← Quay lại trang sách

Chương 12 - Huýt Sáo Một Cái Nào.

Quay lại khu trại vắng tanh, John đưa cho cậu Nimrod bức thư của Virgil McCreeby mà cậu đã lấy từ con dơi Zotz hiện vẫn đang bám chặt vào ba lô của Zadie.

Cậu Nimrod đọc bức thư một lần, rồi đọc lại lần nữa. Sau đó cậu đọc lớn:

ZADIE.

CHÚNG TÔI ĐÁNH GIÁ CAO CON RẾT, BẦY MUỖI CÙNG CON RẮN QUÁI VẬT CỦA CÔ, VÀ CHẮC CHẮN CHÚNG SẼ GIÚP LÀM ĐÁM NIMROD CHẬM LẠI.

DĨ NHIÊN, HẮN HOẶC GÃ VODYANNOY THỂ NÀO CŨNG ĐÁNH BẠI BẤT CỨ TRỞ NGẠI NÀO MÀ CÔ DÀNH CHO CHÚNG. XÉT ĐẾN CÙNG, CHÚNG CŨNG LÀ NHỮNG DJINN QUYỀN PHÉP.

NHƯNG SỰ HỖN LOẠN TẠO RA BỞI SỨC MẠNH CỦA CÔ SẼ ĐỦ ĐỂ CÔ LẤY ĐƯỢC TẤM BẢN ĐỒ TỪ TAY GÃ VODYANNOY.

TÔI RẤT NHẸ NHÕM KHI NGHE CÔ ĐÃ MANG THEO ĐƯỢC NHỮNG HẠT LỆ MẶT TRỜI. NÊN NHỚ RẰNG CẢ CHÚNG VÀ TẤM BẢN ĐỒ ĐỀU CẦN THIẾT CHO MỤC ĐÍCH CUỐI CÙNG CỦA CHÚNG TA.

VIRGIL MCCREEBY.

John nói:

– Cậu thấy chưa? Cháu đã bảo rồi mà.

Cậu Nimrod đồng ý:

– Ừ. Thật đáng thất vọng.

John nhún vai bảo:

– Thất vọng thôi á? Cháu sẽ gọi đó là một cách nói giảm bớt. Dù sao thì, chuyện này cũng đã giải thích được lý do tại sao con bé đó nằng nặc muốn tham gia vào chuyến thám hiểm lần này của chúng ta. Ngay từ đầu, nó đã làm việc cho Virgil McCreeby.

Cậu Nimrod gật đầu:

– Có vẻ là vậy. Cậu nghĩ chúng ta nên kiểm tra xem tấm bản đồ còn có ở đây không.

Virgil McCreeby là một thầy pháp bất lương, vô đạo đức người Anh, John và cậu Nimrod trước đây đã từng gặp mặt. Gã đồng thời còn là cha ruột của Finlay McCreeby, đứa con trai không được gã yêu mến, trong khi John lại xem cậu như một trong những người bạn mundane thân nhất của mình.

Kiểm tra cái ba lô của ông Vodyannoy, John thông báo:

– Nó biến mất rồi.

Cậu Nimrod nói:

– Hãy hy vọng anh Frank mang nó theo bên người. Tuy nhiên, cậu sợ là đã có điều tồi tệ xảy ra.

Cậu Nimrod bỏ bức thư của McCreeby vào trong túi áo trước khi xem xét ba bức tượng đá, đặc biệt là phần chân của chúng.

Cuối cùng cậu thông báo:

– Cậu e những bức tượng này là của chiến binh tộc Xuanaci. Mỗi người bọn họ đều có một vết sẹo hình chữ X trên gót chân. Anh Sicky đã kể với cậu rằng đó là một dấu hiệu đặc trưng của bộ tộc Xuanaci. Họ đã làm dấu hiệu này để không bị lẫn lộn với dấu chân của những người mà họ đang truy đuổi.

John nói:

– Vậy thì chúng ta phải tính gấp một kế hoạch giải cứu.

Cậu Nimrod không nói gì.

– Họ là bộ tộc săn đầu người đấy. Chúng ta phải đuổi theo họ thôi.

Cậu Nimrod khuyên:

– Giờ nào việc nấy. Trước hết, chúng ta phải xác nhận được lý do tại sao ba djinn kia không tự bảo vệ được chính mình.

Chỉ vào con Hector, John nói:

– Dễ hiểu mà cậu. Con chó của ông Muddy đã gặm thủng mấy cái lều, khiến chúng bị dột nước trong trận mưa nặng hạt tối hôm qua. Tất cả mọi người đều bị ướt và có lẽ đã bị lạnh đến nỗi không sử dụng được sức mạnh djinn khi thổ dân Xuanaci xuất hiện.

