Chương 1490 Mưu tính (2)
Thanh Ly nói: “Ta tính tu luyện võ công. Không phải võ công của Yêu tộc mà chủ tu võ công Nhân tộc. Thế nên ta cần một phần ghi chép tu luyện võ đạo của võ giả Nhân tộc các ngươi. Mặc dù ngươi chỉ là Dương Thần cảnh nhưng thôi thì cũng được.”
Tô Tín nhíu mày một cái, nói: “Sao bỗng dưng ngươi lại muốn tu luyện công pháp Nhân tộc? Bí pháp Yêu tộc các ngươi hẳn phải mạnh hơn mới đúng, sao lại bỏ gốc lấy ngọn thế kia?”
Thanh Ly dừng một chút, lúc này mới nói: “Bí pháp của Hồ ly chín đuôi Thanh Khâu cũng là chia Nguyên Thần làm chín. Nếu như tám đạo Nguyên Thần kia đã trốn hay là bị trấn áp thì thôi, chỉ cần tìm về được thì thực lực của ta vẫn có thể khôi phục đỉnh phong. Hơn nữa, còn tái tạo yêu thân, tiếp tục tu luyện.
Nhưng chẳng may có một đạo Nguyên Thần gặp chuyện ngoài ý muốn. Mặc dù không chết nhưng có thể bị tẩy sức mạnh hay là trấn áp trong tuyệt địa thì Nguyên Thần của ta sẽ không hoàn chỉnh nữa. Đừng nói đến chuyện tái sinh yêu thân mà e là cả đời này ta cũng chỉ có thể cố thủ ở cảnh giới bây giờ. Sức chiến đấu còn chưa đến tầng thứ Dương Thần cảnh.
Cho nên, để đề phòng chẳng may, ta tính tu luyện công pháp của Nhân tộc các ngươi. Phụ thân nói đúng, có lúc Yêu tộc cũng cần học tập Nhân tộc.
Yêu tộc muốn tu luyện đến trạng thái tột cùng cần mất vạn năm.
Mà Nhân tộc chỉ cần trăm năm thậm chí mấy thập niên là đã có thể có thành tựu.
Bây giờ ta chủ tu công pháp của Nhân tộc cũng không tốn thời gian bao lâu. Nếu như trong tương lai Nguyên Thần của ta thật sự xảy ra vấn đề thì ta cũng còn có thể đi con đường khác.
Mà những Nguyên Thần khác không xảy ra chuyện gì thì ta sẽ bỏ cái xác này ngay, rồi tái tạo lại Yêu thân là ổn.”
Tô Tín gật một cái, ngay lập tức đồng ý. Dù sao thì cái này cũng không phải là cái gì quan trọng.
Ghi chép tu luyện của Tô Tín đối với những võ giả cấp thấp mà nói là chí bảo. Nhưng đối với võ giả cùng cấp thì cũng chỉ có tác dụng tham khảo mà thôi.
“Đúng rồi, ngươi tính động thủ với những dị tộc Tây Bắc kia à? Ta có thể giúp ngươi cùng lúc tham khảo một chút. Yên tâm, ta sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi đâu. Ta cũng không có lý do tiết lộ bí mật của ngươi.” Thanh Ly nói.
Nàng thân là Yên tộc, Tô Tín đã biết tất cả bí mật của nàng, có thể nói nếu lộ ra thì người gặp xui xẻo cũng là nàng.
Tô Tín không có thành kiến gì với Yêu tộc nhưng Phật tông thì sao? Đạo môn nữa?
Hai thế lực này từ thời thượng cổ đã đi theo Nhân hoàng kịch chiến với Yêu tộc. Giờ nếu như họ nghe tin Yêu tộc lại xuất thế thì e rằng sẽ dốc toàn bộ sức lực. Dù đánh không chết Thanh Ly cũng phải phong cấm nàng hoàn toàn.
Cho nên lúc này nếu Thanh Ly thực sự thông minh thì nàng sẽ không bất hòa với Tô Tín.
Thế, Tô Tín nói thẳng: “Ta không sợ ngươi để lộ tin của ta. Mà ngươi dùng tư duy Yêu tộc để xem xét đấu tranh giữa Nhân tộc, cái này xem ra hơi không ổn?”
Thanh Ly ra vẻ đương nhiên, nói: “Mặc dù bây giờ ta không hiểu, nhưng đừng quên Hồ tộc Thanh Khâu am hiểu gì nhất. Bàn về cơ biến trí mưu, Yêu tộc chẳng có mấy ai có thể thắng được Hồ tộc Thanh Khâu ta. Nhân tộc các ngươi cũng vậy thôi.”
Mặc dù Tô Tín không hiểu Yêu tộc nhưng Hồ tộc Thanh Khâu trong truyền thuyết quả thực giỏi mưu trí chứ không thạo giao phong chính diện. Cho nên, Tô Tín liền gật đầu một cái, cho nàng đi cùng đến phòng nghị sự.
Lúc này, trong phòng nghị sự, Lý Phôi, Hoàng Bỉnh Thành đều đang ở đây. Thấy Thanh Ly theo sau lưng Tô Tín, hai người cũng chỉ hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi gì nhiều.
Hai người bọn họ đều biết giới hạn, dĩ nhiên sẽ không lắm mồm lắm miệng mà hỏi.
Tô Tín gõ bàn một cái, nói: “Bên phía các bộ tộc Tây Bắc đánh thế nào rồi?”
Hoàng Bỉnh Thành nói: “Còn chưa bắt đầu đánh. Đám người Mộ Dung thị cũng rất lanh lợi. Lúc Mộ Dung Long Thư vừa nuốt Chân Long nội đan vào, bọn họ bắt đầu tập trung lực lượng lại, toàn lực phòng thủ.
Còn đám người thuộc những bộ tộc Tây Bắc khác phản ứng có hơi chậm. Đợi gần một tháng thấy Đại Tuyết Sơn không ra tay bọn họ mới cùng nhau lên Đại Tuyết Sơn mời Đạm Đài Diệt Minh ra mặt. Kết quả hình như bị ăn trái đắng, bị Đạm Đài Diệt Minh đuổi xuống Đại Tuyết Sơn. Vậy nên bọn họ mới quyết định liên hiệp lại với nhau cùng xuất thủ đối phó Mộ Dung thị. Hiện tại còn đang chuẩn bị tập trung thực lực, vẫn chưa chính thức ra tay.”
Hành động này của đám bộ tộc Tây Bắc kia Tô Tín cảm thấy rất bình thường. Dẫu sao bọn họ người đông, hơn nữa còn không có tâm phúc, thế nên loạn như cào cào. Không giống như Mộ Dung thị chỉ có mình bọn họ. Những người đi theo Mộ Dung thị cũng không dám có ý kiến phản đối gì.
Dĩ nhiên trong này cũng không thiếu công của Tô Tín. Trong các bộ tộc Tây Bắc này bên có uy vọng cũng chẳng được mấy người. Mộ Dung Tông Chính là một. Chung Ly Vị cũng là một.
Chung Ly Vị đã bị hắn giết chết. Chung Ly Viêm vì vấn đề tính cách nên căn bản không cách nào chống đỡ được đại cuộc. Chuyện này cũng đưa đến tình thế Chung Ly thị vốn có thể đứng ngang bằng Mộ Dung thị, nay cũng bắt đầu suy sụp, danh tiếng cũng không còn lớn như trước.