Chương 17 - Xuyên Cửa.
Khi nghe được âm thanh mà cậu nghĩ là tiếng cầu cứu của ông Groanin, phản ứng đầu tiên của John là dùng dao chặt bỏ cái nút thắt lớn phức tạp khóa cánh cửa của Mắt Rừng, nhưng thật may cái đầu mơ ngủ của cậu còn đang tạm thời bị hấp thu trong cây lupuna, vì cái cây đã thông báo cho bộ não tiềm thức của cậu bé djinn rằng cái nút thắt đó có chứa đựng một từ bí mật rất quan trọng. Được mã hóa dưới dạng nút thắt, cái từ bí mật này đã được lưu truyền qua nhiều thế hệ thầy tu Inca và chỉ được tiết lộ cho các vị vua Inca. Bí mật này về sau mới trở nên rõ ràng hơn với John, nhưng hiện tại, với lưỡi dao của cậu chỉ cách cái nút thắt chưa đến một milimet, John kịp thời ngừng lại rồi bắt tay vào việc gỡ nút thắt.
John hét vọng qua cánh cửa:
– Ông ráng kiên trì một chút nhé, ông Groanin. Cháu đang đến cứu ông đây.
Việc gỡ nút không làm cậu tốn nhiều thời gian. Giống như nhiều bài toán nhìn có vẻ phức tạp mà các nhà toán học vẫn yêu thích, cách gỡ nút thắt thật ra rất đơn giản, và bắt đầu với việc John đổ chai nước của cậu lên trên cái nút thắt. Bởi vì trước khi được thắt lại, sợi dây đã được nhún nước, và sau khi nó được thắt lại, cái nút thắt bị đem đi phơi nắng trực tiếp, làm nó hiển nhiên bị co chặt lại. Vì vậy mà, với việc làm ướt sợi dây tạo nên cái nút thắt, John đã khiến nó lỏng ra, từ đó trở nên dễ thao tác hơn.
Điều này không có nghĩa một người trưởng thành bình thường có thể gỡ được cái nút thắt – dù ướt hay không. Không bao giờ có thể. Việc gỡ nút chỉ có thể được thực hiện bởi những ngón tay nhỏ nhắn và linh hoạt của một thổ dân hoặc một cậu bé như John. Đó là một trong những lý do tại sao cây lupuna chọn John để truyền đạt bí mật.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất về cái nút thắt mà John đã học được là việc trên thực tế nó không phải một cái nút thắt với hai đầu riêng rẽ, mà là một vòng tròn được khéo léo ngụy trang như một nút thắt. Bản thân vòng tròn được gấp bẹp lại để tạo thành hai đầu, trên đó thắt hai nút buộc kép từ trên xuống. Hai đầu này sau đó được vòng vài vòng quanh hai nút buộc và sợi dây, rồi được phơi nắng cho đến khi nó chặt cứng như nắm tay của một kẻ bủn xỉn.
Biết được tất cả những điều này giúp John tốn không đến một phút để gỡ cái nút thắt.
– John. Cháu nghĩ cháu đang làm cái quỉ gì vậy?
Đó là cậu Nimrod, cậu bị triệu hồi ra khỏi lều bởi tiếng hét của John. Bất chấp mọi sự “suy nghĩ chín chắn, cẩn thận” đã thực hiện, cậu Nimrod vẫn chưa nghĩ ra được một giải pháp gỡ nút nào, và cũng không biết nên làm gì với Virgil McCreeby. Và cậu sững cả người khi nhìn thấy cái nút thắt trên cánh cửa đã biến mất, và đứa cháu trai của cậu giờ đây đang cầm trên tay sợi dây bện bằng tóc người vốn là cái nút thắt.
– Cháu gỡ cái nút đó bằng cách nào vậy? Và, đèn ơi, tại sao cháu lại làm vậy?
John cho biết:
– Không sao đâu cậu. Cháu không gỡ nó bằng sức mạnh djinn. Cháu chỉ dùng đầu để gỡ nó thôi.
