Chương 18 - Thuyết Phương Ngôn.
Cánh cửa Mắt Rừng giờ đây đã mở rộng, những vị vua xác ướp Inca vũ trang nặng nề - giống như Philippa và những người khác đã băng qua cửa trước đó - bắt đầu chậm chạp đổ ra bãi đất trống của cánh rừng Peru. Xét tốc độ của họ, hay nói đúng hơn là xét sự chậm chạp của họ, có vẻ John sẽ có vài phút để nhớ ra điều mà theo lý cậu phải nhớ. Cũng không phải cậu thật sự có thể nhớ được điều mà vốn dĩ cậu chưa bao giờ được học. Điều đã xảy ra trong đầu cậu không liên quan đến ký ức mà liên quan đến cây lupuna, như cậu Nimrod đã thông minh đoán được. Nhưng dù là gì đi nữa, nó cũng không giúp John nghĩ ra cậu nên nói gì để thuyết phục những vị vua không tấn công họ.
Theo bản năng, John liếc nhìn sợi khipu của el Tunchi và sợi dây bện tóc đã được dùng để làm nút thắt trên cánh cửa. Những đốm màu trên cả hai món đồ tạo tác kỳ lạ này đang bắt đầu mang một ý nghĩa nào đó. Một ý nghĩa quan trọng, đó là điều chắc chắn. Nhưng là gì mới được? Vài từ ngữ bắt đầu tụ tập trong đầu cậu. Chỉ có điều, cậu không thể hiểu được từ nào. Cứ như những từ vô nghĩa ấy, cậu nghĩ thầm. Cậu có thể nói những từ mà không hề hiểu là gì sao?
Đó là một từ quyền năng, giống như VỪNG ƠI MỞ CỬA trong Nghìn lẻ một đêm, hay ABRACADABRA trong thần chú Do Thái. Một từ mang sức mạnh, cậu có thể chắc chắn về điều đó. Giống như từ trọng tâm, đó cũng là một từ dài, chỉ có điều nó dài hơn bất cứ từ trọng tâm nào từng được djinn sử dụng. Làm sao cậu có thể hy vọng phát âm được một từ dài như vậy? Nó thậm chí còn dài hơn cả hai từ dài nhất mà cậu từng nhìn thấy – nhưng chưa bao giờ đọc lên được – là từ FLOCCINAUCINHILIPILIFICATION (một hành động hoặc thói quen coi nhẹ một thứ gì đó) và từ HONORIFICABILITUDINITATIBUS (một tình trạng có thể đạt được danh tiếng).
– Nhanh lên, chàng trai.
Ông Groanin thúc giục khi một trong những vị vua xác ướp Inca từ từ quay mặt về phía ông. Viên quản gia kinh hoàng nhận ra đó chính là vị vua mà ông đã đá xác qua một bên khi bế Philippa dậy. Ông Groanin cảm thấy vị vua này chắc chắn sẽ đánh ông ngay khi có thể. Vội vã bước lùi lại, ông nói tiếp:
– Họ đang tăng tốc kìa. Chỉ một phút nữa họ sẽ bao vây chúng ta cho xem.
Philippa nhắc:
– Suỵt, ông Groanin.
Và nắm lấy tay ông anh trai sinh đôi của cô, Philippa dùng thần giao cách cảm truyền cho cậu sức mạnh djinn và trí tuệ của chính cô để giúp John nâng cao sức mạnh suy nghĩ của cậu.
– Để em giúp anh, anh trai. Hãy sử dụng bộ não của em như chính bộ não của anh để tăng mạnh sức tập trung của anh. Hãy lấy trí tuệ của em và biến nó thành của anh.
Và rồi…
– Em không nghĩ đó không phải là một từ, mà là nhiều từ ghép lại với nhau. Những từ Quechua. Đó là ngôn ngữ cổ của người Inca. Và chính thứ tự của những từ này mới là thứ quan trọng. Giống như một số hiệu hay mật mã ấy. Thứ tự của từ ngữ. Hãy đọc chúng theo thứ tự của chúng trên sợi khipu. Như thể đó là một dãy từ mật mã mà anh phải gọi điện báo cho CIA ấy. Đó là tất cả những gì anh phải làm. Đơn giản vậy thôi.
Cúi người né một cây dùi cui Inca vọt qua đầu, ông Groanin giục:
– Khỉ thật. Họ tăng tốc rồi đó. John, cháu nhanh chóng nói gì đi, chàng trai, không thì cái đầu của ta sẽ nhìn giống một tô súp lạnh Tây Ban Nha mất.
