← Quay lại trang sách

Chương 52 Cái Chết Trước Bình Minh

Cảnh sát kỵ binh cuối cùng cũng tới – hơi trễ một chút, nhưng vậy cũng đã tốt. Với lý lịch thiện xạ của Dermott và sự háo hức muốn chất đống lũ quạ của gã, không chỉ cánh cảnh sát kỵ binh mà cả Nardo lẫn Gurney đều có thể bị đạn ghim vào cổ họng. Tiếp đó, khi tiếng súng khiến toàn bộ sở cảnh sát ùa vào căn nhà và Dermott mở van ra, dẫn clo và amoniac nén qua hệ thống chữa cháy tự động thì…

Thực tế thì, thương vong lớn duy nhất ngoại trừ chiếc đèn ngủ và khung cửa lại chính là Dermott. Cái chai, được ném đi bằng toàn bộ cơn thịnh nộ của Nardo trong trận chiến, đã đập vào người y bằng một lực đủ mạnh để gây ra một cơn hôn mê, như bề ngoài cho thấy. Trong một vụ bị thương nhẹ có liên quan, một mảnh thủy tinh cong văng ra từ cái chai khi bị va đập ghim vào đầu Gurney ở vùng trên trán.

“Chúng tôi nghe tiếng súng. Cái chó chết gì đang xảy ra ở đây vậy?” gã to con vừa càu nhàu vừa dòm vào căn phòng tối tăm thiếu ánh sáng.

“Mọi chuyện đã được kiểm soát rồi, Tommy,” Nardo nói, giọng thều thào cho thấy anh ta chưa phải là một phần của ‘mọi chuyện’. Trong ánh sáng lờ mờ đến từ khu vực bên kia căn hầm, Gurney nhận ra người sĩ quan nhỏ con lao vào theo gót Tommy To Con là Pat đầu húi cua có cặp mắt xanh màu acetylene. Cầm một khẩu súng lục 9 li nặng nề thủ thế và đưa mắt nhìn kỹ hiện trường xấu xí trên giường, cô ta bước loay hoay chầm chậm đến góc xa căn phòng rồi bật lên chiếc đèn ngủ nằm cạnh chiếc ghế bành lưng cao nơi bà già đã ngồi.

“Cho phép tôi đứng đậy đã nhé?” Gurney nói. Anh vẫn đang nằm ngang qua con ngỗng trên đùi Dermott.

Tommy To Con liếc nhìn Nardo.

“Ừm,” Nardo nói, răng vẫn còn siết chặt một phần. “Để anh ta đứng dậy đi.”

Khi anh cẩn thận đứng dậy khỏi giường, máu bắt đầu tuôn xối xả xuống mặt – một cảnh tượng có lẽ đã kìm hãm Nardo lại bằng không anh ta đã lao vào tấn công người đàn ông cách đây vài phút đã khuyến khích một tên điên giết người hàng loạt bắn anh ta.

“Chúa ạ,” Tommy To Con nói, mắt nhìn chằm chằm chỗ máu.

Lượng adrenaline dư dả trong người khiến Gurney không để ý đến vết thương. Anh sờ mặt thấy mặt ướt đến lạ; rồi anh xem bàn tay và thấy tay đỏ đến lạ.

Pat acetylene nhìn gương mặt của Gurney mà không có chút cảm xúc. “Sếp muốn gọi cứu thương đến đây không?” cô ta nói với Nardo.

“ừ. Phải. Gọi đi,” anh ta nói không chút quả quyết.

“Cho bọn họ luôn ư?” cô ta hỏi, hất hàm nhanh về phía cặp đôi lạ lẫm trên giường. Đôi giày thủy tinh màu đỏ đập vào mắt cô ta. Cô ta nhíu mắt lại như muốn xua đi một ảo ảnh thị giác.

Sau một chập lâu, anh ta làu bàu một tiếng ‘ừ’ ghê tởm.