Ném cho John một ánh mắt nghiêm khắc trong giây lát, cậu Nimrod hỏi:
– Nhưng tại sao, John, tại sao? Cậu nhớ là cậu đã nói rõ chúng ta nên để yên cho cái nút thắt đó. Để ngăn Virgil McCreeby đi qua cánh cửa này.
Vội không kịp thở, John giải thích:
– Đúng, nhưng đó là trước đó.
– Trước cái gì?
John cho biết:
– Trước khi cháu thấy cánh cửa chuyển động. Và trước khi cháu nghe tiếng ông Groanin. Ông ấy đang ở phía bên kia cánh cửa, và giọng ông ấy nghe như thể đang gặp rắc rối.
– Cái gì?
Vội vã bước đến cạnh Mắt Rừng, cậu Nimrod áp tai vào cửa và cẩn thận nghe ngóng. Quả thật, dù nghe có vẻ xa xôi, mơ hồ, nhưng cậu vẫn nghe được tiếng kêu của viên quản gia nhà cậu.
– Đèn ơn, cháu nói đúng. Đây. Giúp cậu kéo cái chốt này.
Bản năng nhận ra tầm quan trọng của sợi dây bện bằng tóc, John quấn nó quanh hông, như một cái thắt lưng.
Sau vài thế kỷ bất động, cần trục hai quai móc của cái chốt cửa bằng vàng xoay mình nặng nề trong lỗ trục và, vì được gài chặt, thậm chí càng khó rút ra hơn. Dồn hết sức kéo cái chốt ra, John hỏi:
– Cậu không giận à? Vì cháu đã gỡ cái nút thắt ấy? Vì chúng ta đang mở cánh cửa này?
Hừ nhẹ vì gắng sức, cậu Nimrod trả lời:
– Với việc anh Groanin ở bên kia cánh cửa, câu hỏi đó trở nên quá trừu tượng và không còn quan trọng nữa. Hy vọng những người khác đã thoát khỏi tay người Xuanaci và đang ở cạnh anh ấy.
Cuối cùng cái chốt cũng chuyển động và cánh cửa được giải phóng, dù nó vẫn chưa mở ra.
Cậu Nimrod ra lệnh cho John:
– Đứng xa ra. Chúng ta vẫn chưa biết bên kia có gì. Nếu anh Groanin đang gặp nguy hiểm, chúng ta cũng có thể gặp nguy hiểm.
Khi cánh cửa bị cậu Nimrod kéo ra ken két, John lùi lại một bước. Với tất cả sự hì hục nãy giờ, sợi dây quanh hông cậu đang bị lỏng ra, khiến John cảm thấy có phần mỉa mai khi nghĩ đến việc nó từng buộc cứng như thế nào khi còn là một nút thắt. Lúc cậu tạm gỡ nó ra để buộc lại cho chắc, John chợt chú ý đến những đốm màu ở mặt trong của sợi dây và nhận ra cậu đã trông thấy cùng một thứ tự sắp xếp đốm màu như thế ở đâu đó trước đây. Nhưng hiện tại cậu không có thời gian để nghĩ về điều đó. Cảnh cửa đã mở. Và ở phía bên kia, cậu có thể thấy …không gì cả. Chỉ một hố đen rỗng tuếch. Cậu nghĩ điều này thật quái lạ. Ngay cả cậu Nimrod cũng có vẻ sửng sốt.
Cậu Nimrod nhận xét:
– Lạ thật.
John thắc mắc:
– Nhưng ông Groanin đâu rồi nhỉ?
Nắm lấy tay đứa cháu trai để ngăn nó bước qua cánh cửa, cậu Nimrod bảo:
– Chờ một chút. Có gì chuyển động trong đó kìa.
Bên trong khung cửa của Mắt Rừng, một không gian méo mó quanh co kỳ lạ đang hình thành, như thể bản thân ánh sáng đang bị bẻ cong. Rồi, ở phía bên kia của cánh cửa, như một bộ phim cổ nhấp nháy bật lên, một căn phòng lớn bằng đá xuất hiện. Căn phòng nhìn có vẻ rất lâu đời này chất đầy - hàng trăm, hoặc có thể đến hàng ngàn - món đồ bằng vàng, nhưng lại hoàn toàn không có bóng dáng của ông Groanin và những người khác.
