Chương 19
Cô bước vào tiền sảnh của văn phòng. Cô thấy Henry vẫn ngồi ở bàn làm việc. Cô bước tới chỗ anh.
“Hank?”
“Xin chào,” anh nói.
“Bảy rưỡi tối nay hả?” cô nói.
“Ờ.”
Trong lúc họ hẹn gặp để tạm biệt nhau, có một cơn thủy triều chạy đi, trở lại, và cô chạy tới đón nó. Anh ấy là một phần của cô, vĩnh cửu giống như trại Finch’s Landing, như dòng họ Coningham và khu Old Sarum. Maycomb và hạt Maycomb đã dạy anh những điều mà cô đã không hề biết, sẽ không bao giờ học được, và Maycomb đã biến cô thành vô dụng đối với anh trong mọi vai trò ngoài vị trí người bạn thân nhất của anh.
“Con đó hả, Jean Louise?”
Giọng của bố cô khiến cô kinh hãi.
“Dạ bố.”
Atticus bước từ phòng ông ra tiền sảnh và lấy mũ cùng với gậy trên giá treo xuống. “Sẵn sàng chưa?” ông hỏi.
Sẵn sàng. Bố có thể nói sẵn sàng với con. Bố là gì, mà con muốn xóa bỏ và nghiền nát thành đất, rồi bố vẫn hỏi sẵn sàng chưa? Con không thể đánh bại bố, con không thể theo bố. Bố không biết thế sao?
Cô bước tới bên ông. “Atticus,” cô nói. “Con…”
“Con có thể cảm thấy áy náy, nhưng bố tự hào về con.”
Cô ngước lên và thấy bố cô cười rạng rỡ với cô.
“Cái gì?”
“Bố nói bố tự hào về con.”
“Con không hiểu được bố. Con không hiểu đàn ông và sẽ chẳng bao giờ hiểu.”
“Ồ, chắc chắn bố hy vọng đứa con gái của mình dám giữ vững lập trường về những điều nó tin là đúng - nhất là phản bác bố.”
Jean Louise xoa mũi. “Con đã gọi bố bằng những từ khá cay nghiệt,” cô nói.
Atticus nói, “Bố có thể chấp nhận mọi thứ người ta gọi bố miễn là nó không đúng sự thật. Con thậm chí còn chưa biết cách chửi rủa nữa kìa, Jean Louise. Nhân tiện cho bố hỏi, con học được ở đâu kiểu gọi đuôi xoắn vậy?”
“Ngay Maycomb này chứ đâu.”
“Ôi, Chúa ơi, mấy thứ con học được.”
Ôi Chúa ơi, mấy thứ mình học được. Mình không muốn thế giới của mình bị xáo trộn, nhưng mình lại muốn hạ gục người đang cố gìn giữ nó cho mình. Mình muốn nghiền nát mọi người giống như ông ấy. Mình đoán là giống một chiếc máy bay, họ là lực kéo còn phía mình là lực đẩy, hợp sức nhau chúng ta làm nó bay được. Phía mình quá mạnh chúng ta sẽ bị nặng đầu, phía họ quá mạnh chúng ta sẽ nặng đuôi - đó là vấn đề cân bằng. Mình không thể đánh bại bố, mình không thể theo bố…
“Atticus?”
“Sao quý cô?”
“Con nghĩ con rất yêu bố.”
Cô thấy đôi vai đối thủ lâu năm của cô giãn ra, và cô nhìn ông đẩy cái mũ ra sau gáy. “Mình về đi, Scout. Ngày hôm nay dài lắm rồi. Mở cửa cho bố.”
Cô tránh sang một bên để ông đi qua. Cô theo ông ra xe và nhìn ông khó nhọc chui vào ghế trước. Khi cô lặng lẽ chào đón ông trở lại với giống người bình thường, vết thương do sự phát hiện khiến cô rùng mình một chút. Có người bước qua nấm mộ của mình, cô nghĩ, [81] có lẽ là Jem đang đi một công việc vặt ngu ngốc nào đó.
Cô đi vòng qua mé xe bên kia, và khi chuồi vào chỗ ngồi sau tay lái lần này, cô cẩn thận không để va đầu vào mui xe.
HẾT