← Quay lại trang sách

Chương 27 - Nhân Cách Tách Rời.

Trong khi chờ đợi McCreeby quay lại với cái đĩa thứ ba, Dybbuk tự giải trí bằng cách mặc thử những bộ quần áo Inca mà họ đã tìm thấy ở Paititi và chiến đấu với một kẻ thù tưởng tượng với một cây rìu chiến. Bản thân cây rìu không sắc lắm, cậu nghĩ thầm. Không có cây rìu hay trường thương Inca nào thật sự sắc bén, và Dybbuk nghĩ cậu đã biết lý do tại sao lính Tây Ban Nha có thể dễ dàng chinh phục Nam Mỹ như vậy. Vũ khi của người Inca toàn là đồ phế liệu.

Món vũ khí duy nhất mà cậu thích là một cây chùy với tay cầm bằng gỗ và một trái banh đồng ở đầu với tám đỉnh nhọn thò ra, Nó nhìn thô sơ đến buồn cười, nhưng vẫn đủ hữu hiệu để đập sưng đầu ai đó. Nhưng cậu ngỡ rằng kể cả loại chùy này cũng không thể xuyên thủng lớp áo giáp của lính Tây Ban Nha.

Thể nào mà Ti Cosi phải tìm kiếm một loại vũ khí khác để hủy diệt những kẻ xâm lược.

Khi đã chán cây chùy, Dybbuk thử sức một cái ná bắn đá và đã có mười lăm phút vui vẻ bắn những viên đá to bằng trái trứng vào đầu một người nhìn giống một vị thần hoặc một vị vua được khắc trên tường. Khá giỏi với trò đó, chẳng bao lâu bản tính phá phách của một thằng con trai trong cậu đã hoàn toàn xóa sổ khuôn mặt trên bức hình khắc cổ đại.

Đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một thứ khác để phá, Dybbuk bắt gặp một cây cung và đã có một khoảng thời gian vui vẻ với việc bắn tên vào một cái khiên và một miếng giáp che ngực bằng đồng giống như cái mà McCreeby đã mặc để tự bảo vệ trước những cái cây ma cà rồng. Và cậu nhanh chóng nhận ra không cái nào bảo vệ an toàn trước một mũi tên.

Cậu tự hỏi, thế thì chúng sẽ trụ được đến đâu trước một mũi phi tiêu độc?

Để trả lời câu hỏi đó, Dybbuk quay lại tòa nhà mái vòm để kiểm tra cái ba lô của McCreeby – cái đã bị một mũi phi tiêu của cây ma cà rồng đâm vào. Và cậu đã khá ngạc nhiên khi phát hiện mũi phi tiêu độc có vẻ đã đâm thủng lớp vải lót ni lông Cordura vốn rất bền chắc cùng những thứ đồ bên trong ba lô – bao gồm cái hộp thiếc đựng sợi thuốc lá của McCreeby – vào sâu đến vài tấc. Khám phá cuối cùng ấy – cái lỗ trên hộp thiếc – đã thuyết phục Dybbuk rằng cậu không cần phí công chờ McCreeby quay về nữa.

Cậu nói lớn, vì sự im lặng và tịch mịch khôn cùng của Paititi đang dần đè nặng trên vai cậu:

– Tội nghiệp ông bạn McCreeby! Ôi, mấy mũi phi tiêu đó có vẻ sắc và cứng hơn chúng ta tưởng.

Tuy nhiên Dybbuk đã lầm trong giả định đó. Thủ phạm tạo ra cái lỗ trên hộp thuốc lá của Virgil McCreeby không phải mũi phi tiêu độc của cây ma cà rồng, mà là con dao Swiss Army của gã thầy pháp người Anh, khi gã té xuống đất.

Dybbuk sốt ruột nhìn cái đồng hồ đeo tay bằng vàng đắt tiền của cậu – đó là thứ duy nhất cậu không bán đi sau vụ Jonathan Tarot – và tự nhủ với bản thân rằng McCreeby đã trễ giờ quay lại.

– Cái gã ngốc mập ú lười biếng đó, đáng lẽ giờ này gã phải quay về rồi mới đúng.

Dybbuk cũng đã nhầm lẫn về điều này. Mất một tiếng đồng hồ để đi bộ từ đây cho đến chỗ của những cây ma cà rồng, và một tiếng nữa để quay lại. McCreeby chỉ mới đi chưa đầy chín mươi phút.

