← Quay lại trang sách

Chương 1447 Cướp!

Ngay phía trước Tô Tín và Thái Tam Nguyên, ba tên võ giả đang dùng binh khí trong tay của mình để chặt đứt sợi xích thanh đồng trên mặt đất.

Trong số ba tên võ giả ở đó có một tên Dương Thần, hai tên Dung Thần. Bọn họ dùng toàn lực cũng chỉ khiến sợi xích nứt ra một vế nhỏ. Có thể tưởng tượng ra được thứ này cứng cáp đến mức nào.

Tô Tín và Thái Tam Nguyên nhìn theo sợi dây xích xanh, chỉ thấy một đầu của nó xích một con cự xà, thân dài trăm trượng, cả người đen nhánh, chỉ có đầu là màu xanh.

“Là thượng cổ đại yêu Ba Xà!”

Tô Tín khẽ truyền âm với Thái Tam Nguyên.

Thái Tam Nguyên cũng gật đầu một cái, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng.

Thi thể Ba Xà này không giống với những thi thể đã bị hao tổn biến thành mảnh vụn mà trước đó họ gặp phải. Thi thể Ba Xà này chỉ có chút thối rữa mà thôi, vảy trên người nó được giữ lại không tệ.

Ba Xà là thượng cổ đại yêu, huyết thông cao quý, vượt xa Yêu tộc tầm thường. Lúc ra đời đã là Dung Thần cảnh, trưởng thành cũng đã là Dương Thần.

Trên xác rắn đang tản mác ra khí tức cường đại. Khi còn sống Ba Xà này thật có thể so với Yêu vương Chân Vũ cảnh!

Loại cấp bậc này cả người đều là báu vật. Thế nhưng đám võ giả Dương Thần cảnh đang xuất thủ kia khiến cho Tô Tín và Thái Tam Nguyên không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Tên võ giả Dương Thần cảnh kia mặc hoa phục màu vàng, quý không tả nổi. Trên xuống dưới cả người tản mác ra một cỗ khí tức vô cùng sắc bén.

Ngón tay hắn nhập lại như kiếm. Mỗi một đạo kiếm khí chém vào trên sợi xích đồng xanh đó đều phát ra dao động kinh khủng.

Người này Tô Tín và Thái Tam Nguyên đều biết, chính là trưởng lão Mộ Dung thị, “Thiên Long Vũ Kiếm” Mộ Dung Tông Chính.

Thực lực của người này có thể được xếp vào một trong năm hàng đầu ở toàn bộ Tây Bắc đạo. Chính là một trong những cường giả được đất Tây Bắc công nhận.

Với Tô Tín mà nói, thực lực của người này dù có không bằng Kha Yển Nguyệt nhưng cũng chênh lệch không lớn, rất khó giải quyết.

Mà hai tên võ giả Dung Thần cảnh kia cũng là người của Một Dung thị. Hài cốt Ba Xà hiển nhiên là do bọn họ phát hiện ra trước.

Tô Tín và Thái Tam Nguyên muốn giật miếng ăn từ trong tay Mộ Dung Tông Chính thì không phải là dễ.

Thái Tam Nguyên tính tình cẩn thận. Hắn là người đầu tiên có ý lùi bước trước.

Thân là võ giả Dương Thần cảnh xuất thân từ Tây Bắc đạo, hắn từng giao thủ với Mộ Dung Tông Chính, chính vì thế hắn mới biết sự kinh khủng của Mộ Dung Tông Chính.

Huống chi Mộ Dung thị thân là một trong những bộ tộc mạnh nhất Tây Bắc đạo, Thái Tam Nguyên hắn cũng không đắc tội nổi với họ. Cho nên, hắn liền nảy sinh ý thoái lui.

Cảm giác được hành động của Thái Tam Nguyên, Tô Tín nhàn nhạt nói: “Thái trang chủ muốn bỏ qua cơ duyên trước mắt kia?”

Thái Tam Nguyên lắc lắc đầu, nói: “Cơ duyên vô chủ mới là cơ duyên. Cơ duyên này bây giờ đã bị Mộ Dung thị ngậm trong miệng rồi. Nếu như chúng ta đi cướp, không chỉ đắc tội với Mộ Dung thị mà còn chưa chắc đã cướp được nữa.”

Tô Tín cười lạnh, nói: “Thái trang chủ, theo ta biết ngươi cũng không phải loại người do dự thiếu quyết đoán.

Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng không ra tay cướp cơ duyên của Mộ Dung thị thì không đắc tội với bọn họ à?

Không phải là tộc ta, kỳ tâm tất dị! Những bộ tộc Tây Bắc này đến bây giờ cũng không xem các ngươi là người mình cho nên bọn họ mới bài xích các ngươi cùng vào trong tranh đoạt di hài Yêu vương.

Cũng như việc các ngươi không xem mình là người Tây Bắc Đạo, cho nên các bộ tộc Tây Bắc không để cho các ngươi tranh đoạt, các ngươi liền liên thủ bức bách.

Những chuyện này trước đây không ai nói ra, cho nên các ngươi còn bày ra bộ dạng đều là người Tây Bắc đạo, khí thế như thể tay chân. Có điều, một khi đụng đến lợi ích cá nhân thì sẽ lộ nguyên hình ngay.

Có thể nói, lần này các ngươi đứng ra liên thủ, bức bách đám Tây Bắc dị tộc kia, các ngươi cũng đã vào danh sách đen của bọn họ rồi.

Có điều, các ngươi đều là võ đạo đại tông sư Dương Thần cảnh cho nên bọn họ nhất thời không làm gì được các ngươi. Song, chỉ cần các ngươi ở Tây Bắc đạo một ngày thì sẽ bị đối phương nhắm vào không buông. Đến lúc đó, kết quả là thế nào thì các ngươi tự suy nghĩ một chút là biết.”

Sắc mặt Thái Tam Nguyên có chút khó coi. Trước kia hắn không phải không biết những chuyện này. Chỉ có điều những chuyện như này trước kia đều là quy tắc ngầm thừa nhận mà thôi.

Mấy bộ tộc Tây Bắc nhỏ nhỏ còn dễ nói. Mấy bộ tộc lớn như Chung Ly thị và Mộ Dung thị là chân chính bài ngoại. Cho dù đám người Thái Tam Nguyên đều là võ giả từng tu luyện ở Đại Tuyết Sơn. Song, với bọn họ mà nói thì đám Thái Tam Nguyên cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

Dĩ nhiên, Thái Tam Nguyên bọn họ cũng có thể chọn cách đến võ lâm Trung Nguyên hoặc những nơi khác mà tung hoành nhưng tiếc rằng không ai chọn cách này.

Mặc dù bọn họ đều là tán tu võ giả nhưng không ai là người đơn thân độc mã cả. Bọn họ còn có đệ tử, còn có con cháu. Bọn họ cũng phải vì mình mà tìm lấy một ít tài nguyên tu luyện cho nên căn cơ của bọn họ đều là ở Tây Bắc này.