Chương 49 Giết Sạch Bọn Chúng
Theo hồi ức của Dermott thì người hàng xóm đó (nay đã mất) xác định sự việc xảy ra ‘cách đây chừng hai mươi năm’ tức là con số đó rất có thể dưới 25 – và như vậy có nghĩa cả John Nardo và Gary Sissek đều còn làm trong ngành cảnh sát tại thời điểm xảy ra vụ bạo hành. Bức tranh tuy chưa rõ rệt, nhưng Gurney cảm nhận được một mảnh ghép nữa của câu đố đang bắt đầu xoay vào đúng vị trí. Anh có nhiều câu hỏi nữa cho Dermott, nhưng chuyện đó có thể chờ cho đến khi anh có được vài câu trả lời từ viên trung úy.
Anh để Dermott ngồi cứng đờ trên ghế gần tấm rèm được kéo lên. Trông y căng thẳng và khó ở. Khi anh toan đi xuống lầu thì một nữ cảnh sát xử lý hiện trường trong bộ áo liền quần và găng tay cao su ở lối hành lang dưới lầu đang hỏi Nardo phải làm gì tiếp theo với những khu vực nằm ngoài căn nhà đã được khám xét tìm vết chứng.
“Để nguyên dây vàng, cách ly khu vực, phòng khi chúng ta cần khám xét lần nữa. Chuyển cái ghế, cái chai, mấy thứ khác tìm được đến đồn cảnh sát. Trưng dụng phần sau phòng hồ sơ.”
“Còn mấy thứ lỉnh kỉnh trên bàn thì sao?”
“Nhét tạm vào văn phòng của Colbert đã.”
“Ông ấy không thích đâu.”
“Tôi việc quái gì phải biết – cô cứ lo liệu như vậy đi!”
“Vâng, thưa sếp.”
“Trước khi cô đi, bảo Tommy To Con đứng canh trước nhà, bảo Pat đứng sát chỗ điện thoại. Còn mấy người khác, tôi muốn họ đi ra ngoài gõ cửa từng nhà. Tôi muốn biết vài ngày vừa qua có hàng xóm nào thấy hay nghe cái gì khác thường không, nhất là khuya hôm qua hoặc sáng sớm hôm nay – chẳng hạn người lạ xe đậu sai chỗ, có ai lảng vảng quanh đây không, có ai gấp gáp không, bất kể là chuyện gì.”
“Anh muốn khoanh vùng trong phạm vi bán kính bao nhiêu?”
Nardo nhìn đồng hồ đeo tay. “Trong vòng 6 tiếng tiếp theo khoanh vùng rộng được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Sau đó chúng ta sẽ quyết định sẽ làm gì tiếp theo. Bất kỳ chuyện gì có liên quan xảy ra, tôi muốn được báo cáo ngay lập tức.”
Khi cô ta đi khỏi để bắt đầu nhiệm vụ, Nardo quay sang Gurney, lúc này đang đứng dưới chân cầu thang. “Có phát hiện được gì có lợi cho việc điều tra không?”
“Tôi không chắc nữa,” Gurney nhỏ giọng nói, ra hiệu cho Nardo theo anh trở lại căn phòng mà trước đó hai người vừa mới ngồi. “Chắc anh có thể giúp tôi hiểu ra.”
Gurney ngồi chỗ ghế đối diện cửa vào. Nardo đứng đằng sau chỗ ghế phía bên kia chiếc bàn vuông. Nét mặt của anh ta là một sự kết hợp giữa tò mò và một thứ gì đó mà Gurney không thể giải mả.
“Anh có biết là trong căn nhà này từng có người bị đâm chưa?”
“Anh đang nói cái quái gì thế?”
“Dermott mua nơi này chưa được bao lâu thì nghe hàng xóm kể nhiều năm trước có một người đàn bà sống ở đây và bị chồng bạo hành.”
“Cách đây bao nhiêu năm rồi?”
Gurney đoan chắc mình có thấy trong mắt Nardo ánh lên một vẻ gì đó cho thấy anh ta đang nhận ra chuyện gì.
