Chương 11 - Hồ Cá Piranha.
Ong Groanin nhận xét:
– Ít nhất cũng đã tạnh mưa.
Qua hàm răng gõ lộp cộp vào nhau, Zadie lí nhí:
– Cháu chẳng thấy điều đó có ích gì cho tình huống hiện tại của chúng ta. Tụi cháu vẫn ướt nhẹp và lạnh cóng. Quá ướt và lạnh để dùng sức mạnh djinn thoát khỏi đây.
Đó là một thực tế không thể chối cãi. Ngoại trừ ông Sicky, tất cả bọn họ đều bị nhốt trong một cái cũi gỗ ngập nước một phần ở trong một cái hang lớn nhìn ra ngôi làng tộc Xuanaci. Được tiếp nước từ một dòng suối chảy từ trên núi, cái hồ nước trong hang luôn lạnh cóng.
Philippa hỏi Zadie:
– Cậu nghĩ họ có biết không? Về việc djinn làm từ lửa ấy? Và việc những djinn trẻ như chúng ta thường mất hết sức mạnh khi bị lạnh?
Zadie trả lời:
– Tớ chả biết.
Trong lòng mình, Zadie tự nhủ với bản thân rằng việc đó có đúng hay không cũng chẳng quan trọng, vì chẳng bao lâu nữa Virgil McCreeby thể nào cũng nhận ra có chuyện đã xảy ra và sẽ đến cứu cô. Sau tất cả những gì cô đã làm để hỗ trợ cho đoàn thám hiểm của McCreeby – câu thần chú khổng lồ lên con rết của ông Sicky, bầy muỗi, rồi con anaconda, chưa kể đến con ếch độc mà cô đã thả lên giường của ông Vodyannoy – nhất định họ phải đến cứu cô.
Cô lẩm bẩm qua hai hàm răng cắn chặt vì lạnh:
– Họ sẽ sớm đến đây thôi. Họ sẽ đến. Họ phải đến.
Hiểu lầm rằng Zadie đang nói đến cậu Nimrod và John, ông Groanin bảo:
– Ờ, hãy hy vọng họ sẽ đến. Bằng không ai đó trong chúng ta sẽ thiếu mất một cái đầu. Giống như mấy cái tay tội nghiệp ở đằng kia.
Ông Groanin hất đầu về phía một dãy đầu người teo quắt queo treo lủng lẳng trên vách hang, ngay phía trên ông Sicky và cái hộp chứa sọ của Pizarro. Bản thân ông Sicky bị trói nghiến lại và bỏ vào bao tải, một biện pháp phòng ngừa khôn ngoan trước năng lực hóa đá đáng sợ của cái hình xăm trên bụng ông. Có vẻ như người Xuanaci cũng rất lo ngại bị biến thành đá.
Ông Muddy nói:
– Tôi không nghĩ đó là kế hoạch họ dự định dành cho chúng ta, anh Groanin. Không vẻ vang gì với việc cắt lấy một cái đầu trọc hoặc đầu phụ nữ. Không phải với những chiến binh kiêu hãnh như người Xuanaci. Không, tôi đang nghĩ chỉ có một nửa cái hồ này thuộc về chúng ta. Có một cái hàng rào gỗ phân nó làm đôi. Thấy không? Chỉ có điều, đó là một dạng cửa trượt có thể mở ra.
Áp sát cái hàng rào gỗ, ông Groanin thừa nhận:
– Ừ, tôi cũng đang thắc mắc về cái hàng rào đó đây. Nước ở phía bên kia có vẻ khá ấm. Tôi có thể cảm nhận hơi ấm phả trên mặt.
Philippa lẩm bẩm:
– Phải chi chúng ta ở phía hồ bên kia nhỉ. Khi đó tụi cháu có thể ấm người và sử dụng sức mạnh djinn để giúp chúng ta thoát khỏi đây.
Ông Muddy nói:
– Nếu ở bên kia hồ, chúng ta chết chắc.
Philippa thắc mắc:
– Tại sao?
Ông Muddy giải thích:
– Nửa hồ bên kia đầy nhóc cá piranha.
Ông Groanin thốt lên:
– Đầy nhóc cái gì cơ?
Ông Muddy trả lời:
– Một loại cá với sở thích ăn thịt bự như răng của chúng. Từ piranha có nghĩa là “cá có răng”. Một đàn cá piranha trưởng thành có thể rỉa sạch một con bò sống chỉ trong một vài phút. Giống như xén lông cừu.
Hết ngó cái hàng rào lại liếc nhìn ông Muddy, ông Groanin rên rỉ:
– Tôi biết piranha là gì. Anh có chắc về điều đó không vậy, ông bạn già? Không phải anh chỉ đang hù tôi chứ? Ý tôi là, làn nước bên kia nhìn khá thanh bình. Không phải sao?
Ông Muddy cho biết:
– Ban đầu tôi cũng không chắc lắm. Nhưng vài phút trước, tôi đã thấy một thứ gì đó bơi đến nhìn chằm chằm vào tôi, giống như cái cách tôi vẫn nhìn một con cá trong nhà hàng.
