← Quay lại trang sách

Chương 15 - Trỗi Dậy.

Khi Philippa rơi tuột xuống cái miệng hố khổng lồ, cô ước có một - còn gì khác nữa? - cái dù nhảy. Nhưng cơ thể cô vẫn chưa đủ ấm để vận hành sức mạnh djinn, nên đến khi cô thầm thì xong từ trọng tâm của mình và chẳng có cái dù nào xuất hiện, những âm tiết cuối cùng của từ FABULONGOSHOOMARVELISHLY WONDERPIPICAL trở thành một tiếng thét. Dĩ nhiên cô không thể ngăn mình hét lớn, như một người bị ngã khỏi cửa sổ của một tòa nhà chọc trời ở Manhattan.

Hoặc rớt khỏi một cái máy bay mà không có dù.

Và rồi, ngay khi cô nhắm mắt lại và nghĩ rằng cô có thể sẽ chết vì sợ – vì trái tim của cô đang có cảm giác như thể nó còn đập mạnh hơn vó của một con ngựa phi nước đại – tốc độ rơi xuống của cô thình lình chậm lại cho đến khi, trong một giây, cô dường như lơ lửng tại chỗ. Philippa nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của chính mình và mở mắt ra. Luồng khí đã quay trở lại và đang tăng dần sức mạnh. Cô hổn hển:

– Mình ngừng lại rồi. Cám ơn thánh thần. Mình ngừng lại rồi. Mình ngừng lại rồi.

Dần dần, cô bắt đầu được đẩy lên trên. Và khi đến cái mép hố nơi chỉ vài giây đứng tim trước đó cô đã nhảy ra, tốc độ đi lên của cô đã nhanh gần bằng tốc độ rơi xuống ban nãy. Cô chỉ có đủ thời gian để vẫy tay và hét lớn với ông Groanin, ông Sicky và ông Muddy rằng cô sẽ gặp họ ở trên đỉnh hoặc ở bên ngoài.

Nếu cô đi chậm hơn một chút, có lẽ cô sẽ nghe được lời nhận xét của ông Groanin khi ông quay mặt khỏi mép hố với một giọt lệ trên mắt. Ông nói:

– Tôi cứ nghĩ nó chết chắc rồi. Tôi nói, tôi cứ nghĩ cô bé con đó chết chắc rồi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu có chuyện xảy ra cho nó. Sau tất cả những gì chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Tôi không biết phải bắt đầu kể từ đâu nữa. Những lần nó đã cứu vớt món thịt xông khói của tôi.

Lắc lắc đầu, ông rút ra một cái khăn tay và xì mũi một tiếng lớn. Ông lí nhí bảo:

– Xin lỗi.

Cái đầu nhỏ xíu vẫn đang quan sát hành trình đi lên kẽ núi của Philippa, ông Sicky huýt sáo và khen:

– Ngay cả khi cô ấy là một djinn, tôi cũng phải nói cô ấy thật sự rất can đảm.

Ông Groanin gật đầu:

– Philippa là thế.

Thi thoảng đút tay vào luồng khí mãnh liệt giờ đây đang thổi ngược lên kẽ núi, ông Muddy nói:

– Tôi chưa bao giờ trông thấy một việc như thế này. Cái cách luồng khí xuất hiện và biến mất như một cái máy sấy tốc khổng lồ ấy.

Ông bắt đầu đi ngược lên lối đi cứng như đá.

– Tôi nghĩ nếu tôi ngừng lại suy nghĩ về chuyện này, có lẽ tôi sẽ không có đủ can đảm để đi theo cô bé. Nên tôi sẽ không làm vậy.

Hoàn toàn hiểu lầm ẩn ý trong lời nói của ông Muddy, ông Groanin gật gù:

– Tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi không nghĩ giờ tôi dám nhảy nữa.

Ông Muddy giải thích:

– Ý tôi là, tôi sẽ không ngừng lại để suy nghĩ.