Cậu gượng cười:

– Gã chắc là toi rồi. Tội nghiệp ông bạn McCreeby. Mà khoan. Tội nghiệp mình mới đúng. Có vẻ như giờ mình phải tự lực cánh sinh rồi.

Dybbuk đến ngồi xếp bằng trước bức hình khắc mà vài phút trước cậu đã sử dụng làm mục tiêu tập bắn đá. Ở đó, cậu bỏ vài phút cân nhắc khả năng tự mình quay lại kiếm cái đĩa vàng, rồi sau đó lại tự liệt kê ra vô số lý do tại sao cậu nghĩ đó không phải là một ý kiến tốt.

Cậu nói:

– Đầu tiên là việc đó rõ ràng rất nguy hiểm. Nếu McCreeby đã toi mạng thì mình cũng có thể bị giết chết. Cái lũ cây đó không nên bị khiêu khích. Mấy cái phi tiêu chết người chứ chả chơi. Thứ hai là, có khả năng nếu McCreeby chưa chết mà chỉ bị thương, mình sẽ phải giúp gã, và đó là một chuyện khó khăn vì gã quá mập để khiêng đi, và mình cũng không biết cách dùng mấy cái thứ thuốc men trong ba lô của gã. Đó là hai lý do khá hợp lý.

Những đám mây bay qua đỉnh núi nơi Paititi tọa lạc, tạo nên những cái bóng kỳ lạ dập dờn trên mặt đất cổ đại. Một con kền kền khoang cổ đánh vòng trên không trung gần mặt trời. Ngoại trừ việc Dybbuk nghĩ nó là một con kền kền có thể đang chờ nhâm nhi xác chết của cậu. Cậu rùng mình.

– Lý do thứ ba là nơi này có phần hơi lạnh và rợn da gà, và mình không thích ở trên này một mình, vì thế mình nên hoàn tất nghi lễ rồi rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Mình nghĩ sự im lặng đang bắt đầu ăn mòn đầu óc mình. Mình chắc chắn ghét phải ở đây vào buổi tối.

Cậu ném một viên đá khác vào bức hình khắc và nói:

– Tôi không nghĩ làm sao ông có thể chịu đựng được điều đó đấy, ông bạn.

Rồi cậu liệt kê tiếp:

– Thứ tư là về cơ bản, McCreeby là một kẻ kén cá chọn canh và luôn thích làm việc chính xác theo sách vở, cho dù có rất nhiều lúc, trong phần lớn các trường hợp, chúng ta có thể cắt bỏ vài công đoạn. Rõ ràng kinh nghiệm của chính bản thân mình là thế. Nói thẳng ra, gã là một kẻ có phần nhàm chán như vậy, và chỉ vì gã nghĩ chúng ta không thể làm mà không có cái đĩa thứ ba, cũng không có nghĩa sự thật bắt buộc phải như vậy. Nếu cái nghi lễ này quả thật có được một nửa sức mạnh như dự đoán, mình không tin một cái đĩa bé tẹo, ngu ngốc có thể làm ra nhiều sự khác biệt.

Một cái bóng khác di chuyển trên mặt đất, chỉ có điều lần này nó dường như mang hình dáng con người. Dybbuk nghĩ đó là McCreeby trở về với cái đĩa và cảm thấy vừa vui vừa bực. Vui vì thấy McCreeby đã quay lại và cậu không còn có một mình nữa, và bực vì cùng lúc cậu đã muốn vứt bỏ gã lần nữa.

Dybbuk hỏi:

– À, ông quả thật khá thong dong đấy nhỉ. Sao rồi? Ông tìm thấy cái đĩa chưa?

Ngước đầu lên, cậu nhìn thấy một bóng người đứng giữa ánh mặt trời sáng chói. Một bóng người không trả lời cậu. Một bóng người dường như đang khoác một cái áo choàng lông chim.

Dybbuk nhảy bật dậy. Đó không phải McCreeby mà là một người khác. Một ai đó hoặc một thứ gì đó không thể diễn tả được. Một người Inca nhìn giống hình người khắc trên đá. Khuôn mặt Inca đó cũng bị xóa đi, không phải vì những viên đá từ ná bắn của một cậu bé rỗi hơi, mà vì kẻ phá hoại vĩ đại nhất trên đời – thời gian. Khuôn mặt như khỉ đầu chó đó thuộc về một cái xác ướp đàn ông gần như trần truồng, nửa phần xương nửa phần thịt, khô cứng bởi hàng thế kỷ, với vài miếng vải nào đó được những người ướp xác quá cố nhét vào trong cái lỗ mũi cổ đại cùng hai cái lỗ tai hình dấu hỏi để ngăn chặn sự trốn thoát của một thứ chất lỏng phân rã nào đó. Vài cái răng lộ ra ở hàm trên của cái miệng cứng đờ. Nhưng trong hai hốc mắt lớn sâu thẳm, đằng sau hàng lông mi khép hờ, một sự sống hung hiểm nào đó vẫn đang chuyển động như một con cá vàng trong hai bát nước dơ đục.