Nhưng ông Groanin vẫn chưa bị thuyết phục mà vẫn khăng khăng:
– Anh đùa hoài.
– Không đùa đâu.
Nghiêng người qua cái hàng rào, ông Muddy phun một ngụm nước bọt lớn vào dòng nước ấm, và trong một giây ngắn ngủi, ông Groanin nhăn mặt nhớ đến phương pháp sản xuất bia chichai khủng khiếp của ông Muddy. Nhưng ngay giây tiếp theo, vài hàm răng sắc lẻm trồi lên mặt nước và bắt đầu nhai nhai không khí với vẻ đầy trông đợi. Hàng trăm con cá khác nhanh chóng tham gia, khiến mặt nước nhìn như thể nó đang sôi lên sùng sục với cá.
Ông Muddy khoát tay bảo:
– Thấy chưa?
Ông Groanin hét lên:
– Quỉ thần ơi. Ở đây à? Anh không nghĩ họ định, định, định mở cái cửa và để lũ cá này xơi tái chúng ta đấy chứ?
Ông Muddy nói:
– Tôi cho là vậy.
Nghĩ ngợi trong giây lát, ông thở dài nói tiếp:
– Anh biết gì không? Thật tiếc chúng ta nằm trong thực đơn chứ không phải chúng. Piranha là một loài cá ăn khá ngon. Trong đời tôi, tôi đã nấu và ăn khá nhiều con.
Rồi ông nở một nụ cười có phần bình thản và kết luận:
– Tôi đoán giờ đã đến lượt chúng.
Nuốt nước bọt cái ực, ông Groanin lắp bắp:
– Tôi mà rời được khỏi đây, thề là tôi sẽ không bao giờ ăn cá dù chỉ một miếng.
Trong khi ông Muddy và ông Groanin bàn luận về khoảng cách quá gần của những con cá piranha, Philippa lại chú ý nhiều hơn đến hoàn cảnh xung quanh. Không có người canh gác, hang động được thắp sáng bởi một ngọn đuốc bập bùng cháy trên vách hang.
Cô nói:
– Phải chỉ có ngọn đuốc đó, chúng ta có thể đốt một đống lửa để sưởi ấm.
Quay sang nhìn ông Groanin, cô hỏi:
– Cánh tay siêu mạnh của ông như thế nào, ông Groanin? Ông nghĩ ông có thể phá vỡ cửa của cái cũi này không?
Ông Groanin ảo não trả lời:
– Ta đã thử rồi, thưa cô. Nhưng cái thứ làm nên cái cũi này quá cứng so với ta.
Như thể muốn cho thấy sự vô vọng của nhiệm vụ mà Philippa vừa gợi ý, ông chụp lấy cái cũi và thử kéo rời hai thanh cọc mà không thành công.
Ông Muddy cho biết:
– Đây là lignum vitae. Một loại gỗ địa phương rắn chắc gần như kim loại.
Kiểm tra thứ vật liệu cột những thanh chống gỗ lại với nhau, Philippa hỏi ông Muddy:
– Cái dây thừng này làm bằng gì vậy ông?
Ông Muddy nói:
– Từ lá dừa tết lại.
Philippa gật đầu. Zadie lầm bầm:
– Giờ tất cả những gì chúng ta cần là một cái cưa.
Philippa bảo:
– Chúng ta đã có sẵn một cái cưa. Trên thực tế, chúng ta có cả trăm cái.
Cô chỉ tay về nửa bên kia của cái hồ nơi bầy cá piranha cuối cùng cũng đã bắt đầu yên tĩnh trở lại.
– Tất cả những gì chúng ta phải làm là thuyết phục chúng bắt tay vào việc. Và, như tất cả những người lao động khác, tất cả những gì chúng cần là một sự khích lệ.
Zadie hỏi:
– Cậu đùa đấy hả? Không vui chút nào đâu.
Philippa khẳng định:
– Không đùa đâu. Tớ đang nghĩ một ít máu rớt xuống mấy sợi dây buột ở ngay phía trên mặt nước có thể thuyết phục chúng bắt đầu cắn phá.
Nghiên cứu những thanh chống, ông Groanin gật đầu nói:
– Khỉ thật, cháu nói đúng đấy, quý cô ạ. Việc đó có thể hiệu quả. Với hàm răm sắc như dao cạo đó, chúng có thể chẳng mấy chốc gặm nát mấy sợi dây buộc. Và khi đó, ta có thể kéo rời mấy thanh chống này.
Philippa gật gù:
– Chính xác là thế.
Ông Muddy nói:
– Trong trường hợp chúng ta không còn kế hoạch nào khác như hiện tại, việc lợi dụng răng cá piranha để giúp chúng ta thoát khỏi cái cũi này là một giải pháp đặc biệt. Đó là chưa kể đến, khá mỉa mai.
Zadie chế nhạo:
– Cháu thì nghĩ đó là một ý tưởng ngớ ngẩn.
Lờ đi cô bạn djinn, Philippa nói tiếp:
– Câu hỏi duy nhất là, chúng ta sẽ trích máu như thế nào? Có ai có một cái ghim không? Hoặc thứ gì đó sắc sắc một chút?
