← Quay lại trang sách

Chương 28 - Làm Việc Đúng.

Sau khi đội quân Tây Ban Nha của Pizarro cùng những vị vua xác ướp Inca đã chém nhau thành từng mảnh và hòa bình đã một lần nữa được lập lại trong rừng mưa nhiệt đới, ông Sicky đã lên chức tộc trưởng tộc Xuanaci trong một nghi lễ dài ấn tượng với sự tham dự của cậu Nimrod, John, Philippa, ông Groanin, Zadie, ông Muddy, con chó Hector, và Virgil McCreeby, cũng như rất nhiều thành viên trong bộ tộc Prozuanaci của ông Sicky. Ngay cả ông Vodyannoy tội nghiệp cũng hồi phục từ cú chạm trán với con ếch phi tiêu cực độc đủ để ra khỏi cây đèn của ông và tham dự buổi lễ, dù chỉ được một lát.

Sau buổi lễ, Zadie quyết định không quay về New York cùng mọi người mà ở lại rừng mưa và làm việc với người Xuanaci.

Cô bộc bạch:

– Cháu biết cháu đã bị thôi miên. Nhưng cháu thật sự cảm thấy cháu cần phải làm gì đó cho họ. Với một ít sức mạnh djinn, cháu đang nghĩ đến chuyện mở một ngôi trường.

Cậu Nimrod đồng ý:

– Ý kiến hay đó. Nhưng cháu sẽ cần một giáo viên giỏi để giúp cháu.

Rồi cậu đưa mắt nhìn Virgil McCreeby.

McCreeby lắc đầu:

– Không, Nimrod. Anh nói đùa đấy à?

Cậu Nimrod bảo:

– Tôi nghĩ đó là một ý kiến rất hay.

Zadie gật đầu:

– Cháu cũng nghĩ như vậy.

McCreeby phản đối:

– Có lòng thương người chút đi, Nimrod. Tôi? Giáo viên? Anh tưởng tượng nổi chuyện đó sao?

Cậu Nimrod nói:

– Trên thực tế, McCreeby, tôi tình cờ biết được anh từng là hiệu trưởng của một trường nam sinh ở Thụy Sĩ.

– Đúng, nhưng đó là chuyện từ đời nảo đời nào rồi. Và mấy thằng bé đó là người Thụy Sĩ. Anh có thể dạy cho người Thụy Sĩ bất cứ chuyện gì, có lẽ ngoại trừ chuyện đi trễ.

Cậu Nimrod bảo:

– Tôi chắc rằng anh sẽ dạy tốt ở đây. Anh sẽ ở đây với Zadie và giúp cô bé mở trường học. Hãy coi đó là một hình phạt dành cho anh. Một hình phạt mà Zadie sẽ nghiêm khắc kiểm soát việc thi hành.

Ông Groanin nói:

– Hãy cám ơn sự may mắn của ông là chúng tôi không để người Xuanaci treo đầu ông trên một sợi dây chuyền nào đó. Hoặc quẳng ông cho cá piranha ăn. Hoặc bỏ một con rết Peru khổng lồ xuống cổ áo ông. Hãy làm việc đúng lấy một lần đi, ông bạn.

Cậu Nimrod dặn Zadie:

– Nhớ cẩn thận đừng để gã thôi miên cháu lần nữa.

– Không sao đâu. Cháu giờ đã hiểu rõ gã. Cháu biết hết mọi mánh khóe của gã rồi.

Khi Philippa và John nói xong lời chia tay với Zadie, chúng ôm ông Sicky và chúc ông may mắn với công việc mới. Ông Sicky nghẹn ngào với những giọt nước mắt cảm xúc khi phải chia tay những người bạn mới của ông. Đầu ông có thể nhỏ một cách bất thường, nhưng không có gì bất ổn với trái tim ông.

