Chương 25 Thẩm Vấn Gurney
Gurney có một lý thuyết rằng đàn ông hành xử trong nhà vệ sinh như thể nơi đó không phải là phòng thay đồ thì sẽ là thang máy – nghĩa là, không thân mật đến mức om sòm thì sẽ xa lạ đến mức không thoải mái. Đây là một đám đông thang máy. Mãi khi tất cả đều trở lại phòng hội nghị thì mới có người lên tiếng.
“Vậy bằng cách nào mà một anh chàng khiêm tốn như thế này lại nổi tiếng đến thế?” Kline hỏi, miệng toe toét với một nét duyên được thực tập từ trước có tác dụng vừa che đậy vừa bộc lộ sự băng giá đằng sau nó.
“Tôi không khiêm tốn đến thế đâu. Tôi cũng chắc như bắp là mình chẳng nổi tiếng cỡ đó,” Gurney nói.
“Khi ngồi xuống,” Rodriguez nói cộc lốc, “mọi người sẽ thấy trước mặt mình là một bộ thông điệp mà nạn nhân nhận được. Trong khi nhân chứng của chúng ta thuật lại những lần trao đổi với nạn nhân thì các anh có thể tham khảo những bức thông điệp đang được thảo luận.” Với một cái gật cụt ngủn về phía Gurney, y kết luận, “Khi nào anh sẵn sàng thì nói.”
Gurney không còn lạ gì cung cách chỉ huy của Rodriguez nữa, nhưng nó vẫn làm anh bứt rứt. Anh liếc quanh bàn, tiếp xúc bằng mắt với tất cả mọi người trừ hướng dẫn viên của mình tại hiện trường vụ án, người đang sột soạt lật xấp tài liệu, và Stimmel, trợ lý trưởng của ủy viên công tố quận, người đang ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không như chú ếch đang trầm tư mặc tưởng.
“Như đại úy đã nói, chúng ta còn nhiều chuyện cần bàn lắm. Có lẽ tốt hơn hết là để tôi tóm tắt các sự kiện theo thứ tự xuất hiện, và tạm không nhận câu hỏi cho đến khi các anh nghe hết.” Anh thấy đầu Rodriguez ngẩng lên định phản đối, rồi hạ xuống ngay khi Kline gật gù tán thành quy trình mà anh đề xuất.
Một cách rõ ràng, súc tích (đã hơn một lần, nhiều người bảo anh có khiếu làm giáo sư dạy môn logic), Gurney tóm tắt câu chuyện trong hai mươi phút – bắt đầu bằng email của Mellery yêu cầu gặp mặt, sau đó là một loạt các bức thư, các cú điện thoại làm nạn nhân lo lắng không yên, rồi Mellery phản ứng lại, cuối cùng thì hung thủ gọi điện và Mellery tìm thấy bức thư trong hộp thư (bức thư đề cập đến con số 19).
Kline chăm chú lắng nghe suốt buổi và là người đầu tiên lên tiếng sau khi anh kết thúc. “Đúng là một câu chuyện báo thù đầy chất anh hùng ca! Hung thủ luôn nghĩ đến chuyện trả thù Mellery vì ông ta đã gây ra chuyện khủng khiếp nào đó nhiều năm trước trong lúc say xỉn.”
“Sao phải chờ lâu thế?” trung sĩ Wigg hỏi. Gurney dần cảm thấy con người này càng nói càng thú vị.
Mắt Kline ánh lên nhiều khả năng. “Có thể Mellery đã tiết lộ chuyện gì đó trong sách mình viết. Chắc vì vậy nên hung thủ mới phát hiện ông ta phải chịu trách nhiệm cho một sự cố bi thương nào mà trước đó hắn chưa thấy có liên quan. Hoặc có thể sự thành đạt của Mellery là giọt nước làm tràn ly, một thứ mà tên hung thủ không chịu nổi. Hoặc giả là, như bức thư đầu tiên viết, tên hung thủ vô tình gặp nạn nhân trên đường một ngày kia. Một sự thù ghét nung nấu đã lâu bùng phát. Kẻ thù bước vào tầm ngắm và… đoàng!”