Rồi chạy nhanh một đoạn, ông nhảy vào giữa luồng khí và bị thổi ngược lên kẽ núi sau Philippa với một tiếng hú lớn đầy nhẹ nhõm và hồ hởi. Ông Groanin thốt lên:

– Khỉ thật, tôi cứ nghĩ anh ấy bảo sẽ không nhảy. Ai ngờ anh ấy nhảy thật.

Ném cho ông Sicky một ánh mắt lo lắng, ông Groanin hỏi:

– Anh cảm thấy như thế nào về chuyện này, bạn già Sicky?

Ông Sicky trầm ngâm đứng vuốt những sợi chỉ mà những thổ dân Xuanaci đã khâu vào môi ông, thứ nhìn giống bộ ria mép của những viên quan Tàu thời xưa. Lắc lắc cái đầu teo nhỏ của ông, ông Sicky nói:

– Bệnh. Rất bệnh. Bao tử của tôi có cảm giác như thể tôi vừa nuốt một thứ gì đó rất kinh tởm. Nhưng có lẽ anh Muddy nói đúng. Có lẽ tốt nhất ta không nên nghĩ gì. Có lẽ tốt nhất ta chỉ cần hành động, anh nhỉ?

Vừa nói, ông Sicky vừa bước ngược lên con đường dẫn tới mép hố. Rồi ông quay lại, tay nắm chặt thành nắm đấm, và lên tư thế sẵn sàng như một vận động viên chạy nước rút.

Nuốt nước bọt một cách khó khăn, ông Groanin lí nhí gọi:

– Sicky. Sicky, bạn già. Hãy bàn kỹ về chuyện này. Nếu anh nhảy, sẽ còn có một mình tôi ở dưới này, và tôi không chắc tôi có thể nhảy không.

Ông Sicky bảo:

– Anh là người duy nhất ở đây có kinh nghiệm nhảy dù. Không phải tôi. Trước đây tôi chưa bao giờ nhảy khỏi bất cứ thứ gì. Thậm chí một cái giường cũng không, vì tôi luôn ngủ trên võng. Tôi không hiểu lắm với độ cao. Nói thật, tôi cũng chẳng hiểu lắm về việc này. Nhưng anh Muddy đã nói đúng. Cái bài thơ cũ ấy nói như thế nào ấy nhỉ? “Họ không hỏi tại sao, họ chỉ làm…”

Ông Sicky phóng ngược xuống con đường mà không thèm kết thúc lời trích dẫn của mình. Trên thực tế, ông còn không biết đó là một bài thơ nổi tiếng của nam tước Alfred Tennyson. Nhưng ông Groanin biết. Không những vậy, ông Groanin còn biết hai từ cuối cùng của câu thơ mà ông Sicky vừa nói. Khi người dẫn đường của họ bật người nhảy khỏi mép hố, ông Groanin nhăn mặt một cách bất an và yên lặng đọc nốt câu thơ:

– Họ chỉ làm và chết.

Nhưng ông Sicky không chết. Cái đầu của ông có thể nhỏ bất thường, nhưng không có gì bất ổn với khả năng phán đoán một cú nhảy xa và, như một quả cầu lông, ông nhanh chóng bay ngược lên kẽ núi.

Ông Groanin hét với theo:

– Khỉ thật, tại sao anh lại đi mà trích đoạn bài thơ đó chứ? “Cuộc tấn công của Lữ đoàn Ánh sáng’. Chẳng khơi gợi chút tự tin nào, biết không hả? “Sáu trăm người đi vào Thung lũng của Cái Chết”. Nó khuyên người ta phải cân nhắc kỹ, hiểu chưa, là khuyên phải cân nhắc đấy.

Rồi ông lắc đầu nói:

– Đúng là khó có thể hy vọng nhiều vào một người ngoại quốc.