Ông bảo:

– Các cháu có thể quay lại bất cứ lúc nào. Chúng ta sẽ cho các cháu một lời chào đón đúng nghĩa của rừng rậm.

Bắt tay người lái thuyền của họ, ông Groanin nói:

– Anh Muddy, rất vui vì đã quen anh. Tôi nói, tôi rất vui vì đã quen anh.

Ông Muddy bảo:

– Tôi nghe anh lần thứ nhất mà.

Cậu Nimrod tò mò:

– Giờ anh định làm gì?

– Giờ đây khi Sicky đã là một tộc trưởng quan trọng, tôi sẽ nghỉ nghề đầu bếp.

Ông Groanin gật đầu tán thành:

– Tin tôi đi, anh đã làm một điều đúng đó. Theo ý kiến của tôi, anh là một đầu bếp khủng khiếp. Vậy giờ anh định làm gì?

Ông Muddy trả lời:

– Tôi à? Tôi sẽ tiếp quản công việc kinh doanh hướng dẫn du lịch của Sicky.

Và ông Muddy là người đưa họ đến Manu, nơi họ chờ bắt một chuyến bay đi Lima.

Cậu Nimrod nói:

– Sẽ mất một thời gian nữa trước khi những cây lupuna của chúng ta trưởng thành và djinn chúng ta lại có thể an toàn dùng lốc gió. Dĩ nhiên nếu muốn, Philippa cũng có thể mang chúng ta về nhà chỉ với một cái giậm chân.

Philippa giải thích:

– Không, cháu không thể. Đôi dép gestalt ấy, cháu đã chôn chúng lại trong rừng.

John thét lên:

– Em đã làm gì cơ?

Philippa bảo:

– Nó có quá nhiều sức mạnh. Chưa nói đến chuyện phải lo về đôi dép đó, nội việc làm một djinn cũng đã đủ khó khăn. Em chỉ phải nghĩ đến một chuyện và nó xảy ra ngay lập tức. Em đơn giản không thể gánh nổi trách nhiệm đó. Em xin lỗi, nhưng chúng ta sẽ phải bắt máy bay về nhà như bất cứ ai khác.

Cậu Nimrod nghiêm nghị gật đầu.

Cô hỏi:

– Cháu có làm đúng không cậu?

Và câu trả lời của cô là một cái ôm chặt từ cậu Nimrod.

Cậu nói:

– Cần có một sự trí tuệ vĩ đại để biết được khi nào một người có quá nhiều sức mạnh. Một trí tuệ vĩ đại và một linh hồn vĩ đại. Nên ừ, Philippa, cháu đã làm đúng.

John hỏi:

– Nhưng còn Paititi thì sao? Nồng độ phóng xạ trên núi thì sao? Mắt Rừng thì sao? Lỡ như ai đó đi qua Mắt Rừng? Họ không gặp nguy hiểm sao?

Cậu Nimrod nói:

– Ừ, họ sẽ gặp nguy hiểm. Đó là lý do tại sao ông Sicky và tộc Xuanaci đã đồng ý canh gác cánh cửa đó. Để ngăn không cho ai vô tình đi vào Mắt Rừng.

Rồi giơ lên hai ổ khóa tổ hợp bằng đồng nhìn có vẻ khá chắc chắn, cậu cho biết thêm:

– Anh ấy cũng sẽ khóa cánh cửa bằng cái này. Biện pháp này coi như đủ hiệu quả, cho đến khi chúng ta nghĩ được một cách nào đó bảo đảm hơn.

John tò mò:

– Cậu tạo ra mấy cái này bằng sức mạnh djinn à?

Cậu Nimrod lắc đầu:

– Không phải. Trên thực tế, mấy cái này thuộc về anh Groanin. Chúng nằm trên va li của anh ấy.

Ông Groanin nhăn mặt bảo:

– Mấy cái tay vận chuyển hành lý ở sân bay Heathrow ấy, chúng ta không thể tin tưởng họ.

