Chương 9 - Cú Chạm Nhẹ Của Ếch Vào Nửa Đêm.
Nhóm người ở lại bao gồm ba djinn và ba mundane dựng trại kế bên bờ sông. Ngoại trừ ông Groanin, họ vừa dùng xong bữa tối tuyệt vời của ông Muddy thì có tiếng trống vang lên, nhịp nhàng vang vọng trong bầu trời đêm như tiếng một đầu máy xe lửa từ xa.
Mắt trợn to, ông Muddy nhìn có vẻ hoảng hốt. Ông Sicky ném cái chân gà ăn dở qua một bên và đứng dậy nghiêng đầu về phía những ngọn cây. Cái đầu của ông có thể nhỏ một cách bất thường nhưng không có gì bất ổn với cảm giác về phương hướng của ông và chỉ một vài giây sau, ông đã chỉ tay về phía Tây và cầm khẩu súng trường của ông lên.
Ông cho biết:
– Năm dặm nữa về hướng này. Có thể xa hơn.
Philippa hỏi:
– Là loại trống nói à ông?
Ông Sicky bảo:
– Không phải trống nói. Nhưng cũng là loại trống truyền thông điệp.
Zadie hỏi:
– Ồ, thông điệp thế nào cơ?
– Thông báo cho mọi người biết chúng ở đó. Và hãy chuẩn bị mà lo sợ.
Ông Groanin hỏi, giọng đầy hy vọng:
– Trống của thổ dân Prozuanaci phải không?
Nhưng ông Sicky khẽ lắc cái đầu nhỏ xíu của mình và cho biết:
– Người Prozuanaci không còn đánh trống nữa. Người Prozuanaci thích dùng điện thoại liên lạc hơn. Người Prozuanaci thích sự riêng tư. Không thích tất cả mọi người biết việc của họ. Đó là tiếng trống của tộc Xuanaci. Bọn Xuanaci không quan tâm đến việc người khác biết chúng đang nói gì. Thổ dân tộc Xuanaci là những kẻ xấu. Tiếng trống của bọn Xuanaci được dùng để hù dọa mọi người. Khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Một tay cầm lấy cái hàm nhỏ bé của mình và vạch tay còn lại ngang qua cái cổ họng còn nhỏ bé hơn, ông Sicky kết luận:
– Làm du khách lo lắng bị mất đầu.
Nuốt nước bọt cái ực, ông Groanin nói:
– Ờ, họ nghĩ đúng đó. Tôi đang lo lắng đây. Tôi có phần thích cái đầu hiện tại của tôi. Và nó cũng thích tôi. Tôi sẽ ghét phải thấy nó bị trưng bày trên kệ sách của một phù thủy địa phương nào đó.
Vỗ nhẹ cái đầu trọc của ông Groanin, ông Sicky lắc đầu bảo:
– Bọn Xuanaci có lẽ sẽ không có hứng thú với cái đầu của anh đâu, anh Groanin. Anh không có tóc. Một cái đầu trọc không có ích lợi gì với bọn Xuanaci. Chúng thích nhiều tóc để có cái để treo những cái đầu teo nhỏ lên cột chiến lợi phẩm. Những cái đầu để vỗ chơi như một đứa bé mập mạp thì chẳng có ích gì.
Ông Groanin nói cứng:
– Ờ, nghe đỡ lo lắm, chắc thế. Đầu để vỗ cơ đấy.
Ông Vodyannoy trấn an:
– Thật sự không có gì phải lo đâu. Xét đến cùng tôi cũng là một djinn mà.
Ông Groanin khăng khăng:
– Vậy thì hãy làm gì đó để tất cả chúng ta cảm thấy an toàn đi. Tôi nói, anh làm gì đó đi chứ.
– Ví dụ như?
Ông Groanin đề nghị:
– Một cái rào cọc chắn thế nào? Hoặc tốt hơn, một cái lâu đài. Với cầu kéo qua hào và cửa lưới sắt. Cùng một trăm cung thủ để bảo vệ chúng ta.
Philippa bảo:
– Ông phản ứng hơi thái quá rồi đấy, ông Groanin.