Ông Groanin lại ném một viên đá vàng nữa vào miệng hố, và khi nó nối đuôi theo ông Sicky, ông chợt nảy ra một ý. Ngay trước khi bắt đầu chạy, ông sẽ ném một viên đá khác, và nếu luồng khí thổi viên đá lên ông sẽ chạy, nếu không ông sẽ chờ. Bằng cách này, ông có thể tránh được điều đã xảy ra với Philippa. Và đó là điều ông đã làm, dù sức mạnh của ông khi ném làm viên đá xém nữa bay thẳng qua luồng khí mãnh liệt mà không dừng lại. Dĩ nhiên, nhờ cặp sinh đôi (và Dybbuk), ông Groanin sở hữu một cánh tay siêu mạnh. Nhưng vì cái bụng hơi to của ông, ông Groanin không phải là một vận động viên, đặc biệt không phải một vận động viên điền kinh, và khi ông nhảy, thay vì nhảy đưa chân xuống dưới, ông lại nhảy đưa đầu xuống dưới. Điều này khiến ông chổng ngược lên trời và, với một tiếng hét chói tai, ông Groanin bay thẳng lên kẽ núi như một quả khí cầu xì hơi to tướng, ồn ào.

o O o

Thay vì thoát lên mặt đất và ra bên ngoài, Philippa lại thấy mình bay qua một trần nhà bằng thủy tinh vỡ nát và hạ cánh trong một căn phòng đá khá lớn. May cho cô và những người theo sau cô và cái trần nhà thủy tinh đã bị đập vỡ khi ông Groanin cùng ông Sicky ném tảng đá vàng vào trong luồng khí nóng xoáy tròn để kiểm tra sức mạnh của nó. Không có việc đó, họ có lẽ đã gặp cùng một số phận bầy nhầy như những con bọ bị đập vào kính chắn gió của một chiếc xe hơi.

Trẻ trung và linh hoạt, Philippa dễ dàng đáp xuống đất bằng chân, nhưng điều đầu tiên cô nghĩ đến là về những người bạn đồng hành lớn hơn, nặng nề hơn của cô và việc họ sẽ đáp xuống đất như thế nào. Cô nhìn quanh một vòng. Căn phòng hình tròn này lớn như một cái lều của gánh xiếc, và có một trần nhà lớn hơn nhìn như kiếng phần lớn bị che phủ bởi các loại thực vật rừng rậm với chỉ vài tia sáng ánh xanh yếu ớt rọi xuyên qua. Bầu không khí đậm đặc, ướt át, ẩm thấp xen lẫn với mùi mục nát nồng nặc. Nhưng cô hiện đã đủ ấm để cảm thấy sức mạnh djinn quay lại tận xương của cô. Và cô chỉ có đủ thời gian để thầm thì từ trọng tâm của mình và biến ra một chồng nệm dày to đùng trên phần đất xung quanh cái trần nhà thủy tinh vỡ nát trước khi ông Muddy bị bắn tung lên như một trái bóng bàn trong trò chơi bắn súng ở hội chợ. Ông xoay được người giữa không trung như một con mèo lớn, và hạ cánh an toàn xuống chồng nệm mà Philippa đã chu đáo chuẩn bị.

Đoán được nguồn gốc của chúng, ông Muddy mỉm cười với Philippa và gật đầu chào cám ơn khi đứng dậy:

– Cám ơn cháu. Chúng rất có ích.

Chưa đầy một phút sau, đến lượt ông Sicky xuất hiện. Dường như ông bay cao hơn so với ông Muddy và Philippa, và nếu không phải vì cái đầu của ông khá nhỏ, có lẽ ông đã đập đầu lên trần. Nâng người dậy khỏi chồng nệm, ông hỏi:

– Đây là chỗ nào vậy?

Philippa không dám nghĩ ngợi gì về nơi họ đang ở cho đến khi đã chắc chắn ông Groanin được an toàn, nói:

– Cháu không biết nữa. Nhưng nó có phần rợn gai óc.

– Điều đó là chắc chắn.

Cô hỏi ông Sicky:

– Ông Groanin đâu rồi?