Philippa phản đối:

– Cháu chắc chắn đó không phải là sự thật.

– Đó là sự thật. Ta biết. Ta từng là một nhân viên vận chuyển hành lý ở đó mà.

o O o

Vài ngày sau, cậu Nimrod, ông Groanin, ông Vodyannoy cùng cặp sinh đôi về đến New York.

Ông Vodyannoy lập tức quay về căn hộ của ông ở tòa nhà Dakota, cậu Nimrod đã thu xếp cho bà Marion Morrison, một y tá djinn, đến chăm sóc ông. (Và trong vòng ba tháng ông đã hoàn toàn khỏe mạnh trở lại. Đủ khỏe mạnh để tổ chức một giải đấu Djinnverso khác ở nhà của ông tại New Haven.)

Những người còn lại về thẳng nhà của gia đình Gaunt trên đường Đông 77, nơi cặp sinh đôi tìm thấy cha mẹ chúng đang ngồi chờ chúng. Ông Gaunt nhìn vẫn có vẻ bình thường sau khoảng thời gian bị bọn bắt cóc giam giữ. Bà Gaunt nhìn vẫn tuyệt vời, hay nói cách khác, vẫn quyến rũ và giống hệt như người mẹ trong trí nhớ của cặp sinh đôi. Ngay cả ông Groanin cũng nhận xét bà nhìn rất được.

Tuy nhiên, cũng có một sự khác biệt nho nhỏ. Lần đầu tiên, có vẻ như người cha nhỏ con cũng là người quản lý gia đình. Bà Gaunt nhìn có vẻ lép vế hơn so với chồng, dù chỉ có cặp mắt nhạy bén của em trai bà nhận ra điều đó và đoán được nó biểu thị cho điều gì.

Sau khi cặp sinh đôi đã ôm chầm cha mẹ và kể cho họ nghe tất cả những cuộc phiêu lưu của chúng, cậu Nimrod chào tạm biệt và hai người đàn ông Anh quốc đăng ký phòng tại khách sạn Carlyle ở bên kia ngã tư đường, vốn là khách sạn yêu thích nhất trên thế giới của cậu Nimrod.

Cậu Nimrod nói:

– Tôi không biết anh thì sao, anh Groanin, nhưng tôi đang đói lắm đây.

Ông Groanin thú nhận:

– Tôi có thể ăn cả một con ngựa.

Cậu Nimrod hỏi:

– Thế một miếng bít tết ngon mọng nước rắc hành có tạm thời thay thế được không?

Ông Groanin bảo:

– Một miếng bít tết là vừa đúng. Chừng nào họ làm nó đúng cách. Một nền văn minh có thể tự đánh giá bản thân bằng cách nào khác ngoài việc biết cách làm đúng trong bếp nhỉ?

Nhưng sau khi họ đã dùng xong món bít tết được chuẩn bị hoàn hảo, ông Groanin tìm thấy một thứ khác để phàn nàn.

Ông nói:

– Tôi chỉ ước gì có thêm ít thời gian tạm biệt mấy đứa nhóc. Giờ tôi đã nhớ chúng rồi. Tôi nói, giờ tôi đã nhớ chúng rồi. Tại sao ngài phải vội vã lùa chúng ta ra khỏi đó như vậy?

Cậu Nimrod trả lời:

– Bởi vì tôi thấy để gia đình Gaunt vừa mới đoàn tụ lại cho chính họ mới là một điều đúng mà chúng ta nên làm. Anh thấy đó, Groanin thân mến, đó là điều mà tất cả các gia đình hạnh phúc – dù cách hạnh phúc của họ kỳ lạ như thế nào – thật sự cần đến. Để nó lại cho chính nó.

Ông Groanin nhận xét:

– Nghe như đoạn bắt đầu của một cuốn tiểu thuyết nhỉ. Hoặc có thể là đoạn cuối.