi cái ghế sofa, Philippa tuyên bố:
– Có mời tôi cũng chả thèm ở lại đây.
Cô quay lưng đi thẳng ra cửa, rồi ngừng lại một giây và xấc xược nói thêm:
– Nếu tôi cư xử tệ hại, thì chính bà là người đã biến tôi thành như thế. Với cái cây Logic ngu xuẩn và cái lâu đài xấu xí tẻ ngắt của bà.
Đến giờ thì Philippa đã bật cười khanh khách, và không kìm được, cô thòng thêm một câu sỉ nhục bà Glumjob cho sướng miệng:
– Đó là chưa kể đến quả mận già khô đét đồng hành của bà. Glowworm, hay một cái tên ngu ngốc tương tự nào đó.
Ayesha nghiêm giọng ra lệnh:
– Cháu rời khỏi đây ngay cho ta.
– Rất vui lòng.
Sập mạnh cánh cửa sau lưng với một tiếng rầm lớn để nhấn mạnh suy nghĩ của mình, Philippa bắt đầu ngúng nguẩy đi dọc theo hành lang về phòng, cảm thấy thật sự hả hê.
Ban đầu cô không thích căn phòng của mình một chút nào, và nghĩ nó quá to, quá cầu kỳ. Nhưng giờ cô cảm thấy khá hài lòng về nó. Nhìn đâu cũng thấy lụa là, vàng và cẩm thạch. Và cô thích cách làm vô hình ở đây. Không thể nào bắt lỗi logic của Ayesha trong việc lựa chọn người hầu được. Có lẽ đây là một trong những vấn đề hiếm hoi mà Philippa hoàn toàn đồng ý với vị Djinn Xanh. Xét cho cùng, người hầu là một dạng phiền toái cần thiết cho phần lớn những người ở vị trí của Ayesha. Nhưng phiền toái thì muôn thuở vẫn là phiền toái – hoặc ít nhất là khi họ hiện hình. Còn bây giờ, khi đã quen nhìn thấy – hay đúng hơn là gần như nhìn thấy – phòng cô được lau chùi, hút bụi, giường được dọn dẹp, và hoa được thay bởi những người hầu vô hình, Philippa không thể nào tưởng tượng mình có thể sống khác thế. Đáng tiếc là bà Glumjob không vô hình luôn cho xong.
Qua một ngã quẹo trên hành lang, Philippa bỗng đối mặt với một thằng nhóc cực kỳ dơ bẩn và xộc xệch. Quắc mắt nhìn thằng nhóc, đặc biệt là đôi tay thô kệch và đôi giày dính đầy bùn đất của nó, cô đoán chắc nó là một người hầu vừa đột ngột hiện hình trong giây lát. Có thể là một thằng nhóc đánh giày. Ngoại trừ việc đó thì đâu có người hầu nào dám nói chuyện với cô. Chắc chắn là như vậy.
– A, chào.
Thằng nhóc toét miệng cười với Philippa, nhưng nụ cười của nó trở nên ngượng nghịu trước ánh mắt băng giá của cô.
Cô hỏi nó:
– Ngươi muốn gặp Ayesha à?
Thằng nhóc cáu cẳn nói:
– Dĩ nhiên không.
– Vậy thì nhóc, làm xong việc rồi thì biến, chứ cái thảm mà đôi giày của ngươi đang giẫm lên và làm bẩn đắt tiền lắm đó.
Thằng nhóc hỏi:
– Ai thèm quan tâm đến nó chứ. Có chuyện gì với em vậy?
Cô lạnh lùng nói:
– Chẳng có chuyện gì với ta cả. Ta không phải là kẻ nhìn giống như vừa bị lôi qua hàng rào.
John đáp:
– Thì đúng là anh mới bị lôi qua hàng rào đó thôi. Nôm na là vậy. Và đó là vì anh đã có một hành trình khiếp khủng để đến được đây. Philippa, anh đây mà. John nè. Em không nhận ra anh sao? Anh đến để giải cứu em khỏi ngôi nhà tệ hại này.
