Chương 1468 Vây chặt (2)
Tuy nhiên, câu giễu cợt này của Kha Yển Nguyệt lại chọc giận những thành phần còn lại của các bộ tộc. Lúc này, có võ giả từ mười bộ tộc đứng đầu bước đến, bao vây lấy đám người Tô Tín vào trong. Trong số đó có năm tên võ giả Dương Thần cảnh cũng đứng ở bên cạnh Tô Tín và Kha Yển Nguyệt, điệu bộ rất căng thẳng.
Kha Yển Nguyệt đúng thực là mạnh. Nhưng có mạnh hơn nữa cũng không thể đồng thời địch lại bảy Dương Thần cảnh được.
Thấy cảnh này, Kha Yển Nguyệt nhíu mày một cái. Tây Bắc đạo phiền nhất chính là điểm này. Một bộ tộc xảy ra chuyện, những bộ tộc khác cũng sẽ xung phong.
Chuyện này đổi thành ai cũng thấy nhức đầu. Cho nên, võ giả Trung Nguyên dù có đi ra ngoài tung hoành ngang học tìm ít cơ duyên, có người đến ba mươi sáu nước Tây Vực, cũng có người đến Kim Trướng Hãn Quốc, thậm chí cũng có không ít người ra hẳn hải ngoại. Song, có rất ít người đến Tây Bắc. Trừ phi là người rất có lòng tin với thực lực của mình.
Vị Đấu Nguyên Thiên Tôn Triệu Vũ Niên của Đại Chu kia là một ví dụ. Trước đó, hắn từng lực chiến với một đám võ giả Dương Thần cảnh ở Đại Tuyết Sơn tại Tây Bắc. Mặc dù không phải vây công, nhưng lại là đánh xoay vòng. Nhân số cụ thể thì không biết được, có điều, kiểu gì cũng phải tầm mười người.
Cho nên nói, nếu như ngươi không có được thực lực của Triệu Vũ Niên năm xưa thì bây giờ, thừa dịp còn kịp, đừng gây chuyện ở Tây Bắc đạo. Nếu không kết quả của ngươi đoán chừng sẽ rất thảm.
Nhưng trên mặt Tô Tín không chút nao núng. Sau khi chuyện này kết thúc, những dị tộc Tây Bắc này có còn tiếp tục đoàn kết như vậy hay không đây?
Đang lúc ấy, Tô Tín chợt trông thấy một người, ngay lập tức, hắn cao giọng nói: “Thái trang chủ, trước chúng ta hợp tác vui vẻ lắm mà. Bây giờ ta gặp nạn, chẳng lẽ ngươi lại không muốn giúp một tay hay sao?”
Thái Tam Nguyên đứng tránh trong đám người nhất thời tối sầm mặt mày. Tô Tín này đúng là âm hiểm, ngay lúc này lại lôi hắn ra.
Quả nhiên, Tô Tín vừa dứt lời, Mộ Dung Tông Chính nhất thời đưa mắt nhìn sang Thái Tam Nguyên. Mộ Dung Tông Chính không quên người này trước đó dám bắt tay với Tô Tín cướp đoạt di hài Ba Xà.
Có điều, Thái Tam Nguyên cũng là hạng người quyết đoán. Nếu đã đắc tội với Mộ Dung thị thì hắn dứt khoát làm tới cùng. Cho nên, Thái Tam Nguyên ngoài cười trong không cười, đứng về phía Tô Tín, nói: “Tô đại nhân, nếu chúng ta là đồng minh, thì ngươi bẫy ta như thế này có vẻ không ngay thẳng lắm thì phải?”
Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không phải đang bẫy ngươi, mà là đang giúp ngươi.”
Không đợi Thái Tam Nguyên hỏi gì, Tô Tín liền ngay lập tức lớn tiếng nói: “Chư vị, tình hình ở đất phong ấn Yêu tộc này mọi người hẳn cũng biết hết rồi. Nhưng không biết khoảng thời gian đi vào này chư vị đã cướp được gì? E là vẫn bị các bộ tộc Tây Bắc lớn liên thủ bức lui đúng chứ?
Các ngươi tự mình chiến đấu, nếu như đụng đơn độc thì còn dễ. Có điều, nếu như đụng phải hai bộ tộc thì nhất định bọn sẽ đuổi các ngươi ra ngoài trước rồi tự thương lượng chia cho nhau. Như vậy thì thứ được phong ấn ở đây các người chiếm được bao nhiêu?
Bây giờ các ngươi không đứng ra chẳng lẽ còn muốn tay không mà về?”
Tô Tín nói dứt lời, Chung Ly Vị vội vàng quát lên: “Tô Tín! Ngươi đừng có đầu độc lòng người ở đây!”
Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Không phải ta đầu độc lòng người. Ta cũng chỉ nói sự thật mà thôi. Chư vị ở đây chẳng lẽ không tự mình thấy được hay sao?”
Người thuộc các bộ tộc Tây Bắc không kìm được mà biến sắc. Bởi vì Tô Tín nói không sai, từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn làm như vậy.
Thật ra thì ngay từ lúc mới bắt đầu, những bộ tộc Tây Bắc bọn họ đã muốn bài xích đám người Tô Tín ra ngoài.
Chỉ có điều khi đó bởi vì đám người Tô Tín liên thủ bức bách cho nên lúc này mới bỏ qua ý định.
Nên sau khi vào đất phong ấn, những bộ tộc Tây Bắc bọn họ đây dĩ nhiên sẽ liên hiệp lại với nhau theo bản năng. Trước hết phải loại đám “người ngoài” như Tô Tín ra ngoài hết.
Thật ra thì bàn về thực lực, Thường Nhất Phàm của Long Hổ Đạo môn và Tiết Cửu m của Hoàng Tuyền giáo thực lực đều không kém. Nếu một chọi một, những bộ tộc Tây Bắc kia tranh không lại với họ. Nhưng nếu hai chọi một, thậm chí nhiều hơn thì sao?
Kế Vô Nguyệt và Nhạc Đông Lưu trong các võ giả tán tu đứng ra đầu tiên, yên lặng đi về phía Tô Tín.
Thật ra thì hai người bọn họ mới là người xui xẻo nhất. Bởi vì từ lúc đi vào đây đến giờ, ngay đến cả sợi tóc bọn họ cũng không mò được.
Đầu tiên dĩ nhiên là vì vận may họ kém. Thứ hai là bởi vì thực lực của hai người bọn họ không đủ.
Thực lực ở bậc của Thường Nhất Phàm thì cho dù có đụng phải một bộ tộc Tây Bắc, bọn họ cũng không dám tranh với Thường Nhất Phàm. Thậm chí cả hai bộ tộc đụng phải cũng không dám xông lên.
Thế nhưng, Kế Vô Nguyệt và Nhạc Đông Lưu hai người căn bản không giải quyết được đối thủ. Trước đó bọn họ còn đều hành động đơn độc. Coi như là có tìm được một nơi có cơ duyên thì đều bị những bộ tộc Tây Bắc liên thủ chiếm cứ, đuổi thẳng hắn đi.