“Đoàng cái khỉ ấy,” Hardwick nói.
“Anh có ý kiến khác chăng, Thanh tra Cấp cao Hardwick?” Kline hỏi với nụ cười cáu kỉnh.
“Thư được soạn kỹ lưỡng này, trò đoán số bí ẩn này, hướng dẫn gửi séc đến địa chỉ sai này, một loạt các bài thơ có mức độ đe dọa ngày càng tăng này, thông điệp tiềm ẩn gửi cảnh sát mà ta phải dùng hóa chất hiện dấu vân ẩn mới phát hiện ra này, mẩu thuốc sạch bong này, vết thương do súng được che đậy này, một loạt dấu chân vô lý này, và một cái ghế sân vườn chó chết nữa này! Đây đúng là một cú đoàng lê thê bỏ mẹ.”
“Bức tranh phác họa tình huống của tôi không hề loại trừ khả năng hung thủ có dự mưu từ trước,” Kline nói. “Nhưng tại thời điểm này, tôi quan tâm đến động cơ chính của hung thủ hơn là mấy thứ chi tiết. Tôi muốn hiểu mối liên quan giữa hung thủ và nạn nhân. Mối liên quan đó thường là mấu chốt để buộc tội.”
Câu trả lời lên lớp này tạo ra một khoảng lặng không mấy dễ chịu nhưng nó cũng nhanh chóng bị Rodriguez phá vỡ.
“Blatt!” y quát hướng dẫn viên của Gurney khi hắn đang nhìn chằm chằm vào hai bức thông điệp đầu tiên như thể chúng từ vũ trụ rơi xuống đùi hắn. “Trông anh ngơ ngác quá.”
“Tôi chẳng hiểu gì cả. Hung phạm gửi thư cho nạn nhân, bảo ông ta nghĩ tới một con số rồi xem trong phong bì đã niêm kín. Ông ta nghĩ đến số 658, xem trong phong bì, và ngay đấy là con số 658. Các anh nói đây là chuyện thật ư?”
Chưa ai kịp trả lời thì người bạn đồng hành của hắn đã nhảy vào, “Rồi hai tuần sau, hung phạm làm tương tự như vậy – lần này là trên điện thoại. Hắn kêu nạn nhân nghĩ đến một con số rồi xem trong hộp thư. Nạn nhân nghĩ đến con số 19, xem trong hộp thư, và con số 19 ấy nằm ngay giữa lá thư của hung phạm. Quái đản vãi linh hồn vậy anh em!”
“Chúng ta có đoạn ghi âm cuộc gọi ấy,” Rodriguez cố tình nói như thể đây là một thành tích cá nhân của y. “Phát đoạn nói về con số đi, Wigg.”
Không bình luận gì, nữ trung sĩ gõ vài phím, và hai ba giây sau cuộc gọi giữa Mellery và kẻ theo dõi y – cuộc gọi Gurney đã nghe qua thiết bị hội đàm của Mellery – bắt đầu ở đoạn giữa. Toàn bộ gương mặt ở bàn đều bị cuốn hút bởi chất giọng kỳ lạ của người gọi, và nỗi sợ hãi căng thẳng trong giọng của Mellery.
“Đọc thầm con số đó nào.”
“Đọc thầm ư?”
“Phải.”
“Mười chín.”
“Tốt, tốt lắm.”
“Anh là ai?”
“Ông vẫn không biết ư? Đau đớn ê chề đến thế, mà ông cũng không biết. Tôi đã liệu trình chuyện này mà. Tôi đã để lại cho ông một thư trước đó. Một bức thư ngắn, ông có chắc là không nhận được không?”
“Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả,”
“À, nhưng ông lại biết con số ấy là 19 cơ đấy.”
“Anh nói hãy nghĩ đến một con số mà.”
“Nhưng đúng là con số ấy phải không?”
“Tôi không hiểu.”