Thình lình John cảm thấy từ ngữ hiện lên trong miệng cậu và đọc chúng lên trong một ngôn ngữ mà cậu chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Đó là một cảm giác thật kỳ lạ. Cậu đang nói một cách trôi chảy nhưng – ít nhất là với cậu – hoàn toàn vô nghĩa.
John nói:
– Yana chunka. Yuraj pusaj. Puka tawa.
Ngay lập tức tất cả các vị vua Inca quay mặt lại rồi tiến về phía người vừa lên tiếng.
Ông Groanin hô lên:
– Thành công rồi. Vì Chúa, tôi không biết John đang nói cái gì, nhưng nó thành công rồi.
Ông Sicky bảo:
– Tôi nghe có phần giống tiếng Quechua.
Ông Muddy hỏi:
– Cậu bé ấy đang nói cái gì thế?
Cậu Nimrod trả lời:
– Là thuyết phương ngôn.
– Phương phương gì cơ? Tôi nói, thuyết phương phương gì cơ?
John vẫn đang tiếp tục nói:
– Willapi qanchis. Kullu kinsa. Komer phisqa. Sutijankas iskay. Kulli sojta. Chixchi jison. Chunpi uj.
Tất cả các vị vua xác ướp đồng loạt ngừng lại và đứng yên tại chỗ.
Cậu Nimrod giải thích:
– Nó có nghĩa là “một người nói trôi chảy một ngôn ngữ mà chính họ không hiểu là gì”. Tôi đã từng nghe nói đến chuyện này trước đây, nhưng chưa bao giờ được tận mắt trông thấy cả.
Ông Groanin làu bàu:
– Việc đó quan trọng sao? Dù gì nó cũng có kết quả như mong muốn, không phải sao? Chủ yếu là họ không còn có ý định đập đầu chúng ta nữa.
Bị vây quanh bởi những vị vua Inca, những người có vẻ như đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của cậu, John cho biết:
– Cháu nghĩ nó có nghĩa là đen mười, trắng tám, đỏ bốn, vàng bảy, chanh ba, lục năm, lam hai, tím sáu, xám chín, và nâu một. Những màu này đồng thời còn là tên của những loại chim cùng màu.
Cậu Nimrod khen ngợi:
– Tuyệt lắm. Một mật mã dựa trên màu sắc và số lượng. Không gì đơn giản hơn.
John hỏi:
– Cháu nên nói gì với họ bây giờ? Cháu chẳng biết từ Quechua nào cả.
Cậu Nimrod trả lời:
– Cứ nói với họ bằng tiếng Anh. Cậu chắc chắn họ sẽ hiểu. Tất cả ngôn ngữ đều nghe gần giống nhau sau khi chết. Vả lại, khi họ xuất ngoại và nói chuyện với một người ngoại quốc, hầu hết người Anh – giống như anh Groanin đây – đều nói tiếng Anh như thể họ đang nói chuyện với người chết. Nghĩa là, nói chậm và lớn. Và việc đó vẫn thường có hiệu quả.
Ông Groanin cằn nhằn:
– Ngài nói thế là hơi bất công đấy nhé.
John gật đầu:
– Thôi được. Để cháu thử xem sao.
Suy luận rằng cậu đang sắp sửa đàm phán với vài vị vua Inca, John đằng hắng một tiếng và cố nói một cách oai vệ:
– Hãy nghe cháu nói. Tụi cháu là bạn của các ngài, không phải kẻ thù. Kẻ thù thật sự của các ngài là Pizarro và đội lính xâm lăng của ông ấy, những người mà ngay giờ phút này đang dự định tấn công em trai của các ngài, người Xuanaci.
John đưa mắt nhìn cậu Nimrod, cậu đang gật đầu tán thành.
– Tốt lắm, John, rất tốt.
– Các ngài phải giúp người Xuanaci chiến đấu chống lại quân lính Tây Ban Nha. Ngay bây giờ, người đàn ông này…
John chỉ tay về phía Sicky, và gần như bất ngờ khi thấy những vị vua Inca xoay mặt sang nhìn ông.
– Người đàn ông này. Ông Sicky. Ông ấy sẽ dẫn đường cho các ngài đến làng của người Xuanaci. Nơi các ngài có thể chiến đấu với những kẻ thù cổ đại của người Inca. Giờ thì đi đi. Và đừng thất bại.