Ông Groanin châm chọc:
– Ý cháu là, một thứ gì đó ngoài cái lưỡi của quý cô Zadie đây ấy hả?
Zadie cảm thấy quá lạnh và tội lỗi, không còn được tí óc hài hước nào, khinh khỉnh nói:
– Rất là buồn cười đấy.
Nhưng không ai có thứ gì đó nhỏ và sắc.
Zadie phàn nàn:
– Làm sao chúng ta trích máu nếu không có lấy một cây ghim chứ?
Ông Muddy bảo:
– Tôi có ý này. Anh Groanin. Anh làm ơn đấm vào mũi tôi, được chứ?
Ông Groanin nhăn mặt nói:
– Tôi không thể làm thế, bạn già ạ. Tôi nói, tôi không thể đấm vào mũi anh được.
Đẩy mặt về phía ông Groanin, ông Muddy khuyến khích:
– Anh làm được mà. Không sao đâu. Anh chỉ cần đấm tôi một cái. Anh biết cách đấm, đúng không? Chỉ cần khép ngón tay lại làm thành nắm đấm, rồi đấm tôi.
Nhắm mắt lại, ông giục:
– Coi nào, anh Groanin. Đấm vào mũi tôi đi.
Ông Groanin cong tay lại thành nắm đấm và liếc nhìn ông Muddy với ánh mắt không mấy chắc chắn. Ông nói:
– Không được. Tôi không thể đánh một người tay không được. Không phải phong cách người Anh chúng tôi.
– Anh nhất định làm được mà. Cho tôi biết, anh thích đội bóng nào?
– Manchester City. Tại sao?
– À thì, nếu tôi sỉ nhục anh, có lẽ anh sẽ thấy dễ đấm tôi hơn, nhỉ?
Rồi ông Muddy tát nhẹ vào má ông Groanin.
– Như thế có lẽ anh có thể đấm tôi nhỉ, đồ đầu hói Anh tự phụ. Đồ con lừa Anh thùng rỗng kêu to. Đồ ngoại quốc ngu ngốc, xấu xí.
Ông lại tát ông Groanin một cái, lần này mạnh hơn.
– Và nhân tiện nói luôn, Manchester City là một đội bóng tồi tệ. So với Manchester United, đó chỉ là một lũ thua cuộc.
Mặt đỏ lên một ít, ông Groanin nói:
– Kiên trì nói tiếp đi, Muddy. Anh đang nói về một đội bóng vĩ đại đó.
Ông Muddy tiếp tục:
– Manchester City còn không đánh bại nổi một bà già. Ông già, tốt nhất anh nên sớm đấm tôi đi, không thì tôi sẽ đấm anh đấy.
Ông Groanin lắc đầu bảo:
– Vẫn không được.
Và rồi Zadie đấm mạnh vào mũi ông Groanin.
Ép hai ngón tay vào mũi, ông Groanin gắt lên:
– Ui da! Cháu làm cái quái gì thế, con dơi ngu ngốc kia?
Philippa hỏi:
– Zadie, sao cậu lại đấm ông Groanin?
– Tại sao hả? Để tiết kiệm thời gian chứ sao. Cứ lằn nhằn cái kiểu lịch sự kiểu Anh “Tôi không thể đấm anh, bạn già Muddy” hoài.
Chạm tay vào mũi rồi nhìn đám máu dính trên đó, ông Groanin làu bàu:
– Khỉ thật, ta nghĩ nó đấm vỡ mũi ta rồi.
Rồi trừng mắt nhìn Zadie, ông nói:
– Không ai trách cháu nếu cháu cư xử lịch sự đâu. Cháu làm mọi người khó chịu ngay từ đầu đấy.
Philippa thở dài:
– Thôi lỡ rồi.
Rồi cô giúp vị quản gia người Anh bất hạnh trét một ít máu từ mũi của ông lên đoạn lá dừa tết buộc lại phần xà ngang bằng gỗ của cái cũi.
Tác động của nó như sốc điện, như thể ai đó vừa phóng trực tiếp một luồng điện mạnh vào dòng nước cất chứa đàn cá piranha hung hãn. Một giây trước mặt nước gần như không có lấy một gợn sóng, và giây tiếp theo, cứ như thể bản thân dòng nước sống dậy và cắn xé phần dây buộc nhuốm máu.
Philippa nói với ông Groanin:
– Cháu nghĩ bằng đó máu đủ rồi.
– Hiểu rồi, thưa cô.
Rồi ông Groanin bóp mũi lại. Nhưng vẫn còn nhiều máu chảy ra từ lỗ mũi của ông đến mức ông không thể ngăn chúng trượt khỏi ngón tay ông và rớt vào cánh cửa trượt ngăn cách họ với đàn cá piranha. Theo bản năng, ông Groanin quay người lại và đi về đầu bên kia của cái hồ. Nhiều máu nữa rớt xuống nước. Philippa giục:
– Cháu nói đủ máu rồi.
Ông Groanin cằn nhằn:
– Ta cũng đâu có muốn như vậy, thưa cô. Chỉ là, nếu con bé kia không đấm ta mạnh như vậy, ta sẽ không đổ máu nhiều đến thế.