Ông Groanin ném cho cô một nụ cười nhạt nhẽo:
– Thế à, thưa quý cô? Cháu nói thì dễ lắm, khi mà cháu là một djinn và có thể biến vào một cái chai nhỏ bé nào đó mỗi khi tình hình trở nên căng thẳng. Nhưng mọi chuyện lại khác với những người như anh Muddy và ta. Mỗi lần nhìn anh Sicky đây, ta lại có một cảm giác không mấy dễ chịu ở sau gáy.
Ông Vodyannoy đề nghị:
– Nếu có thể làm anh cảm thấy tốt hơn, tôi sẽ dùng sức mạnh djinn để tạo ra một điều ước chu vi propugnator. Giống như cái mà Nimrod đã tạo ra tối hôm bữa ấy. Để ngăn ngừa ai đó hoặc một thứ gì đó đến quá gần chỗ cắm trại của chúng ta.
Ông Groanin nói:
– Làm ơn làm như thế đi.
– Horror show.
Ông Vodyannoy lại lẩm bẩm rồi dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trong không khí, đồng thời thầm thì từ trọng tâm của mình:
– ZAGIPNOTIZIROVAVSHEMUSYA.
Ông Groanin thắc mắc:
– Vậy là được rồi hả?
Ông Vodyannoy trả lời:
– Ừ. Giờ mọi người đã hoàn toàn an toàn. Ít nhiều là vậy.
Ông Groanin chau mày hỏi lại:
– Ít nhiều là vậy?
Philippa cũng thắc mắc:
– Cháu cũng không hiểu. Ông nói thế nghĩa là sao?
Ông Vodyannoy thốt lên:
– Cháu không biết thật hả, cháu gái? Cháu không thể sử dụng sức mạnh djinn trong phạm vi của điều ước chu vi.
– Ơ, không, cháu không biết ạ.
Zadie chế giễu:
– Ờ, sao cậu không biết chuyện đó chứ?
Philippa cắn môi và cố nén lại sự bực bội của cô.
Ông Vodyannoy nói:
– Ta không biết rốt cuộc người ta dạy gì cho các djinn trẻ hiện nay. Vào thời của ta, chúng ta được dạy tất cả những điều như vậy ngay trước khi chúng ta mọc răng khôn.
Ông Groanin sốt ruột bảo:
– Chuyện đó có sao đâu chứ. Ý tôi là, một khi chúng ta ở trong cái, ờ, cái propugnator này, thì đâu còn phải lo xảy ra chuyện gì nữa, chừng nào chúng ta vẫn an toàn, đúng không?
Ông Vodyannoy gật đầu:
– Đúng vậy. An toàn như trong nhà.
Nhưng có vẻ như an toàn không đồng nghĩa với khô ráo. Bởi vì khi ông Muddy và ông Sicky bắt tay vào việc dựng lều nghỉ đêm, họ phát hiện con chó Hector của ông Muddy, đã gặm mấy cái lều khiến chúng giờ đây đầy lỗ thủng. Tức giận, ông Muddy đã ném đá và gậy gộc vào con vật tội nghiệp cho đến khi Philippa ngăn ông lại.
Cô nói:
– Để nó yên. Nó không biết mình đang làm gì mà.
Ông Sicky cũng can thiệp:
– Philippa nói đúng đó. Có thể con Hector cũng bất an vì tiếng trống.
Ông Muddy đồng ý:
– Tôi nghĩ có lẽ tôi cũng vậy. Bình thường tôi sẽ không đánh Hector già. Nhưng mấy cái lều coi như tiêu rồi.
Philippa nói:
– Đừng lo. Việc đó cũng không phải một vấn đề nghiêm trọng gì đâu. Chúng ta có thể sử dụng sức mạnh djinn để tu sửa chúng vào sáng mai.