Nhưng có một điều gì đó không thực về căn phòng này cùng những báu vật lấp lánh khó tin của nó. Như thể nó không thật sự tồn tại.
John hỏi:
– Chúng ta đang nhìn thấy cái gì vậy?
Cậu Nimrod trả lời:
– Đây là một ảo ảnh. Một thứ mà chắc hẳn những thầy tu Inca cổ đại chuẩn bị riêng cho con mắt tham lam của những kẻ xâm lược. Chỉ có điều họ gọi nó là một viễn cảnh. Đừng hỏi cậu làm cách nào một người Inca như Ti Cosi làm được điều này. Cậu cũng không biết đâu. Nhưng cậu nghĩ chúng ta đang nhìn thấy hình ảnh của một thứ gì đó đã thật sự xảy ra. Một hình ảnh được dùng để dụ dỗ những kẻ xâm lược.
Rồi cậu cho biết:
– Cháu thấy đấy, khi Pizarro xuất hiện ở Cuzco, bất chấp mọi bất lợi, ông đã bắt được vua Atahualpa và hứa sẽ để đức vua sống nếu chịu hợp tác. Và nhận ra lòng ham vàng của lính Tây Ban Nha, vua Atahualpa đã đưa ra một đề nghị. Đức vua đã dùng phấn vẽ một đường cao trên vách phòng ở Đền thờ Mặt trời, nơi đức vua đang bị giam giữ, và nói với Pizarro rằng nếu được tha mạng, trong vòng mười hai tháng, đức vua sẽ chất đầy phòng đồ đạc bằng vàng đến độ cao đó. Pizarro đã đồng ý, dĩ nhiên, và đức vua đã giữ lời hứa của mình, nhưng Pizarro thì không. Tương truyền rằng hơn bốn mươi ngàn pao vàng hai mươi bốn cara đã được những kẻ xâm lăng đúc thành thỏi. Vị thầy tu Inca tạo ra Mắt Rừng nhất định biết rõ việc trông thấy một viễn cảnh đầy vàng như vậy chắc hẳn sẽ được lính Tây Ban Nha xem như một điềm tốt.
Một giây trôi qua trước khi hình ảnh vàng sáng chói biến mất như một ảo ảnh và, vài giây sau đó, được thay thế bởi một hình ảnh tĩnh của ông Groanin, của ông Sicky, những người họ có vẻ như đang đập cửa rầm rầm. Dưới chân họ là Philippa nằm bất động, và đằng sau họ, ông Muddy đang đứng giơ dao đe dọa vài chiến binh Inca có vẻ ngoài kỳ lạ. Một giây sau, bốn hình người đó thay đổi vị trí và bắt đầu chậm chạp duỗi người qua cửa, giống như một thứ gì đó đang cố thoát khỏi lỗ đen vũ trụ.
– Philippa bị thương.
John hét lên, và cúi về phía trước định giúp ông Groanin, ông Muddy và ông Sicky kéo em gái cậu qua cánh cửa.
Cậu Nimrod cản lại:
– Đừng chạm vào họ. Họ đang di chuyển giữa hai chiều không gian. Một việc có thể khá nguy hiểm.
John lo lắng hỏi:
– Họ sẽ ổn chứ? Ý cháu là, nhìn họ hơi kỳ kỳ. Người cứ duỗi cả ra. Như mì spaghetti ấy.
Cậu Nimrod cho biết:
– Họ có lẽ cần vài phút để qua đến nơi. Cậu nghĩ cái này vốn được thiết kế để làm lối vào, chứ không phải lối ra. Nhưng không sao. Họ sẽ ổn thôi. Chừng nào chúng ta còn kiên nhẫn.
– Ý cậu là, cái này đi vào nhanh hơn đi ra?
