Chương 1469 Chí bảo xuất thế
Ba người này ở trong cũng chỉ có Thái Tam Nguyên dựa vào liên thủ cùng Tô Tín lúc này mới có không ít thu hoạch. Cho nên bấy giờ, coi như là Tô Tín không đứng ra nói lời nói này, bọn họ cũng chuẩn bị muốn cùng nhau liên thủ tìm kiếm rồi.
Tiết Cửu m của Hoàng Tuyền giáo cũng hà hà cười lạnh, bước ra, nói: “Tây Bắc đạo các ngươi làm như vậy là không tuân thủ quy tắc. Đã như vậy, ta cũng chỉ có thể tìm đồng minh mà thôi.
Tô đại nhân nói lời giữ lời. Kha trại chủ cũng là hào kiệt trên giang hồ. Đứng về bên phía bọn họ cũng tốt hơn chẳng được cái gì thỏa đáng.”
Trong những người này, chỉ có Thường Nhất Phàm bất động. Dĩ nhiên hắn cũng có tự tin cho dù không liên thủ cùng đám Tô Tín thì hắn cũng có thể tranh giành với người của những bộ tộc Tây Bắc được.
Hắn dẫn theo không ít đệ tử Long Hổ Đạo môn, họ đều đang tìm kiếm một vài không gian không người, kiểm tra trong đó xem có di hài Yêu tộc nào được bảo tồn hoàn hảo hay không, sau cùng báo lại cho hắn.
Với thực lực của hắn, chỉ cần những bộ tộc Tây Bắc liên hiệp chung với nhau thì chỉ có như vậy, hai, ba bộ tộc với Thường Nhất Phàm cũng không là gì. Cho nên, lúc này người khác không có thu hoạch gì. Mặc dù Thường Nhất Phàm hắn cũng bị người các bộ tộc Tây Bắc liên thủ, phải rời đi mấy lần nhưng cũng thu được không ít. Hơn nữa, di hài của Lôi Dực Hổ Vương hắn cũng đã tìm thấy. Phù văn bí thuật của Long Hổ Đạo môn ở phía trên cũng có. Có thể nói, nhiệm vụ lần này của Thường Nhất Phàm cũng đã hoàn thành. Bây giờ hắn vẫn còn ở đây chính là vì muốn lấy chỗ tốt.
Ở trong đất phong ấn Yêu tộc này, người của bộ tộc Tây Bắc quả thực rất nhiều. Nhưng nói đến thực lực thì đám người Tô Tín mà liên hiệp chung với với nhau thì không hề kém cạnh so với bọn họ.
Đám người Mộ Dung Tông Chính nhất thời sắc mặt tối sầm. Bọn họ vốn là vì giết Tô Tín mà đến. Kết quả, không giết được Tô Tín mà còn khiến nhóm người này liên kết với nhau, hợp thành thế lực làm cho bọn họ không khỏi lấy làm kinh hãi.
Có điều, ngay lúc hai bên giằng co. Mấy tên võ giả của các bộ tộc Tây Bắc chạy vào trong không gian Xích Hỏa Giao Vương trước, chạy đến hô lớn: “Trưởng lão! Bên trong không gian kia có một Yêu vương còn sống!”
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình. Trước đó, bọn họ có tìm được thi thể của Lôi Dực Hổ Vương, bọn họ còn tường rằng những thượng cổ Yêu vương này sớm đã chết hẳn. Không ngờ, ở nơi này còn một Yêu vương từ thời thượng cổ còn sống.
Có điều, bị phong ấn ở đây đã vạn năm. Dù cho là Yêu vương ngày xưa có thể so với Chân Vũ cảnh thì sao? Đoán chừng bây giờ cũng chẳng còn được bao nhiêu sức mạnh.
Cho nên, nghe được tin tức này, mọi người ở đây ai nấy đều nhanh chóng tiến vào trong không gian kia, tận mắt thấy một màn Xích Hỏa Giao Vương ngửa mặt lên trời gầm thét.
“Quả thật là Yêu vương còn sống! Có điều, sức mạnh của hắn bị hao mòn gần hết rồi. Bây giờ đỉnh thiên chỉ có sức mạnh Dương Thần cảnh. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là thần trí của hắn đã tiêu tan triệt để, hệt như dã thú vậy.”
Người ở đây thấy cảnh này, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu như vậy thì dễ xử hơn rồi.
Có sức mạnh Dương Thần cảnh không có nghĩa là có thực lực của Dương Thần cảnh. Dã thú không biết biến hóa, chỉ có thể điên cuồng công kích thì không đáng để lo. Bọn họ hoàn toàn có thể chém chết một Yêu vương thực lực chẳng mạnh mẽ gì cho lắm.
Chỉ có điều, việc chém giết Yêu vương trước mắt không thành vấn đề. Nhưng chia đồ sau chuyện này thì biết tính thế nào?
Cả đám nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng trước.
Thường Nhất Phàm của Long Hổ Đạo môn là người đầu tiên đứng ra, nói: “Trước mắt hai bên chẳng ai làm gì được bên còn lại. Chi bằng trước chém chết giao long này đã. Đồ có được sau đó chúng ta dựa theo thực lực mà phân chia, thế nào?
Nếu không mọi người đánh đấm vô ích ở đây thì cũng chỉ phí thời gian.”
Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể làm như vậy. Tất cả mọi người gật đầu một cái, cùng nhau đồng loạt tấn công tới Xích Hỏa Giao Vương.
Vị thượng cổ Yêu vương này ngày xưa có thực lực nào mọi người không ai biết. Nhưng bấy giờ, đối phương không thể nào sống sót dưới sự vây công của hơn mười vị võ giả Dương Thần cảnh.
Tô Tín cũng không động thủ mà chỉ đứng chờ ở một bên.
Lúc này, Lý Phôi và Tôn Bất Hại cũng đi tới. Lý Phôi nhướn mày, nói: “Lão đại bị thương rồi?”
Tô Tín gật gật đầu, nói: “Mộ Dung Tông Chính, Chung Ly Vị, Thác Bạt Dư ba người này liên thủ. Ta muốn thoát mà không xây xước gì thì cũng khó.”
Lý Phôi không nói gì nhiều. Bởi vì hắn biết tính cách của Tô Tín không phải là hạng chủ nhân chịu thua thiệt mà nhịn.
Chuyện lần này, Chung Ly thị và Mộ Dung thị nếu như không phải trả giá thì đó mới là chuyện kì quái.
Nghe được mấy câu hời hợt của Tô Tín, Tôn Bất Hại đứng bên cạnh hắn chậc lưỡi hít hà.
Dung Thần cảnh bị ba tên Dương Thần cảnh vây công, chuyện này vốn giống như là nói mớ giữa ban ngày. Kết quả Tô Tín còn trốn thoát được. Thực lực hiện tại của Tô Tín rốt cuộc đã kinh khủng đến mức nào rồi?