Ông Groanin lầm bầm:
– Chỉ hy vọng tối nay trời đừng mưa.
o O o
Lượng mưa ở lưu vực sông Amazon lên đến gần ba mét mỗi năm, gần như gấp đôi lượng mưa ở những khu vực phía Đông nước Mỹ, và tối hôm đó, trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt. Không phải khi không mà người ta gọi rừng mưa là rừng mưa. Những cái lều bị hư hỏng chỉ có một ít tác dụng, nếu không muốn nói là hoàn toàn không có sự bảo vệ nào trước cơn đại hồng thủy. Thức dậy giữa đêm, Philippa và Zadie phát hiện ra chúng đã ướt như chuột lột. Và chúng cũng lạnh, rất lạnh. Zadie phải quàng thêm một cái khăn choàng cùng một đôi găng tay. Đống lửa đã tắt ngúm, và ông Sicky cùng ông Muddy không thể nào nhen nó lại. Ông Groanin đang ngồi chồm hổm trong một vũng nước với một tờ báo cuộn lại che trên đầu như một cái nón, nhưng nó cũng không hữu hiệu mấy; tình trạng của ông hiện giờ chẳng khác gì việc đứng trong đài phun nước ở quảng trường trung tâm Lima.
Ông phàn nàn:
– Đúng là tuyệt mà. Trời đổ mưa vào đúng cái đêm lều của chúng ta bị con chó dở hơi đó gặm nát. Giống như Manchester trong một kỳ nghỉ của ngân hàng, và trời mưa. Tôi có cầm một con vịt đồ chơi bằng nhựa với một miếng xơ mướp trong tay thì cũng chẳng thể ướt hơn nữa.
Zadie bảo:
– Nghe kìa.
Nhếch một cái tai ướt át lên giữa làn mưa dày đặc, ông Groanin nói một cách chua chát:
– Đừng có nói với ta là “nghe kìa, trời đang mưa” nhé.
Zadie nhắc:
– Là tiếng trống. Chúng ngừng lại rồi.
Ông Groanin càu nhàu:
– Nếu mấy tay thổ dân đó không điên, họ cũng sẽ biết đường chui vào nhà tránh mưa.
Philippa đồng ý với Zadie:
– Zadie nói đúng đó.
Ông Groanin nhún vai không nói gì.
Philippa nói tiếp:
– Ông không hiểu sao? Nếu tiếng trống đã ngừng lại, có lẽ chúng ta không cần giữ điều ước chu vi nữa. Chúng ta có thể sử dụng sức mạnh djinn sửa lại mấy cái lều để được khô ráo, ấm áp.
Ông Groanin gật đầu bảo:
– Đúng đó. Cháu nên đi kiếm anh Vodyannoy và thông báo cho anh ấy biết điều đó đi. Dù anh ấy đang ở đâu. Ta thật không ngờ anh ấy có thể ngủ được dưới một cơn mưa trút nước như thế này đấy.
Họ đi đến lều cũng bị gặm tơi tả của ông Vodyannoy và nhìn thấy ông đang ngủ say trên cái giường dã chiến. Ông Groanin đằng hắng một tiếng và gọi:
– Anh Vodyannoy! Tôi nói, anh Vodyannoy này!
Nắm lấy vai của ông Vodyannoy, ông Groanin lắc nhẹ vài cái rồi chặt lưỡi lớn tiếng và càu nhàu:
– Làm sao anh ấy có thể ngủ được với cả đống nước như thế này chứ? Đó là điều ta thật sự muốn biết đó. Tôi nói, thức dậy đi, thưa ngài. Chúng ta cần sửa lại mấy cái lều ngay lập tức. Vì tất cả chúng ta đều đã ướt đến tận xương.
Nhưng ông Vodyannoy nhìn vẫn có vẻ như đang ngủ say.
Ông Groanin lẩm bẩm:
– Có chuyện gì đã xảy ra ở đây rồi. Khó có chuyện ai đó có thể ngủ được bình thường trong một cơn mưa như thế này.
Ông Sicky ướm hỏi:
– Có thể anh ấy đã chết. Bản thân tôi cũng thấy không khỏe lắm. Cả đống mưa này làm cái đầu của Sicky càng teo lại.
Ông Groanin gạt đi:
– Nói vớ vẩn không. Nhìn kìa!
Chỉ tay vào cái chăn của ông Vodyannoy, ông nói:
– Tay của anh ấy vẫn đang cử động đấy thôi.
Ông Muddy lắc đầu:
– Đó không phải tay của anh ấy.
Ông Groanin vẫn khăng khăng:
– Tất nhiên đó là tay anh ấy.