Vừa nói, John vừa cố nắm lấy tay em gái, nhưng cô giật tay qua một bên như sợ hủi. Cô nói:
– Nói cho đúng, cái ngôi nhà tệ hại mà ngươi gọi chính xác là một lâu đài. Và đó có lẽ là lý do tại sao trông ngươi rất lạc quẻ ở đây, nhóc con, với những cái móng tay dơ bẩn và mái tóc dính đầy cỏ của ngươi. Một lâu đài đó, nghe thủng chưa nhóc? Nữ hoàng Victoria đã chết ở đây.
– Chả có gì đáng ngạc nhiên cả.
John chau mày khó chịu. Cậu đã không tính đến trường hợp này. Đúng là cô trông giống em gái cậu, ăn mặc cũng giống nó, và thậm chí cách nói năng cũng có phần giống, nhưng thái độ lại như một người hoàn toàn khác. Đứa con gái xấc xược này cư xử như không biết cậu là ai vậy. Cậu cáu kỉnh bảo:
– Và đừng có gọi anh là “nhóc con”. Anh là anh trai John của em, cô phù thủy nhỏ ạ.
Philippa cười:
– Trời, nghe tình cảm dữ.
Cố gắng làm lơ trước thái độ của cô, John nói tiếp:
– Và anh đến đây để mang em về nhà.
Đẩy John ra, Philippa mỉm cười một cách khinh bỉ:
– Ngươi đã nói điều đó rồi, nhóc con. Có khi ngươi cần chùi lại lỗ tai mình, sau khi đã cạo hết đất khỏi mấy cái móng tay gớm ghiếc kia. Đây là một lâu đài. Và giờ nó là nhà ta. Nó và những lâu đài khác của Ayesha. Nhìn nó xem. Hoành tráng phải không? Phòng ngủ của ta rộng bằng cả một cái sân tennis. Ta ngủ trên nhung lụa và dùng bữa với những chiếc dĩa nạm vàng, nên điều gì làm ngươi nghĩ ta muốn quay về cái hộp bé tẹo ở New York mà ngươi gọi là nhà đấy?
Rồi cô đẩy mạnh cậu lần nữa:
– Trả lời ta thử xem, nhóc con. Nếu ngươi có thể.
John ngước lên cái cầu thang tráng lệ và chùm đèn treo khổng lồ. Cậu nhìn khắp lượt những món đồ cổ xinh đẹp và những bức tranh đắt giá. Cha cậu cũng có một vài món đồ hay hay, nhưng chúng không là gì so với những thứ có ở đây. Và cậu đột nhiên cảm thấy bẽ mặt như một con chó bị thất sủng, như thể sự khinh bỉ của cô là hoàn toàn có cơ sở. Thật sự cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, nhưng ngôi nhà của cậu dường như trở nên quá nhỏ sau khi cậu đã thấy nơi này. Cậu bắt đầu cảm thấy nhà cậu thật tầm thường, như thể nó không còn xứng đáng với Philippa nữa. Như thể cô đã bỏ cậu lại sau lưng mất rồi.
Cậu đã quá trễ sao? Em cậu đã thay đổi vĩnh viễn sao?
Philippa vẫn lạnh lùng nói:
– Muốn khóc thì cứ khóc đại đi nhóc. Nhìn ngươi như sắp khóc đến nơi ấy.
John phản đối:
– Không, anh không có.
Đẩy cậu lần thứ ba, cô tuyên bố một cách đắc thắng:
– Ồ, có đấy.
John vẫn khăng khăng:
– Đã nói là không mà. Và đừng có đẩy anh nữa, không em sẽ hối hận đấy.
Philippa bật cười:
– Ngươi có thể làm được gì ta chứ?
Rồi cô đẩy cậu lần thứ tư, kèm theo tiếng gọi “nhóc con” đầy chế giễu.