Quan sát lớp dây buộc trên cái cũi gỗ, ông Muddy nhận xét:
– Nhưng nó có hiệu quả đấy. Lũ cá đang gặm mớ dây buộc như thể đó là thịt tươi.
Philippa hoan hô. Zadie nhắc nhở:
– Cháu ghét phải xen ngang vào cuộc ăn mừng của mọi người, nhưng chúng không chỉ gặm cái cũi đâu. Nhìn kìa.
Và cô chỉ tay vào cái hàng rào gỗ ngăn cách họ khỏi những con cá piranha đói bụng.
Ông Muddy nhìn theo tay cô, rồi rên rỉ:
– Cô bé nói đúng đó. Lũ cá cũng đang gặm lớp dây buộc trên cái hàng rào.
Ông Groanin hỏi qua những ngón tay đẫm máu:
– Ý anh là, cái hàng rào ngăn lũ piranha đó khỏi chúng ta ấy à?
– Chính nó. Có quá nhiều máu trong nước. Nó kích thích sự điên loạn của lũ cá.
Philippa thử đưa tay ấn nhẹ vào cái hàng rào và nói:
– Câu hỏi là, cái gì sẽ đứt trước? Lớp dây trên cái cũi hay lớp dây trên cái hàng rào?
Ông Groanin than thở:
– Tuyệt thật. Trở thành thức ăn cho cá, vào cái tuổi của tôi. Đáng lẽ tôi nên biết một chuyện như thế sẽ xảy ra khi đồng ý đến Nam Mỹ.
Cái hàng rào cục cựa trông thật đáng ngại.
Ông Muddy nói:
– Chúng sẽ xuyên qua trong vòng một phút nữa thôi.
Philippa giục:
– Nhanh lên, ông Groanin. Thử kéo rời mấy cái thanh chống lần nữa xem sao.
– Được rồi, thưa cô.
Ông Groanin nắm chặt lấy hai thanh chống bằng gỗ và kéo chúng ra hai bên.
– Chúng rời ra rồi kìa. Nhanh lên, Philippa, lách qua đi.
Nhưng Zadie đã giành đến đó trước cô, leo lên vai ông Groanin mà không có một lời xin lỗi, và lách người qua hai thanh chống. Philippa nhanh chóng đi theo. Hai cô bé djinn đứng dậy và căng mắt nhìn vào mặt nước xáo động.
Cái hàng rào lại cựa mình lần nữa.
Zadie nhận xét:
– Nhìn như thể nó đứt rời đến nơi ấy. Cháu đoán là hai ông còn khoảng sáu mươi giây để lê mông ra khỏi chỗ đó trước khi trở thành lịch sử.
Lại kéo mạnh hai thanh chống, ông Groanin can đảm hét lớn:
– Anh đi đi, Muddy. Đi nhanh đi.
Ông Muddy vội vã bò qua giữa hai thanh chống. Ngay khi đặt chân lên được mặt đất bằng đá, ông quay lại chộp lấy hai thanh chống và giữ chúng tách rời ra để ông Groanin có thể trốn thoát. Nhưng ông không mạnh bằng ông Groanin. Đàn ông bình thường ít ai mạnh bằng ông Groanin.
Zadie nói:
– Nếu cái bụng Anh của ông không béo như vậy, giờ này ông đã thoát rồi.
Ông Groanin lầm bầm:
– Một phút nữa nó sẽ thấy thế nào là mập.
Ông hừ lên khi đưa đầu và vai qua lớp thanh chống. Cái hàng rào rốt cuộc cũng đầu hàng. Philippa hét lớn:
– Đẩy đi, ông Groanin, đẩy lên đi.
Với một tiếng hừ lớn, ông Groanin nhấc người ra khỏi mặt nước. Trong một giây, lớp thanh chống dường như buộc chặt quanh eo ông, với một sức mạnh siêu nhiên, ông đẩy chúng xuống rồi nhấc chân khỏi mặt nước, khỏi đàn cá piranha. Tất cả, ngoại trừ một con. Nó đang đớp chặt vào quần, và có vẻ như là cả một phần mông nhỏ của ông Groanin.
– Ui da!
Viên quản gia hét toáng lên khi ông lăn tròn trên mặt đất. Zadie cúi người xuống để nhìn kỹ con piranha hơn khi con cá màu kim loại vặn vẹo như một cái hộp thư trong một cơn gió mạnh ấy cắn chặt hàm trên thứ mà nó hy vọng sẽ là bữa ăn tiếp theo của nó.
Ông Groanin giục:
– Đừng chỉ đứng đó nhìn ta như trong một công viên hải dương như thế. Gỡ cái thứ khốn kiếp đó ra khỏi ta đi chứ.
Zadie đứng thẳng dậy và quay lưng lại như thể cô không quan tâm gì đến sự khó chịu thấy rõ của viên quản gia người Anh. Bước ra cửa hang và nhìn ra ngoài, cô bảo:
– Ông tự mà gỡ nó ra đi.
Trong khi đó, ông Muddy đá đá con cá, nhưng tựa như một con chó bull trong phim hoạt hình, nó vẫn ngoan cố giữ chặt cái mông của ông Groanin.