Cậu Nimrod khen:
– Cháu làm tốt lắm, John. So với những bài diễn văn kích động chiến tranh, có thể nó không bằng Winston Churchill với “cái chúng ta sẽ chiến đấu với họ trên bờ biển”, nhưng tính ra vẫn không tệ.
Rồi quay sang ông Sicky, cậu hỏi:
– Anh ổn chứ, Sicky?
Mỉm cười yếu ớt, ông Sicky không mấy thoải mái trả lời:
– Tôi chưa từng dẫn đường cho xác ướp cổ đại xuyên rừng bao giờ.
Cậu Nimrod gợi ý:
– Anh cứ nghĩ họ như một nhóm cổ động viên bóng đá Anh ngớ ngẩn ấy. Dễ tưởng tượng mà. Họ mang vũ khí. Không ai mặc nhiều đồ. Và khắp người họ đầy hình xăm.
– Thôi được, tôi sẽ thử.
Cậu Nimrod cho biết:
– Chúng tôi sẽ cắm trại ở đây và chờ anh quay lại.
Ông Sicky nói:
– Được rồi, thưa các bệ hạ. Mời đi lối này.
Rồi ông và những vị vua xác ướp Inca khởi hành vào rừng. Trong đầu, ông Sicky nghĩ thầm rằng đây sẽ là nhóm khách du lịch kỳ lạ nhất mà rừng mưa từng trông thấy.
Philippa hỏi:
– Giờ sao?
Ông Groanin bảo:
– Ta sẽ nói cho cháu biết giờ sao. Ta sẽ đun ấm nước và pha trà cho chúng ta. Nếu không sớm uống được một tách trà, ta sẽ chết vì khát mất.
Cậu Nimrod đồng ý:
– Ý kiến tuyệt vời đó, anh Groanin. Bản thân tôi cũng cần một tách trà. Và trong khi anh bận bịu với việc đó, John, Philippa và tôi sẽ thử xem có thể tìm được đất trồng thêm vài cây lupuna quanh đây không.
Ông Groanin lầm bầm một câu gì đó không rõ, rồi với sự trợ giúp của ông Muddy, ông bắt tay vào việc nhóm một đống lửa.
– Nhắc đến đất…
Philippa đưa cho cậu Nimrod miếng đá vàng mà cô nhét trong túi áo.
– Có vẻ như phần lớn đất đai ở đây được làm từ cái này. Cháu đã lấy nó khi ở dưới mặt đất.
Cậu Nimrod cầm hòn đá trong lòng bàn tay để xem nặng nhẹ.
Philippa nhận xét:
– Nặng phải không cậu?
Cậu Nimrod cho biết:
– Có vẻ như đây là uranium.
Cặp sinh đôi lập tức lùi một bước khỏi cậu Nimrod.
John hỏi:
– Uranium không phải là chất phóng xạ sao?
Cậu Nimrod trả lời:
– Ừ. Nhưng cái này tuyệt đối an toàn. Những hạt phóng xạ alpha thoát ra từ uranium nguyên chất không thẩm thấu qua da. Chúng ta còn có thể ăn một số lượng cực nhỏ uranium mà không bị gì. Trên thực tế, tất cả chúng ta đều ăn chừng một microgram uranium mỗi ngày thông qua phần lớn đồ ăn, thức uống.
John lầm bầm:
– Cậu đang nói về chính mình đấy à?
Cậu Nimrod nhận xét tiếp:
– Thú vị đây.
Rồi cậu vui vẻ ném hòn đá cho John, cậu bé lo lắng chụp lấy nó và bỏ vào ba lô của mình.
Từ ba lô, kế bên cây đèn chứa cơ thể djinn hóa thể của ông Frank Vodyannoy, cậu Nimrod rút ra một cái bọc nhựa nhỏ. Nó đựng đầy những cái cây nhỏ xíu. Cậu nói với cặp sinh đôi khi họ bước về một khoảng rừng trống kế bên:
– Đây là cây lupuna kiểng được thu nhỏ bằng sức mạnh djinn. Và được Faustina tự mình cải biến gien để chúng có thể mọc nhanh hơn. Cậu đã trồng chúng từ khi chúng ta đặt chân lên thượng lưu Amazon. Theo dự tính, chúng sẽ ngay lập tức mọc lên với tốc độ nhanh gấp mười lần bình thường để chỉ trong khoảng hai mươi năm nữa, chúng ta sẽ có những cây lupuna to lớn như đã hai trăm tuổi. Dĩ nhiên cả khu rừng mưa này rất quan trọng với Mẹ Trái Đất. Tuy nhiên, không loại cây nào có thể thải ra nhiều khí oxy như lupuna. Đó là chưa kể đến những linh hồn cư ngụ trong chúng. Lupuna chính là loại cây quan trọng nhất, đặc biệt là cho chúng ta.