John phải quay đi nếu không chắc cậu sẽ phang em gái mình mất. Như mọi cặp anh trai và em gái khác, họ không ít lần oánh nhau ra trò. Thậm chí có lần cô còn đá đít cậu. Nhưng cậu cảm thấy thật chẳng đúng chút nào nếu phải đi một chặng đường dài đến đây chỉ để đánh cô. Và đó chính xác là điều mà cậu giờ rất muốn làm. Cậu phải giữ chặt lấy cái bàn ở giữa hành lang chỉ để ngăn bàn tay cậu không cuộn lại thành một nắm đấm vào mồm để dạy cho cô một bài học mà cô đáng nhận.
Cậu lầm bầm:
– Tại sao chứ, con bé phù thủy hư hỏng kia?
Đúng, tại sao kia chứ? Đặc biệt là sau những khó khăn cậu đã phải gánh chịu để tìm em gái. Mà đâu phải chỉ có cậu. Alan và Neil đã hy sinh mạng sống của mình vì cô, vậy mà tất cả những lời cám ơn chúng nhận được là thế này.
Vẫn cười nhạo cậu, Philippa quay lưng lại và bắt đầu đặt chân lên cầu thang.
– Thằng nhóc ngu xuẩn.
Cô còn nói nhiều câu thô tục khác nữa. Chúng làm John càng lúc càng cảm thấy mình thật dốt nát và ô nhục – một cảm giác mà cậu không bao giờ nghĩ sẽ có sau khi hoàn thành nhiệm vụ gần như là bất khả thi của mình. Philippa hình như không còn quan tâm đến suy nghĩ của cậu. Trong lòng cô, mọi thứ đã khô cạn, sau khi uống nước trái cây Logic và hít thở hương hoa gây nghiện của nó. Khô cạn và cứng ngắc, như một mảnh đất trong mùa hạn hán.
John quyết định đã đến lúc làm mềm mảnh đất đó. Cậu rút những bông hoa trong cái lọ lớn trên bàn và ném chúng xuống thảm. Rồi cậu cầm cái lọ đầy nước lên và, trước khi Philippa biết được chuyện gì đang xảy ra, cậu chạy theo cô trên vài bậc thang và đổ thẳng nước lên đầu cô với tất cả sự giận dữ.
Cậu nói:
– Đây. Đây là điều mà tao nghĩ về mày.
Philippa hét lên một tiếng lớn khi gần cả galông nước đổ xuống khắp người cô. Và trong khoảnh khắc, cô đứng trơ như đá, trong một trạng thái bị sốc hoàn toàn khi thình lình nhận ra cô đang ở đâu và cô đã gần trở thành cái gì. Và cuối cùng, cô dường như thật sự nhận ra người đứng trước mặt mình là ai. Nhưng John vẫn còn quá cáu giận với cô để nhận ra điều đó.
Mạnh tay ném thẳng cái lọ xuống sàn cho nó vỡ tan thành nhiều mảnh, cậu nói tiếp:
– Và đây là điều tao nghĩ về cái thảm ngu ngốc và cái lọ dở hơi của mày.
Philippa vui mừng nói:
– John, anh đấy à? Cuối cùng anh cũng đã đến.
Rồi liếc nhìn xung quanh, cô hỏi thêm:
– Mà sao em lại ở đây vậy?
Nắm chặt vai em gái, John cười:
– Phil? Em nhận ra anh sao?
– Dĩ nhiên em phải nhận ra anh chứ, ông anh ngốc.
Rồi ôm chặt lấy anh trai mình, cô vừa khóc vừa cười vì vui sướng. Cô cũng ho và thổi phì phì vài tiếng, vì một ít nước trong lọ đã lọt vào lỗ mũi và chảy xuống cuống họng cô. Cho nên John đã đưa cho cô cái bình nước mà cậu mang theo trong ba lô. Vừa đủ để làm loãng và trung hòa ảnh hưởng của Cây Logic. Một giây sau khi uống, một chất nhờn màu đen trông như có độc ứ lên miệng cô, rồi tràn xuống cằm và cổ.