– Ui da!
Ông hét lên lần nữa khi con piranha liều mạng khóa chặt hàm răng hô của nó.
Philippa gỡ ngọn đuốc đang cháy ra khỏi vách hang và giữ nó bên dưới đuôi con piranha trong giây lát. Ngay lập tức, con cá nhả miệng ra và rớt xuống đất. Thở ra một hơi, ông Groanin xoa xoa cái mông đau đớn của mình và nói:
– Cám ơn cháu.
Ông bực bội nhìn con piranha giờ đây đang nằm trên mặt đất ngoác miệng cắn không khí, rồi đá nó về phía bên kia hang.
– Cái thứ xấu xí, khó chịu!
Zadie xen mồm:
– Cháu dám nói con cá cũng có suy nghĩ tương tự.
Câu nói đó mang đến cho cô một ánh mắt quở trách từ viên quản gia. Ông Groanin lầu bầu:
– Ta phải nói, nghe nhẹ nhõm thật.
Zadie nói tiếp:
– Cháu sẽ chẳng bắt đầu rung chuông mừng gì đâu. Mấy gã thổ dân đang trên đường đến đây. Chắc hẳn họ đã nghe được tiếng la hét của ông.
Ông Groanin trả lời:
– Cháu biết đó, ta chỉ là người thường.
Zadie bảo:
– Đừng nhắc cháu nhớ đến điều đó.
Ông Muddy chạy đến cửa hang và nhìn xuống ngôi làng Xuanaci bên dưới ngọn đồi. Một đám đông chiến binh Xuanaci hiện đang đi ngược lên đồi. Họ mang theo giáo mác và cung tên. Ông nói:
– Cô bé nói đúng đó. Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách gì đó trước khi mấy thổ dân đó leo lên đến đây.
Philippa đang cởi cái bao nhốt ông Sicky, ông bị trói chặt tay chân.
– Hình xăm của ông Sicky. Cái hình trên bụng ông ấy. Nó biến bất cứ ai nhìn vào nó thành đá. Giống như nữ thần rắn. Họ sẽ không dám leo lên đây nếu biết có nguy cơ nhìn phải nó.
Vừa nói, cô vừa nới lỏng miếng bịt miệng trên cái miệng nhỏ xíu của ông Sicky. Ông Sicky nói:
– Cám ơn cháu.
Philippa hỏi thăm:
– Ông cảm thấy thế nào, ông Sicky?
– Bệnh.
Ông nói, rồi ngồi dậy và gỡ trói cho hai bàn chân. Zadie chế giễu:
– Hỏi một câu ngu ngốc thật.
– Nhưng ta sẽ khỏe thôi.
Nhảy tap-dance trên mặt đất trông như giẫm phải ổ kiến, Zadie giục:
– Bảo ông ấy bê bụng đến đây đi. Và nhanh lên giùm.
Nhưng chìa cho Philippa xem cái bụng, ông Sicky nói:
– Không xong rồi. Ta không ổn chút nào. Trước khi tống ta vào bao, người Xuanaci đã tự bịt mắt lại và che kín hình xăm của ta với mủ cây. Cao su lỏng. Từ cây Hevea. Còn lâu mới gỡ nó ra được.
Philippa bảo:
– Thật là xui xẻo. Vì tụi cháu cần ít nhất một tiếng để nhóm một đống lửa và làm ấm, khi ấm lên tụi cháu mới sử dụng được sức mạnh djinn.
– Tớ ghét phải nói ra một điều quá hiển nhiên, nhưng chúng ta không có một tiếng đâu.
Zadie hét lên, rồi khom người xuống né một mũi tên, rồi đến một mũi giáo bay vụt qua không trung và cắm vào hang.
Ông Sicky hối:
– Cô ấy nói đúng đó. Chúng ta nên chạy khỏi đây. Nếu đó là điều cuối cùng chúng ta có thể làm.
Zadie hét toáng:
– Sao mà cháu ước Pizarro cùng cả đội quân của ông ấy ở đây ngay bây giờ! Để dạy cho mấy gã thổ dân kinh khủng này một bài học mà họ không bao giờ có thể quên được.
Cầm cây đuốc lên rồi lùi về phía cuối hang, Philippa la lớn:
– Đây. Hướng này. Có một thứ giống màn che trong phần đá ở đây.
Liếc nhìn vào bên trong kẽ hở, Philippa nhìn thấy cây đuốc đang rọi sáng một cái cầu thang tự nhiên khá dốc nằm khép kín giữa hai phiến đá lạnh ẩm ướt. Philippa bước vào trong. Những người khác nhanh chóng đi theo. Không còn thời gian để tranh luận lối đi này sẽ dẫn họ đến đâu.
Đến cuối cái cầu thang chật hẹp, Philippa dí ngọn đuốc đang cháy vào vách tường để làm dấu. Cô nói:
– Phòng trường hợp chúng ta cần tìm đường quay lại.
Zadie bảo:
– Tớ không nghĩ chúng ta sẽ muốn quay lại lối này. Trừ khi chúng ta muốn xuất hiện trên thực đơn của mấy gã Xuanaci đó.