– Ta đoán anh ấy sẽ lên trong một vài phút nữa thôi. Ngay khi anh ấy tìm đủ lòng can đảm.

Và rồi ông Groanin đã ở đây, hét oai oái và vung vẩy tay chân loạn xạ để cố giữ thăng bằng, và nhìn có phần giống một diễn viên nhào lộn trên không trong một pha trình diễn thất bại thảm hại. Khi chạm đến trần, ông chụp lấy một cây dây leo, ôm chặt nó và ở yên trên đó, cách đầu Philippa và những người khác chừng gần mười mét. Philippa kêu:

– Ông bỏ tay ra đi. Chồng nệm này sẽ đỡ ông mà.

Ông Muddy cũng khuyên:

– Coi nào, anh Groanin. Nhảy đi.

Ông Groanin nói một cách cứng đờ vì vẫn còn sợ hãi sau chuyến bay bất thường vừa rồi:

– Cám ơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn hài lòng với trên này. Tôi sẽ xuống khi nào bao tử tôi bắt kịp với đầu.

Philippa nhún vai bảo:

– Chừng một phút nữa ông ấy sẽ xuống thôi.

Nói rồi cô theo ông sicky đi kiểm tra một vòng quanh căn phòng kỳ lạ. Ông Sicky nhận xét:

– Chỗ này nhìn hơi giống một nhà kiếng của người Inca. Rõ ràng nó đủ ấm.

Mỉm cười với ông Sicky, Philippa đồng ý:

– Vâng. Thật tuyệt khi được ấm trở lại. Xin lỗi, nhưng djinn tụi cháu cũng giống mấy con thằn lằn. Phải ấm áp tụi cháu mới khỏe mạnh được.

Nhiều loại cây lạ mọc ra từ những kẽ nứt giữa các tảng đá lớn trên sàn. Chúng có lá to bằng dĩa ăn tối, với một cái mùi không mấy dễ chịu.

Quanh chu vi vòng ngoài của căn phòng có hơn một tá hốc vuông. Mỗi cái cao chừng hơn một mét và được che đậy bởi một thứ màu xám mờ nhìn giống như một khung cửa sổ mà bạn không thể nhìn xuyên qua.

Ông Sicky thắc mắc:

– Cái gì đây nhỉ? Kính ư? Nhựa hả?

Nhìn kỹ thứ vật liệu mờ đục đó, Philippa trông thấy nó có đầy nhánh và những hình xoắn ốc nho nhỏ. Cô thử dùng móng tay gõ nhẹ một cái, rồi nói:

– Ông biết cháu nghĩ đây là gì không? Cháu nghĩ đây là tơ nhện hóa thạch. Cái này được làm từ những mạng nhện cổ đại.

Hoảng sợ bước lùi lại một bước, ông Sicky nói:

– Mạng nhện? Phải là một con nhện to lắm.

Philippa vội vã trấn an:

– Hoặc rất nhiều con nhện hợp tác với nhau. Ông đừng lo. Mấy thứ này ít nhất cũng vài trăm năm tuổi. Những con nhện dệt ra chúng đã chết từ lâu. Giống như những người đã xây dựng nơi này.

Ngửi ngửi không khí một cách nghi ngờ, ông Sicky nhận xét:

– Có lẽ đó là điều ta không thích về nơi này. Mùi của cái chết.

Cả cái nơi này hôi rình mùi đó.

Ngửi thử một cái, Philippa nhăn mặt nói:

– Cháu cứ nghĩ chỉ là cháu tưởng tượng ra điều đó. Nhưng ông nói đúng. Và nó có phần quá nồng nặc, ông nhỉ?

Nắm lấy bàn tay to bè của ông Sicky, cô siết nhẹ như muốn trấn an:

– Giống nhau cả thôi mà, cháu nghĩ đó chỉ là mùi của cây cỏ nhiệt đới dưới nhiệt độ cao thôi. Đơn giản vậy thôi. Không có gì phải lo lắng về nó cả.