Nói rồi ông đưa tay kéo cái chăn ướt sũng ra khỏi người ông Vodyannoy. Ngồi chồm hỗm trên bộ ngực trần của vị djinn là một con ếch nhỏ vàng rực.
Ông Sicky thét lớn một tiếng, làm Philippa cũng hét theo và con Hector sủa đổng lên, khiến ông Groanin xém nữa lên cơn đau tim.
Chỉ vào con vật nhỏ bé ngồi trên bộ ngực đề trần của ông Vodyannoy, ông Groanin bực bội nói:
– Đừng có làm như vậy. Chỉ là một con ếch ngu ngốc thôi mà. Có phải một con rắn ngu ngốc đâu mà sợ. Mà có là rắn thì cũng chả sao. Djinn miễn nhiễm với nọc rắn mà. Ít nhất tôi được nghe như vậy.
Viên quản gia người Anh cúi người xuống định nhặt con ếch lên, bỗng ông kêu lên một tiếng, hóa ra là ông Sicky hất bàn tay ông qua một bên.
– Anh làm gì vậy, cái đồ dở hơi ba xu kia?
Ông Sicky hét lên:
– Đừng đụng vào con ếch đó. Đó là một con ếch phi tiêu vàng cực độc.
Ôm chặt ngón tay vào lòng ngực, ông Groanin lắp bắp hỏi lại:
– Con gì cơ?
Ông Muddy cho biết:
– Đây có thể coi như sinh vật độc nhất trên thế giới.
Zadie nghi ngờ hỏi:
– Cái con vật nhỏ xíu này ấy à?
Ông Sicky khẳng định:
– Làn da của con ếch nhỏ xíu này chứa đủ nọc độc để giết chết mười người. Thức ăn của loài ếch này là những con côn trùng gặm nhấm những loài thực vật cực kỳ độc hại của rừng rậm. Thổ dân Nam Mỹ đã chà mũi tên và phi tiêu thổi của họ lên da của loài ếch này để chúng có tác dụng nhanh hơn. Chết chóc hơn.
Ông Sicky châm một điếu thuốc và đưa nó lại gần con ếch nhỏ xíu. Có vẻ căm ghét sức nóng và khói thuốc, con ếch vọt vào một bụi rậm gần đó.
Ông Groanin lo lắng nhìn ông Vodyannoy và hỏi:
– Khỉ thật. Anh ấy chết rồi hả?
Cúi gần vào ông Vodyannoy, Philippa nói:
– Ông ấy chưa chết. Khá bệnh, cháu nghĩ vậy, nhưng vẫn còn sống.
Mắt nhắm nghiền, ông Vodyannoy thầm thì nói điều gì đó. Ông Sicky nhắc:
– Đừng chạm vào anh ấy. Tốt nhất không nên. Có thể vẫn còn ít nọc độc dính trên da anh ấy. Chờ mưa rửa sạch nó đã.
Thật cẩn trọng, ông Sicky nhấc cái áo sơ mi của vị djinn lớn tuổi lên để nước mưa xả xuống bộ ngực trần của ông.
Người ông Vodyannoy run lên thấy rõ. Ông Sicky nhận xét:
– Anh ấy sốt khá cao đó. Nếu là người, anh ấy chết chắc. Nhưng vì là djinn nên có lẽ anh ấy sẽ sống. Nhưng vẫn cần thuốc men.
Cẩn thận cúi người đến sát vị djinn bị bệnh, Philippa nói với ông:
– Ông Vodyannoy, ông đang trúng độc đó. Bởi một con ếch phi tiêu độc. Một con màu vàng.
Ông Vodyannoy thầm thì giữa cơn mê sảng:
– Phyllobates terribilis. Loài ếch khủng khiếp. Với chất độc batrachotoxin chết người với mundane và gần như với djinn. Ta cần… cần quay vào trong cây đèn của ta. Cần thời gian phục hồi. Sưởi ấm. Cảm thấy rất lạnh. Rất ốm. Cơ hội sống sót duy nhất là ở trong đèn. Khi người ấm lại. Nghe không? Tìm cây đèn của ta đi, cháu gái, và nhanh chóng mang nó đến cho ta. Đặt nó lên tay ta. Hoặc ta sẽ chết trong vòng một tiếng nữa. Cháu nghe không?