Philippa nhắc:
– Chúng ta đâu có biết chính xác họ có ăn thịt người hay không.
Rồi chợt nhớ ra chuyện cô đã hoàn toàn sai lầm về những kẻ săn đầu người, Philippa đưa mắt nhìn ông Sicky và hỏi:
– Có không ông?
Ông Sicky trả lời:
– Không ăn thịt người trực tiếp như vậy. Người Xuanaci thích ăn sống những con cá piranha vừa mới xơi thịt người xong. Đó là lý do tại sao chúng ta bị nhốt trong cái hồ đó. Cá piranha vừa mới no thịt người là một món cao lương mỹ vị của tộc Xuanaci.
Điều này làm tất cả mọi người bước nhanh hơn, mặc dù không có dấu hiệu nào cho thấy họ đang bị truy đuổi.
Lo lắng liếc nhìn xung quanh, ông Groanin hỏi:
– Tại sao họ không đuổi theo chúng ta?
Bên trong cái ba lô nhỏ viên quản gia đang mang theo là cái hộp đựng sọ của Pizarro, ông đã chộp lấy trước khi rời khỏi hang, để phòng bị cậu Nimrod – nếu ông có thể gặp lại cậu lần nữa – trách móc nếu làm mất nó lần thứ hai.
Bước sâu hơn xuống phần đáy bí mật của cái hang và làm thêm một dấu cháy rụi nữa ở trên vách tường, Philippa trả lời:
– Vì chúng ta cầm cây đuốc duy nhất. Chắc hẳn họ sẽ đuổi theo chúng ta ngay khi tìm được những thứ có thể soi đường khác.
Con đường uốn lượn này cuối cùng dẫn họ đến một con dốc ngược dẫn xuống một hang động rộng lớn, từ trên trần nhà rủ xuống những chụp đèn của tự nhiên làm từ nhũ đá. Rời khỏi cái động này, họ đi đến một hang động khác với đầy măng đá nhô lên khỏi mặt đất như vô số thân cây bằng đá. Và sau đó, ở một tầng sâu hơn, là một hang động khổng lồ, tại nơi này, các nhũ đá và măng đá gặp nhau tạo thành những cây cột lấp lánh tuyệt vời, nơi tất cả mọi thứ hoặc là một bóng tối chập chờn hoặc là một vùng tối đen. Ánh sáng từ ngọn đuốc của Philippa dường như không đủ sáng để thực hiện nhiệm vụ xua đuổi bóng tối âm trầm như trong một ngôi mộ ở đây. Và giờ đây, lần đầu tiên sau khi trạng thái kích động vì trốn chạy của họ đã qua đi, sự im lặng của những hang động ngầm sâu thẳm này đặt một bàn tay lạnh giá lên linh hồn họ. Không ai không nhận ra ánh sáng từ ngọn đuốc đang yếu dần, và chẳng bao lâu nữa họ sẽ chìm trong bóng tối.
– Cháu có phần hy vọng chúng ta có thể tìm được thứ gì đó đốt được dưới này.
Philippa nói khi họ leo xuống một con dốc khác. Cô nhún ngón tay xuống một hồ nước lạnh như đá và cẩn thận nếm thử.
Zadie bảo:
– Trời ạ, hầu hết các loại cây đốt được không mọc dưới mặt đất. Ngay cả một kẻ ngốc cũng biết chuyện đó. Và không có gì để đốt đồng nghĩa với việc chúng ta không có hy vọng sưởi ấm.
Philippa thú nhận:
– Cái mà tớ nghĩ đến là các loại khoáng thể. Như dầu thô, khí lưu huỳnh hoặc than đá.
Ông Groanin ném cho Zadie một nụ cười mỉa:
– Thấy chưa? Philippa biết rõ cháu nó đang làm gì.
Zadie nói:
– Trừ khi tìm được một quặng mỏ nào đó, chúng ta nên quay lại và thử cơ hội với thổ dân Xuanaci. Một phần trăm cơ hội với họ còn tốt hơn không có lấy một tia cơ hội với việc mò mẫm trong bóng tối.
Cầm lấy cây đuốc từ tay Philippa, ông Sicky quấn cái bao tải mà ông đã bị nhốt bên trong trước đó quanh ngọn lửa. Ông gợi ý:
– Chúng ta có thể đốt quần áo của chúng ta lấy một lúc. Chúng ta có thể làm như vậy.
Zadie cằn nhằn:
– Và còn bị lạnh hơn bây giờ hả? Cháu không nghĩ vậy đâu. Cháu sẽ trả mọi giá nếu được tắm nước nóng bây giờ.
Philippa nói:
– Chờ chút. Tắm nóng à? Đúng. Chính là nó. Có lẽ chúng ta còn có thể làm được một việc. Lúc còn ở nhà ông Vodyannoy, khi John bị con báo tấn công trong khu sảnh của những cái bóng, anh ấy đã thò tay vào lửa và kéo ra một khúc gỗ cháy.