Sau một chập, trung sĩ Wigg gõ hai phím rồi nói, “Chỉ có nhiêu đó.”
Đoạn băng ngắn vừa phát lại làm Gurney cảm thấy hụt hẫng, tức tối, muốn ốm.
Blatt lật lòng bàn tay lên làm điệu bộ không hiểu. “Cái quái gì đây, là nam hay nữ thế?”
“Gần như chắc chắn là nam,” Wigg nói.
“Cô làm thế quái nào mà biết được?”
“Sáng nay chúng tôi đã phân tích cao độ của giọng trong băng, và kết quả in ra cho thấy tần số càng cao thì trọng âm xuất hiện càng nhiều.”
“Vậy thì sao?”
“Cao độ của giọng này thay đổi đáng kể từ cụm từ này sang cụm từ khác, kể cả từ chữ này sang chữ khác, còn về mặt định lượng thì trong mọi trường hợp, giọng ít nhấn ở những chỗ có tần số thấp.”
“Nghĩa là người gọi đang gắng sức nói chuyện trong khoảng âm trên, còn cao độ ở khoảng âm dưới thì tự nhiên hơn?” Kline hỏi.
“Chính xác,” Wigg nói bằng giọng nước đôi nhưng không kém phần quyến rũ. “Đây không phải là chứng cứ mang tính kết luận, nhưng có tính gợi ý rất cao.”
‘“Còn tiếng ồn ngoài nền thì sao?” Kline hỏi. Đó cũng là câu hỏi trong đầu Gurney. Anh nghe được nhiều tiếng xe cộ trong đoạn ghi âm, cho thấy nơi gọi là một khu vực lộ thiên – có thể là một đoạn đường đông đúc hay một khu mua sắm ngoài trời.
“Chúng ta sẽ biết nhiều hơn sau khi cải thiện xong chất lượng âm thanh, nhưng hiện tại thì hình như có ba nhóm âm thanh – tiếng đàm thoại, tiếng xe cộ, và tiếng rền của một loại động cơ nào đó.”
“Cải thiện âm thanh mất bao lâu?” Rodriguez hỏi.
“Còn tùy vào độ phức tạp của dữ liệu âm thanh thu được nữa,” Wigg nói. “Tôi ước lượng là 12 đến 24 giờ.”
“12 giờ đi.”
Sau một khoảng lặng ngượng ngập, thứ mà Rodriguez rất giỏi khởi xướng, Kline hỏi một câu chung chung cho cả phòng. “Còn vụ đọc thầm thì sao hả? Ai không được phép nghe Mellery nói con số 19 cơ chứ?” Y quay sang Gurney. “Anh có ý kiến gì không?”
“Không. Nhưng tôi nghĩ lý do chẳng liên quan gì đến chuyện sợ bị nghe lén cả.”
“Sao anh lại nói vậy?” Rodriguez thách thức.
“Bởi vì nói thầm là một cách tránh nghe lén rất vớ vẩn,” Gurney thì thầm vừa đủ nghe để minh họa luận điểm. “Chuyện nói thầm cũng quái lạ giống như nhiều yếu tố khác trong vụ này.”
“Giống như thế nào?” Rodriguez lì lợm.
“Chẳng hạn như, hừm, tại sao bức thư lại nói đến tháng Mười một hay tháng Mười hai bất định như vậy? Tại sao là súng và chai vỡ? Tại sao lại có những dấu chân bí ẩn? Và một vấn đề nhỏ nữa mà chưa ai đề cập đến – tại sao lại không có dấu chân thú?”
“Sao cơ?” Rodriguez trông có vẻ kinh ngạc.
“Caddy Mellery nói vợ chồng bà ta nghe tiếng rít của thú vật đang đánh nhau sau nhà – vì thế anh ta mới xuống lầu rồi nhìn ra cửa sau. Nhưng gần đó lại không có dấu chân thú nào cả – vì nếu có thì dấu chân sẽ hiện ngay trên tuyết chứ.”