“Sếp muốn gọi xe vào không?” cô ta vừa hỏi vừa chau mày nhìn đôi giày suy cho cùng trông giống thật đến đáng sợ.

“Gì hả?” anh ta nói sau khi ngừng thêm một chập nữa. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào đống tàn dư của cây đèn bị vỡ và lỗ đạn trên tấm thạch cao đằng sau nó.

“Ngoài kia có xe tuần tra và nhiều cảnh sát đang gõ cửa hỏi từng nhà. Sếp muốn gọi họ vào không?”

Quyết định này dường như khó khăn đối với anh ta hơn mọi khi. Cuối cùng anh ta nói. “ừ, gọi họ vào đi.”

“Vâng,” cô ta nói rồi sải bước ra khỏi phòng.

Tommy To Con đang quan sát mức độ bị thương trên thái dương của Dermott với vẻ mặt ghê tởm thấy rõ. Chai Bốn Hoa Hồng nằm lộn ngược trên chiếc gối giữa Dermott và bà già, bộ tóc giả xoăn vàng của bà ta lệch sang một bên khiến phần đỉnh đầu trông như vừa bị vặn ra một phần tư đường tròn.

Khi Gurney đang chăm chăm nhìn cái nhãn chai đầy hình hoa, câu trả lời bỗng đến với anh mà trước đó anh không nghĩ ra. Anh đã nhớ ra Bruce Wellstone nói gì. Ông ta nói rằng Dermott (ông Scylla) nói gã thấy bốn con chim mỏ to ức hồng và đặc biệt nhấn mạnh con số bốn. Cụm từ bốn con chim mỏ to ức hồng khi ‘dịch ra’ đập vào tâm trí anh nhanh gần như lập tức: Bốn Hoa Hồng! Cũng giống như việc ký tên “Ông bà Scylla,” thông điệp này chẳng qua chỉ là một vũ điệu nho nhỏ để quảng bá cho sự khôn khéo của gã – Gregory Dermott muốn chứng tỏ gã có thể đùa giỡn dễ dàng với bọn cảnh sát xấu xa đần độn. Có giỏi thì bắt tao này.

Một phút sau, Pat trở lại, tác phong nhanh nhảu đến nghiêm nghị. “Xe cứu thương đang trên đường tới. Đã rút xe tuần tra lại rồi. Việc thẩm vấn từng nhà cũng đã hủy bỏ.” Cô ta nhìn chiếc giường một cách lạnh lùng. Bà già thi thoảng lại phát ra thứ âm thanh đâu đó giữa khóc than và ngân nga. Dermott nằm bất động, nước da nhợt nhạt bệnh hoạn. “Sếp chắc gã còn sống chứ?” cô ta hỏi với vẻ vô cảm thấy rõ.

“Tôi không biết,” Nardo nói. “Chắc cô phải đi xem thử.”

Vừa bĩu môi, cô ta vừa bước lại chỗ Dermott dò xem có mạch ở cổ không.

“Ừ, gã còn sống. Còn bà ta thì bị sao vậy?”

“Đó là vợ của Jimmy Spinks. Cô có bao giờ nghe chuyện của Jimmy Spinks chưa?”

Cô ta lắc đầu. “Jimmy Spinks là ai thế?”

Anh ta trầm ngâm trong chốc lát. “Không có gì đâu.”

Cô ta nhún vai – như thể quên những chuyện như thế là một phần bình thường trong công việc.

Nardo chầm chậm hít vào một vài hơi sâu. “Tôi cần cô và Tommy lên lầu bảo vệ hiện trường. Bây giờ chúng ta đã biết cái thằng chó chết này là người giết mọi người rồi nên đội pháp y phải trở lại sàng lọc căn nhà.”

