Chương 1 - Ba Gã Tu Sĩ.
Dù là anh sinh đôi, John Gaunt lại có nhiều điểm khác biệt với em gái Philippa. Hiển nhiên nhất là khác biệt về ngoại hình, vốn thường là đặc trưng của tất cả những trường hợp thụ tinh kép, hay còn gọi là song sinh – ngay cả với những cặp sinh đôi loài người: Philippa nhỏ hơn, với tóc đỏ và đeo mắt kính, trong khi John cao lớn hơn với màu tóc sậm. Cậu là người của hành động, trong khi em gái cậu mạnh về tư duy. Cậu thích xem phim hơn là đọc sách. Và cậu không thích Djinnversoctoannular, vốn là một game về khả năng lừa phỉnh đối thủ được hầu hết djinn yêu thích. Cả John và Philippa đều là hậu duệ thần đèn, có một người mẹ djinn, nhưng chỉ có Philippa hứng thú với trò giải trí có từ thời xa xưa này. John là một người hầu như không có khả năng giả vờ – em gái cậu hiện được xếp hạng Ẩn Danh, thứ hạng chỉ thấp hơn Chuyên Gia một bậc – chuộng những trò chơi trung thực, nếu không muốn nói là không cần suy nghĩ nhiều, chơi được trên màn hình điện tử nhỏ. Và bình thường cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đi cùng Philippa đến một giải đấu Djinnverso, tuy nhiên, sự thật là cậu cũng đã được mời đến giải đấu cuối tuần tại ngôi nhà vùng quê của ông Vodyannoy ở New Haven.
Vì John luôn coi ông Vodyannoy như một người bạn của cậu (chứ không hẳn chỉ là bạn của Philippa), và vì cậu biết sẽ phải đối mặt với một kỳ nghỉ cuối tuần nhàm chán nếu ở lại New York một mình, John đã quyết định đi theo em gái. New Haven chỉ cách New York chưa đầy hai tiếng xe lửa. Ngoài ra, theo như lời kể của cậu Nimrod, ngôi nhà với tên gọi Nightshakes[1] của ông Vodyannoy nổi tiếng bị ma ám. Không những thế, ông Vodyannoy còn sở hữu bộ sưu tập những bàn cầu cơ cổ đại lớn nhất trên thế giới, một số trong đó lên đến hơn một trăm tuổi. John đã hy vọng trong khi em gái, cậu Nimrod và ông chủ tiệc bận chơi Djinnverso, cậu có thể nhờ đến sự hỗ trợ của những cư dân bóng đêm ở Nightshakes. Bởi vì điều ước mãnh liệt nhất của cậu bé djinn hiện giờ là, thông qua thế giới linh hồn, biết được ông bạn già Rakshasas của cậu thật sự đã chết hay chưa.
Nhưng trước hết, chúng cần được cha cho phép, mẹ chúng hiện đang ở Brazil, ông Gaunt giờ là người chịu trách nhiệm về sự an toàn của chúng.
Ông thắc mắc:
– Cha có thể hiểu được tại sao Philippa muốn đi. Em nó thích chơi Djinnverso. Nhưng còn con, John? Cha không thấy được lý do tại sao con muốn đi. Con ghét trò chơi đó lắm mà.
John trả lời:
– Con dự định sẽ đi tham quan bảo tàng Peabody khi chúng con đến New Haven ạ.
Philippa không nói gì.
John bổ sung:
– Cha biết đó, là cái bảo tàng ở Đại học Yale.
Cha cậu bảo:
– Cha biết nó ở đâu. Nhắc con nhớ rằng, cha cũng là cựu sinh viên của Yale. Chỉ là, cha có chút ngạc nhiên khi nghe con nói con muốn đến đó.
Giả vờ ngây thơ, John nói:
– Con không hiểu sao cha lại ngạc nhiên như thế đấy. Peabody có cả bộ sưu tập xương khủng long cực thú vị mà. Trên thực tế, bảo tàng đó có cả đống bộ sưu tập đáng xem. Trong khi Philippa chơi game, con nghĩ mình sẽ dành phần lớn thời gian săm soi những món đồ thú vị trưng bày ở đó. Để mở mang kiến thức bản thân đó cha.
Ông Gaunt gật đầu:
– Cải thiện bản thân không bao giờ là quá đủ. Chỉ là, đừng có vướng vào rắc rối gì ở đó, được không?