Philippa thắc mắc:
– Nếu chúng quan trọng như vậy, tại sao thợ đốn củi lại chặt chúng?
Cậu Nimrod cho biết:
– Không phải tất cả các thợ đốn củi đều làm như vậy. Như cậu đã nói với John, vài thợ đốn củi khá sợ chúng. Nhưng phần lớn thợ đốn củi phải làm theo những gì các công ty khai thác gỗ yêu cầu nếu không muốn bị mất việc. Và với những công ty đó, lupuna là một trong những loại cây lấy gỗ tốt nhất ở Peru. Gỗ cây lupuna được dùng làm đồ nội thất, ván ép và bột giấy. Ngay cả phần rễ con quanh hạt cây cũng được dùng để lót gối.
John hỏi:
– Nhưng tại sao các linh hồn lại thích cư ngụ trong cây lupuna mà không phải những loại cây khác?
Cậu Nimrod trả lời:
– Linh hồn luôn thích những thứ đã tồn tại trong một thời gian dài. Trong những đất nước phát triển, điều đó thường có nghĩa là các ngôi nhà và lâu đài cổ. Nhưng ở đây, trong rừng mưa, cây lupuna là thứ tồn tại lâu đời nhất.
Đảo mắt qua khoảng đất trống, cậu Nimrod gật đầu bảo:
– Chỗ này nhìn có vẻ thích hợp để trồng cây đây.
Rồi cậu đưa cho cặp sinh đôi mỗi người một cái dụng cụ bằng gỗ có đầu nhọn. Philippa hỏi:
– Cái này là gì vậy cậu?
– Dụng cụ đào lỗ. Hai đứa đào lỗ và cậu sẽ đặt mấy cái cây bé con này vào trong đó.
Đó là một công việc vất vả nhưng sau chừng một tiếng đồng hồ, họ đã trồng được khoảng một trăm cây lupuna mới trên khoảng đất trống.
Đến lượt cậu Nimrod đặt câu hỏi:
– Hiện giờ tất cả những gì chúng ta cần phải làm là bảo vệ chúng khỏi bị chặt khi chúng trưởng thành. John? Philippa? Hai đứa có ý kiến gì về việc đó không?
Philippa đề nghị:
– Một con rết khổng lồ thì sao? Cháu không nghĩ có người dám gây hấn với một trong những thứ khủng khiếp như vậy.
– Gợi ý đúng, nhưng không đủ tinh tế. Cậu muốn một giải pháp khác đỡ chết người hơn. Xét đến cùng, đó vẫn là những người lương thiện chỉ muốn kiếm sống.
Philippa phản đối:
– Cháu không thấy có gì lương thiện ở đây. Tất cả mọi người đều biết việc bảo tồn cây cối trong rừng mưa quan trọng như thế nào.
– Thế còn cây thông Giáng sinh? Không phải năm trước cháu cũng có một cây sao?
Philippa nói:
– Ơ, vâng, có ạ. Nhưng đó là một điều hoàn toàn khác, đúng không? Ý cháu là, Giáng sinh sẽ không còn là Giáng sinh nếu thiếu một cây thông đàng hoàng.
Cậu Nimrod khịt mũi:
– Một lời xảo biện sặc mùi giai cấp! Cháu muốn vài thợ đốn củi nghèo ở Peru ngừng kiếm sống bằng cách chặt cây trong rừng mưa. Nhưng cháu lại không muốn từ bỏ cây thông Giáng sinh của mình.
Philippa mím môi và trầm tư gật đầu. Cô phải thừa nhận cậu Nimrod có một lập luận đúng.
Cậu Nimrod nhắc:
– Hãy quay lại vấn đề trước mắt nào. Làm sao chúng ta có thể bảo vệ những cây mới này?
John gợi ý:
– Sao chúng ta không làm chúng tàng hình nhỉ? Xét đến cùng, cậu không thể chặt một thứ mà cậu không thấy, đúng không? Cháu không thể nghĩ ra một cách nào khác tinh tế hơn thế.