Cô ta và Tommy trao cho nhau những cái nhìn khó chịu nhưng đành rời phòng mà không tranh luận gì. Khi Tommy bước ngang qua Gurney, cậu ta nói thân mật như thể đang nhận xét về một mảnh gàu, “Anh có một miếng mảnh chai lòi ra chỗ đầu kìa.”

Nardo chờ cho bước chân của họ leo lên cầu thang và cánh cửa tầng hầm đầu cầu thang đóng lại rồi mới lên tiếng.

“Lùi xa cái giường nào.” Giọng anh ta hơi đứt quãng.

Gurney biết anh đang được yêu cầu lùi ra khỏi chỗ số hung khí – khẩu súng của Dermott trong mớ lông ngỗng bị nổ tung, khẩu súng gắn ở mắt cá của Nardo trong túi của Dermott và chai uýt ki đáng sợ trên gối – nhưng anh làm theo mà không phản đối.

“Được rồi,” Nardo vừa nói vừa như đang có gắng kiềm chế bản thân. “Tôi cho anh một cơ hội để giải thích.”

“Cho tôi ngồi xuống được không?”

“Anh muốn trồng chuối cũng được, tôi đếch thèm quan tâm. Nói đi! Nhanh!”

Gurney ngồi chỗ ghế cạnh chiếc đèn bị vỡ vụn. “Lúc nãy hắn sắp bắn anh. Còn hai giây nữa là anh bị một viên vào họng rồi, còn không thì vào đầu hay tim. Chỉ có một cách duy nhất để chặn hắn lại.”

“Anh đâu có kêu hắn dừng tay. Anh kêu hắn bắn tôi cơ mà.” Nardo siết chặt nắm đấm đến nỗi Gurney thấy được cả đốm trắng trên khớp đốt.

“Nhưng hắn đâu có bắn, đúng chưa nào?”

“Nhưng anh kêu hắn bắn mà.”

“Bởi vì làm vậy là cách duy nhất để chặn hắn lại.”

“Cách duy nhất để chặn… Anh mất trí mẹ nó rồi hả?” Nardo đang quắc mắt nhìn như một con chó giết người đang chờ được thả ra.

“Sự thật là, anh còn sống.”

“Anh muốn nói tôi sống được là nhờ anh kêu hắn giết tôi ư? Cái thứ cứt đái điên khùng gì đây?”

“Động cơ giết người hàng loạt chủ yếu là vì quyền kiểm soát. Quyền kiểm soát tuyệt đối. Đối với tên Gregory điên khùng kia, điều đó có nghĩa là phải kiểm soát được không chỉ hiện tại và tương lai mà còn cả quá khứ. Hoạt cảnh mà hắn muốn anh diễn chính là bi kịch đã xảy ra trong căn nhà này cách đây 24 năm – nhưng có một khác biệt quan trọng. Thời đó Gregory còn nhỏ nên không làm gì được để ngăn bố hắn cắt cổ mẹ hắn. Bà ấy không bao giờ hồi phục hoàn toàn, và hắn cũng vậy. Bây giờ Gregory đã lớn nên muốn quay lại đoạn băng đó và làm lại từ đầu để hắn có thể thay đổi nó. Bố hắn từng làm gì thì hắn muốn anh làm y như vậy, tận đến đoạn giơ cái chai lên. Lúc đó hắn sẽ giết anh – để trừ khử cái tên bợm nhậu khủng khiếp đó, để cứu mẹ hắn. Mấy vụ án mạng khác cũng đều như vậy cả – muốn khống chế rồi giết Jimmy Spinks bằng cách khống chế rồi giết những tay bợm nhậu khác.”

“Gary Sissek có phải là bợm nhậu đâu.”

“Có lẽ không. Nhưng Gary Sissek đang làm trong ngành khi Jimmy Spinks vẫn còn làm cảnh sát, và tôi cá là Gregory nhận ra anh ta là bạn của bố mình. Thậm chí là một chiến hữu nhậu nhẹt cũng không chừng. Và có lẽ do hồi đó anh cũng còn trong ngành nên Gregory nghĩ anh là một người thế thân hoàn hảo – một cách hoàn hảo để hắn đi ngược lại và thay đổi lịch sử.”