Cô lại gõ gõ lớp kính bằng tơ nhện cổ đại lần nữa, chỉ có điều lần này, cô cảm thấy nó có phần dính tay. Gần như thể nó đang mềm dần. Cô lẩm bẩm:

– Lạ thật. Lớp kính tơ nhện này dường như đang chảy ra.

Và rồi cô nghĩ ra nguyên nhân.

– Dĩ nhiên rồi. Hơi nóng từ kẽ núi thổi lên. Mấy thế kỷ nay nó đã bị chặn lại bởi cái trần nhà thủy tinh này. Cho đến khi chúng ta phá vỡ nó. Hơi nóng đang làm tan chảy lớp kính che bằng mạng nhện này.

Ông Sicky đề nghị:

– Có lẽ tốt nhất chúng ta không nên ở đây khi chúng tan chảy xong, cháu nghĩ sao?

– Cháu hoàn toàn đồng ý với ông. Đi nào. Chúng ta nên kiếm đường thoát khỏi đây.

Tiếp tục hành trình vòng quanh căn phòng hình tròn, họ bước xuống vài bậc thang bằng đá và đi ra ngoài, họ tìm thấy một cây cầu dây dài ngoằng bắc qua một vực thẳm nhìn không thấy đáy. Cái vực thẳm này cũng có vẻ kéo dài đến bất tận, vì cây cầu dẫn vào một đám mây mù dày đặc. Bản thân những sợi dây trên cầu được làm từ một vật liệu màu đen được bện chắc chắn lóe sáng như tơ lụa.

Philippa thò đầu qua mép vực. Cô nhận ra cô không có mấy hứng thú với một hành trình băng qua một cây cầu dây cũ kĩ khi mà bạn thậm chí không thể thấy đáy của khoảng không mà bạn băng qua.

Ông Muddy la lớn:

– Cửa. Tôi tìm thấy một cánh cửa này.

Họ đưa mắt nhìn quanh và tạm thời không trông thấy ông ở đâu. Ông Muddy lại hét lên:

– Ở bên này nè.

Đi xuống vài bậc thang ở phía đối diện cây cầu của căn phòng, họ tìm thấy ông Muddy đang chằm chằm nhìn một cánh cửa cổ. Philippa ngừng lại xem xét nó. Cùng mẫu cửa của vài thế kỷ trước, nó cũng bị bao phủ bởi những dây leo mọc lên đến trần. Cô cầm lấy một cây dây leo gắn chặt vào cánh cửa và kéo thử. Cánh cửa nhúc nhích bên trong khung cửa, nhưng chỉ có như vậy mà thôi. Cô nhận xét:

– Có vẻ như nó bị khóa rồi. Khóa từ bên ngoài.

Ông Muddy hỏi:

– Cháu có nghĩ đây là lối ra không?

Philippa trả lời:

– Có thể, nếu chúng ta mở được nó. Nhưng ông đừng lo. Chắc chắn cháu có thể di dời tất cả những dây leo này với sức mạnh djinn. Khi đó, chúng ta sẽ biết chắc nó có phải lối ra hay không.

Cô thầm thì từ trọng tâm của mình và một con dao hiện ra trên tay ông Muddy. Ông nhe răng cười, rồi chém vào một trong những cây dây leo với phần lưỡi sắc như dao cạo, như thể đó là một con rắn nguy hiểm. Từ trên trần nhà, ông Groanin hét vọng xuống:

– Còn tôi thì sao? Tôi nói, còn tôi thì sao? Tôi đang bị kẹt trên này như một cái chụp đèn cũ phủ bụi đây này.

Philippa bật cười:

– Cháu quên mất ông Groanin già tội nghiệp của chúng ta nữa.

Đứng lùi khỏi cánh cửa, cô hét lớn trả lời viên quản gia vẫn đang tiếp tục lủng lẳng trên trần nhà:

– Tất cả những gì ông phải làm là bỏ tay ra. Mấy tấm nệm sẽ dễ dàng đỡ lấy cú ngã của ông.