Đưa mắt nhìn ông Sicky, Philippa hướng dẫn:
– Chúng ta phải tìm cây đèn của ông Vodyannoy.
Ông Sicky hiện đã dốc ngược cái ba lô của ông Vodyannoy lên mặt đất sũng nước. Vài giây sau, một cái chai Fabergé màu đen với những họa tiết chạm trổ bằng vàng ròng hiện ra trên tay ông. Ông nhanh chóng đưa nó cho Philippa, cô bé liền gỡ cái nắp hình quyền trượng ra và đặt cái chai lên bàn tay run rẩy của ông Vodyannoy.
Vị djinn trúng độc nở một nụ cười yếu ớt và thở ra một hơi thở dài phát khiếp, giống như là hơi thở cuối cùng, hơi thở sau đó chậm rãi biến thành sự hóa thể djinn trong một quá trình dường như kéo dài đến vô tận. Trước ánh mắt lo lắng của mọi người, hơi thở khò khè rời khỏi cơ thể ông dần trở nên rõ nét trong khi bản thân cơ thể đó bắt đầu biến mất trong một cụm khói mỏng, cho đến khi chỉ còn bàn tay cầm cái chai vẫn còn hiện diện, rồi nó cũng biến mất vào bên trong lớp kính đen. Theo bản năng, Philippa đóng nắp chai lại và vuốt nước mưa ra khỏi khuôn mặt cô.
Rồi Zadie đón lấy cái chai từ tay cô và cẩn thận bỏ nó lại vào trong ba lô của ông Vodyannoy, kế bên tấm bản đồ.
Zadie nói:
– Vậy là còn năm người chúng ta.
Philippa trấn an:
– Tớ nghĩ cậu Nimrod và John sẽ sớm quay lại đây thôi.
Zadie bảo:
– Hy vọng là thế. Bởi vì tớ không ngại phải nói cho cậu biết, tớ nghĩ chúng ta đang gặp rắc rối. Chưa bao giờ tớ nghĩ mình sẽ bị ướt nhẹp và lạnh cóng trong rừng Amazon. Tớ đã thử dùng từ trọng tâm của tớ một phút trước và không có gì xảy ra.
Philippa lắc đầu:
– Tớ nghĩ cậu không hiểu, Zadie à. Ông Vodyannoy đã nói chúng ta không thể sử dụng sức mạnh djinn bên trong một điều ước chu vi mà.
Zadie gạt phắt lời cô:
– Cậu mới là người không hiểu đó. Điều ước chu vi không còn tồn tại một khi vị djinn tạo ra nó đã hóa thể. Nên đáng lẽ tớ phải dùng được sức mạnh của mình mới đúng. Cả hai chúng ta đáng lẽ đều làm được. Cậu thử đi.
– FABULONGOSHOOMARVELISHLYWON DERPIPICAL.
Philippa nói thử, nhưng không có gì xảy ra.
Hất con dơi cưng Zotz của cô vào không trung và nắm lấy tay Philippa, Zadie nhắm chặt mắt lại và nói:
– Có lẽ nếu chúng ta cùng thử sẽ được.
Philippa góp ý:
– Và hãy nghĩ những suy nghĩ ấm áp về quần áo khô ráo, lều chống thấm, và một đống lửa phừng phừng cháy ở ngay giữa khu trại của chúng ta. Có lẽ nếu chúng ta thuyết phục được bản thân rằng trời không lạnh và ướt như vậy. Ý chí sẽ chiến thắng vật chất.
Zadie nói:
– Ý hay đấy. Ý chí vượt trên vật chất. Rất nhiều suy nghĩ ấm áp đáng yêu.
Philippa lặp lại:
– Suy nghĩ ấm áp.
Zadie liệt kê:
– Lửa nóng. Những bãi biển Polynesia cháy nắng. Áo choàng lông thú dày cộm.
Philippa kể thêm:
– Sa mạc. Cát. Sahara. Kim tự tháp.
– Phòng tắm hơi.
– Tàu điện ngầm ở New York vào tháng Tám.
– Biển Chết vào tháng Bảy.
– Macma, núi lửa, dung nham.
– Trứng luộc.
– Thịt nướng barbecue.