Đoán là thứ nước John mang theo có tác dụng tốt với cô, Philippa đón lấy cái bình từ tay anh mình và uống cạn. Nhiều chất nhờn màu đen khác tràn ra khỏi miệng cô, và với từng phần logic dần biến khỏi người cô, những phần người trước đây của Philippa bắt đầu được hồi phục, cho đến khi cô nắm lấy tay John và hỏi:
– Có cách nào thoát ra khỏi đây không anh?
– Dĩ nhiên là có chứ.
– Vậy chúng ta đi thôi.
John dẫn Philippa đi xuống khu hầm với hệ thống hành lang mà cô đã thăm dò nhiều lần trước đây. Cô bảo cậu:
– Chúng ta đi đâu vậy? Không có gì dưới này đâu. Em đã tìm kiếm rồi.
Không để tâm đến những gì cô nói, John tiếp tục dẫn cô xuống một lối đi cũ kỹ hơn nhiều, dường như dẫn đến một ngõ cụt. Khi đến bức tường cuối lối đi, cậu rút cây đèn pin Maglite của mình ra và rọi vào một số nét chữ khắc trên lớp vữa trát gần trần lối đi. Đưa cây đèn pin cho Philippa, cậu bảo:
– Giữ cây đèn pin giùm anh cái.
Rồi đứng lên một cái ghế mà cậu đã đặt sẵn trước đó để phục vụ cho chủ đích này, cậu miết ngón tay dọc theo những nét chữ. Cậu miết đến đâu, những nét chữ bỗng chuyển thành vàng và tỏa sáng đến đó. Và Philippa thấy được nó bao gồm khoảng bốn chữ, tuy cô chịu không nhận ra được đường nét và ngôn ngữ của chúng. Ngay khi ngón tay John miết xong nét chữ cổ đại cuối cùng, bức tường biến thành một cánh cửa.
Bước xuống khỏi cái ghế, John nói:
– “Những Ngón Tay Chuyển Động viết. Và viết xong, lại chuyển động”. Hoặc ít nhất đó là những gì chúng ta nên làm nếu có óc phán đoán một chút.
Philippa nhận xét:
– Thiệt em không biết điều gì kỳ quái hơn. Cái cửa bí mật này, hay việc anh trai em vừa trích thơ.
– Ủa, đó là thơ à?
– Chứ còn gì nữa. Bài Rubáiyát của Omar Khayyam đó.
– Vậy hả? Thế mà anh cứ tưởng đó là một thứ vớ vẩn anh đọc đâu đó trên báo chứ.
Philippa nhe răng cười:
– Thật tốt khi được gặp lại ông anh ngốc của em.
Khi cả hai bước qua cánh cửa, John nói:
– Đến giờ mọi chuyện đều có vẻ ổn. Hy vọng hoàng đế vẫn còn ở đây để dẫn chúng ta ngược ra khỏi mê cung.
– Hoàng đế? Hoàng đế nào cơ?
John nhún vai:
– Anh cũng không chắc tên ông ấy là gì. Không chắc lắm. Mà ráng đừng sợ khi gặp ông ấy nhé. Nhìn hơi kinh, hành động hơi kỳ quặc, nhưng thật ra ông ấy khá được đó. À, sẵn nói luôn, chúng ta sẽ mang ông ấy về cùng.
Ông ấy muốn thấy New York mà.
Sau khi gặp vị hoàng đế ăn cỏ và biết được ông bao nhiêu tuổi, Philippa nói với John rằng cô nghĩ ông có thể là Hoàng đế Nebuchadnezzar.
John đáp:
– Anh cũng nghĩ vậy. Nebuchadnezzar Đệ Nhị. Hoàng đế cổ đại của Babylon.