– Chính xác. Ngay khi họ bước ra, chúng ta phải đóng cửa lại. Nếu không, chúng ta cũng sẽ trở thành mục tiêu của những người Inca có vẻ đang đuổi theo họ đó. John quan sát:
– Có vẻ như Zadie không ở cùng họ.
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Bản thân cậu cũng đang thắc mắc về điều đó đây.
Ông Groanin, ông Muddy và ông Sicky vẫn đang kéo Philippa qua cánh cửa, nhưng với một tốc độ rất chậm, như thể họ đang băng qua đất sét. Rồi một mũi tên xuất hiện trong bầu không khí ngay trên đầu John. Đó là một mũi tên bất thường vì nó di chuyển với vận tốc không đến nửa dặm một giờ. Và, vì đã được cậu Nimrod cảnh báo trước, John dễ dàng giơ tay lên chụp lấy nó.
Cậu Nimrod nhận xét:
– Cái này thật giống một mệnh đề mâu thuẫn của Zeno.
– Zeno gì cơ?
Cậu Nimrod mỉm cười:
– Đừng để ý đến chuyện đó. Trong khi chờ đợi, cháu có thể kể cho cậu biết cháu đã gỡ cái nút như thế nào không? Cậu không ngại nói cho cháu biết, cậu khá bị ấn tượng đó. Cậu biết bản thân cậu không thể làm được điều đó.
John kể cho cậu Nimrod. Nhưng vì John không nhớ gì về việc ở bên trong cây lupuna, cậu bỏ lỡ chi tiết đó, khiến cậu Nimrod dường như càng bị ấn tượng hơn về thành tựu của cậu cháu trai.
Cậu Nimrod khen:
– Rất ấn tượng đấy nhé.
John cho biết:
– Cháu còn chú ý đến một thứ khác nữa. Khi cháu gỡ sợi dây ra ấy.
– Ồ?
– Có một dãy đốm màu ở bên trong sợi dây. Điều thú vị là, chúng tương xứng với những đốm màu trên sợi khipu mà el Tunchi đã đưa cho cháu.
Cậu Nimrod gật gù:
– Chuyện này thú vị đây.
John nói tiếp:
– Cháu chắc chắn là vị trí và số lượng của những đốm màu này mang một ý nghĩa quan trọng. Cụ thể là gì thì cháu chưa biết, nhưng thể nào cháu cũng nghĩ ra. Chỉ cần cho cháu thời gian thôi.
Khá hài lòng với đứa cháu trai, cậu Nimrod bảo:
– Cháu đã làm được nhiều hơn cậu tưởng rồi đó. Có lẽ trải nghiệm của cháu với el Tunchi đã giúp trí tuệ của cháu trở nên sắc bén hơn.
John lắc đầu:
– Không, không phải như vậy. Nhưng cháu thật sự cũng cảm thấy có phần thông minh hơn, kiểu kiểu đó, sau khi chợp mắt một lát.
Chỉ tay về phía cánh của, John thông báo:
– Nhìn kìa cậu, họ sắp qua rồi.
Cậu Nimrod đưa tay đến gần cánh cửa, sẵn sàng đóng nó lại ngay khi cậu có thể làm điều đó mà không đụng phải Philippa, người cuối cùng rời khỏi không gian bên kia Mắt Rừng.
Một vị vua Inca với vẻ ngoài hung tợn đang đuổi theo họ sát gót với một cây dùi cui to đùng giơ cao trên đầu, như thể ông đang chuẩn bị đập nó xuống đầu ông Groanin. Trong giây lát, cậu Nimrod liếc nhìn John và hỏi:
– Cháu đi ngủ khi nào vậy?
John thú nhận:
– Khi cậu đang ngồi suy nghĩ trong lều ấy. Cháu đã ngồi đọc cuốn sạch về khipu đó, và có lẽ đã ngủ gục. Cháu e là, mấy cuốn sách luôn có hiệu ứng đó với cháu.
Cậu Nimrod chặt lưỡi lớn rồi nói:
– Và chính xác cháu đã ngồi ở đâu?
Chỉ tay về phía một trong những cây lupuna cao lớn, John trả lời:
– Ở đằng kia ạ.
