← Quay lại trang sách

Chương 1451 Truy sát liền tay

Cho nên hai người mới vừa dò xét lẫn nhau một phen. Ai cũng không chắc chắn cướp được đồ từ trong tay đối phương. Đã như vậy thì hai bên cũng chỉ có thể dựa theo ước định trước đó thôi.

Sau khi lấy đồ xong, Thái Tam Nguyên chắp tay một cái, nói: “Tô đại nhân, hợp tác vui vẻ. Có điều lần này chúng ta đắc tội với người của Mộ Dung thị rồi, tiếp theo đây hay là chúng ta chia nhau hành động đi. Nếu không sẽ bị đối phương phát hiện hành tung rất dễ dàng.”

Hợp tác cùng Tô Tín chỉ một lần là đủ. Người này tâm cơ thâm trầm. Có thể trổ hết tài năng trong triều đình Đại Chu thì chẳng có ai là hạng người đơn giản.

Tiếp tục hợp tác với Tô Tín, Thái Tam Nguyên không có cảm giác an toàn.

Dù sao bây giờ đồ cũng đã lấy được vào tay. Kể cả lúc sau không lấy thêm được gì thì lần này hắn cũng không lỗ vốn. Cho nên, hắn cũng quả quyết rút lui, không muốn tiếp tục hợp tác với Tô Tín nữa.

Tô Tín cũng gật đầu, nói: “Vậy cũng được. Thái trang chủ, sau này gặp lại.”

Tô Tín nhìn thấu tâm tư của Thái Tam Nguyên. Hắn cũng không lưu luyến, bước thẳng theo một hướng khác.

Lúc này, bên trong không gian độc lập này còn có trưởng lão Thác Bạt thị là Thác Bạt Dư cũng dẫn theo người tiến vào bên trong cung điện thanh đồng.

Thật ra lần này tiến vào trong cung điện thanh đồng đều là mười bộ tộc đứng đầu Tây Bắc, có đầy đủ sức mạnh tranh đoạt di hài Yêu vương.

Thác Bạt Dư đã già. Có hắn, Thác Bạt thị mới được xếp hàng trung lưu. Không có hắn, Thác Bạt thị sẽ trở thành những bộ tộc nhị lưu khác kia.

Cho nên, dù biết nguy hiểm trong này, dưới tình huống những bộ tộc nhỏ không phái người đến, Thác Bạt Dư vẫn dấn thân vào. Hắn cũng tính đánh cuộc một lần.

Dĩ nhiên, buồn cười nhất chính là chỗ này lúc đầu vốn dĩ là của một mình Thác Bạt thị bọn họ. Kết quả, bị Tô Tín thọc ra ngoài, biến thành của chung.

Mặc dù Thác Bạt Dư biết nếu như lớn chuyện thật, hắn cũng chưa chắc giữ được bí mật này. Nhưng Tô Tín lại nói hết thảy những bí mật này ra, khiến cho Thác Bạt thị bọn họ bị toàn bộ các bộ tộc Tây Bắc chán ghét. Nghĩ đến chuyện này, Thác Bạt Dư vẫn thấy hàm răng ngứa ngáy như cũ.

Thác Bạt thị lần này chuẩn bị buông tay đánh một trận. Tiếc rằng, ngay cả người Thác Bạt thị cũng không có lòng tin gì.

Huống hồ lần này bọn họ lỡ mất tiên cơ. Thác Bạt thị bọn họ cũng không có trận pháp sư gì, mà là năn nỉ những bộ tộc khác, sau khi đối phương vào cung điện thanh đồng. Thác Bạt thị mới đi theo lối cũ của bọn họ.

Cho nên, sau khi vào trong, Thác Bạt thị cũng tìm được mấy không gian trấn áp Yêu thú. Có điều, hoặc là đã trống hoặc là chỉ còn lại một đống cặn bã. Đến một cọng lông Thác Bạt thị cũng không mò được.

Lúc tiến vào trong một không gian mới, nơi này đã có chủ. Chính là một võ giả Dương Thần cảnh và hơn mười tên võ giả Hóa Thần cảnh. Bọn họ đang chia nhỏ thi thể một con chim khổng lồ.

Những người này chính là người của Chung Ly thị. Có điều dẫn đội không phải là Chung Ly Viêm mà là Đại trưởng lão, cũng là người có thực lực mạnh nhất, Chung Ly Vị.

Tính cách của Chung Ly Viêm thiếu sót quá lớn cho nên lần này Chung Ly thị không phát hắn tới mà do Chung Ly Vị đích thân đến. Chung Ly Viêm bởi đánh ngang tay với Tô Tín, trong lòng nảy sinh uất ức cho nên đã quay lại Đại Tuyết Sơn.

Mà bộ tộc của bọn họ cũng cần có võ giả Dương Thần cảnh trấn giữ, cho nên ba tên võ giả Dương Thần cảnh của Chung Ly thị chỉ có thể phái một mình Chung Ly Vị đến.

Thấy đám người Thác Bạt Dư, Chung Ly thị chẳng qua chỉ lạnh nhạt chào hỏi bọn họ một tiếng, không cảnh giác, cũng không bức lui.

Với chút thực lực kia của Thác Bạt thị thì hắn thật chẳng coi vào đâu. Huống chi, trừ khi Thác Bạt thị bị điên, nếu không sẽ không dám động thủ với bọn họ.

Có điều, sau khi thấy đám người Chung Ly thị, trong lòng Thác Bạt Dư nảy lên một suy nghĩ. Hắn đi tới, chắp tay nói với Chung Ly Vị: “Chung Ly huynh, tại hạ có việc muốn thương lượng với huynh một phen. Không biết Chung Ly huynh có gian hay không?”

Bàn về tuổi tác thì thật ra Thác Bạt Dư không lớn hơn Chung Ly Vị là bao nhiêu. Chỉ có điều, giang hồ xưa nay đều dựa vào năng lực mà nói chuyện. Điều này bất kể là ở võ lâm Trung Nguyên hay Tây Bắc cũng như nhau. Thế nên, thái độ của Thác Bạt Dư với Chung Ly Vị cũng rất là khách khí.

Chung Ly Vị lạnh nhạt gật đầu, nói: “Có chuyện gì Thác Bạt huynh cứ việc nói đi.”

Thác Bạt Dư nói: “Thật ra thì ta là muốn liên thủ cùng với Chung Ly thị các ngươi.”

“Xin lỗi, Chung Ly thị chúng ta bây giờ không cần liên thủ cùng người khác.”

Chung Ly Vị nhìn về phía Thác Bạt Dư, trong mắt mang chút ý giễu cợt. Thác Bạt Dư này vẫn chưa biết mùi vị. Hãy còn muốn liên thủ với hắn. Thác Bạt thị xứng à?

E rằng nếu thật sự liên thủ với đám người này. Đám Thác Bạt thị này không giúp được gì, chỉ có thể ở phía sau kiếm lợi.

Thác Bạt Dư nhìn thấy biểu tình của Chung Ly Vị cũng biết hắn đang nghĩ gì, cho nên Thác Bạt Dư vội vàng nói: “Chung Ly huynh hiểu lầm rồi. Ta nói liên thủ không phải là liên thủ tranh đoạt di hài Yêu vương mà là liên thủ giết Tô Tín!”