John cười:
– Rắc rối? Con ấy à? Con không nghĩ có ai lại gặp rắc rối với việc đi dạo quanh một bảo tàng ngu ngốc cũ rích.
Philippa hỏi:
– Còn cha thì sao? Không có tụi con, cha có ổn không?
Ông Gaunt ôm lấy con gái:
– Cha ấy à?
Cô nói thêm:
– Khi không có mẹ bên cạnh như thế này này.
– Cha sẽ ổn thôi. Điều gì có thể xảy ra cho cha được chứ? Dù sao cũng cám ơn con đã quan tâm cha nhé!
Rồi đưa tay vò tóc John, ông bảo:
– Hai đứa đi đi. Đi chơi vui vẻ.
Về phần mình, Philippa rất hoan nghênh sự đồng hành của John, mặc dù cô khá nghi ngờ tính xác thực của lời giải thích về dự định sẽ làm gì trong khoảng thời gian ở lại New Haven của ông anh. Dù gì cô cũng là em sinh đôi của John, và, ngay cả với mundane, những cặp sinh đôi thường có vẻ hiểu được rất nhiều chuyện về nhau dù không nói tiếng nào. Cứ thử hỏi một cặp sinh đôi, và họ sẽ nói cho bạn biết giữa họ có một sự thần giao cách cảm mà không có được một lời giải thích khoa học nào.
Chuyến đi đến New Haven bằng xe lửa từ Nhà ga Trung tâm New York của John và Philippa còn có sự hiện diện của cậu Nimrod, ông cậu vừa đến New York gần đây và cũng là một tay chơi Djinnverso cừ khôi, cùng vị quản gia người Anh của cậu - ông Groanin. Ông Groanin không phải là một khách du hành dễ chịu, và chẳng bao lâu sau khi khởi hành, ông đã bắt đầu lên tiếng phàn nàn về hệ thống tàu hỏa của Mỹ, mà đặc biệt là sự thiếu vắng các món ăn giàu năng lượng phục vụ bữa sáng.
Ông phàn nàn:
– Một toa ăn vặt. Đó là tất cả những gì họ có trên chiếc xe lửa này. Làm sao một người trưởng thành có thể chịu đựng được một toa ăn vặt thô thiển chỉ phục vụ súp, salad, pizza, sandwich, cùng thức uống và những món ăn vặt khác? Chuyện gì đã xảy ra với thịt xông khói Canada, xúc xích Đức, bánh mì nướng giòn, bánh pudding đen, trứng, nấm và cà chua, bánh mì và mứt, cùng những tách trà ngọt ngào, nóng hổi? Tôi muốn nói rằng, tôi ước gì có một toa ăn đàng hoàng trên chiếc xe này.
Cậu Nimrod nhắc:
– Anh đã ăn sáng ở khách sạn trước khi đi sáng nay rồi mà.
Ông Groanin bĩu môi:
– Đó là ở khách sạn. Xe lửa luôn làm tôi thấy đói.
John cũng bắt đầu thấy đói sau khi nghe ông Groanin mô tả về bữa sáng trong mơ của ông, quyết định thực hiện điều ước của ông nghe cũng có vẻ được. Vì thế, vài phút sau đó, tất cả bọn họ đã ngồi xuống dùng bữa trong một toa ăn sang trọng không thua kém gì toa ăn của Orient Express.
Cậu Nimrod nói với cháu trai:
– Cháu nên ngừng làm những chuyện như vầy.
John nhún vai:
– Chỉ một lần thôi mà cậu.
Cậu Nimrod nghiêm giọng nói:
– Ngay cả chỉ một lần cũng không nên. Cháu biết đấy, nó có thể thu hút sự chú ý của người khác. Đó là chưa kể đến những hệ quả không lường trước được của việc thực hiện điều ước cho ai đó. Cháu còn nhớ anh Rakshasas thường nói gì không? Có một điều ước cũng giống nhóm một đống lửa. Nhiều khả năng khói sẽ làm ai đó cay mắt.
Ông Groanin xen vào bảo:
– Riêng bản thân tôi, tôi mừng là thằng bé đã thực hiện điều ước của tôi, thưa ngài. Không một chuyến đi nào không trở nên tốt đẹp hơn với một bữa sáng Anh quốc đúng chuẩn. Đặc biệt là một bữa sáng với một tấm khăn trải bàn màu trắng trang nhã cùng đồ bạc hợp phong cách.