– Cà phê nóng phỏng lưỡi.
– Bột ớt, tiêu, cà ri, bánh mì nóng hổi.
Zadie siết chặt tay Philippa.
– Chúng ta thử đi, Philippa.
Philippa nói:
– FABULONGOSHOO…
Cùng lúc đó, Zadie nói:
– KAKORRHAPHIOPHOBIA.
Và Philippa kết thúc từ trọng tâm của cô:
– … MARVELISHLYWONDERPIPICAL.
Không djinn trẻ nào cần mở mắt ra để biết được không có chuyện gì xảy ra. Ít nhất thì, không chuyện gì xảy ra là kết quả của sức mạnh djinn. Trong im lặng, Philippa và Zadie bỏ tay nhau ra và đưa mắt nhìn quanh trong ánh sáng mờ mờ. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng đồng thời lại không như cũ. Không biết tại sao nhưng khu trại của họ dường như bị thu nhỏ lại rất nhiều. Ông Sicky đang ngồi cúi người trên mặt đất với hai tay hoàn toàn che kín đầu. Ông Groanin đang đứng yên bất động với một vẻ mặt còn hơn là lo lắng. Ông Muddy cũng vậy. Con chó Hector đã biến mất.
Philippa nói:
– Xin lỗi. Nhưng có vẻ như djinn tụi cháu không làm được gì. Có lẽ nếu trời ngừng mưa và khô ráo, người tụi cháu có thể ấm lên một chút, nhưng từ giờ cho đến lúc đó thì…
Bỏ dở câu nói, cô lắc đầu. Ông Groanin bắt đầu nói qua một bên khóe miệng:
– Ta hy vọng điều đó xảy ra sớm hơn, thưa cô. Bởi vì trong trường hợp hai cháu chưa nhận ra, chúng ta đang có khách. Và ta không nghĩ họ muốn uống trà.
Philippa chớp chớp mắt và đưa tay dụi mắt khi cô nhận ra tại sao khu trại của họ đột nhiên thu nhỏ lại như vậy. Họ đang bị bao vây bởi thổ dân. Số lượng có lẽ lên đến cả trăm người, tất cả đều im lặng như những thân cây và tất cả đều sơn người vằn vện như những con báo đốm, để họ có thể hoàn hảo ẩn mình vào khu rừng rậm rạp bao phủ xung quanh họ.
Zadie hỏi Philippa:
– Cậu có nghĩ họ thân thiện không?
Một trong những thổ dân có vẻ là người cầm đầu những người khác, có những khúc xương sắc nhọn chĩa ra từ khắp khuôn mặt, cùng một cái chuông nhỏ treo lủng lẳng trên mũi của gã. Lớp ngụy trang trên cơ thể gã không phải là sơn nước mà là hình xăm - hàng trăm hình xăm. Gã đeo trên cổ một cái dây chuyền làm từ móng vuốt, răng cùng một hòn đá lớn màu đen to như một trái banh tennis. Không kể việc hòn đá đó là một cái đầu. Một cái đầu người bị teo nhỏ.
Philippa nói:
– Không, không đặc biệt thân thiện gì đâu.
Ông Sicky thầm thì:
– Nhắm mắt lại, Philippa. Cả cháu nữa, Zadie. Anh Groanin. Muddy. Tất cả mọi người. Nhắm mắt lại. Tôi sẽ thực hiện phép màu Medusa của tôi.
Philippa rít lên:
– Làm như ông ấy nói đi. Nhanh lên.
Thình lình đứng bật dậy với một tiếng hét lớn, ông Sicky kéo vạt áo sơ mi ướt nhẹp ở phía trước lên cao, làm lộ ra hình xăm chết chóc trên cái bụng bự của ông. Ba gã thổ dân đứng gần bất cẩn nhìn vào hình xăm đó lập tức biến thành đá. Những kẻ khác rú lên một tiếng lớn, và giây tiếp theo, ông Sicky bị một cây dùi cui đập lên đầu, rồi bị trói gô lại.
Cùng lúc đó, những bàn tay khỏe mạnh tóm lấy cổ tay Philippa và những người còn lại.
Họ đã trở thành tù nhân. Tù nhân của những thổ dân săn đầu người - Xuanaci.