Theo bản năng, Dybbuk bước lùi lại khỏi người mà cậu nửa nhận ra nửa đoán là Manco Capac. Cùng một Manco Capac với xác ướp nằm trong bảo tàng Peabody, một món quà từ nhà thám hiểm và kẻ mạo phạm mộ địa Hiram Bingham, trong suốt một thế kỷ.

Dybbuk lo lắng hỏi:

– Ông là người tôi nói chuyện à? Nếu vậy, tôi không có ý bất kính gì với ông hay người của ông đâu. Tôi cũng là một djinn. Giống như ông. Chỉ là tôi đã mất hết sức mạnh của mình. Đó là lý do tại sao tôi có mặt ở đây. Để hoàn thành nghi lễ kutumunkichu và lấy lại sức mạnh. Giống như ông đã làm, đúng không?

Bóng người rít lên:

– Ta thấy cặp sinh đôi đã đến.

Dybbuk đảo mắt nhìn quanh:

– Cặp sinh đôi? Họ chưa đến đây đấy chứ?

Manco Capac tiếp tục rít lên:

– Ngươi, thằng nhóc. Ngươi là cặp sinh đôi. Hai linh hồn trong một thể xác. Đừng làm ra vẻ không biết.

Cậu bắt đầu bước thụt lùi khỏi xác ướp của Manco Capac.

– Ông lầm rồi. Nhìn này…. ờ, rất vui được gặp ông, nhưng tôi sẽ đi làm cho xong mọi việc rồi rời khỏi đây, okay?

Sốt ruột muốn rời khỏi Paititi càng sớm càng tốt, Dybbuk chạy ngược vào trong tòa nhà mái vòm và nhặt cây trượng lên với một sự khẩn trương pha lẫn kính trọng. Nén xuống sự sợ hãi, cậu mang cây trượng nặng trịch bước lên những bậc thang. Cậu kiểm tra cơ cấu tách rời cây trượng dựa trên những gì cậu thấy McCreeby đã làm, rồi nhét nó vào vừa khít cái ống vàng – lần đầu tiên cậu thưởng thức tay nghề chuẩn xác của những người thợ Inca đã tạo nên những món kim loại quý giá và bán quý giá này. Nỗi sợ Manco Capac cùng sự trông đợi về việc cậu sắp làm – về thứ mà cậu sắp trở thành – giờ đây đã thống trị mọi suy nghĩ của cậu. Nó có được hay không? Năng lượng và sức nóng giải phóng sẽ trả lại sức mạnh djinn cho cậu hay chúng sẽ hủy diệt cậu? Cậu tình nguyện mạo hiểm. Cậu còn có thể làm gì khác chứ? Dybbuk vuốt mồ hôi trên tay và thò tay ra chuẩn bị vặn đỉnh cây trượng.

Rồi một giọng nói mà cậu nhận ra ngăn cậu lại:

– Chắc chắn là, trước khi cháu làm điều đó, Dybbuk trẻ tuổi, hãy cân nhắc điều này: Một con cá hồi trong bình tốt hơn một con cá hồi ngoài biển.

Dybbuk quay về phía giọng nói quen thuộc. Phải khó khăn lắm cậu mới nhìn thấy ai hoặc cái gì vừa nói, mặc dù sâu tận trong xương, cậu biết chính xác giọng nói đó thuộc về ai.

Đó là ông Rakshasas.

Hay nói đúng hơn đó là một phiên bản nhìn giống một hồn ma mờ ảo gần như vô hình của thứ từng là ông Rakshasas. Mờ ảo như cái ý tưởng mà ông Rakshasas đã có vào rất lâu trước đây: ý tưởng rằng một ngày nào đó, Dybbuk sẽ cần đến một lời khuyên cha chú thông thái, lời khuyên mà hiếm có khả năng cậu nhận được từ cha ruột của mình, Iblis.

