← Quay lại trang sách

Chương 1452 Truy sát liền tay (2)

Chung Ly Vị liếc Thác Bạt Dư một cái, hơi kinh ngạc, nói: “Giết Tô Tín? Ngươi to gan thật đấy. Chẳng lẽ ngươi muốn kéo cả Tây Bắc đạo vào trong chiến loạn hay sao?

Tô Tín là trọng thần Đại Chu. Ngươi giết một tên phế vật như Chương Trung Nghiệp, quần thần triều đình phấn chấn. Nếu ngươi dám đụng vào Tô Tín thế thì Tây Bắc đạo chúng ta có khác gì tạo phản đâu?

Tuy Tây Bắc đạo chúng ta bây giờ thực lực không yếu, nhưng đó cũng là những gì chúng ta tích lũy được vạn năm.

Những năm này, chúng ta tận lực giữ cho không có tranh chấp nào nổi lên. Dù có va chạm cũng phải khống chế trong phạm vi không ảnh hưởng đến tính mạng. Mặc dù cứ như vậy, thương vong không cần thiết được giảm bớt rất nhiều. Nhưng nói thật, sức chiến đấu của chúng ta so với võ giả Trung Nguyên kém rất nhiều.

Làm người phải tự biết mình biết ta. Lấy Chung Ly thị ta làm ví dụ. Ba Dương Thần cảnh Chung Ly thị chúng ta đồng loạt ra tay cũng không phải là đối thủ của Kha Yển Nguyệt kia. Mà người như Kha Yển Nguyệt, Đại Chu có bao nhiêu?”

Nơi lớn như Tây Bắc đạo này, thực lực các bộ tộc Tây Bắc cũng không yếu. Chẳng lẽ bọn họ thực sự cam tâm khuất phục cả đời dưới trướng Đại Chu hay sao? Dĩ nhiên không phải, những năm gần đây ngược lại cũng có vài hạng người dã tâm bừng bừng, muốn giành độc lập cho Tây Bắc đạo, trở thành một nước như Kim Trướng Hãn Quốc, Đông Tấn, Tây Vực Tam Thập Lục quốc.

Chỉ tiếc, bàn về sức mạnh không phải chỉ là nói trên mặt nổi. Nếu nói như vậy, mọi người chẳng cần đánh, cứ lấy cường giả trong tông môn ra mà so. Ngươi ba người, ta bốn người, thế thì ngươi đã thua.

Hạng người dã tâm bừng bừng bên trong trong lịch sử kia cũng đều có được giáo huấn sâu sắc, biết rõ bản thân mình rốt cuộc kém hơn võ giả Trung Nguyên đến nhường nào.

Ngày xưa, lúc Đại Tấn vẫn còn, Dương Thần cảnh Triệu Vũ Niên một mình lang bạt Tây Bắc. Có điều, khi đó Triệu Vũ Niên cũng không phải giao phong với những võ giả bộ tộc Tây Bắc này mà đi thẳng đến thánh địa võ học Đại Tuyết Sơn.

Nơi đó tập trung tất cả những tinh anh thuộc các bộ tộc Tây Bắc và cả tán tu nữa. Kết quả, Triệu Vũ Niên dùng sức một người đánh bại quần hùng. Hơn nữa, tấn thăng Chân Vũ ở Đại Tuyết Sơn. Đây đối với Triệu Vũ Niên mà nói là một loại vinh dự. Nhưng với các bộ tộc Tây Bắc bọn họ mà nói thì đây chính là vũ nhục.

Dĩ nhiên, trận chiến ấy cũng khiến cho bọn họ nhìn nhận rõ bản thân. Với thực lực các bộ tộc Tây Bắc bọn họ bây giờ vẫn chưa đủ tư cách để tự đi dựng một quốc gia.

Ngày xưa, Triệu Vũ Niên càn rỡ ở Đại Tuyết Sơn như vậy, Đạm Đài Diệt Minh cũng không xuất thủ. Trong đó, hiển nhiên có phần vì tính cách dửng dưng của Đạm Đài Diệt Minh. Chỉ cần Triệu Vũ Niên không làm gì quá mức thì Đạm Đài Diệt Minh sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ. Nguyên nhân lớn hơn chính là Đại Tấn lúc trước và Đại Chu bây giờ đều giống như nhau, không chỉ có một Chân Vũ cảnh.

Cho nên, mấy bộ tộc có thực lực mạnh nhất ở Tây Bắc đạo cũng như Chung Ly thị rất biết mình biết ta. Thực lực như bọn họ xưng vương xưng bá ở Tây Bắc đạo thì không vấn đề gì. Song, nếu nảy sinh ra tâm tư khác thì bọn họ sẽ chết rất thảm.

Thác Bạt Dư vội vàng nói: “Nếu như ở bên ngoài thì đúng là chúng ta không thể làm như vậy. Có điều, đây là trong không gian độc lập. Chúng ta dù có giết Tô Tín thì có ai biết được?

Trước mắt, người vào bên trong không gian này cũng không chỉ có những bộ tộc Tây Bắc chúng ta mà còn có Thái Tam Nguyên và người của Long Hổ Đạo môn.

Cứ như thế, dù cho Tô Tín có chết ở đây, chỉ cần chúng ta làm cho kín kẽ một chút thì cũng không ai có thể phát hiện ra.

Huống chi, ta cũng không chỉ vì thù oán giữa Thác Bạt thị ta và Tô Tín mới đến kích động Chung Ly huynh giết Tô Tín.

Trước đó, triều đình phái một tên phế vật đến trấn thủ Tây Bắc đạo. Chúng ta có thể đảm bảo cho Tây Bắc đạo độc lập tuyệt đối, cái này không có vấn đề gì.

Nhưng trước mắt, triều đình lại phái người như Tô Tín đến Tây Bắc đạo. Người này tâm cơ thâm trầm, hơn nữa còn dã tâm bừng bừng. Hắn có thể cam nguyện làm bù nhìn như Chương Trung Nghiệp hay sao?

Cho nên, giờ chúng ta không giết, tương lai e là sẽ có nhiều phiền toái hơn nữa!”

Chung Ly Vị có hơi dao động, nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói: “Như vậy cũng không được. Chuyện không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu. Thực lực của Chung Ly Viêm thế nào ta còn rõ hơn ngươi. Tô Tín này có thể đánh ngang tay mười mấy chiêu với Chung Ly Viêm, ta và ngươi hai người không có cách nào giết được hắn trong thời gian ngắn đâu.

Nếu như bị Tô Tín chống trả, chạy mất, hoặc là bị Kha Yển Nguyệt phát hiện, đến lúc đó hắn có cường viện thì chúng ta coi như trộm gà không thành còn mất nắm gạo.”

Thác Bạt Dư cười cười nói: “Chung Ly huynh có thể còn không biết. Trước đó ta đụng phải một tên đệ tử Mộ Dung thị. Hắn nói cho ta biết một tin rằng Tô Tín bắt tay với Thái Tam Nguyên cướp thi thể Ba Xà được gìn giữ hoàn chỉnh từ trong tay Mộ Dung Tông Chính.”

Trong lòng Chung Ly Vị nhất thời cả kinh. Nói Tô Tín gan lớn, gan của Tô Tín quả thực sắp lớn đến bằng trời rồi!