“Chắc hai mươi năm, hoặc hai nhăm năm. Đâu trong khoảng đó.”
Dường như đây là câu trả lời mà Nardo mong đợi. Anh ta thở dài và lắc đầu. “Đã lâu rồi tôi chẳng nghĩ đến chuyện đó nữa. Phải, đúng là trước đây có một vụ bạo hành gia đình ở đây – chừng 24 năm về trước. Cũng không lâu là bao sau khi tôi gia nhập lực lượng. Chuyện đó thì sao cơ?”
“Anh còn nhớ chi tiết vụ việc không?”
“Trước khi ta đi lại con đường ký ức, cảm phiền anh giải thích xem hai chuyện này liên quan với nhau như thế nào được không?”
“Người đàn bà bị bạo hành ấy bị đâm ở cổ.”
“Vậy thì có ý nghĩa gì sao?” Khóe miệng Nardo giật lên một chút.
“Trong căn nhà này đã có hai người bị tấn công rồi. Trong số bao nhiêu cách tấn công, thì hai người này lại bị đâm ở cổ. Tôi thấy đây là một sự trùng hợp rất đáng chú ý.”
“Anh làm cho chúng có vẻ giống nhau theo cách anh nói thì có, chứ chúng có điểm chung gì đâu. Một cảnh sát bị sát hại khi đang làm nhiệm vụ bảo vệ thì có liên quan quái gì đến một vụ xáo trộn nội bộ cách đây những 24 năm khốn kiếp cơ chứ?”
Gurney nhún vai. “Tôi mà biết rõ hơn vụ ‘xáo trộn’ đó thì chắc sẽ nói cho anh biết rồi.”
“Được thôi. OK. Tôi biết được gì sẽ nói cho anh biết, nhưng cũng không nhiều đâu.” Nardo ngừng một chập, mắt nhìn trân trân xuống bàn, hoặc có thể là đang nhìn vào quá khứ. “Đêm đó không phải ca trực của tôi.”
Rõ ràng là chối bỏ trách nhiệm, Gurney nghĩ. Tại sao câu chuyện này lại đòi hỏi một lời chối bỏ trách nhiệm?
“Hầu như là tôi nghe người ta nói lại cả thôi,” Nardo nói tiếp. “Cũng như phần lớn các vụ bạo hành gia đình, ông chồng say xỉn đến mất trí, cãi nhau um sùm với bà vợ, rồi nhặt một cái chai thì phải, phang vào bà ta, chắc chai bể ra, bà ta bị đứt cổ, vậy thôi.”
Gurney biết chắc như đinh đóng cột là không chỉ có vậy. Câu hỏi duy nhất đặt ra là phải tác động như thế nào để khiến phần còn lại của câu chuyện được nhả ra. Một trong những luật lệ bất thành văn trong nghề là nói càng ít càng tốt, và Nardo đang thận trọng tuân thủ luật lệ đó. Cảm thấy không còn thời gian để sử dụng phương thức tế nhị nữa, Gurney quyết định đâm đầu vào rào cản.
“Trung úy ạ! Anh nói chuyện tào lao thật đấy!” anh vừa nói vừa quay mặt đi chỗ khác vẻ ghê tởm.
“Tào lao?” Giọng Nardo bỗng cất lên với một cao độ mang tính đe dọa, chỉ hơn tiếng thì thầm một chút.
“Tôi đoan chắc những điều anh kể cho tôi là thật. Vấn đề là phần chuyện chưa kể kìa.”
“Có lẽ phần chưa kể chẳng phải chuyện khốn kiếp gì liên quan đến anh đâu,” Nardo nói chuyện vẫn rắn rỏi, nhưng thái độ hung hăng đã mất đi ít nhiều sự tự tin.
