← Quay lại trang sách

Chương 1446 Ngục giam (2)

Vị thiên tài của Chung Ly thị này trước kia cũng không phải chỉ đắc tội với một, hai người. Ngày xưa Thái Tam Nguyên từng có mâu thuẫn với Chung Ly Viêm. Hai bên từng giao thủ với nhau mấy chiêu, chỉ có thể coi như dò xét cũng không đánh ra ngô ra khoai gì.

Chỉ có điều, từ lần dò xét đó, Thái Tam Nguyên liền biết, vị để tử thiên tài Chung Ly Viêm này quả nhiên là danh bất hư truyền. Mặc dù Chung Ly Viêm cuồng ngạo nhưng chỉ bằng thực lực của hắn thì hắn đúng là có tư cách cuồng ngạo. Ít nhất, dưới tình huống hắn không dùng đến lá bài tẩy, Thái Tam Nguyên cũng bị Chung Ly Viên áp chế rất thảm.

Có một cái so sánh như vậy, Tô Tín có thể đánh ngang sức với Chung Ly Viêm, thực lực của Tô Tín mạnh đến nhường nào cũng đã rõ ràng.

Cho nên Thái Tam Nguyên cũng không bày ra điệu bộ tiền bối Dương Thần cảnh gì, hoàn toàn là tư thái ngang vai ngang vế.

Tô Tín cười ha hả nói: “Thái trang chủ nói đùa. Ta vào muộn hơn ngươi, có thể thu hoạch được cái gì? Người có thu hoạch là Thái trang chủ mới đúng.”

Thái Tam Nguyên này mặc dù không có thế lực của mình nhưng rất biết cách hưởng thủ. Hắn xây một ngôi nhà vô cùng sang trọng, tên là Phú Quý trang, thế nên Tô Tín mới gọi hắn là Thái trang chủ.

Dĩ nhiên Thái Tam Nguyên mặc dù thích hưởng thụ, yêu thích mất loại tục vật như vàng bạc châu báu, nhưng hắn cũng không như Chương Trung Nghiệp mê mệt tửu sắc. Thái Tam Nguyên chỉ có thể coi đó như là thú vui mà thôi.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là Thái Tam Nguyên cũng không phải hạng người hiền lành.

Trên căn bản, người này chưa từng lăn lộn trên Trung Nguyên, chỉ toàn qua lại giữa Tây Bắc, Tây Lương hai nơi này. Thông tin về hắn, Tô Tín đã cho thủ hạ Ám Vệ đi điều tra rất rõ ràng. Thái Tam Nguyên người này cũng không phải kẻ tầm thường.

Căn cứ theo trong tài liệu, người này xuất thân là tán tu Tây Bắc đạo. Lúc đầu đi theo mấy người khác đến Đại Tuyết Sơn cầu học.

Bọn họ không xuất thân từ các bộ tộc Tây Bắc cho nên nhất định phải trải qua trùng trùng khảo nghiệm mới được. Nghe nói, lúc đang khảo nghiệm, Thái Tam Nguyên lén âm thầm giở thủ đoạn tàn độc hãm hại mấy tên đồng bạn. Đạp lên bọn họ thượng vị, lúc này mới có được cơ hội gia nhập Đại Tuyết Sơn.

Mà sau khi người này Hóa Thần cảnh xuất sư, phong cách hành sự cũng là hung tàn độc ác, làm người lại là hai mặt, vô cùng vô liêm sỉ.

Cho nên trước kia lúc hắn là Hóa Thần cảnh cùng Dung Thần cảnh, bí danh không phải là Đại m Dương Thủ, mà là “Tiếu Lý Tàng Đao” Thái Tam Nguyên.

Bốn chữ này hoàn mỹ giải thích tính cách của Thái Tam Nguyên. Song, sau đó hắn lên cấp Dương Thần. Đại m Dương Thủ gây khiếp sợ Tây Bắc nên mọi người mới xưng hắn là Đại m Dương Thủ, không nhắc đến bốn chữ “Tiếu Lý Tàng Đao” nữa.