Cậu Nimrod lắc đầu:

– Dù lập luận đó có thể là sự thật với những djinn chưa trưởng thành như Philippa hay Zadie, nó vẫn không giải thích được lý do tại sao một người ở độ tuổi đầy kinh nghiệm như anh Vodyannoy lại không thể bảo vệ mọi người khỏi một cuộc tấn công. Phải lạnh cóng thật sự thì sức mạnh djinn mới từ bỏ anh ấy được.

John hỏi:

– Đúng vậy. Thế thì, chuyện gì đã xảy ra cho ông Vodyannoy?

Cậu Nimrod trả lời:

– Theo như cậu thấy, có ba khả năng ở đây. Anh ấy đã bỏ rơi những người khác. Anh ấy đã bị ai đó sát hại. Hoặc anh ấy đã bị ai đó vô hiệu hóa. Vì cậu biết rõ anh Vodyannoy là một djinn khá dũng cảm và có trách nhiệm, cậu sẽ loại bỏ khả năng đầu tiên. Vậy là chúng ta còn hai khả năng. Tuy nhiên, nếu anh ấy đã chết ở đây, người Xuanaci chắc hẳn sẽ cắt đầu anh ấy làm vật lưu niệm, và chúng ta dĩ nhiên sẽ tìm thấy phần thân xác còn lại của anh ấy. Điều đó có nghĩa chúng ta chỉ còn một khả năng duy nhất. Khả năng anh Vodyannoy đã bị con bé Zadie vô hiệu hóa bằng một cách nào đó. Có lẽ là để con bé có thể lấy cắp tấm bản đồ từ tay anh ấy.

Cậu Nimrod và John đảo mắt nhìn quanh cái lều của ông Vodyannoy. John gợi ý:

– Có lẽ nó đã đặt một chú trói buộc djinn lên ông V khi ông ấy đang ngủ.

Nhưng cậu Nimrod lại yên lặng nói:

– Cậu sợ rằng thứ mà con bé đặt lên anh ấy không phải là một chú trói buộc, John ạ. QWERTYUIOP!

Một cái găng tay cao su mỏng xuất hiện trên tay vị djinn lớn ngay khi ông cúi người xuống và cầm lên một vật thể nhỏ màu vàng mà ông đã phát hiện bên dưới cái giường dã chiến của ông Vodyannoy.

– Cậu nghi ngờ là Zadie đã đặt cái này lên người anh Vodyannoy. Một con ếch phi tiêu cực độc. Một trong những sinh vật nguy hiểm nhất của Nam Mỹ. Bất cứ mundane nào cũng sẽ chết ngay lập tức nếu bị con vật nhỏ bé này chạm vào da. Và dù nó không giết được một djinn mạnh mẽ như anh Vodyannoy, cậu nghĩ nó vẫn làm anh ấy đổ bệnh nặng thật sự nếu bị đặt lên đầu hoặc ngực.

Nói rồi cậu Nimrod đặt con ếch xuống mặt đất lại và cẩn thận gỡ bỏ cái găng tay. John thừa nhận:

– Sự thật là, cháu không thích con bé Zadie đó lắm. Đặc biệt là bây giờ, với vụ bức thư của McCreeby. Nhưng cháu thật không tin nổi nó có thể làm một chuyện độc ác như vậy. Ý cháu là, nó đến từ một gia đình đàng hoàng mà. Từ một tộc djinn Thiện nữa chứ.

Cậu Nimrod bảo:

– Điều cháu nói hoàn toàn là sự thật. Nhưng nếu Zadie quả thật là người chịu trách nhiệm cho tất cả những việc này, cậu chắc chắn chúng ta sẽ khám phá ra con bé hành động dưới ảnh hưởng của McCreeby. Không ai có thể phủ nhận việc McCreeby là một thầy pháp tài giỏi, và cũng là một nhà thôi miên có năng lực. Hãy hỏi anh Vodyannoy. Cậu chắc chắn anh ấy có thể nói cho chúng ta biết điều chúng ta muốn biết.

Liếc nhìn xung quanh, John hỏi:

– Ý cậu là ông ấy ở đây? Cháu cứ nghĩ ông ấy đã bị bắt như những người khác rồi chứ.

– Cậu không nghĩ vậy.

Lục lọi ba lô của ông Vodyannoy, cậu Nimrod rút ra một cái chai Fabergé đen với những họa tiết chạm khắc bằng vàng ròng.