“Này, tôi không phải là một tên khốn tọc mạch nào đó đến từ một khu vực có quyền hạn pháp luật khác chỗ này đâu. Gregory Dermott sáng nay nhận được điện thoại, kẻ gọi đến đã đe dọa mạng sống của tôi. Mạng của tôi đấy. Nếu những gì diễn ra ở đây có liên quan ít nhiều đến cái gọi là vụ ‘xáo trộn nội bộ’ của anh, thì tôi hoàn toàn có quyền được biết.”
Nardo hắng giọng rồi nhìn trân trân lên trần nhà như thể những lời cần nói – hoặc là một lối thoát hiểm nào đó – sẽ đột nhiên xuất hiện trên đó.
Gurney nói thêm bằng giọng mềm mỏng hơn, “Trước tiên, nói cho tôi biết tên của những người có liên quan đã nào.”
Nardo gật đầu nhè nhẹ, kéo ra chiếc ghế bấy lâu mình vẫn đứng đằng sau, rồi ngồi xuống. “Jimmy và Felicity Spinks.” Anh ta nói có vẻ như đang cam chịu một sự thật khó chấp nhận.
“Anh đọc mấy cái tên đó giống như là biết họ rất rõ vậy.”
“Ừ. Rõ lắm. Dù sao thì…” Đâu đó trong căn nhà, có tiếng điện thoại reng lên một lần. Nardo dường như không nghe thấy. “Sao cũng được, Jimmy trước đây có nhậu nhẹt chút đỉnh. Chắc là hơn chút đỉnh. Đêm nọ say xỉn về nhà, cãi vã với Felicity. Như tôi đã nói đó, cuối cùng ổng lấy chai bể cứa cổ bả khá nghiêm trọng. Bả mất nhiều máu lắm. Đêm đó tôi không trực nên không thấy, nhưng mấy anh làm nhiệm vụ đêm đó cứ huyên thuyên suốt tuần về vết máu.” Nardo lại nhìn chằm chằm vào bàn.
“Bà ấy sống sót ư?”
“Sao cơ? Ờ, phải, bả sống sót, nhưng chỉ suýt soát. Bị hoại não.”
“Rồi xảy ra chuyện gì với bà ấy?”
“Xảy ra chuyện gì ư? Tôi nghĩ bả được đưa đến một viện dưỡng lão nào đó.”
“Còn người chồng?”
Nardo ngập ngừng. Gurney không rõ anh ta đang có nhớ lại hay chẳng qua không muốn nói. “Lão nói mình giết người vì tự vệ,” anh ta nói kèm vẻ mặt ghê tởm thấy rõ. “Cuối cùng thỏa thuận nhận tội. Án giảm xuống thành án tù. Mất việc. Rời khỏi thị trấn. Sở An sinh Xã hội nhận đứa nhỏ của họ. Hết chuyện.”
Chiếc ăng ten của Gurney, được làm tinh nhạy bởi hàng ngàn cuộc thẩm vấn, mách bảo anh rằng còn thiếu thứ gì đó. Anh chờ đợi, quan sát sự khó chịu của Nardo. Ở ngoại cảnh, anh nghe thấy một giọng nói rời rạc lúc có lúc không – có lẽ là tiếng của ai đó đã trả lời điện thoại – nhưng không nghe rõ từng lời.
“Có điều tôi không hiểu,” anh nói. “Chuyện đó có gì ghê gớm mà anh lại không kể cho tôi nghe ngay từ đầu chứ?”
Nardo nhìn thẳng vào mặt Gurney. “Jimmy Spinks trước đây là cảnh sát.”
Một cơn rùng mình lướt qua cơ thể Gurney, mang theo cùng nó gần chục câu hỏi cấp bách, nhưng anh chưa kịp hỏi gì thì một người phụ nữ có khuôn hàm vuông vức, tóc húi cua màu hung bỗng dưng xuất hiện ở chỗ cửa. Cô ta mặc quần jeans và một chiếc áo thun sẫm có cổ. Một khẩu Glock nằm trong bao súng rút nhanh được buộc dưới cánh tay trái.
“Sếp, chúng ta vừa nhận được một cuộc gọi mà sếp cần biết.” Một điều gì đó chưa nói ngay lập tức lấp lánh trong mắt cô ta.