Ông Groanin bướng bỉnh nói:

– Ta không có lo chuyện ngã. Ta lo nó làm ta gẫy chân. Hoặc tệ hơn. Ta không còn bật cao như trước đây. Ta nói, ta không còn bật cao như trước đây.

– À này, ông có thể thấy được cái gì qua cái trần kiếng đó không?

Ông Groanin trả lời:

– Đây không phải kiếng. Nó là một thứ khác. Một thứ gì đó nhìn như kiếng. Trên thực tế, ta có thể trông thấy một thứ. Ta không chắc nó là gì, nhưng nó ở cùng hướng với cây cầu dây mà mấy người vừa thấy mới nãy. Ta không dám thò tay lấy kính của ta để chắc chắn. Nhưng có một đỉnh núi ở đó. Và hình như có một thành phố nằm trên đỉnh núi đó, như một quả anh đào.

Trong lúc đó, lớp kính che mạng nhện đã tan chảy vì nóng. Bước đến trước một trong những cái hốc, ông Sicky quan sát kỹ những thứ ở bên trong mà giờ đây ông đã có thể thấy rõ. Ông gọi:

– Philippa, ta nghĩ cháu nên đến xem cái này. Nhanh lên.

Philippa đến đứng cạnh ông và cảm thấy quai hàm cô đang từ từ rớt xuống đất.

Bên trong cái hốc là phần xác ướp còn lại của một người nhìn giống như một chiến binh Inca. Ông đang ngồi bó chân với bàn tay đặt trên cái bụng bự, nhưng với độ săn chắc và màu sắc của làn da trên mặt, ông nhìn như thể đang ngủ. Ông mang một cái mũ vàng trang trí bằng lông đại bàng, một cái giáp che ngực bằng vàng, và trên mặt đất bên cạnh ông là một cái khiên hình chữ nhật, một cây thương, một cây cung cùng mũi tên, cùng một cái dùi cui ngắn nhìn khá dữ tợn. Philippa trầm trồ:

– Thật kỳ lạ. Ông ấy chắc hẳn là một chiến binh hay gì đó tương tự. Nhìn tất cả mớ vũ khí này mà xem.

Ông Sicky bảo:

– Ta cho rằng ông ấy còn hơn là một chiến binh. Với bằng đó vàng và lông chim trên người, ta nghĩ ông ấy có lẽ là một vị vua.

Chỉ tay về phía những cái hốc nơi những người Inca khác giờ đây đang từ từ lộ diện, ông nói tiếp:

– Người Inca có thói quen mang theo xác ướp tất cả những vị vua của họ. Ta sẽ không ngạc nhiên nếu đây là họ. Và giờ chúng ta đã biết cái mùi đó là gì. Cái nơi này. Nó là một hầm mộ.

Ông hét ngược qua vai:

– Tốt hơn anh nên nhanh tay lên với con dao đó, anh Muddy. Tôi đang có cảm giác chúng ta sắp có bạn đồng hành rồi.

Philippa trấn an:

– Ôi, ông Sicky, họ đã chết ít nhất năm trăm năm rồi. Ngoài ra, ngay cả khi họ thật sự sống lại, dù đó là một chuyện không thể, ông vẫn có một djinn ở đây để bảo vệ ông mà. Không gì có thể xảy ra cho ông chừng nào ông còn cháu ở ngay bên cạnh.

– Okay. Nhưng dù gì, ta sẽ cảm thấy tốt hơn nếu thoát ra khỏi đây. Không thích ở quanh người chết. Kẻo lại bị lây nhiễm thì khổ.

Cho rằng ông đang nói đùa, cô khẽ trách:

– Làm gì có chuyện lây nhiễm ở đây.

Ông Muddy bảo:

– Đó là cháu nghĩ vậy.

Rồi ông lại vun con dao lên lần nữa và cắt một đoạn dây leo dài khỏi cánh cửa và vách tường. Và ông tiếp tục kéo, ngay cả khi ông phát hiện sợi dây leo này mọc lên tận trần nhà và kéo dài đến một vị trí chỉ cách ông Groanin vài tấc.