– Cậu nghĩ là anh ấy đang ở trong này. Đèn ơi, đó là nơi cậu sẽ trốn nếu bị một con ếch độc bò lên người. Cháu sẽ không thấy cậu bên ngoài dù chỉ một ngụm khói. Trên thực tế, đó là cách sống sót duy nhất của anh ấy khi đụng phải một mối nguy hiểm như thế này.

Cậu Nimrod biến vào trong cây đèn để tìm ông Vodyannoy, để John lại một mình bên ngoài. Lại nghe người khác buộc tội về mấy cái lều hư hại, con Hector đã lẩn vào bụi cây gần đó. Tự hỏi nên làm gì bây giờ, John bắt đầu lục lọi ba lô của Zadie với hy vọng cậu có thể tìm được những bức thư khác của McCreeby, từ đó khám phá ra vài đầu mối cho lý do tại sao cô lại phản bội bạn bè và những người cũng là djinn như cô.

Vì John vốn không ưa Zadie nên cậu khó chấp nhận ý kiến cô thật sự có thể bị thôi miên.

Trong khi cậu đang lục lọi đồ của Zadie, bầu không khí yên lặng ban sơ bị phá vỡ bởi một tiếng huýt sáo điêu luyện. Ai đó đang huýt sáo một giai điệu ngân nga vô tư lự, một âm thanh ám ảnh, mê li, đầy cảm hứng lơ lửng trên khoảng rừng thưa như một phép màu xinh đẹp của mùa hè mộng ảo.

John đứng dậy và dỏng tai lên nghe. Cậu vẫn luôn ao ước có thể huýt sáo được như thế này đến mức nào! Chắc chắn đây không phải một giai điệu mà thổ dân Nam Mỹ có thể biết đến. Và hiển nhiên nó không thể là tiếng chim hót. Một con chim ở thiên đàng cũng không thể thuần thục biểu diễn một giai điệu như thế này, một giai điệu có ít nhất chín nốt được huýt sáo một cách hoàn hảo với cả tiếng vê. Vì vậy, đó có thể là ai nhỉ? Ông Sicky? Ông Muddy? Hoặc có lẽ là Zadie?

Dù bất đắc dĩ không muốn phá vỡ phép màu của giai điệu quyến rũ đó, nhưng cuối cùng John phải lên tiếng gọi:

– Xin chào? Ai ở đó đó?

Tiếng huýt sáo mê hoặc ngừng lại.

Nhặt con dao phát cỏ của ông Sicky lên, John chặt ngang các bụi cây và tiến vào trong rừng. Cậu lớn tiếng gọi lại:

– Xin chào? Ai ở đó đó? Xuất hiện đi.

Đi quanh vòng ngoài của khu trại, John quay lại điểm xuất phát đầu tiên và dỏng một tai lên cố gắng lắng nghe, hy vọng sẽ bắt được tiếng huýt sáo lần nữa. Tất cả những gì cậu nghe được là tiếng líu lo không có giai điệu nào của lũ chim, tiếng cười như linh cẩu của lũ khỉ, tiếng kẽo kẹt như một sợi dây thừng sờn cũ của lũ ếch, và tiếng vo vo như hàng tá món đồ chơi lên dây cót nhỏ bé của lũ côn trùng. Cậu cũng định dùng sức mạnh djinn, chỉ có điều cậu lại không nghĩ ra được phải ước cái gì để có thể giúp cậu xác định nguồn gốc của tiếng huýt sáo. Như ông Rakshasas vẫn thích nói: “Hiển nhiên là, biết được phải ước gì là một nửa vấn đề.”

Có khi nào cậu chỉ tưởng tượng ra nó không? Cậu đang bắt đầu nhận ra rằng rừng mưa nhiệt đới thật sự là một nơi kỳ lạ như thế nào, rằng trí óc của bạn có thể đánh lừa bạn như thế nào: củi vụn hóa thành côn trùng, lá cây hóa thành bò sát, và khúc gỗ hóa thành cá sấu. John thậm chí còn nghe nói đến một loại cá tên là corvina thường ngoi lên mặt nước để ăn trái cây và kêu chiêm chiếp. Cậu lại dỏng tai nghe lần nữa. Có thể đó rốt cuộc chỉ là tiếng chim. Một vài loài chim có vẻ ngoài khá kỳ lạ. Khó có thể tưởng tượng chúng cũng có tiếng kêu kỳ lạ sao? Dù hiện tại đang là ban ngày, John vẫn cảm thấy hơi rùng mình bởi âm thanh mà cậu đã nghe thấy. Và cảm thấy rất cô đơn. John lắc đầu và quay lại với việc lục lọi ba lô của Zadie.