Khi Zadie không phản ứng gì khác với lời cô nói ngoài một cái nhún vai, Philippa lắc đầu nói tiếp:
– Cậu không nhận ra chuyện gì sao? Anh ấy không bị cháy. Có lẽ là, nếu chúng ta cùng nhau thò tay vào ngọn lửa của cây đuốc này, chúng ta có thể hồi phục lại một ít sức mạnh djinn cũng nên.
Zadie hỏi:
– Cậu từng làm một chuyện tương tự như thế rồi hả?
Philippa thú nhận:
– Chưa hề.
– Vậy thì, tớ nghĩ nó nghe có vẻ không mấy thực tế.
– Tại sao? Djinn chúng ta làm từ lửa mà. Tất cả mọi người đều biết điều đó.
Rồi nhún vai, Philippa nói:
– Và điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ? Chúng ta bị bỏng tay, vậy thôi.
Từ đâu đó nơi xa, họ nghe thấy một tiếng la vang vọng qua các hang động. Người Xuanaci đang lần theo dấu họ.
Lột cái áo sơ mi ra và quấn nó quanh ngọn đuốc bốc cháy, ông Muddy nói:
– Tốt nhất chúng ta nên nhanh lên.
Zadie phàn nàn:
– Nhìn này, tại sao cậu lại cần tớ làm việc đó cùng với cậu? Sao cậu không tự làm một mình đi?
Philippa gật đầu:
– Thôi được, tớ sẽ làm một mình.
Rồi ngồi xuống bề mặt đá lạnh bằng phẳng của hang động, Philippa xoắn tay áo lên và bẻ đốt ngón tay, như một ảo thuật gia đang chuẩn bị trình diễn một màn ảo thuật nào đó.
Ngồi xổm xuống trước mặt cô và giơ cây đuốc ra, ông Sicky hỏi:
– Cháu chắc chắn về việc mình đang làm chứ? Ngọn lửa này cháy nhỏ nhưng nóng lắm đó.
Và nhìn gần nó, Philippa buộc phải đồng ý với ông Sicky ít nhất một điều. Ngọn lửa có vẻ sẽ không cháy đủ lâu cho dự định trong đầu cô.
Một cái áo sơ mi chẳng cháy được bao lâu. Họ sẽ phải đốt một thứ khác. Một thứ gì đó cháy lâu hơn và cho lửa nhiều hơn. Nhưng cái gì mới được?
Đoán được lý do đằng sau sự lưỡng lự của Philippa, ông Groanin lên tiếng:
– Đây. Sao không đốt cái này?
Nói rồi ông đặt cái hộp gỗ cổ mà ông xách theo trong ba lô xuống giữa hai người bọn họ trước khi mở nó ra và di dời cái sọ của kẻ xâm lược Nam Mỹ nổi tiếng, Francisco Pizarro.
Zadie khen:
– Ý kiến hay đó.
Philippa cân nhắc ý kiến đó trong giây lát. Có một điều gì đó về cái hộp cổ này khiến cô lưỡng lự. Cô nói:
– Cháu không biết.
Zadie bảo cô:
– Đó chỉ là một cái hộp cũ mèm thôi mà. Nó có thể gây nguy hiểm gì chứ?
Philippa nói với ông Sicky:
– Thôi được. Ông đốt nó đi.
Ông Sicky đốt cái áo vét của mình trước, rồi đặt cái hộp lên trên mớ vải đang phần phật cháy.
Trong một giây, cái hộp tỏa khói một cách kỳ lạ và bắt đầu bốc cháy với một ngọn lửa xanh nho nhỏ. Philippa vừa định hít sâu một hơi để tập trung tinh thần nhưng bị ngăn lại khi mùi lưu huỳnh nồng nặc – giống như mùi hôi mơ hồ của trứng thối – tràn ngập bầu không khí bên trong hang động. Cô vẫy vẫy tay trước mũi.
Ông Groanin nói:
– Cái hộp gỗ này được dát sơn thủy ngân. Ta cá đó là thứ chúng ta đang ngửi được.
Philippa gật đầu và giơ một tay lên trên ngọn lửa xanh đang dần phình to. Ông Muddy xuýt xoa:
– Ối.
Ông Groanin nhắc:
– Đừng lên tiếng. Cháu nó cần tập trung. Tôi nói, cháu nó cần tập trung tinh thần mà.
Philippa lặng lẽ gật đầu cảm ơn và tiếp tục giữ bàn tay nhỏ bé của cô phía trên ngọn lửa. Nhìn vào nó, nó vẫn như cũ. Tay cô không đổi màu hay sạm đen như tay người thường nếu làm vậy. Và cảm giác mà cô đang trải nghiệm cũng không phải một cảm giác khó chịu. Cô không cảm thấy gì ngoài việc những phân tử trong tay cô bắt đầu rì rầm, như thể cô đang cầm một sợi dây đồng đang dẫn điện. Nhưng cảm giác đó vẫn không đủ, vì thế, cô chắp hai tay lại với nhau như thể đang gội rửa chúng trong ngọn lửa xanh hăng hăng, với hy vọng việc đốt nóng cả hai tay cùng một lúc sẽ giúp cô đạt được kết quả mong ước.