Dĩ nhiên, nguyên nhân lớn trong này là sợ Thái Tam Nguyên trả thù. Dẫu sao hắn trước giờ không hề nói phải trái gì.

Bây giờ đối mặt với người như vậy, dĩ nhiên Tô Tín cũng rất cảnh giác.

Thái Tam Nguyên cười khổ lắc lắc đầu, nói: “Nội tình ở đây Tô đại nhân ngươi chắc cũng đoán được. Hẳn là cường giả Nhân tộc thượng cổ vì để kiến tạo một nơi đặc biệt dùng trấn áp Yêu tộc nên lập ra nơi này. Mục đích chính là muốn để cho đối phương hoàn toàn bị diệt hình thần. Trải qua thời gian dài, có thể nói, di hài Yêu tộc có thể giữ được căn bản là hiếm như lá mùa thu. Phần lớn cũng đã hóa thành tro bụi.”

Tô Tín cười cười, nói: “Nếu như vậy Thái trang chủ tính làm thế nào?”

Thái Tam Nguyên thở dài một hơi, nói: “Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

Chúng ta cũng không giống Tô đại nhân ngươi dựa vào triều đình, tiền muôn bạc biển. Mời đại tông sư Đại Tuyết Sơn ra mặt, chúng ta đã tốn một cái giá rất đắt.

Nếu như chúng ta chẳng được cái gì ở đây thì lần này chúng ta lỗ nặng.

Có điều, nếu như ta đụng phải Tô đại nhân ở đây thì đã chứng minh hai chúng ta có duyên. Không bằng như vậy đi, ta và Tô đại nhân cùng nhau đi vòng vòng. Vừa hay hai người chúng ta có thể cùng phối hợp với nhau.”

Thái Tam Nguyên nói lời khách khí. Câu cuối là lời nói thật của hắn.

Trước kia hắn cũng giống như Tô Tín, phát hiện được một bộ xương khô từ trong một không gian khác. Có điều bộ xương cũng đã hóa thành bụi, căn bản không chút giá trị nào.

Có điều, người có cấp bậc như Thái Tam Nguyên dĩ nhiên sẽ không vì chuyện không được như ý này liền oán đời trách người. Ngược lại, bọn họ sẽ nắm chặt từng cơ hội, không chịu buông tay.

Bên trong không gian trước chỉ có một bộ xương khô. Không gian này nhìn qua thì tốt hơn trước đó nhiều. Trong này có thể có thứ gì tốt hay không?

Cho nên Thái Tam Nguyên mới muốn kéo Tô Tín đi cùng. Rất sợ Tô Tín đi một mình phát hiện được cơ duyên, lấy được cái gì tốt.

Dĩ nhiên đây là Tô Tín. Tuy Thái Tam Nguyên rất kiêng kỵ sức mạnh của Tô Tín nhưng dẫu sao thì Tô Tín cũng chỉ là Dung Thần cảnh. Trước không bàn đến thắng bại, Thái Tam Nguyên vẫn có lòng tin cùng đánh được một trận.

Trước mắt, nếu đổi Tô Tín thành Chung Ly Viêm, đánh chết hắn cũng không dám làm như vậy. Thái Tam Nguyên thà rằng hai người mỗi người một ngả, tự đi tìm cơ duyên cho mình.

Thái Tam Nguyên nói như vậy, trong tiềm thức Tô Tín dĩ nhiên cũng hiểu rõ. Có điều, hắn không có biểu hiện gì, nói thẳng: “Đã như vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”

Thái Tam Nguyên có lòng tin với mình. Tô Tín cũng có lòng tin với mình giống như vậy.

Nếu thật phát hiện bảo vật gì, đến lúc đó ai lấy được vào tay thì vẫn còn là ẩn số.

Liền như vậy, hai người cùng mang ý xấu trong lòng đi cả nửa giờ. Mắt thấy sắp ra khỏi không gian này rồi, phía trước bỗng nhiên truyền đến một cỗ chân khí chập chờn. Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái. Không hẹn mà gặp đều bắt đầu che giấu khí tức, ẩn núp đi, chuẩn bị chờ thời cơ mà động.