Dybbuk nói:

– Ông Rakshasas. Đầu tiên là Manco Capac. Giờ lại là ông. Nơi này đang trở thành một hội nghị hồn ma hay sao?

– Ông đã nghe cháu nói chuyện với ông bạn già mặt xén ấy. Ông ấy vốn cũng là một djinn đàng hoàng, nhưng ông e là thời gian đã làm linh hồn ông ấy đông cứng quá mức.

Dybbuk bảo:

– Cháu thì lại có phần ngưỡng mộ ông ấy.

– Chưa bao giờ có một con cừu đen trong đèn không muốn có chiến hữu cả.

Dybbuk hỏi ông Rakshasas:

– Ông đang làm gì ở đây vậy? Cháu cứ nghĩ ông đã chết.

Ông Rakshasas nói:

– Ông chưa chết đến mức không thể bỏ được một ít thời gian để đến đây ngăn cháu vứt bỏ mạng sống của mình, cậu bé ngốc nghếch ạ. Không dễ gì khi là một đứa con của cây đèn khi ánh sáng bị lấy đi mất. Rất lâu trước đây, khi chúng ta mới gặp nhau, ông đã quyết định gắn một phiên bản thế phẩm mờ của ông vào cháu và cặp sinh đôi, John và Philippa. Cháu có thể gọi nó là một dạng máy ghi chép cá nhân. Hoặc một lương tâm, nếu cháu thích. Để trong giây phút của một cơn khủng hoảng cá nhân trầm trọng, ông có thể xuất hiện và cho cháu vài lời khuyên cần thiết. Những lời khuyên riêng tư. Chắc chắn là, một tiếng thầm thì trong lỗ tai Nora sẽ lớn hơn tiếng hét từ đỉnh đồi cao nhất. Dù sao thì, lời khuyên của ta dành cho cháu về việc này là: cháu có thể không còn sức mạnh, nhưng ít nhất cháu vẫn còn mạng sống. Cháu vặn cái đầu trượng Inca đó, và cháu sẽ hối hận về nó cho đến ngày cháu chết, nếu cháu có thể sống lâu như vậy.

Dybbuk thở dài:

– Không còn cách nào khác để lấy lại sức mạnh của cháu. Và cháu thật sự không thể sống như một mundane. Cháu biết, cháu đã thử. Cháu không biết làm sao người ta có thể sống một cuộc đời bình thường như vậy. Cho nên, làm ơn đi ông Rakshasas, hãy cho cháu một ơn huệ và đi đi.

– Quả thật một cái miệng im lặng thì ngọt ngào hơn với lỗ tai. Và nếu cháu thật sự tin tưởng điều đó thì cháu còn là một đứa ngốc hơn ông tưởng. Hãy nghe ông, Buck, con trai. Khi một con gà trống già cất tiếng gáy, những con gà trống trẻ nên học hỏi. Cháu muốn có lại sức mạnh? Đây không phải là cách. Không bao giờ có một đôi dép cũ mà không có một đôi vớ cũ đi kèm. Sẽ có lúc một giải pháp tốt hơn xuất hiện trước mặt cháu. Ông hứa với cháu như vậy.

Lắc đầu, Dybbuk hỏi:

– Lời hứa của ông có ý nghĩa gì chứ? Ông thậm chí còn không có thật.

Ông Rakshasas nói:

– Cháu thật là một người bướng bỉnh, Dybbuk Sachertorte. Và không nghi ngờ gì, cháu có một cái lưỡi của rắn hổ mang. Y như cha cháu. Nhưng chắc chắn là, điều ta đang nói với cháu hiện giờ không nhiều hơn những gì tự sâu trong trái tim cháu biết. Rằng cháu đang phạm một sai lầm lớn.

Dybbuk sưng sỉa nói:

– Vậy thì nó sẽ là sai lầm của cháu. Không phải sai lầm của ai khác.

– Một sai lầm nữa trong một chuỗi dài những sai lầm lớn.

Dybbuk vẫn khăng khăng:

– Cháu có quyền phạm sai lầm của chính cháu.

Ông Rakshasas thở dài và lắc đầu bảo:

– Chắc chắn là, một con cáo không bao giờ tìm thấy một nhà tư vấn nào tốt hơn chính bản thân nó. Hãy nghe ông, chàng trai trẻ. Không có giày trên bàn chân cháu. Vậy thì có mang theo một cây dù cũng có ích gì? Quên ý tưởng này đi. Nó sẽ kết thúc một cách tồi tệ cho cả cháu và nửa còn lại của cháu.