Nhắm mắt lại, cô tưởng tượng trong đầu hình ảnh hơi nóng giờ đây đang xuyên suốt trong cơ thể cô và dòng máu ấm áp hơn đang tăng tốc trong từng mạch máu, rồi cô cầu nguyện rằng hơi nóng có thể đánh thức một thứ gì đó nằm sâu bên trong bản thể siêu nhiên của cô. Nhưng nó vẫn không đủ. Sức mạnh djinn vẫn lẩn tránh cô.
Philippa lẩm bẩm:
– Chưa được. Nhanh lên, Zadie, đưa cho tớ tay cậu để làm một djinn chú. Tớ cần gắn sức mạnh của cậu vào tớ. Ngay lập tức.
– Ờ, nhưng mà chúng ta sẽ ước cái gì cơ?
– Cách thoát khỏi đây, dĩ nhiên.
Lần đầu tiên Zadie làm theo yêu cầu của người khác mà không phàn nàn gì. Và nắm chặt tay nhau trong ngọn lửa xanh lục, hai djinn trẻ chờ đợi cảm giác sức mạnh djinn một lần nữa nhen nhúm ở sâu trong người họ.
Nhưng thay vì Zadie gắn sức mạnh của mình vào Philippa, Philippa lại là người cảm thấy sức mạnh của chính cô chuyển qua cho Zadie. Và gần như ngay lập tức, một điều ước được thực hiện. Zadie bất thình lình bỏ tay của Philippa ra và đứng bật dậy với một tiếng hét lớn khi nhận ra sức mạnh djinn đã quay lại và biến mất chỉ trong tích tắc. Cô rên rỉ:
– Không! Không phải điều đó. Tớ không có ý như thế.
Cùng lúc đó, Philippa cảm thấy được một tí sức mạnh lấp lóe trong người và cô vội vã ước có một cây đèn pin. Gần như ngay lập tức, một cây đèn pin xuất hiện tại chỗ. Đó không hẳn là một điều ước. Và đó cũng không hẳn là một cây đèn pin. Nhưng đó là tất cả những gì Philippa có thể làm được với một chút xíu sức mạnh mà Zadie để lại cho cô. Một việc khác – một điều ước rõ ràng hơn, mạnh mẽ hơn – đã được ưu tiên thực hiện và rút cạn tất cả sức mạnh djinn mà cô và Zadie đã tập hợp được trong cái nóng của ngọn lửa xanh giờ đây đã dần lụi tàn.
Philippa hỏi:
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Zadie đau khổ nói:
– Sức mạnh đã chạy ra khỏi tớ trước khi tớ kịp ngăn lại.
– Ừ, nhưng chuyện gì đã xảy ra?
Lắc đầu nguầy nguậy, Zadie vẫn khăng khăng:
– Không phải lỗi của tớ. Chắc hẳn tớ đã ước một điều gì đó lúc trước. Đơn giản chỉ là một trường hợp thực hiện điều ước sớm trước đó mà thôi.
Philippa hỏi:
– Nhưng cậu đã ước gì mới được?
Zadie nói:
– Tớ không biết. Tớ quên mất rồi.
Ông Groanin thốt lên:
– Chú Sam ơi là chú Sam.
Ông chỉ tay về phía cái hộp. Ngọn lửa đã tắt ngúm, và có vẻ như họ không có mấy hy vọng nhen lại nó.
Philippa thông báo:
– Một điều gì đó đã xảy ra. Cháu đã cảm thấy sức mạnh trào lên. Một điều ước đã được thực hiện. Một điều ước rất lớn.
Lo lắng chỉ tay về phía sau lưng họ, ông Sicky nói:
– Ừm, tôi nghĩ tôi biết cô ấy ước gì rồi.
Cái sọ của Pizarro không còn là một cái sọ bình thường nữa. Nó đã trở thành một thứ có sức tồn tại mạnh hơn nhiều so với những cái xương vàng xỉn và những cái răng trắng ngà.
Nó đã trở thành một người đàn ông da ngả vàng cao lớn, gân guốc khoảng chừng sáu mươi tuổi, với gương mặt hốc hác và một hàm râu xám mỏng dính. Ông mang một cái mũ sắt kiểu cổ và một miếng giáp che ngực nhìn có phần xơ xác, nhưng lưỡi kiếm của ông nhìn vẫn đủ sắc nhọn. Kết quả không ngờ đến vốn đã là quá tệ, nhưng ngay trước mắt họ, lại có thêm những người lính Tây Ban Nha cùng vài tá ngựa bắt đầu xuất hiện bên trong hang động ngầm.
Philippa quan sát:
– Nhìn cứ như thể một đội quân đang được tập hợp ấy.
Ông Groanin thốt lên:
– Khỉ thật, chính là nó. Giờ ta đã nhớ ra con dơi ngớ ngẩn đó đã ước gì. Đó là khi chúng ta còn ở trong hang và bị mấy tay Xuanaci ném lao vào người. Ta đã nghe Zadie ước Pizarro và cả đội quân của ông ấy có thể ở đây để dạy cho người Xuanaci một bài học mà họ không bao giờ có thể quên được. Và họ giờ đã có mặt cả ở đây.