← Quay lại trang sách

Chương 24 Tội Ác Của Năm

Cái chó chết gì đây…?” cặp song sinh Cruise đồng thanh nói một cách kích động.

Rodriguez chau mày.

“Khốn kiếp!” Kline la to. “Càng lúc vụ này càng thú vị đây. Gã này đang tuyên chiến với chúng ta đây mà.”

“Một thằng điên thứ thiệt,” Cruise Một nói.

“Một tên điên thông minh, tàn nhẫn muốn đối chọi với cảnh sát.” Rõ ràng là Kline cảm thấy những lời bóng gió ấy rất thú vị.

“Thì sao chứ?” Cruise Hai nói.

“Lúc nãy tôi có nói vụ này có thể sẽ làm báo đài hứng thú. Bỏ câu đó đi. Đây có thể là tội ác của năm, tội ác của thập niên cũng không chừng. Mỗi một yếu tố trong vụ này đều là thỏi nam châm thu hút truyền thông đấy.” Mắt Kline ánh lên nhiều khả năng. Y đang ưỡn người trên ghế về phía trước nhiều đến nỗi sườn y ép mạnh vào mép bàn. Rồi, không nói không rằng hệt như sự nhiệt tình bùng phát của mình, y ghìm mình lại, ngả người ra ghế với vẻ mặt tư lự – như thể một lời cảnh tỉnh bên trong đã cảnh báo y rằng án mạng là một vụ việc bi thảm và cần phải được xem đúng như thế. “Yếu tố chống cảnh sát có thể có ý nghĩa quan trọng,” y nói một cách tỉnh táo.

“Không còn nghi ngờ gì nữa,” Rodriguez tán thành. “Tôi muốn biết có ai trong số khách của viện có thái độ chống cảnh sát không. Anh nghĩ sao hả Hardwick?”

Tay thanh tra cấp cao bật ra một tiếng cười nghe như tiếng sủa.

“Có gì buồn cười nào?”

“Đa số các khách chúng ta thẩm vấn đều xếp hạng cảnh sát đâu đó giữa nhân viên của sở Thuế vụ Quốc nội và ốc sên ngoài vườn.”

Gurney rất ấn tượng khi thấy bằng một cách nào đó, Hardwick đã truyền tải được rằng đấy chính xác là những gì hắn ta nghĩ về tay đại úy.

“Tôi muốn xem lời khai của họ.”

“Trong hộp thư của sếp đấy. Nhưng tôi có thể tiết kiệm cho sếp chút thời giờ. Mấy bản khai ấy đều vô ích cả. Tên, cấp bậc, số xê ri. Khi ấy ai cũng ngủ cả. Chẳng ai thấy gì. Chẳng ai nghe gì – trừ Pasquale Cachese, còn gọi là Patty Cakes. Hắn nói không ngủ được nên mở cửa sổ ra để có chút không khí rồi bỗng nghe cái gọi là tiếng tát tai bị kìm lại ấy – rồi hắn thử đoán đó là tiếng gì.” Hardwick lật nhanh qua một chồng tài liệu trong tập hồ sơ và lấy ra một tài liệu, và Kline một lần nữa lại nghiêng người về phía trước. “‘Nghe như ai đó bị bắn’, hắn nói vậy. Hắn ta nói tỉnh bơ, giống như đó là một thứ âm thanh rất quen.”

Mắt Kline lại sáng lên. “Anh muốn nói là một gã anh chị có mặt tại thời điểm xảy ra án mạng ư?”

“Có mặt trong trang viên, không phải ở hiện trường,” Hardwick nói.

“Sao anh biết được?”

“Bởi vì hắn đã đánh thức trợ giảng của Mellery là Justin Bale dậy, phòng anh này ở cùng tòa nhà với phòng của khách. Cachese nói với Justin là mình có nghe tiếng động từ hướng căn nhà của Mellery, nghĩ chắc có người đột nhập nên rủ anh ta cùng đi xem thử. Khi hai người mặc áo vào lối đi ngang qua vườn ra phía sau nhà Mellery thì Caddy Mellery đã phát hiện xác chồng và đã trở vào nhà báo 911 rồi.”

“Cachese không nói cho người tên Bale này biết là mình có nghe tiếng súng ư?” Kline bắt đầu nghe có vẻ như đang trong phòng xử án.

“Không. Hắn có nói. Hôm sau chúng ta thẩm vấn, hắn mới nói. Tuy nhiên khi ấy chúng ta đã tìm ra cái chai dính máu và toàn bộ vết đâm thấy rõ nhưng không tìm được vết đạn nào đáng chú ý trên người hay hung khí nào khác, nên chúng ta không theo đuổi ngay chuyện súng đạn. Chúng tôi nghi Patty là loại người chắc luôn nghĩ đến súng ống nên mới vội kết luận như vậy.”

“Tại sao hắn lại không nói cho Bale biết rằng hắn nghĩ đó là tiếng súng?”

“Hắn nói không muốn làm anh ta sợ.”

“Chu đáo nhỉ,” Kline nói, cười khinh bỉ. Y liếc nhìn Stimmel khắc kỷ đang ngồi bên cạnh. Stimmel bắt chước vẻ khinh khinh. “Nếu hắn…”

“Nhưng hắn nói cho anh nghe cơ mà,” Rodriguez xen ngang. “Tiếc là anh lại không để ý.”