– Ý cháu là, cháu đã ngồi tựa vào một trong những cái cây đó?
– Vâng ạ.
Cậu Nimrod gật gù:
– Thể nào. Chắc hẳn cháu đã được linh hồn của cây lupuna truyền cho vài điều.
John hỏi lại, giọng có phần thất vọng:
– Ý cậu là, không phải cháu tự mình nghĩ ra cách gỡ nút thắt hả?
– Cậu e là không. Nhưng không có gì phải xấu hổ về điều đó cả. Xét đến cùng, cháu đã biết được điều cần biết mà. Yên tâm đi, cậu sẽ không tiết lộ bí mật của cháu đâu.
Rồi đưa mắt nhìn lại cánh cửa, cậu Nimrod bảo:
– Rốt cuộc cũng xong. Cậu nghĩ chúng ta chuẩn bị đóng Mắt Rừng lại là vừa.
Ngay giây tiếp theo, cậu sập cánh cửa lại trước mặt vị vua Inca đang từ từ tiến đến, và John thình lình hiểu được ý của cậu Nimrod khi bảo đóng Mắt Rừng. Nhặt một khúc gỗ lên và dùng nó để khóa tạm chốt cửa, cậu Nimrod nói:
– Cái này sẽ ngăn họ được một lát.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, ông Groanin, ông Sicky và ông Muddy thình lình sống lại, như thể một cái công tắc ở đâu đó đã được gạt lên để trả họ về lại tốc độ sống bình thường.
Đưa tay xoa gáy và khẽ rùng mình, ông Groanin rên rỉ:
– Cám ơn trời chúng tôi thoát được trong tích tắc. Tôi nói, chúng tôi chỉ thoát được trong tích tắc. Cây dùi cui của gã điên kia chỉ cách tôi có một milimet thôi đấy.
Ông Sicky nói:
– Nếu đầu tôi không nhỏ như vầy, chắc chắn ông ấy đã dùng nó chải tóc cho tôi rồi.
Đặt một tay lên ngực, ông Groanin nói:
– Ôi tim tôi! Cứ như thể có cả dàn nhạc giao hưởng Nelson Riddle trong ngực tôi ấy. Và họ đang chơi bài “Bạn làm tôi thấy thú vị”.
Cậu Nimrod và John quỳ xuống cạnh Philippa.
Ông Groanin luống cuống giải thích:
– Chúng tôi đã đụng phải nhau, cháu nó và tôi. Đó là một tai nạn, chỉ là một tai nạn thôi. Vô phương cứu chữa. Nhưng tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi. Có cho tôi cả thế giới này tôi cũng không muốn làm tổn thương cháu nó.
Cậu Nimrod hòa nhã nói:
– Tôi hiểu mà, anh Groanin. Tôi hiểu mà.
Áp tai lên ngực Philippa, John cho biết:
– Philippa sẽ ổn thôi. Cháu có thể chắc chắn. Nó chỉ bị chấn thương chút thôi.
Ông Groanin gắt:
– Cháu là bác sĩ hay sao mà dám chắc chắn thế?
John trả lời:
– Không, nhưng cháu là anh sinh đôi của nó.
Rồi gõ nhẹ đầu và tim mình, cậu giải thích:
– Ở đây và ở đây, cháu biết rõ nó có khỏe hay không.
Ông Groanin làu bàu:
– Ờ, dĩ nhiên rồi. Ta thật ngốc nhỉ.
John đã nói đúng. Chỉ một, hai giây sau đó, Philippa đã rên nhẹ một lên tiếng và khẽ cục cựa đầu. Và chỉ vài phút sau, cô đã ngồi dậy và cùng giải thích về chuyện đã xảy ra kể từ khi cậu Nimrod và John tách ra khỏi đoàn.
John cho biết:
– Zadie là kẻ phản bội. Có lẽ đó là lý do tại sao nó cố thuyết phục em dẫn nó đi theo, Phil ạ. Ngay từ đầu nó đã thông đồng với Virgil McCreeby, cố làm chúng ta chậm lại để gã có thể bắt kịp chúng ta và nó có thể đưa cho gã tấm bản đồ. Zadie đã trộm nó khỏi ba lô của ông Vodyannoy.