“Ta đang sa lầy rồi. Tôi không hiểu tại sao việc có hay không có dấu chân gấu chó, hay cái dấu chết tiệt nào đó mà ta đang nói, lại là vấn đề.”
“Chúa ạ,” Hardwick nói, lờ đi Rodriguez và bắn cho Gurney một cái cười toe thán phục. “Anh nói đúng đấy. Không một chút dấu vết nào khác dấu vết của nạn nhân hay hung thủ. Sao tôi lại không để ý nhỉ?”
Kline quay sang Stimmel. “Tôi chưa bao giờ thấy có vụ án nào nhiều vật chứng đến vậy mà chỉ một số ít có ý nghĩa thôi.”
Y lắc dầu, “Ý tôi là, bằng cách khốn kiếp nào mà tên hung thủ lại có thể làm được cái trò số siếc ấy? Và tại sao lại là hai lần?” Y nhìn Gurney. “Anh có chắc là mấy con số ấy chẳng có ý nghĩa nào đối với Mellery không?”
“Chắc 90 phần trăm – hầu như chuyện nào tôi cũng đều chắc chắn chừng ấy.”
“Trở lại bức tranh toàn cảnh,” Rodriguez nói, “tôi đang suy nghĩ vấn đề động cơ mà lúc nãy anh có đề cập đến đấy Sheridan…”
Điện thoại di động của Hardwick đổ chuông. Rodriguez chưa kịp phản đối thì hắn đã móc điện thoại ra khỏi túi và để lên tai.
“Chết tiệt,” hắn nói sau khi nghe điện thoại khoảng mười giây. “Cậu chắc chứ?” Hắn nhìn quanh bàn. “Không có viên đạn nào hết. Họ đã xem hết bức tường sau nhà từng phân một rồi. Chẳng thấy gì cả.”
“Bảo họ kiểm tra bên trong nhà,” Gurney nói.
“Nhưng viên đạn được bắn bên ngoài mà.”
“Tôi biết, nhưng có thể khi ấy Mellery không đóng cửa sau lưng lại. Một người đang hồi hộp trong tình huống như thế sẽ muốn để cửa mở. Bảo các kỹ thuật viên xem xét các quỹ đạo khả dĩ của đạn rồi kiểm tra phần tường nào bên trong nhà có thể nằm trong đường đạn.”
Hardwick truyền nhanh lại chỉ thị rồi kết thúc cuộc gọi.
“Hay đấy,” Kline nói.
“Rất hay,” Wigg nói.
“Chuyện mấy con số ấy,” Blatt đột ngột đổi chủ đề. “Chắc hẳn nó có liên quan đến một kiểu thôi miên hay ngoại cảm gì đó phải không?”
“Tôi thì không nghĩ vậy,” Gurney nói.
“Chắc chắn phải vậy mà. Nếu không thì là cái gì khác mới được?”
Hardwick cùng chung cảm nghĩ với Gurney về đề tài này và là người đáp lại trước. “Chúa ạ, Blatt, trước giờ cảnh sát bang có điều tra vụ nào liên quan đến điều khiển ý nghĩ huyền bí chưa hả?”
“Nhưng hắn lại biết nạn nhân đang nghĩ gì cơ mà!”
Lần này Gurney trả lời trước, theo cái cách dĩ hòa vi quý của mình. “Đúng là giống như có ai đó biết chính xác Mellery đang nghĩ gì, nhưng tôi cá là chúng ta đã bỏ sót thứ gì đó đơn giản hơn nhiều so với khả năng đọc được ý nghĩ.”
“Để tôi hỏi anh chuyện này, thanh tra Gurney.” Rodriguez đang ngả lưng trong ghế, nắm tay phải nằm gọn trong lòng bàn tay trái để trước ngực. “Chứng cứ chồng chất ngày càng nhiều với tốc độ chóng mặt như vậy, qua một loạt các lá thư và điện thoại đe dọa, cho thấy Mark Mellery là mục tiêu của một kẻ theo dõi có ý mưu sát. Tại sao khi ấy anh lại không mang chứng cứ đến trình cảnh sát trước khi xảy ra án mạng?”