Cảm thấy sợi dây leo mà ông đang bám vào rục rịch một cách đáng lo ngại, ông Groanin hỏi vọng xuống:

– Tôi nói, anh đang chặt cái gì vậy, anh bạn già Muddy?

Lại chém một dây leo khác, ông Muddy trả lời:

– Chỉ là cái mớ dây xanh chặn cánh cửa lại thôi.

Thấy sợi dây leo ông đang bám lại nhúc nhích lần nữa, ông Groanin dặn:

– Ờ, cẩn thận một chút nhé.

Ông vừa định hét lên một lời cảnh báo cho ông Muddy thì sợi dây leo thình lình bứt ra khỏi trần nhà, và như Tarzan đu dây trong rừng với một sợi liana – tên một loại dây leo địa phương – ông Groanin bắt đầu chuyến hạ cánh nhanh chóng theo hình quả lắc của mình.

– Coi chừng, Philippa! Ta nói, coi chừng!

Ông hét lớn khi vụt xuống từ trần nhà, vì có thể thấy rõ ông sẽ đụng phải Philippa.

Philippa quay đầu quá trễ để nhìn rõ cô bị cảnh báo điều gì. Cơ thể nặng trịch của ông Groanin đâm thẳng vào cô như một quả cầu phá bê tông. Sự va chạm làm cô tung lên khỏi mặt đất và té phụp cô vào một trong những cái hốc, cô đụng vào một trong những xác ướp vua Inca rồi nằm yên tại chỗ.

Ông Groanin không bị ảnh hưởng bởi cú va chạm, bật người dậy khỏi sàn và chạy đến cạnh Philippa. Ông thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện cô vẫn còn thở, nhưng bất tỉnh. Đỡ Philippa dậy trên tay, ông đá cái xác ướp qua một bên, bế cô ra khỏi cái hốc đầy tử khí rồi đặt cô nằm xuống cạnh cánh cửa mà ông Muddy đã tìm thấy trước đó. Ở đó, ông Groanin bắt tay vào tìm cách đánh thức cô, vỗ vỗ má cô rồi tay cô, thậm chí dùng áo khoác của ông để quạt mát cho cô.

Quỳ xuống cạnh Philippa, Ông Sicky kiểm tra mạch đập của cô và nhận xét:

– Thật là một cú va chạm đúng nghĩa. Giống như một cú cản bóng bạo lực trong môn bóng bầu dục Mỹ ấy. Tôi đoán, cô bé con djinn này sẽ bất tỉnh một lúc lâu.

Ông Groanin nói:

– Dù sao thì nó vẫn còn sống.

– Cô ấy không phải người duy nhất sống lại đâu. Nhìn kìa.

Ông Muddy chỉ tay vào cái hốc mà Philippa vừa bị văng vào, nơi vị vua Inca được ướp xác giờ đây đã đứng dậy. Cử động của ông chậm và giật giật, đúng như cử động của một người năm trăm năm bất động. Nhưng ý định của ông vẫn khá rõ ràng. Ông đang tự vũ trang với cây cung và những mũi tên đặt cạnh ông trong hốc. Những vị vua Inca khác cũng bắt đầu sống lại, và cũng đang thu thập những vũ khí thô sơ của mình.

Thô sơ nhưng hiệu quả. Một mũi tên phóng vút qua không khí, xém nữa bắn trúng lỗ tai của ông Groanin.

Vị quản gia người Anh hét toáng lên:

– Tôi nói, cẩn thận chứ. Ông có thể bắn trúng mắt ai đó với cái thứ đó đấy.

Ông Sicky bảo:

– Tôi nghĩ ý của ông ấy là vậy. Có lẽ anh không nên đá ông ấy.

– Ông ấy sống lại có phải lỗi của tôi đâu.

Khi một mũi tên khác xẹt qua không khí, ông Groanin giục:

– Làm gì đi chứ.