“Nhưng anh lại kêu hắn bắn tôi cơ mà!” Giọng Nardo vẫn gay gắt, nhưng Gurney nhẹ nhõm nhận thấy sự quả quyết đằng sau nó đang yếu dần.

“Tôi kêu hắn bắn anh vì cách duy nhất để chặn một tên giết người thích kiểm soát người khác như vậy trong khi vũ khí duy nhất của anh là lời nói, là nói cái gì đó làm hắn ngờ vực chuyện hắn thực sự đang kiểm soát. Trong thế giới tưởng tượng mà hắn kiểm soát, hắn là người đưa ra toàn bộ quyết định – hắn là đấng toàn năng, và không ai có quyền lực cao hơn hắn. Đường bóng xoáy tốt nhất mà anh có thể ném vào một cái đầu như vậy là cái khả năng hắn đang làm y như những gì anh muốn. Đối chọi với hắn trực tiếp, hắn sẽ giết anh. Xin hắn tha mạng, hắn sẽ giết anh. Nhưng bảo hắn rằng anh muốn hắn làm những gì hắn sắp làm thì anh sẽ ngắt được mạch điện.”

Nardo trông như đang cố gắng khó nhọc để tìm ra khuyết điểm trong câu chuyện. “Lúc đó anh nói nghe có vẻ… thật lắm. Giọng anh có sự căm thù, giống như anh thực sự muốn tôi chết vậy.”

“Nếu tôi không diễn thuyết phục thì chúng ta đã không ở đây mà nói chuyện rồi.”

Nardo đổi thái độ. “Còn vụ bắn giết ở Cảng vụ thì sao?”

“Vụ đó thì sao?”

“Anh bắn một lão vô công rồi nghề nào đó bởi vì lão làm anh nhớ đến người bố nát rượu của anh ư?”

Gurney mỉm cười.

“Có gì buồn cười nào?”

“Hai thứ. Thứ nhất: tôi chưa bao giờ công tác ở đâu gần Cảng vụ cả. Thứ hai: trong 25 năm công tác, tôi chưa bao giờ nổ súng cả, một lần cũng chưa.”

“Vậy mấy thứ đó đều là chuyện vớ vẫn cả?”

“Bố tôi đúng là nát rượu lắm. Đây cũng là chuyện… khó nói. Lúc nào ông ấy cũng như ở trên mây vậy. Còn chuyện bắn một kẻ lạ mặt thì có ích gì nhiều đâu chứ.”

“Vậy mục đích của mấy chuyện vớ vẩn đó là gì?”

“Mục đích ư? Chuyện gì xảy ra lúc này chính là mục đích đấy.”

“Nói vậy là nghĩa quái gì nào?”

“Ôi Chúa ạ, trung úy à, lúc đó tôi đang cố gắng giữ sự chú ý của hắn đủ lâu để anh có cơ hội làm gì đó với cái chai gần 1 ki lô gam trong tay anh đấy thôi.”

Nardo trân trân nhìn anh một cách hơi ngây dại, như thể toàn bộ lượng thông tin này không vừa vặn lắm so với khoảng trống có sẵn trong não anh ta.

“Còn chuyện về thằng nhỏ bị xe đụng… có phải cũng là vớ vẩn luôn không?”

“Không. Chuyện đó là thật. Tên nó là Danny.” Giọng Gurney trở nên khản đặc.

“Người ta không bắt được tài xế ư?”

Gurney lắc đầu.

“Không có manh mối nào sao?”

“Một nhân chứng nói xe đụng con tôi là một chiếc BMW màu đỏ, đậu trước một quán rượu dọc đường suốt cả buổi trưa và cái tên bước từ quán ra xe rõ ràng là đang say rượu.”

