Chương 1457 Thiên Hồ (2)
Đã trọng thương còn sử dụng Thiên Ngoại Phi Tiên, chỉ riêng kiếm ý phản phệ đã khiến Tô Tín lãnh đủ. Cho nên, trước mắt trong nội phủ của Tô Tín có không ít vết kiếm.
Những vết thương này, Tô Tín dưỡng thương cũng phải mất một, hai hay ba tháng mới có thể hết bệnh. Ít nhất bây giờ, hắn coi như là có ra ngoài cũng không cách nào tranh phong với đám Mộ Dung Tông Chính.
Hơi điều tức một chút, Tô Tin bắt đầu đi tới chỗ cái hồ nhỏ kia, xem thử có phát hiện món đồ gì hay không.
Nhưng vào lúc này, một giọng nữ uy nghiêm bỗng nhiên vang lên. Khí thế cường đại xông đến thiên không, giống như Thái Sơn áo đỉnh vây lấy người Tô Tín, khiến hắn nhất thời kêu đau một tiếng.
“Một tên Nhân tộc hèn mọn? Được đấy! Chỗ này cũng đã bị phong ấn vạn năm rồi, thế mà còn có người đi vào được? Chậc chậc. Có điều, thực lực cũng không tệ. Dựa theo cấp bậc của nhân loại các ngươi mà nói thì ngươi chắc là Dung Thần cảnh nhỉ? Cũng chỉ ngang ngang với tộc nhân Yêu tộc bình thường của ta mà thôi.”
Giọng nói vừa dứt, thần quang nở rộ. Một con yêu hồ chín đuôi to lớn xuất hiện ở trước mắt Tô Tín. Cả người trắng như tuyết không chút tì vết, vô cùng lộng lẫy. Chín đuôi che khuất bầu trời, thậm chí, ngăn che cả viên cầu lửa làm Mặt trời ở trong không gian này đi. Uy thế vô biên.
Võ giả bây giờ không thể nào hiểu hết những Yêu tộc từ thượng cổ. Nhưng có không hiểu biết đến mức nào thì cũng không thể chưa từng nghe nói đến Cửu Vĩ Yêu Hồ trong truyền thuyết.
Thậm chí, hồ yêu trong truyền thuyết nếu đã có tới chín cái đuôi thì cũng không còn là yêu hồ mà đã là Thiên Hồ rồi.
Cường giả như này chắc chắn là cường giả cao nhất ở đỉnh Yêu tộc. Thực lực có thể so với Chân Vũ cảnh.
Có điều lúc này, trên mặt Tô Tín lại hiện vẻ kinh dị, cũng không nói lời nào.
Lúc này, Cửu Vĩ Thiên Hồ kia lại nói: “Bị sợ đến choáng váng rồi à? Có điều cũng không sao. Ngươi hẳn biết nơi này là nơi nào. Mang ta ra ngoài. Ta có thể cho ngươi hết thảy những thứ mà ngươi mong muốn!
Nhìn thực lực của ngươi cũng đã sắp đến Dương Thần cảnh rồi nhỉ. Có điều Nhân tộc các ngươi tu luyện khó hơn Yêu tộc chúng ta nhiều. Bước này chắc chắn ngươi rất phí sức nhỉ?
Chỉ cần ngươi dẫn ta ra ngoài, ta sẽ giúp ngươi bước lên Dương Thần, thậm chí Chân Cũ cũng không phải không được.”
Nói đoạn, Cửu Vĩ Thiên Hồ trầm giọng, tiếp: “Nếu ngươi không đồng ý, bây giờ ta sẽ ăn ngươi! Ta đã hơn mười ngàn năm chưa ăn qua thịt tươi rồi!
Sức mạnh của võ giả mạnh mẽ, khí huyết dư thừa. So với vài thiên tài địa bảo thì còn là đồ bồi bổ tốt hơn nhiều!”
Nhưng ngoài dự liệu chính là đối mặt với uy hiếp thế này, trên mặt Tô Tín vẫn không chút biến hóa nào. Hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Dĩ nhiên ta biết đây là chỗ nào.
Ngày xưa Nhân hoàng dốc hết tộc lực nhân loại, chém giết, phong ấn Yêu tộc, sáng lập thịnh thế bây giờ. Nếu như nay ta để ngươi rời đi, để ngươi làm hại thiên hạ vậy há chẳng phải ta biến thành tội nhân giang hồ rồi sao?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ kinh ngạc nhìn Tô Tín, nói: “Không ngờ ngươi lại là một người mang lòng thiên hạ.”
Biểu hiện trên mặt Tô Tín có chút quái lạ. Bốn chữ “mang lòng thiên hạ” nếu như bị người ngoài nghe được là để hình dung Tô Tín hắn thì nhất định sẽ trợn đến lọt tròng mắt.
Chỉ có điều, Cửu Vĩ Thiên Hồ hình như không quá chú ý đến biểu tình của Tô Tín, nàng ta tiếp tục nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết. Bàn về nội đấu, Nhân tộc các ngươi là am hiểu nhất.
Ngày xưa lúc Yêu tộc của ta vẫn còn, Nhân tộc các ngươi còn có thể miễn cưỡng đoàn kết với nhau. Nhưng bây giờ, Yêu tộc đều đã chết hết rồi. Các ngươi cũng không kịp đợi mà đã bắt đầu nội đấu rồi.
Cái ngươi gọi là Nhân hoàng bệ hạ giết võ giả Nhân tộc còn nhiều hơn Yêu tộc chúng ta nữa. Lúc trước, các tiểu quốc hắn tự tay diệt không đến một trăm thì cũng phải tám mươi.
Hơn nữa, nhìn vết thương trên người ngươi thì ắt là cũng bị thương trong lúc tranh đấu với những võ giả Nhân tộc khác chứ gì? Bọn họ đối với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù hay sao?
Đưa ta rời khỏi đây. Tất cả những điều ngươi mong muốn ta cũng có thể cho ngươi được hết.”
Thanh âm của Cửu Vĩ Thiên Hồ này bắt đầu êm đi. Có điều, lúc này, từng âm điệu một lại hiện lên trong đầu Tô Tín, ý đồ muốn ảnh hưởng đến phán đoán tinh thần của hắn.
Chỉ có điều, bàn về tinh thần lực thì Tô Tín vẫn vượt xa đa số võ giả như cũ.
Trong nháy mắt cảm nhận được tinh thần lực kia, Tô Tín lập tức cười lạnh một tiếng. Biến Thiên Kích Địa tinh thần đại pháp ầm ầm bạo phát, xoắn giết tinh thần lực kia.
Mà lúc này, hai tay Tô Tín kết ấn. Hắn dùng bí pháp mà Luân Chuyển Vương lấy từ trên phiến bạch ngọc xuống lúc trước. Một loại phương thức ứng dụng sức mạnh Nguyên Thần.
Lúc ấn pháp kia giáng xuống, Nguyên Thần lực của Tô Tín ầm ầm bạo phát. Sau lưng thần quang sáng chói, hóa thành một chuôi tiểu kiếm màu đỏ, chém thẳng tới hướng Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Cửu Vĩ Thiên Hồ kia dường như có chút không dám tin Tô Tín làm như vậy. Nàng ta kêu lên một tiếng thét chói tai. Thân thể to lớn ầm ầm vỡ vụn. Xuất hiện trước mắt Tô Tín đổi thành một nữ nhân mặc y phục màu xanh, dung mạo xinh đẹp, hệt như tiên tử trên trời nhưng cũng mang chút cảm giác kiều mị, tăng thêm cho nàng ta vẻ phong tình.