Sự hào hứng thấy rõ của hoàng đế khi nghe cái tên càng khẳng định suy nghĩ của John và Philippa là chính xác. Nuốt cái ực búi cỏ mà ông nhai nãy giờ, hoàng đế nói:
– Hoàng đế Nebuchadnezzar Đệ Nhị, đúng thế. Hoàng đế của Babylon, đúng thế. Đó là điều mà suốt bao nhiêu năm qua ta ráng nhớ ra.
Rồi ông mời Philippa một nhúm cỏ. Dĩ nhiên là cô lịch sự từ chối:
– Không ạ, cám ơn bệ hạ.
Hoàng đế giục:
– Đi đường này nè. Và đừng có lang thang chỗ khác.
Cái mê cung này phức tạp lắm. Mấy lối đi dài cả dặm ấy.
Mê cung phía trước họ là tập hợp của những mê lộ tạo bằng những hàng rào cây trăn cao hơn hoàng đế khoảng gần một mét. Nhưng khó có thể nói rõ điều đó, vì hoàng đế luôn di chuyển bằng cách bò bốn chân. Điều đó có nghĩa là tiến độ đi của họ khá chậm. Nhất là khi hoàng đế dường như luôn giữ một tay trên tường khi đến một giao lộ, và luôn quẹo với bàn tay không bao giờ rời hàng rào. Bằng cách đó, Philippa có thể hiểu được làm sao ông biết rõ đường đi nước bước trong mê cung.
Vừa đi, hoàng đế vừa hỏi cặp sinh đôi về New York:
– Có vườn treo ở đó không?
Nghĩ đến khu vườn trên mái nhà của khu căn hộ phía đối diện nhà cậu, John nói:
– Có. Cũng một dạng như thế.
– Và nhiều cỏ để ăn?
– Dĩ nhiên.
John trả lời, đầu hình dung đến Công viên Trung tâm. Rồi cậu nhớ rằng khi họ rời khỏi New York, công viên vẫn còn ngập trong lớp tuyết dày cỡ chục phân, nên nói tiếp:
– Trên thực tế, hiện giờ có lẽ không có nhiều cỏ đâu. Trời mới bắt đầu tuyết khi tụi cháu rời khỏi đó mà. Nhưng vào mùa xuân, mùa hè, và mùa thu thì có ối cỏ cho tất cả mọi người.
Hoàng đế Nebuchadnezzar nhìn có vẻ kém hào hứng hẳn về việc rời khỏi Iravotum. Trông thấy thế, John vội trấn an:
– Nhưng tụi cháu có thể lo được chuyện đó. Tụi cháu là djinn mà. Cháu và em gái cháu. Có tụi cháu, ông muốn bao nhiêu cỏ cũng có. Mà ông biết không, nếu ông chán việc ăn chay, ông không thể chọn thành phố nào để sống tốt hơn New York đâu. Tất nhiên đây chỉ là một gợi ý thôi, thưa bệ hạ, nhưng có Chúa biết được, ông mà không thử món thịt bò hun khói tẩm gia vị là chết nửa cuộc đời đấy. Hoặc món bò hầm bia đen. Cứ tin cháu đi, bụng ông sẽ no đến mức muốn nổ tung luôn.
Nghe đến đó, hoàng đế đánh rắm một lần nữa. Philippa phải nói thêm:
– Đây là cách nói tượng hình thôi ông.
Rời khỏi mê cung, hoàng đế bứt lấy một nắm cỏ và cho vào miệng. Vừa nhai, ông vừa đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ mặt ngờ vực. Từ một cái cây gần đó, Finlay bay xuống đậu lên vai John. Khi cậu vừa định giới thiệu con chim cắt cho em gái, hoàng đế bỗng ra hiệu cho họ giữ im lặng.
John liếc nhìn khu rừng xung quanh. Những tàng cây vẫn im lim, và không có gì cho thấy có vật thể sống nào ngoài họ ở đây, chứ đừng nói đến việc họ đang bị săn đuổi.
Cậu thầm thì hỏi hoàng đế:
– Cái gì vậy? Có gì đang săn chúng ta sao?
Hoàng đế trả lời:
– Optabellower. Quái vật ước.