Hardwick kìm cái ngáp lại.

“Một gã anh chị thì làm cái quái gì ở cái nơi mua bán mấy thứ Đổi mới Tâm linh ấy?” Kline hỏi.

Hardwick nhún vai. “Hắn nói thích nơi đó. Mỗi năm đến một lần để bình tâm lại. Nói đó là một thiên đường nhỏ. Nói Mellery là một vị thánh.”

“Hắn nói vậy thật à?”

“Hắn nói như vậy đấy.”

“Vụ này thật tuyệt! Còn vị khách thú vị nào khác trong trang viên không?”

Trong mắt Hardwick ánh lên cái tia nhìn mỉa mai quen thuộc mà Gurney thấy rất ghê tởm nhưng không lý giải được. “Nếu ý anh là mấy tên điên kiêu ngạo, trẻ con, nghiện thuốc đến phát điên thì có đấy, có khá nhiều ‘Vị khách thú vị’ đấy – thêm cả bà góa phụ giàu nứt đố đổ vách ấy.”

Khi Kline trầm ngâm, có lẽ trầm ngâm về những hệ quả về mặt truyền thông của một vụ án gây chấn động đến thế, ánh mắt y dừng lại trên Gurney, anh tình cờ lại ngồi chéo góc phía bên kia bàn. Thoạt đầu vẻ mặt của y thẫn thờ như đang nhìn một chiếc ghế trống. Sau đó y nghiêng đầu qua một bên với vẻ tò mò.

“Khoan đã,” y nói. “Dave Gurney ở Sở Cảnh sát New York đây mà. Rodriguez có cho tôi biết thành phần tham dự, nhưng bây giờ tôi mới để ý cái tên này. Chẳng phải anh là anh chàng xuất hiện trên tạp chí New York cách đây vài năm sao?”

Hardwick trả lời trước. “Người hùng của chúng ta đấy. Bài báo đó có tít là ‘Siêu thám tử’.”

“Tôi nhớ ra rồi,” Kline thốt lên. “Anh đã phá mấy vụ giết người hàng loạt lớn đây mà – vụ án tên điên chặt xác mùa Giáng sinh này, còn vụ tên Porky Pig gì đó nữa.”

“Peter Thú túi Piggert,” Gurney nói nhẹ nhàng.

Kline nhìn anh trân trân không giấu vẻ nể phục. “Hóa ra gã Mellery bị mưu sát này lại là bạn thân của ngôi sao phá mấy vụ giết người hàng loạt của Sở Cảnh sát New York đấy sao?” Những hệ quả về truyền thông rõ ràng càng lúc càng phong phú hơn qua từng phút.

“Tôi ít nhiều có tham gia hai vụ án ấy,” Gurney nói, Kline càng khoa trương bao nhiêu thì giọng anh càng thiếu khoa trương bấy nhiêu. “Nhiều người khác cũng vậy. Còn nếu Mellery quả thật là bạn thân tôi thì thật đáng buồn, vì chúng tôi chưa nói chuyện với nhau trong 25 năm, ngay cả lúc xưa cũng thế.”

“Nhưng,” Kline cắt ngang, “khi ông ta gặp nạn thì anh là người mà ông ta cầu cứu.”

Gurney quan sát những bộ mặt ngồi ở bàn đang thể hiện nhiều sắc thái kính nể và đố kỵ khác nhau, và kinh ngạc trước sức quyến rũ của một câu chuyện giản đơn. ÁN MẠNG VẤY MÁU CỦA BẠN THÂN CẢNH SÁT TUYỆT ĐỈNH ngay lập tức lôi cuốn cái phần não ưa thích biếm họa và ghét sự phức tạp.

“Tôi nghĩ anh ta đến với tôi vì tôi là tay cảnh sát duy nhất mà anh ta quen.”

Kline ra chiều chưa sẵn lòng buông xuôi chủ đề để lát nữa quay lại sau mà lại hào hứng nói tiếp. “Mối quan hệ cụ thể giữa hai người là gì đi nữa thì nó cũng cho anh một cách nhìn vụ án mà không ai khác có được.”

“Nên tôi mới yêu cầu anh ta có mặt ở đây ngày hôm nay đấy,” Rodriguez nói bằng cái phong cách ở-đây-tôi-là-người- phụ-trách của y.

Một tiếng cười nghe như tiếng ho khan bật ra khỏi họng Hardwick, theo sau là một lời thì thầm chỉ suýt soát đến tai Gurney: “Kline thích cái ý tưởng ấy thì hắn mới thích đấy chứ.”

Rodriguez nói tiếp, “Theo lịch thì tiếp theo đến lượt anh ta trình bày lời khai và trả lời câu hỏi phát sinh – chắc cũng có khá nhiều câu hỏi đây. Để tránh gián đoạn, ta hãy giải lao năm phút để ai có đi vệ sinh thì đi.”

“Tiêu anh rồi, Gurney,” tiếng thì thầm không biết từ đâu vang lên rồi lạc mất giữa những tiếng ghế đang bị đẩy ra khỏi bàn.