Nardo suy ngẫm chuyện này trong chốc lát. “Không ai trong quán nhận được mặt hắn sao?”

“Họ khai trước đây chưa thấy hắn.”

“Chuyện xảy ra cách đây bao lâu rồi?”

“14 năm, tám tháng.”

Hai người lặng thinh trong vài phút, rồi Gurney lại cất lời bằng giọng nhỏ, do dự. “Lúc đó tôi đang dẫn nó đến sân chơi trong công viên. Có một con bồ câu đang đi trước mặt nó trên vỉa hè, và Danny đang theo con bồ câu. Lúc đó tôi lơ đãng. Đầu óc tôi đang bận nghĩ về một vụ án mạng. Con bồ câu đi xuống lòng đường, Danny đi theo nó. Lúc tôi nhìn thấy chuyện gì xảy ra thì đã quá muộn. Chuyện đã xong rồi.”

“Anh còn đứa nào không?”

Gurney ngập ngừng. “Với mẹ của Danny thì không.”

Rồi anh nhắm mắt lại, và không ai nói gì trong một lúc lâu. Nardo cuối cùng phá vỡ sự im lặng.

“Vậy nhất định Dermott là kẻ giết bạn anh rồi?”

“Chắc chắn,” Gurney nói. Anh bỗng nhận thấy sự kiệt quệ trong giọng hai người.

“Cả những người khác nữa?”

“Xem ra là như vậy.”

“Tại sao lại là bây giờ chứ?”

“Hả?”

“Tại sao lại chờ lâu đến vậy?”

“Chờ cơ hội. Cảm hứng. Cơ duyên. Theo tôi đoán thì hắn đang thiết kế một hệ thống bảo mật cho một cơ sở dữ liệu lớn về bảo hiểm y tế thì chợt nghĩ có thể viết một chương trình trích ra tên tất cả những người đàn ông đã từng đi cai rượu. Điểm xuất phát là ở đó. Tôi ngờ là sau đó trong đầu hắn lúc nào cũng lẩn quẩn những khả năng này, cuối cùng nghĩ ra kế hoạch khôn lanh của hắn: tìm trong danh sách những người nào hay sợ sệt và nhẹ dạ chịu gửi mấy tấm séc đó. Những người mà hắn có thể tra tấn bằng mấy bài thơ độc địa nho nhỏ của mình. Vào thời điểm nào đó, hắn đưa mẹ mình ra khỏi viện dưỡng lão mà chính quyền bang đã đưa bà vào sau khi vụ hành hung làm bà ta tàn phế.”

“Hắn đã ở đâu chừng ấy năm trước khi xuất hiện ở đây?”

“Ở một cơ sở của bang hoặc được ai đó nuôi dưỡng lúc còn nhỏ. Có thể là một con đường đầy chông gai. Làm quen với phần mềm máy tính vào thời điểm nào đó, tôi nghĩ là qua trò chơi điện tử, rồi bắt đầu giỏi vi tính lên. Giỏi lắm – sau cùng lấy bằng ở Học viện Công nghệ Massachusetts.”

“Và vào thời điểm nào đó hắn đã đổi tên ư?”

“Có lẽ khi hắn tròn 18. Tôi cá là hắn rất ghét mang họ cha. Nhắc đến mới nói, nếu Dermott là nhũ danh của mẹ hắn thì cũng không có gì lạ.”

Môi Nardo cong lên. “Nếu ngay từ đầu vụ lộn xộn bỏ mẹ này, anh nghĩ đến chuyện tìm tên hắn trong cơ sở dữ liệu những người đổi tên thì hay biết mấy rồi.”

“Thực tế mà nói, không có lý do gì phải làm vậy cả. Vì dù có làm và biết được tên thời thơ ấu của Dermott là Spinks cũng không có ý nghĩa khi gì đối với những ai liên quan trong vụ án Mellery cả.”