Trông Nardo có vẻ nhẹ nhõm khi bị phân tâm như vậy. Anh ta chú ý toàn bộ vào người phụ nữ mới xuất hiện và chờ cô ta nói tiếp. Thay vì thế, cô ta lại liếc nhìn Gurney một cách do dự.
“Anh ấy thuộc phe ta,” Nardo nói không chút hứng khởi. “Cô nói đi.”
Cô ta ném cho Gurney cái liếc thứ hai, không thân thiện hơn lần trước, rồi tiến đến chỗ bàn và đặt một máy ghi âm điện thoại kỹ thuật số thu nhỏ xuống trước mặt Nardo. Nó lớn xấp xỉ bằng kích cỡ chiếc iPod.
“Nằm trong đó hết, thưa sếp.”
Anh ta do dự trong chốc lát, mắt nhíu lại nhìn thiết bị đó, rồi bấm một nút. Đoạn băng ghi âm bắt đầu phát lại tức thì. Chất lượng thu âm rất tốt.
Gurney nhận ra giọng nói đầu tiên là của người phụ nữ đang đứng trước mặt anh.
“Hệ thống bảo mật GD xin nghe.” Có vẻ như cô ta đã được chỉ thị phải trả lời điện thoại của Dermott như thể mình là nhân viên công ty.
Giọng nói thứ hai rất quái lạ – và hoàn toàn quen thuộc với Gurney từ cuộc gọi mà anh nghe lén theo yêu cầu của Mark Mellery. Chuyện tưởng chừng như đã xảy ra lâu lắm. Xen giữa cuộc gọi đó và cuộc gọi này là 4 cái chết – những cái chết đã làm lung lay khả năng cảm nhận của anh về thời gian. Mark ở Peony, Albert Rudden ở quận Bronx, Richard Kartch ở Sotherton (Richard Kartch – sao cái tên đó lúc nào cũng gọi lên một cảm giác khó chịu, một cảm giác sai lệch nào đó chăng?), và sĩ quan Gary Sissek ở Wycherly.
Không thể nào nhầm lẫn cái giọng luôn biến đổi cao độ một cách kỳ lạ ấy được.
“Nếu tao nghe được Chúa, thì Người sẽ nói với tao điều gì?” câu hỏi cất lên bằng giọng du dương đe đọa của một nhân vật phản diện trong phim kinh dị.
“Xin lỗi, anh nói gì cơ?” Nữ cảnh sát trong đoạn băng nghe có vẻ ngạc nhiên như bất kỳ một nhân viên tiếp tân thật sự nào.
Giọng nói đó lặp lại, khẩn khoản hơn, “Nếu tao nghe được Chúa, thì Người sẽ nói với tao điều gì?”
“Xin lỗi, anh lặp lại được không? Tôi nghĩ tín hiệu kết nối không tốt. Anh có gọi bằng điện thoại di động không?”
Nói nhanh với Nardo, cô ta xen vào một vài lời bình luận trực tiếp. “Tôi đã tìm cách kéo dài cuộc gọi, như sếp nói, khiến hắn nói càng lâu càng tốt.”
Nardo gật đầu. Đoạn băng tiếp tục.
“Nếu tao nghe được Chúa, thì Người sẽ nói với tao điều gì?”
“Tôi không hiểu lắm anh ạ. Anh giải thích ý anh nói là gì được không?”
Giọng nói đột ngột bùng lên tuyên bố, “Chúa sẽ bảo tao giết sạch bọn chúng!”
“A lô? Tôi không hiểu cho lắm. Anh có muốn tôi viết lại lời nhắn và chuyển tới người nào không?”
Có một tiếng cười giòn giã, như giấy bóng kính bị vò lại. “Phán Xét đã tới, không còn gì để nói. – Dermott nhanh lên, Gurney lẹ làng lên. Cuộc thanh tẩy sắp đến rồi, Tích-tắc-tích-tắc.”