Gurney đã đoán trước được câu hỏi và sẵn sàng trả lời, nhưng như thế cũng không làm giảm đi sự nhức nhối mà nó mang lại.
“Tôi đánh giá cao danh hiệu ‘thanh tra’ ấy, thưa đại úy, nhưng hai năm trước tôi đã từ bỏ danh hiệu ấy cùng với quân hàm và vũ khí rồi. Về chuyện trình báo cảnh sát trong khi sự việc đang tiến triển thì, không có sự hợp tác của Mark Mellery thì không thể làm được chuyện gì thiết thực cả, và anh ta đã tỏ rõ thái độ không hợp tác cho dù ra sao đi nữa.”
“Anh muốn nói là không được phép của ông ta, anh không thể tới trình báo được ư?” Giọng Rodriguez đang lên cao, thái độ của y cứng rắn hơn.
“Anh ta nói rõ với tôi rằng anh ta không muốn cảnh sát nhúng tay vào, rằng anh ta nghĩ cảnh sát xen vào sẽ làm hư chuyện hơn là được việc, và nói sẽ làm bất kỳ điều gì cần thiết để ngăn chặn chuyện đó xảy ra. Nếu tôi trình báo sự việc thì anh ta sẽ né tránh các anh và cắt đứt liên lạc với tôi.”
“Tiếp tục liên lạc với anh thì ông ta cũng đâu được lợi bao nhiêu, đúng không nào?”
“Ngặt nỗi là vậy, thưa đại úy. Anh nói đúng.”
Sự mềm mỏng, không chống đối trong câu trả lời của Gurney làm Rodriguez chưng hửng trong chốc lát. Sheridan Kline bước vào khoảng trống. “Tại sao ông ta lại phản đối chuyện cảnh sát vào cuộc?”
“Anh ta cho rằng cảnh sát quá vụng về, không đủ năng lực để đạt được kết quả tích cực. Anh ta tin là cảnh sát không thể bảo vệ an toàn cho anh ta nhưng lại rất có thể tạo ra một mớ lộn xộn về quan hệ công chúng cho viện tĩnh tu của mình.”
“Thật nực cười,” Rodriguez nói, cảm thấy bị lăng nhục.
“Anh ta luôn miệng nói cảnh sát ‘lơ ngơ như bò đeo nơ’. Anh ta cương quyết không hợp tác gì với cảnh sát cả – cảnh sát không được vào trang viên của anh ta, không được liên lạc với khách, không được lấy thông tin của chính anh ta. Anh ta có vẻ như sẵn sàng kiện cáo nếu cảnh sát can thiệp vào dù chỉ một chút.”
“Được rồi, nhưng điều tôi muốn biết…” Rodriguez toan nói, nhưng lại bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại quen thuộc của Hardwick.
“Hardwick đây… Phải… Ở đâu thế?… Tuyệt cú mèo… Được rồi, tốt. Cảm ơn nhé.” Hắn bỏ điện thoại vào túi rồi thông báo cho Gurney biết bằng một giọng đủ lớn để tất cả cùng nghe, “Họ tìm được viên đạn rồi. Nằm trên tường bên trong. Thật ra là ở hành lang giữa nhà, trên một đường thẳng từ cửa sau, mà cửa này rất có thể đã mở khi hung thủ nổ súng.”
“Chúc mừng anh,” trung sĩ Wigg nói với Gurney, rồi nói với Hardwick, “Có biết cỡ nòng không?”
“Họ nghĩ là loại 0.375, nhưng chúng ta phải chờ bên phòng đạn đạo xem sao đã.”
Kline trông như đang bận tâm điều gì. Y đưa ra một câu hỏi bâng quơ, “Có khi nào Mellery không muốn cảnh sát nhúng tay vì lý do khác không?”
Blatt, mặt nhăn nhó vì bối rối, hỏi thêm vào: ‘Lơ ngơ như bò đeo nơ’ là nghĩa quái gì vậy?”