Cậu không tìm được thêm bức thư nào từ McCreeby, mà chỉ có một cuốn sổ tay nhỏ bằng giấy pơ-luya màu hoàng yến mà chắc hẳn cô đã dùng để viết thư gửi lại, cùng với một thứ gì đó ở ngay dưới đáy ba lô khiến lòng tò mò của John bị gợi lên.

Được cất kỹ trong một hũ thịt đông bằng thủy tinh và có đường kính chỉ nhỏ hơn nắp hũ một chút là ba cái đĩa vàng. Mở nắp hũ, John quỳ xuống và trút mấy cái đĩa ra đất trước khi nhặt một cái lên. Nó dày hơn một đồng hai mươi lăm xu – dày cỡ hai hoặc ba đồng hai mươu lăm xu gộp lại – và nặng. Rất nặng. Cậu sững người nhìn chúng suốt một lúc, tự hỏi chúng là gì. Chúng không phải đồng tiền xu, mề đay hay huân chương. Mỗi mặt của chúng có hình những khuôn mặt thổ dân Ấn – một trong số đó nhìn có vẻ rất dữ tợn. Cậu đoán họ có lẽ là người Inca, nhưng không dám chắc.

Quay lại từ chuyến viếng thăm bên trong cây đèn của ông Vodyannoy, cậu Nimrod hỏi:

– Tìm thấy gì à?

Đưa cho cậu Nimrod cuốn sổ và ba cái đĩa vàng, John cho biết:

– Chúng ở bên trong ba lô của Zadie.

Xem xét một cái đĩa trên tay, cậu Nimrod nói:

– Thú vị thật. Cậu chưa bao giờ gặp được loại vàng nào nặng như thế này.

Dùng ngón tay lật qua mặt bên kia của cái đĩa, cậu nói tiếp:

– Tử thần Supay của người Inca ở một mặt, và thần mặt trời Inti ở mặt còn lại. Một chuyện bất thường.

John thắc mắc:

– Bất thường thế nào ạ?

– Có mặt trời và cái chết trên cùng một đồ vật.

John gợi ý:

– Ờ thì, mặt trời mang lại sự sống, không phải sao? Cho nên, sự sống và cái chết. Chẳng phải chúng chỉ là hai mặt đối lập của cùng một đồng xu hay sao?

Cậu Nimrod nói:

– Cháu nói có lý. Nhưng nhìn xem, một cái đĩa khớp với cái đĩa kia, và cả hai cái khớp với cái đĩa thứ ba. Gần như thể chúng được dùng để thể hiện mặt trời và cái chết chỉ là một. Đó là điều bất thường. Cậu nghĩ mấy cái này chắc hẳn là những hạt lệ mặt trời mà McCreeby nhắc đến trong thư. Trên thực tế, người Inca gọi vàng là mồ hôi của mặt trời.

John nhận xét:

– Cháu đoán là giờ đây chúng ta đã biết được danh tính thật của tên trộm bảo tàng Peabody ở New Heaven.

Cậu Nimrod gật đầu:

– Dĩ nhiên rồi. Có ba cái đĩa vàng bị lấy cắp, đúng không? Cậu quên mất tiêu chuyện đó.

– Hóa ra Manco Capac không phải là người trộm chúng.

Cậu Nimrod nói:

– Cậu nghĩ tất cả những gì ông ấy muốn là lấy lại xác ướp của ông ấy. Ừ, cháu hoàn toàn đúng đó, John. Zadie nhất định là người đã trộm chúng.

Gật đầu về phía cái chai đen của ông Vodyannoy, cậu nói tiếp:

– Cũng như, chính Zadie là người đã cố giết anh Vodyannoy. Anh ấy vừa cho cậu biết anh ấy đã thức dậy và nhìn thấy con bé đứng trong lều. Nó nói nó bị mộng du. Anh Vodyannoy đã bảo nó quay về lều của mình và không nghĩ ngợi thêm gì về việc đó. Nhưng bây giờ, anh ấy chắc chắn rằng nó có mang găng tay khi đó. Và chắc chắn nó là người đã bỏ con ếch lên giường anh ấy.

John lo lắng hỏi:

– Ông ấy sao rồi cậu?

– Thật sự rất yếu.

– Chúng ta nên mang ông ấy đến bệnh viện chứ cậu?