Mỉm cười khoan dung với cháu trai, cậu Nimrod bảo:
– Ừ, tôi cũng không phản đối suy nghĩ đó.
John thắc mắc:
– Cháu vẫn không hiểu. Rốt cuộc tại sao chúng ta lại phải đi xe lửa? Sao không dùng lốc gió?
Cậu Nimrod trả lời:
– Cháu quên chuyện gì đã xảy ra cho mẹ cháu rồi sao, John. Sau chuyện đó, cậu đã đánh tiếng hỏi thăm những djinn mà cậu quen biết, và biết được tất cả djinn chúng ta, dù phe tốt hay xấu, đều gặp rắc rối với việc du hành bằng lốc gió. Cho đến khi có ai đó, ở đâu đó, nghĩ ra được nên làm gì với vấn đề này, chúng ta sẽ phải di chuyển như mundane. Ở đâu còn phải lo lắng việc du hành trên không, thì ở đó thật bất hạnh. Nhưng đâu đó, trong tình huống này, chúng ta có một chiếc xe lửa hoàn hảo, và cậu không thấy có gì là không ổn với nó cả.
Ông Groanin làu bàu:
– Tôi không thấy hoàn hảo ở đâu cả.
Không để ý đến vị quản gia, cậu Nimrod tiếp tục nhắc nhở John:
– Cậu có cần nhắc cho cháu nhớ về tác động của việc sử dụng sức mạnh vô tội vạ lên năng lượng sống của cháu không, John? Cậu đã nói với cháu về điều đó bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần chúng ta sử dụng sức mạnh djinn, ngọn lửa cháy trong mỗi djinn chúng ta sẽ lụi tàn dần. Hãy cố mà nhớ chuyện gì đã xảy ra cho cậu bạn Dybbuk tội nghiệp của cháu.
John cúi đầu nhận lỗi:
– Cháu nhớ ạ.
Nhưng giờ đây, giống như tất cả những ông cậu quan tâm đến cháu khác, cậu Nimrod một lần nữa nhắc cho John nhớ:
– Dybbuk đã liều lĩnh sử dụng sức mạnh của nó đến cạn kiệt. Hoàn toàn. Và có lẽ là vĩnh viễn đấy.
Philippa lẩm bẩm:
– Không biết cậu ấy giờ ở đâu nhỉ.
Cậu Nimrod nhẹ nhàng nói:
– Nó đã lựa chọn đặt mình ở bên ngoài thế giới djinn. Dybbuck đã đi đến một nơi nằm ngoài sự thương cảm của chúng ta. Vào trong cái lạnh. Theo đúng nghĩa của nó, cậu e là vậy.
Philippa hỏi:
– Có ai từng quay lại từ cái lạnh không cậu?
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Cậu e là không. Bản thân cậu chưa bao giờ thấy.
Philippa hỏi tiếp:
– Cậu ấy sẽ đi đâu?
Cậu Nimrod bảo:
– Có lẽ là Ai Cập. Đó là nơi cậu sẽ đến nếu trở nên lạnh lẽo.
– Tội nghiệp Dybbuk.
John lẩm bẩm, rồi gọi một bữa sáng nóng hổi.
o O o
Như thường lệ, ông Edward Gaunt rời nhà vào đúng bảy giờ ba mươi sáng, và liếc nhìn về phía tay phải, nơi chiếc limousine Maybach màu xám của ông đang chờ. Gần như không nhấc mắt khỏi tờ báo đang đọc, ông bước xuống các bậc thang, chui vào hàng ghế sau xe. Ông rót ít nước vào một cái cốc bằng bạc và ổn định vị trí trên cái ghế bọc da của mình, rồi theo dõi thông tin giá cả thị trường trên báo - một việc ông luôn làm vào buổi sáng. Ngay cả những người có thói quen sinh hoạt điều độ cũng có vẻ kém nền nếp nếu đem ra so với Edward Gaunt. Chiếc xe đã băng qua mấy khu nhà trên đại lộ Park, giờ ông Gaunt mới nhận ra nó không được lái bởi người tài xế quen thuộc của ông, mà bởi một gã đàn ông xa lạ.