Philippa nói:
– Điều đó giải thích lý do tại sao nó rời đi cùng Pizarro và lính của ông. Rõ ràng nó có ý định đi tìm McCreeby trong khi họ bận xử lý người Xuanaci.
Rồi cô thở gấp và giục:
– Ôi trời ơi, chúng ta phải làm gì đó để giúp họ. Người Xuanaci ấy. Pizarro và lính của ông chắc chắn sẽ tàn sát họ.
Nhưng John gần như cũng phản cảm với ý kiến đó chẳng kém gì Zadie:
– Cái gì? Em đùa đấy à? Họ đã định quẳng em cho cá piranha ăn. Rồi ăn lũ cá đó.
Cậu Nimrod bảo:
– Philippa nói đúng đó, John. Cuộc chiến tháng Mười Một năm 1532 khi lính Tây Ban Nha lần đầu tiên xuất hiện trước cửa nhà của người Inca vốn dĩ không công bằng. Và cuộc chiến hiện giờ còn không công bằng hơn. Xét đến cùng, ngay cả người Xuanaci cũng khó có thể đánh bại một đội quân đã chết.
John đồng ý:
– Cháu nghĩ cậu nói đúng.
Philippa đưa tay xoa đầu và đứng dậy. Cô có cảm giác gần giống như vừa bị một cái xe tải tông phải. Nhưng không có gì bị gãy. Nên cô hỏi cậu Nimrod:
– Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?
Cậu Nimrod trả lời:
– Cậu nghĩ chúng ta chỉ có thể làm được một việc. Đó là đưa cho người Xuanaci một đồng minh mạnh mẽ.
Philippa thắc mắc:
– Ai cơ?
Đưa mắt nhìn ông Sicky, cậu Nimrod hỏi:
– Anh còn nhớ đường quay lại làng của người Xuanaci không?
Chỉ tay vào Mắt Rừng, ông Sicky hỏi lại:
– Ý anh là, ngược lại lối này? Xuyên qua cánh cửa đó?
– Không, xuyên qua rừng.
Ông Sicky nhún vai bảo:
– Được thôi, không thành vấn đề. Đầu tôi có thể nhỏ nhưng không có gì bất ổn với cảm giác về phương hướng của tôi cả. Hoặc với trí nhớ của tôi, ông chủ ạ. Tôi đã hai lần làm khách của người Xuanaci và cả hai lần tôi đều đã an toàn trốn thoát. Tôi không thật sự lo lắm nếu phải viếng thăm họ lần thứ ba đâu.
Cậu Nimrod nói:
– Không cần phải viếng thăm thật sự đâu. Tất cả những gì anh phải làm là dẫn đường cho vài chiến binh đến gần làng Xuanaci.
Rồi đặt một tay lên bờ vai rộng lớn của người dẫn đường của họ, cậu Nimrod thân mật hỏi:
– Anh cảm thấy như thế nào khi phải làm một chuyện như vậy, Sicky?
Ông Sicky trả lời:
– Bệnh. Rất bệnh. Nhưng tôi sẽ làm. Chỉ là, anh đang nói đến chiến binh nào vậy, ông bạn? Ở chỗ này chẳng có chiến binh nào đủ điên để giúp đỡ những kẻ săn đầu người như người Xuanaci cả.
– Ồ, nhưng có đó.
Đưa mắt về phía cánh cửa Mắt Rừng, cậu Nimrod nói tiếp:
– Để chống lại những kẻ chinh phục Nam Mỹ đã chết, còn ai tốt hơn vài vị vua chiến binh Inca quá cố chứ? Ai có thể bị thương, nếu tất cả mọi người đều đã chết?
Philippa nhận xét:
– Lý luận của cậu thật đúng là không thể bác bỏ.
Ông Sicky bảo:
– Tôi nghĩ có thể anh mới là kẻ điên ở đây đấy, ông anh ạ.