Dybbuk nhún vai bảo:

– Nửa còn lại của cháu? Ông muốn nói gì chứ?

– Chắc chắn là, không phải chỉ có nguyên tử mới có thể tách rời, Dybbuk ạ.

Dybbuk phát ra một âm thanh nghe như tiếng kèn fagot và trợn tròn mắt lên trên đỉnh đầu.

– Buck. Chỉ Buck thôi, okay?

Đó là lần cuối cùng cậu nói câu đó.

Ông Rakshasas nói tiếp:

– Cả con người cũng vậy. Một người đàn ông có thể mất nhiều hơn một cái nón trong một cơn gió huyền ảo.

Dybbuk bảo:

– Nhìn này, cháu không biết tại sao ông bận tâm với cháu. Cháu không phải người như ông nghĩ đâu.

– Nếu ông không nghĩ còn có vài điều tốt trong cháu, Buck, ông sẽ không có mặt ở đây, và đó là sự thật. Luôn có điều tốt và điều xấu trong mỗi con người. Nhất là cháu.

Dybbuk hừ lên:

– Tại sao cháu lại phải bận tâm về việc là người tốt chứ? Chính cái phần tốt trong cháu khiến cháu trở nên yếu ớt. Nếu không vì nó, cháu có lẽ vẫn còn sức mạnh djinn. Chính việc cư xử tốt với mọi người, cố làm vui lòng họ đã khiến cháu trở nên như thế này.

– Đó là một điều vớ vẩn và cháu biết điều đó.

Dybbuk tuyên bố:

– Cháu sẽ đếm đến ba, rồi cháu sẽ xoay cái đầu trượng này.

– Nếu cháu đếm đến ba, Buck, cháu sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng đếm thứ năm.

– Một.

– Thứ mà cháu sắp giải phóng là một loại năng lượng khác, Dybbuk. Và cháu sẽ không thích vẻ ngoài cùng cảm giác của nó đâu.

– Hai.

– Ngay chính người mang đến ánh sáng, con trai của bình minh, vì sao mai – ngài cũng đã sa ngã, mất đi tất cả hào quang của mình và vĩnh viễn căm ghét bản thân.

– Ba.

– Cháu sẽ căm ghét bản thân cháu.

– Cháu hiện đã căm ghét bản thân mình rồi.

Nói rồi Dybbuk xoay phần đầu trượng. Cậu cảm thấy cơ cấu bên trong bức tượng thần Inca nhỏ bé vận hành với một tiếng “kịt” nhỏ, và phần thân trượng bằng uranium trát vàng nặng nề rơi thẳng vào lòng ngọn núi đá vàng. Ném một nụ cười mỉa mai cho ông Rakshasas, cậu tuyên bố:

– Xong rồi.

Hình bóng của vị djinn già yên lặng gật đầu khi ông nói:

– À, ông đã cố cản. Nhưng chắc chắn là cho một đứa ngốc lời khuyên cũng sai lầm không kém cho một con lợn ăn quả anh đào. Ông sẽ không làm phiền cháu nữa.

Và với câu nói đó, ông biến mất.

Dybbuk nói:

– Cháu cứ nghĩ ông sẽ không bao giờ rời đi chứ.

Cậu vẫn giữ tay trên cái đầu trượng bé nhỏ nhưng giờ đây nó đã quá lỏng trên cái ống vàng, khiến việc giữ nó trên đó dường như chẳng có ích gì nữa. Vài giây trôi qua và, tò mò muốn biết chuyện gì thật sự đã xảy ra, cậu rút một cây đèn pin ra khỏi ba lô của cậu và soi nó vào trong cái ống vàng, sâu xuống bên trong khối đá nguyên tử.

Ngay giây tiếp theo, cậu cảm thấy một đợt sóng năng lượng cùng một ánh sáng mạnh mẽ của dũng khí. Một chuyện gì đó đã xảy ra. Tuyệt đối không nhầm lẫn.

Trong giây lát, một cảm giác bệnh hoạn khủng khiếp chiếm lấy cậu. Nó nhanh chóng giảm xuống, chỉ để lại cảm giác về một thứ gì đó mới mẻ và ngọt ngào. Và lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy bản thân mình như một thứ không còn là cậu nữa. Như một thứ yếu ớt, hỗn loạn và bị giam cầm trong xiềng xích của tình bạn, bổn phận và lễ nghi.

Con người đó giờ đã đứng tách rời khỏi cậu.