Ông Sicky cuối cùng đã thành công trong việc cạo bỏ lớp nhựa cây Hevea mà người Xuanaci đã dùng để che lại cái hình xăm thần kỳ trên bụng của ông, hiện tại nghĩ đến việc sử dụng nó để biến những vị vua Inca đang đến gần thành đá. Ông bảo những người khác che mắt lại rồi chìa cái bụng đáng sợ của ông ra trước những vị vua hung hãn.

Nó không hiệu quả. Không có vị vua nào biến thành đá. Và có thể thấy rõ lý do tại sao. Cặp mắt người chết của họ không nhìn thấy vật thể như mắt người thường. Hoặc là vậy, hoặc do cái bụng của ông Sicky vẫn quá dơ để cái hình xăm thực hiện được hiệu ứng nữ thần rắn của nó.

Ông Sicky lầm bầm:

– Ôi, giờ thì chúng ta nguy rồi.

Tay lăm lăm con dao, ông Muddy tuyên bố:

– Tôi sẽ cho họ nếm mùi cái này nếu họ dám bắn một mũi tên nữa về phía tôi. Tôi sẽ chỉnh sửa mấy ông vua già này. Giết vài người. Để coi họ có thích việc đó không.

Ông Sicky phản đối:

– Đó là chuyện không thể, nếu như họ đã chết từ lâu.

– Có lý.

Ông Muddy gật đầu, rồi quay qua chặt bỏ sợi dây leo che cửa cuối cùng và cố kéo mở cánh cửa.

Một lần nữa cố gắng đánh thức Philippa trong vô vọng, ông Groanin khẩn cấp gọi:

– Philippa! Chúng ta cần sự giúp đỡ của cháu. Tỉnh nhanh lên. Trước khi mấy gã zombie này biến chúng ta thành mấy cái gối cắm ghim mất.

Ông Sicky bảo:

– Vô ích thôi. Có lẽ anh nên xin lỗi. Xét đến cùng, anh là người đã đá ông vua kia trước.

Ông Groanin bật dậy và cúi người một cách nghiêm trang trước vị vua Inca nhìn giống như một chiến binh. Với một thái độ đặc biệt khiêm nhường – xét đến cùng ông cũng là một người Anh, và không ai có thể nói chuyện với các vị vua và nữ hoàng như một quản gia người Anh – ông nói:

– Thưa các đức vua và hoàng tử đáng kính, thưa điện hạ, thưa bệ hạ, thưa thánh thượng, xin hãy tha thứ cho sự vô tình xâm nhập của chúng tôi. Tôi cầu xin được sự thứ lỗi của các ngài, nhưng tôi nghĩ đã có một nhầm lẫn ở đây. Chúng tôi không phải là kẻ thù của các ngài. Chỉ là những lữ khách không có ác ý. Chúng tôi không hề có ý định làm phiền giấc ngủ của các ngài. Nhưng nếu chúng tôi làm các ngài phật ý, xin hãy chấp nhận sự kính trọng và nhận lỗi thành tâm nhất của chúng tôi, cùng với lời đảm bảo hèn kém của chúng tôi rằng chuyện này sẽ không lập lại lần nữa.

Một cây thương Inca trượt cái xoảng qua lớp đá lát sàn hướng về phía mũi giày của ông Groanin. Nhận ra có nói thêm nữa cũng vô ích, viên quản gia quay lại và tuyệt vọng lôi kéo cánh cửa.

Ông Muddy nói:

– Vô ích. Cánh cửa đó vẫn kẹt cứng.

– Tất cả chúng ta sẽ bị kẹt cứng trừ khi cánh cửa dở hơi này mở ra, Muddy ạ.

Rồi nắm tay lại thành nắm đấm, ông Groanin đập mạnh lên cửa.

– Tôi nói, có ai ngoài đó không? Ai đó làm ơn mở cửa giùm đi. Tôi nói, mở cánh cửa dở hơi này ra giùm!