Ông hỏi:
– Anh Senna đâu?
Gã đàn ông cao to, hói đầu và mặc một bộ đồng phục giống hệt ông Senna trả lời:
– Anh ấy bị bệnh, thưa ngài. Tên tôi là Haddo. Oliver Haddo. Tôi là một người bạn cũ của Senna và cũng là tài xế. Anh ấy đã nhờ tôi lái xe thay hôm nay.
Ông Gaunt chau mày nói:
– Anh Senna mà tôi biết chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày làm việc nào trong đời. Anh ấy bị sao thế? Và tại sao anh ấy không tự mình gọi điện thông báo cho tôi biết chứ?
Gã Haddo trả lời:
– Tôi tin rằng anh ấy cũng muốn tự mình gọi điện, thưa ngài. Chỉ có điều căn bệnh khiến anh ấy không làm gì được.
Ông Gaunt hỏi:
– Cậu là người Anh đúng không, Haddo?
– Đúng thế, thưa ngài.
Ông Gaunt hỏi tiếp:
– Vợ tôi cũng sinh ra ở Anh. Mặc dù nhìn bà ấy bây giờ anh sẽ không nhận ra điều đó. Anh đến từ vùng nào của nước Anh đấy?
– Từ Strangways, thưa ngài. Ở Wiltshire.
– Tôi không biết nơi đó.
– Nó cách Stonehenge khoảng một phần tư dặm, thưa ngài.
– Anh muốn nói đến cái vòng tròn đá cổ đại của các tu sĩ à?
– Đúng thế, thưa ngài.
Ông Gaunt nói:
– Anh đến từ một nơi kỳ lạ đấy. Mà có mùi gì kỳ thế nhỉ?
Gã Haddo thừa nhận:
– Strangways là một nơi kỳ lạ ở nhiều mặt, thưa ngài. À, và cái mùi kỳ kỳ đó có lẽ là tôi, thưa ngài. Ngài thấy đó, khi ngài cọ xát với cái ác, đôi lúc một ít cái ác sẽ tróc ra.
– Anh nói vậy nghĩa là sao?
– Không chỉ là tài xế, tôi còn là một tu sĩ, thưa ngài. Chỉ có điều, không phải một bạch tu sĩ. Bọn chúng tôn thờ cái tốt. Tôi là một hắc tu sĩ…
Bật cười khùng khục với vẻ hắc ám trên mặt, gã kết thúc câu nói:
– … Chúng tôi theo phe kia.
Ông Gaunt ra lệnh:
– Tôi nghĩ tôi muốn xuống xe. Dừng xe!
Gã Haddo nói:
– Như ngài muốn, thưa ngài. Tôi sẽ dừng xe ở ngã rẽ tiếp theo nếu ngài thích vậy.
– Vâng, làm ơn hãy như thế.
Trong tiếng còi ầm ĩ của hàng loạt xe hơi và taxi ở sau lưng, chiếc Maybach ngừng lại gần như không một tiếng động nào ở giao điểm của đại lộ Park và đường số 57. Tuy nhiên, trước khi ông Gaunt kịp ra khỏi xe, hai cánh cửa sau xe nặng nề mở ra và hai gã đàn ông xa lạ khác ngồi vào kẹp ông ở giữa. Cái mùi kỳ lạ bên trong xe trở nên nồng nặc hơn.
Một trong hai gã đàn ông mới vào, cũng là người Anh, nói:
– Cám ơn nhé, ngài Haddo.
Chiếc xe lại chuyển bánh, cảm nhận được mối nguy hiểm nào đó, ông Gaunt định thử thoát khỏi xe, và ông nhận ra mình không thể cử động nữa. Một trong hai gã đàn ông nói:
– Đừng lo. “Mùi hương” trên người Haddo là một loại thuốc bôi có tác dụng thôi miên. Chỉ để làm ông tạm thời vô hại với chúng tôi và với chính bản thân ông mà thôi.
Ông Gaunt hỏi:
– Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mấy người là ai?
Gã đàn ông trả lời:
– Chúng tôi bắt cóc ông. Và ông đang bị bắt cóc. Vậy đó.
Ông Gaunt nói:
– Các người muốn tiền phải không?
Gã bắt cóc bật cười:
– Tiền à? Không. Không. Không phải thứ tầm thường đó đâu, mundane ngây thơ à.