Trong khi bản thân cậu đã mạnh mẽ hơn và hoàn toàn không quan tâm đến sự ngây thơ và cái thiện. Và Dybbuk biết bản thân cậu, lần đầu tiên trong cuộc đời mới mẻ này, trở nên độc ác, độc ác gấp triệu lần so với những gì cậu từng dám nghĩ là có thể.

Trong khi thằng Dybbuk kia, Dybbuk tốt, người giờ đây đang đứng cách xa cậu với một khuôn mặt tràn ngập sự kinh hoàng với thứ mà mình đã trở thành, giờ đã là một đối tượng của sự khinh miệt và chế nhạo.

Và khi Dybbuk tốt ngã ụp xuống đất, Dybbuk xấu duỗi hai bàn tay nhìn có vẻ mạnh mẽ của mình ra, và chỉ suy nghĩ về sự hoàn toàn độc ác của mình cũng đủ để khích lệ và làm nó vui sướng như một vòi tắm nước nóng.

o O o

Xuất hiện bên trong tòa nhà mái vòm của Paititi chỉ một giây sau đó trong bộ đồ chống phóng xạ, Philippa ghi nhận mức độ phóng xạ trong thành phố Inca mất tích với một sự kinh hoàng. Chúng hoàn toàn vượt mức báo động. Tuy nhiên, phát hiện khủng khiếp nhất là việc hiện có đến hai Dybbuk. Như thể bản thân cậu đã tự tách rời như một trong những nguyên tử với sức mạnh to lớn và chết chóc mà cậu đã tìm cách kiểm soát.

Một trong hai người – Dybbuk mà cô dễ dàng nhận ra là bạn của mình – đang nằm trên mặt đất, người co rúm trước cơn bão nơtron uranium đang hoành hành bên trong tòa nhà khép kín.

Cậu nhìn hoàn toàn kiệt sức. Da của cậu mang một màu xám chết chóc và trong tay cậu là những nhúm tóc lớn của chính cậu. Theo bản năng, Philippa biết Dybbuk này đang cận kề cái chết. Và cô sẽ đi đến an ủi cậu nếu không có sự hiện diện của Dybbuk thứ hai.

Dybbuk thứ hai là một phiên bản sống động và rõ ràng khỏe mạnh hơn nhiều của cậu bé đang nằm co rúm trên mặt đất. Nó cao hơn, mạnh hơn, và lớn tuổi hơn Dybbuk kia. Cũng tàn ác hơn nhiều. Tất cả những điều tốt đẹp một thời từng xuất hiện trong đôi mắt Buck giờ đã biến mất. Sự độc ác hiện rõ trên khuôn mặt của nó đến mức Philippa lần đầu tiên nhìn thấy sự tương tự mạnh mẽ với cha nó, Iblis. Và một nỗi e ngại mãnh liệt rằng nó không cho phép cô đến gần Dybbuk còn lại buộc cô phải giữ khoảng cách.

Cô hỏi:

– Buck, cậu đã làm gì với chính bản thân mình thế kia?

Dybbuk thứ hai phát ra một tiếng cười khùng khục khi nó trả lời:

– Phát hiện ra tao thật sự là ai, là cái gì. Khám phá con người thật của tao. Nắm quyền kiểm soát từ nửa còn lại của tao. Thà trễ còn hơn không bao giờ.

Philippa nói:

– Tôi không hỏi cậu. Tôi đang nói với Dybbuk còn lại. Dybbuk tốt. Tớ đang nói với cậu đấy, Buck. Là tớ, Philippa. Cậu nghe được tớ không? Hãy để tớ giúp cậu, nếu tớ có thể.

Dybbuk thứ hai, Dybbuk ác độc, bảo:

– Đã quá trễ cho nó. Tao nghĩ điều đó quá hiển nhiên rồi chứ. Ngay cả với mày, Philippa.

Philippa tiếp tục gọi:

– Buck, nghe tớ nói đi. Đến với tớ. Tớ có thể giúp cậu, nếu cậu để tớ giúp.

Dybbuk nói:

– Mày đang phí thời gian đấy.

Tạm ngừng lại, Philippa cố tìm kiếm một thứ gì đó có thể mang đến ít sức mạnh cho cậu bé đang nằm dưới đất.

– Hãy nghĩ đến chị Faustina của cậu đi. Và mẹ cậu nữa. Buck, vì họ, hãy để tớ giúp cậu. Hãy nghĩ đến tình yêu của họ dành cho cậu.