Cậu Nimrod gật đầu:
– Không, cậu cũng không thể. Ý kiến hay đó, John. Thật sự là cậu cũng đã làm như vậy với những cây lupuna mà cậu đã trồng trước đây. Cậu chỉ muốn xem thử ý kiến của hai đứa có trùng hợp với cậu trong vấn đề này không. Thế hai đứa có biết một chú tàng hình hữu dụng nào không?
John lắc đầu:
– Không ạ. Cháu không giỏi loại thần chú đó lắm. Mỗi khi cháu thử làm tàng hình một thứ gì đó, nó thường phân rã mất tiêu.
Philippa thú nhận:
– Cháu cũng vậy.
Cậu Nimrod bảo:
– Vậy thì may mắn là cậu biết một cái khá tốt.
Rồi cậu thầm thì từ trọng tâm của mình, và vườn ươm lupuna bé nhỏ của họ biến mất.
o O o
Khi họ quay lại chỗ cắm trại, một ấm trà đang chờ họ, và cậu Nimrod quyết định bổ sung thêm mấy miếng sandwich dưa leo, một cái bánh socola lớn, cùng món bánh nướng với rất nhiều kem và mứt. Ông Groanin phàn nàn:
– Tôi không hiểu tại sao ngài không phụ trách luôn phần trà ngay từ đầu. Tôi nói, tại sao ngay từ đầu ngài không phụ trách luôn phần trà, thưa ngài?
– Bởi vì, anh Groanin thân mến, mọi người đều biết trà luôn ngon hơn khi được chuẩn bị bởi một người khác. Và không những vậy, nếu nói đến một ấm trà đúng cách, chỉ có một quản gia người Anh làm được điều đó. Trong ấm pha trà, với nước sôi. Rồi phục vụ nó cùng với sữa. Không bao giờ với chanh. Anh có rất nhiều phẩm chất tốt, anh Groanin ạ, và anh cũng có nhiều mặt xấu. Nhưng không ai có thể pha trà như anh.
– Cám ơn, thưa ngài.
John bảo:
– Cháu không biết mấy về trà, nhưng cái bánh này thì ngon tuyệt.
Ông Groanin đồng ý:
– Sandwich dưa leo cũng không tệ.
Cậu Nimrod nói:
– Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, tôi nghĩ chúng ta cần được chiêu đãi một cữ. Để lên tinh thần, không gì bằng một bữa trà chiều đúng chất Anh.
Một giọng Anh quốc lịch sự vang lên:
– Tôi hoàn toàn đồng ý với anh, Nimrod. Sữa và hai cục đường cho tôi nhé, anh Groanin. Ồ, và như tôi vừa nói, cái bánh socola này nhìn thật tuyệt nhỉ? Nó làm bằng kem tươi, đúng không? Tôi ngốc thật. Dĩ nhiên là vậy rồi. Anh sẽ không ăn một loại bánh khác, đúng không Nimrod? Không phải một người với khẩu vị và sự tinh tế như anh. Nhưng tôi tự hỏi không biết cái bánh này có ngon bằng món bánh bông lan kem chanh nổi tiếng của vợ tôi hay không.
Đưa mắt nhìn lại, họ trông thấy một gã đàn ông đang bước về phía họ, vừa nhe răng cười một cách niềm nở vừa vẫy vẫy tấm bản đồ của Faustina trên tay. Gã mặt áo khoác thợ săn, xà cạp, cùng một cái mũ cát. Trên cằm gã là một bộ râu nhìn như một bàn chải đánh giày, và gã có một giọng nói mượt mà, dễ nghe luôn làm John nghĩ đến một diễn viên trong kịch của William Shakespeare. Nếu không có khẩu súng mà gã đang cầm trên tay, có lẽ gã sẽ khiến người khác cảm thấy rất thân thiện.
Cậu Nimrod nói:
– Tôi đang tự hỏi bao giờ ông mới xuất hiện đây.
Dĩ nhiên đó là Virgil McCreeby, và gã đang đi cùng Zadie Eloko và một cậu bé chừng mười ba tuổi với tướng cao ráo và vẻ mặt u ám, cậu nhỏ mặc một cái áo thun rock, quần jean, jacket da, và một đôi giày ống đi mô tô nhìn như thể chúng từng dạo quanh Trường Đua Quốc tế Daytona.
Philippa thốt lên:
– Dybbuk! Dybbuk, cậu đang làm gì ở đây vậy?
Dybbuk phát ra một âm thanh nghe như tiếng kèn fagôt và trợn ngược hai mắt lên đỉnh đầu đầy tóc dài của cậu. Cậu bảo:
– Buck. Chỉ Buck thôi, okay?