– Và họ có thể làm gì chứ? Bệnh viện chỉ dành cho con người, John à. Không phải cho djinn. Không, chỉ cần được ấm áp và nghỉ ngơi đầy đủ, anh ấy sẽ hồi phục lại thôi. Sẽ khỏe thôi. Khi một djinn bị bệnh như vậy, họ có thể tự làm tất cả cho bản thân mình. Anh Vodyannoy sẽ phải ở yên trong cây đèn của anh ấy trong một thời gian dài, cho đến khi sức sống của anh ấy được nhen nhúm lại. Có thể phải chờ đến vài tuần. Cậu e rằng, anh ấy không thể tiếp tục chuyến thám hiểm này nữa.

– Ông V có giữ bản đồ không cậu?

– Không. Cậu e là không.

– Vậy thì nhất định Zadie đang giữ nó.

– Cậu sợ là vậy. Nhưng cậu cũng hoàn toàn cho rằng con bé đang bị thôi miên. Cậu không thể nào tin được còn có lý do khác cho việc nó cố giết anh Vodyannoy. Về vấn đề đó, cả anh Vodyannoy cũng không tin.

John hỏi:

– Vậy giờ chúng ta phải làm gì? Không có bản đồ, làm sao chúng ta tìm được đường đến Mắt Rừng đây?

Gõ nhẹ trán, cậu Nimrod nói:

– May mắn là, cậu đã ghi nhớ nó trong đầu đây này.

– Hay quá.

Cậu Nimrod hỏi:

– Cái ống đựng thư trên chân con dơi ấy, cháu còn giữ nó không?

– Dĩ nhiên còn.

John lấy nó ra khỏi cái ba lô và đưa cho cậu Nimrod.

– Tuyệt vời.

Cậu Nimrod mở cuốn sổ tay bằng giấy pơ-luya, lấy ra một cây bút, và bắt đầu viết.

– Chúng ta sẽ gửi thư của chính chúng ta cho McCreeby. Như thể nó được viết bởi con bé đồng bọn của gã. Cậu nghĩ cậu có đủ sức bắt chước chữ viết tay của Zadie. Con bé hay viết chữ hoa, đúng không?

– Vâng ạ. Với vòng tròn làm dấu chấm và rất nhiều vòng xoắn trang trí màu mè.

Cậu Nimrod cho biết:

– Loại chữ viết đó thường biểu thị cho sự thiếu tự tin. Hoặc có thể là một sự tự phụ trẻ con. Nó gần tệ như việc quên viết hoa. Tuy một số hệ thống chữ cái không có chữ viết hoa, dĩ nhiên. Ví dụ như tiếng Do Thái.

– Thỉnh thoảng Zadie vẽ trái tim thay vì vòng tròn. Giống như nó đang yêu ấy.

Cậu Nimrod trầm ngâm bảo:

– Vậy à? Có lẽ đây là một dấu hiệu khác cho thấy con bé đang bị thôi miên.

– Cậu định nói gì với gã? Với McCreeby ấy?

– Chỉ là, tất cả chúng ta đều đã chết, ngoại trừ Zadie. Điều này sẽ khiến gã trở nên tự tin quá mức. Và bảo gã nói cho Zadie biết chính xác gã đang ở đâu để con bé biết đường đến tìm.

John nhe răng cười và, trong khi cậu Nimrod viết thư, cậu cố không nghĩ đến việc em gái cậu cùng ông Groanin, ông Sicky và ông Muddy – và nhiều khả năng là cả Zadie – đang nằm trong tay thổ dân Xuanaci. Để lên tinh thần, cậu bắt đầu huýt sáo, giai điệu giống giai điệu quyến rũ mà cậu đã nghe được vài phút trước.

Vẫn tiếp tục viết thư, cậu Nimrod lên tiếng với sự không hài lòng trong giọng nói:

– Cậu bạn đồng hành yêu dấu, anh Sicky không nói gì với cháu sao? Cháu không bao giờ, không bao giờ được huýt sáo trong một khu rừng mưa. Tương truyền rằng nếu cháu bắt chước huýt sáo theo giai điệu của el Tunchi, hắn sẽ xuất hiện và đùa giỡn với cháu theo cách kinh khủng nhất cháu có thể tượng tượng.

John nuốt nước bọt:

– El Tunchi là ai? Hay là cái gì?

– Một linh hồn gác rừng. Một linh hồn tinh quái. Như một yêu tinh, kiểu kiểu thế. Chỉ có điều, xấu xa hơn rất, rất nhiều. Hoặc ít nhất cậu nghe nói vậy. Cẩn thận vẫn hơn, John ạ. Được không?

Cậu Nimrod ngước mặt nhìn lên.

– John?

Nhưng John đã biến mất.