Nardo trông như đang cố gắng lưu trữ tất cả những thông tin này lại để nghiền ngẫm khi đầu óc được thông thoáng hơn.

“Tại sao thằng điên chó đẻ này trở về Wycherly làm gì?”

“Bởi vì đây chính là hiện trường mẹ hắn bị hành hung cách đây 24 năm chăng? Có lẽ do cái ý niệm viết lại quá khứ quái lạ ấy đang kiểm soát hắn chăng? Có lẽ hắn nghe tin căn nhà cũ đang rao bán và không thể cưỡng lại được chăng? Có lẽ trở lại đây hắn sẽ có cơ hội trả đũa không chỉ mấy tay bợm mà còn cả Sở Cảnh sát Wycherly nữa chăng? Nếu hắn không chịu kể cho chúng ta nghe toàn bộ câu chuyện thì ta chẳng bao giờ biết chắc được. Tôi nghĩ khai thác Felicity cũng không được bao nhiêu đâu.”

“Đúng là không được bao nhiêu,” Nardo đồng ý, nhưng anh ta còn điều gì khác trong đầu nữa. Trông anh ta như đang bận tâm điều gì.

“Chuyện gì vậy?” Gurney hỏi.

“Hả? Không có gì. Không có gì đâu, thật mà. Tôi chỉ thắc mắc là… thực sự thì anh cảm thấy khó chịu đến mức nào đối với một kẻ đi trừ khử bợm nhậu?”

Anh không biết phải nói gì. Câu trả lời đúng có lẽ phải đề cập đến việc ta không thể ngồi một chỗ mà phán xét nạn nhân có đáng chết không. Câu trả lời yếm thế có thể là, anh quan tâm đến tính thử thách của trò chơi nhiều hơn là chuyện đạo lý, quan tâm nhiều hơn đến trò chơi hơn mạng người. Đằng nào thì anh cũng không có hứng thú bàn vấn đề này với Nardo. Nhưng anh cảm thấy cần phải nói điều gì đó.

“Nếu anh muốn hỏi là tôi có thích thú chuyện ai đó gián tiếp trả thù tay tài xế say rượu đụng chết con tôi không, thì câu trả lời là không.”

“Anh chắc không?”

“Tôi chắc chắn.”

Nardo nhìn anh vẻ hoài nghi, rồi nhún vai. Câu trả lời của Gurney dường như không thuyết phục được anh ta, nhưng anh ta xem ra cũng không muốn truy cứu vấn đề này nữa.

Viên trung úy sắp nổ tung ấy dường như đã bị tịt ngòi. Toàn bộ buổi chiều sau đó dành cho việc sàng lọc những việc ưu tiên trước mắt và những thủ tục thường lệ khi kết thúc điều tra một vụ trọng án.

Gurney được đưa đến Bệnh viện Đa khoa Wycherly cùng với Felicity Spinks (nhũ danh Dermott) và Gregory Dermott (họ cũ Spinks). Trong khi bà mẹ nói năng không mạch lạc của Dermott, chân vẫn xỏ đôi dép thủy tinh hồng ngọc, được một trợ tá bác sĩ lạc quan chăm sóc, thì Dermott được đưa gấp sang khoa X quang trong tình trạng còn hôn mê.