Ông Groanin đồng ý:
– Anh Sicky nói đúng đó, thưa ngài. Chúng tôi chỉ vừa thoát khỏi mấy kẻ điên đó, và ngài lại đang đề nghị mở cửa để họ ra. Làm sao chúng ta có thể chắc chắn họ không đập đầu chúng ta trước?
Philippa đề nghị:
– Chúng ta có thể tự bảo vệ với sức mạnh djinn, dĩ nhiên.
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Không, cậu e là chúng ta không thể làm vậy. Không phải ở đây. Nơi này là một thánh địa.
Và cậu nói cho Philippa biết điều cậu đã nói với John, rằng theo quy định của Những quy luật Baghdad, cuốn sách quản lý việc sử dụng sức mạnh djinn, djinn bị cấm sử dụng sức mạnh của họ trong nhà thờ Công giáo, nhà thờ Hồi giáo, giáo đường Do Thái, hay bất cứ nơi linh thiêng nào việc thờ cúng đã được tiến hành trong mấy ngàn năm trở lại đây.
Ông Groanin quan sát:
– Chỗ này nhìn chẳng giống nhà thờ gì cả. Ít nhất không giống những cái nhà thờ mà tôi từng đi.
Cậu Nimrod bảo:
– Dù nó có giống hay không thì đó vẫn là luật.
Ông Groanin hỏi:
– Thế ngài đề nghị chúng ta làm gì đây? Dùng miệng lưỡi ngoại giao thuyết phục họ không đập đầu chúng ta à?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Ừ.
Đưa mắt nhìn Philippa, ông Groanin lắc đầu nói:
– Ông ấy điên rồi. Tôi nói, thằng cha này điên rồi.
Cậu Nimrod mỉm cười:
– À, không chỉ có tài ngoại giao đâu. Đúng không John?
– Cái gì?
Cậu Nimrod cho biết:
– John chính là người giải được bí mật của cái nút thắt khóa lại chốt cửa của Mắt Rừng.
Có phần hơi bất an, John ấp úng nói:
– Ơ, à phải, đúng là vậy.
– Và John cũng là người biết cách nói chuyện ngoại giao với những vị vua Inca đó, chứ không phải tôi. Cháu nó biết chính xác phải nói gì.
– Cháu biết ư?
– Ừ. Cậu nghĩ cháu biết. Cậu nghĩ chỉ cần đến lúc, cháu sẽ biết chính xác nên nói gì.
– Cháu sẽ biết sao?
Trợn tròn mắt, ông Groanin châm chọc:
– Nghe không có vẻ như vậy. Cậu bé này thậm chí nghe như thể nó còn không biết hôm nay là ngày nào nữa.
Nhưng cậu Nimrod hiện đã đi ngược về phía cánh cửa Mắt Rừng.
John gọi:
– Chờ chút. Cậu không định mở nó ra ngay bây giờ đấy chứ?
Cậu Nimrod trả lời:
– Ý của cậu là vậy.
– Nhưng mà, cháu vẫn chưa sẵn sàng. Thật đó.
Ông Groanin bảo:
– Nghe cháu nó một lần được không, thưa ngài? Đừng thúc giục nó như thế. Nếu nó không biết, có nghĩa nó không biết. Vì Chúa, cậu luôn nghĩ cậu biết nhiều hơn tất cả mọi người.
Lờ đi viên quản gia, cậu Nimrod nói với John:
– Thử nghĩ đi, John, không phải cháu tự nhiên biết được cách giải quyết cái nút thắt sao?
– Vâng, là cháu.
Cậu Nimrod khẳng định:
– Vậy thì tương tự, cháu cũng sẽ tự nhiên biết được nên nói gì với các vị vua Inca.
John lo lắng:
– Nhưng lỡ cháu không hiểu cháu nên nói gì thì sao? Lỡ nó hoàn toàn vô nghĩa với cháu?
– Vậy thì cậu đề nghị, cháu cứ nói đại nó ra.
Nói rồi cậu Nimrod gỡ khúc gỗ chặt lại cái chốt và một lần nữa mở cánh cửa ra.