Dybbuk chế nhạo:

– Tình yêu!

Nhưng cậu bé nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên một cách yếu ớt và chằm chằm nhìn phía trước mặt, như thể cậu không trông thấy gì. Cậu khàn khàn hỏi:

– Phil? Phải cậu đấy không? Giúp tớ với. Làm ơn.

Dybbuk bảo:

– Mày xong việc rồi. Dybbuk là tên của tao và bản chất của tao. Hiểm ác. Lãnh đạm. Phân liệt. Như một nguyên tử tách rời. Thứ luôn là bản chất thật của tao. Không ích lợi gì với việc đóng vai thiện. Không một sự công nhận nào cho nó. Người ta chỉ nghĩ mày yếu đuối thôi. Sức mạnh mới là thứ quan trọng. Phải biết tàn nhẫn.

Giơ tay ra, Philippa nói:

– Đừng nghe lời nó, Buck. Cậu vẫn có thể chiến thắng nó. Chiến thắng cái ác của nó. Đến đây với tớ. Tớ có thể giúp cậu. Sức mạnh của tớ vĩ đại hơn nó. Dybbuk biết điều đó, đó là lý do tại sao nó không dám đến gần tớ.

Đặt thẳng một chân lên vai Buck, Dybbuk bảo:

– Đúng là mày mạnh hơn tao. Nhưng sức mạnh của tao lại vĩ đại hơn nhiều so với nó.

Và với câu nói đó, nó giẫm nát thứ đại diện cho phần thiện của nó.

Dybbuk rốt cuộc nói:

– Đấy. Hạnh phúc chưa? Tao nghĩ mày đã làm tao giết nó. Chà. Ôi chao. A, nhìn kìa. Tội nghiệp tôi nhỏ bé chưa kìa.

Và việc đó dường như làm Dybbuk mạnh hơn.

Giờ đây khi nửa tốt đẹp của nó cuối cùng đã bị loại trừ, Dybbuk cảm thấy sức mạnh djinn mới phục hồi của nó đột ngột nhảy vọt. Trên thực tế, nó cảm thấy mạnh hơn bao giờ hết; như thể bằng một cách nào đó, phần thiện trong nó đã luôn kiềm hãm phần độc ác. Giống như cái thứ đáng thương hại nhất của con người, lương tâm mundane.

Cùng lúc đó Dybbuk đoán rằng Buck chắc hẳn vẫn luôn biết rõ Dybbuk thật sự là ai, là cái gì. Buck tội nghiệp. Cậu đã phải chống cự dữ dội lắm đây. Chắc hẳn cậu đã nhận ra Dybbuk cũng xấu xa không kém người cha thật sự của nó, Iblis. Thậm chí có lẽ còn xấu xa hơn. Và nhận ra Iblis đã từng cố tiêu diệt Philippa, Dybbuk không hề lưỡng lự. Nó quyết tâm làm điều tương tự.

Cho đến tận giờ phút này nó đã luôn đề phòng Philippa, vì cảm nhận được sức mạnh djinn của cô không hiểu sao đã được nâng cao bởi một sức mạnh cổ đại nào đó nằm trong đôi dép vàng kỳ lạ mà cô đang mang. Nhưng sự đề phòng đó giờ đã không còn. Tất cả những cảm giác trìu mến mà nó từng có đối với Philippa giờ đã biến mất. Nó đã hoàn toàn quên hết những điều tốt đẹp mà cô đã từng làm cho nó trong quá khứ. Và thầm thì từ trọng tâm của mình, nó cố tập trung tất cả ác ý mới có của nó lên đứa bạn cũ. Chẳng phải Philippa và thằng anh ngu ngốc của cô, John, là người đã giam cha nó vào trong một bộ áo giáp ngọc bích ở đâu đó tại Trung Quốc sao? Cô sẽ phải trả giá cho việc đó. Dybbuk chỉ tay lên bầu trời phía trên Paititi.

Nó nói:

– Tao ước có một đám mây đen vĩ đại.

Ngay lập tức bầu trời tối sầm lại như một điềm gỡ và một đám mây bão to bằng cả một thành phố hiện ra trên đầu Philippa.

Nó hét lớn:

– Và từ đám mây đen vĩ đại đó tao ước gì một lưỡi sét khổng lồ sẽ đánh tan mày vào quên lãng.