Trong khi đó, vết thương sâu trong đầu Gurney được một cô y tá có tác phong xem ra thân mật khác thường chùi rửa, khâu và băng bó. Cái ấn tượng thân mật này càng rõ hơn trước giọng nói thì thầm của cô và khoảng cách rất gần giữa hai người khi cô đứng chăm sóc vết thương cho anh một cách nhẹ nhàng. Đây là một ấn tượng ‘muốn là được ngay’ mà anh cảm thấy rất thú vị trong những tình huống tréo ngoe như thế. Mặc dù đó rõ ràng là một con đường đầy rủi ro, chưa kể điên rồ, chưa kể đáng thương hại, nhưng anh vẫn quyết định lợi dụng sự thân thiện của cô theo một cách khác. Anh đưa cô số điện thoại di động của mình và yêu cầu cô gọi cho anh trực tiếp nếu tình trạng sức khỏe của Dermott có bất cứ chuyển biến lớn nào. Anh không muốn nằm ngoài cuộc, và anh không tin tưởng Nardo sẽ cập nhật thông tin cho anh. Cô mỉm cười đồng ý – sau đó anh được một anh cảnh sát Wycherly trẻ lầm lì đưa trở lại nhà Dermott.

Trên đường đi anh gọi cho đường dây khẩn cấp ban đêm của Sheridan Kline và nghe được lời ghi âm. Anh để lại một lời nhắn ngắn gọn tổng kết những điểm cốt yếu. Rồi anh gọi về nhà, nghe được lời ghi âm của chính mình, và để lại lời nhắn cho Madeleine đề cập chính những biến cố đó – trừ viên đạn, cái chai, vết máu trên đầu và vết khâu. Anh tự hỏi liệu cô đã đi đâu hay thực ra đang đứng đó nghe anh để lại lời nhắn mà không muốn nói chuyện với anh. Không có cái khả năng huyền bí như cô để có thể thấu hiểu những chuyện như thế này nên anh không biết câu trả lời đúng là gì.

Khi họ đến nhà Dermott thì đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua và đường sá lúc này đầy rẫy xe cảnh sát bang, cảnh sát tỉnh và cảnh sát Wycherly. Tommy To Con và Pat hàm vuông đang đứng gác trên thềm. Gurney được hướng dẫn vào căn phòng nhỏ tách ra từ hành lang trung tâm nơi anh đã có cuộc trò chuyện làm quen với Nardo. Nardo cũng đang ở đó và ngồi cùng một bàn như lúc trước. Hai chuyên viên hiện trường trong bộ áo liền quần màu trắng, giày ống và găng tay cao su đang ra khỏi phòng để xuống bậc thang tầng hầm.

Nardo đẩy một tập giấy màu vàng và một cây bút rẻ tiền qua bên kia bàn về phía Gurney. Nếu trong người tay cảnh sát này còn sót lại cảm xúc nguy hiểm nào, thì nó cũng được che đậy rất kỹ dưới lớp vỏ dày cộm của những quy trình quan liêu nhiêu khê.

“Mời ngồi. Chúng tôi cần anh cho lời khai. Bắt đầu từ thời điểm anh tới hiện trường trưa nay, kèm theo lý do đến đây. Trình bày tất cả những hành động có liên quan mà anh làm và những hành động anh tận mắt thấy người khác làm. Trình bày các sự kiện theo trình tự thời gian, ghi rõ vào những thời điểm nào thì sự kiện dựa vào thông tin cụ thể và vào những thời điểm nào sự kiện chỉ dựa vào ước đoán. Anh có thể kết thúc bản lời khai ở thời điểm được hộ tống đến bệnh viện, trừ khi trong quá trình điều trị có thêm thông tin nào liên quan. Có câu hỏi gì không?”

Gurney bỏ ra 45 phút tiếp theo làm theo hướng dẫn, trong khi Nardo hầu như không có mặt trong phòng. Anh viết đầy 4 trang giấy có kẻ hàng bằng nét chữ nhỏ nhắn, tỉ mỉ. Có một máy photocopy trên chiếc bàn sát vách tường đằng xa căn phòng, nên Gurney dùng máy sao ra và giữ lại hai bản đã ký và đề ngày trước khi nộp bản gốc cho Nardo.

Tay cảnh sát chỉ nói, “Chúng tôi sẽ liên lạc với anh sau.” Giọng anh ta nghe trung lập một cách chuyên nghiệp. Anh ta cũng chẳng mời Gurney bắt tay.