Một giây sau, đỉnh núi bị tấn công bởi một tia chớp to như chính dòng Amazon. Nó xẻ sâu vào trong lớp đá đến vài tấc và để lại một vết cháy đen bốc khói rộng bằng một cái xe buýt. Nhưng nó không làm Philippa bị tổn thương. Chừng nào còn mang đôi dép, cô vẫn còn được bảo vệ bởi sức mạnh djinn cổ đại của Hốt Tất Liệt vĩ đại. Vài giây trước khi tia chớp đánh xuống ngọn núi với âm thanh như một vụ đụng tàu lửa, cô đã được đôi dép dịch chuyển một khoảng ngắn đến một nơi an toàn hơn.

Philippa hét lên:

– Ngừng lại. Ngừng lại đi, hoặc tôi sẽ làm cậu đau, Dybbuk. Cậu không phải người duy nhất có thể làm một trò như thế này. Sức mạnh của tôi cũng vĩ đại như cậu. Vĩ đại hơn nữa kìa.

Nhưng cô không kết thúc được câu nói của mình. Điều ước tiếp theo của Dybbuk làm một tảng đá khổng lồ bay vụt qua không khí, xém nữa nghiền nát Philippa.

Cảm nhận được việc nó thật sự có ý thương tổn cô đủ để Philippa giậm chân vì giận dữ và thất vọng. Cô đang phí thời gian. Dybbuk đã hoàn toàn không còn thuộc về thế giới của cái thiện nữa. Giờ cô đã thấy được điều đó. Và nhận thức đó đủ để cô chỉ trong nháy mắt quay lại boong-ke hạt nhân nơi cô đã để lại cậu, anh trai cùng những người bạn thật sự của cô. Không kể đến Virgil McCreeby.

Cô vội nói:

– Không có thời gian giải thích đâu.

Rồi lần nữa giậm mạnh đôi dép dâu xuống đất, Philippa chỉ trong nháy mắt dịch chuyển tất cả mọi người về chỗ cắm trại của họ ở phía bên kia Mắt Rừng, ngay khi ông Muddy chào đón ông Sicky quay lại từ chuyến đi đến làng Xuanaci, cùng con chó Hector sau khi nó bị lạc trong rừng mưa.

Kiểm tra cái máy đo Geiger màu dâu và nhận thấy nồng độ phóng xạ đã trở lại bình thường, Philippa cảm thấy nhẹ nhõm được một ít. Cô nói:

– Giờ chúng ta có thể cởi mấy bộ đồ ngu ngốc này được rồi đó.

John hỏi:

– Em chỉ mới biến mất trong giây lát. Chuyện gì xảy ra vậy?

Mắt đẫm lệ, Philippa bảo anh:

– Nhiều chuyện hơn em có thể kể. Ít nhất là bây giờ.

Cậu Nimrod đặt một bàn tay trìu mến lên vai cô và nói:

– Hãy kể cho chúng ta biết sau này. Khi cháu đã cảm thấy có thể.

Suốt một hai tiếng sau đó, cô im lặng ngồi một mình, và dần dần bình tĩnh lại. Và canh lúc không ai chú ý, cô đào một cái lỗ rất sâu trên mặt đất và chôn đôi dép gestalt.

Ít lâu sau đó, John hỏi cô:

– Chỉ nói với anh một điều thôi. Dybbuk chết rồi à?

Cô trả lời.

– Không. Ừ.

Cậu hỏi:

– Rốt cuộc câu trả lời nào mới đúng.

Philippa nghĩ kỹ trong giây lát và cảm thấy nước mắt lại trào lên lần nữa. Cô biết rằng ký ức về những gì cô đã thấy trong thành phố mất tích Paititi sẽ vĩnh viễn ám ảnh cô.

Cô nói:

– Cậu ấy đã lựa chọn. Một cách không khôn ngoan.

John hỏi:

– Nghĩa là sao?

– Ý em là em nghĩ Buck mà chúng ta biết đã chết. Giờ đây đã có một Dybbuk khác. Một Dybbuk hoàn toàn khác. Một Dybbuk xấu. Ác độc, giống như cha nó.

Cậu Nimrod bảo:

– Cậu đã e ngại chuyện đó xảy ra.

– Cả anh nữa.

Nói rồi John buồn bã bước đi.

Philippa nói:

– Chúng ta nên gọi điện về nhà.

Cậu Nimrod cho biết:

– Cậu đã gọi rồi. Cha cháu đã được cứu. Mẹ cháu giờ đang ở nhà với anh ấy.

– Cám ơn trời.

Cậu Nimrod gật đầu:

– Ừ, cám ơn trời.