Chương 1491 Thác Bạt Dư tuyệt vọng
Trong ánh mắt của Hoàng Bỉnh Thành lộ ra mấy phần âm hiểm, nói: “Không thì chúng ta lén đổ ít dầu vào lửa, để bọn họ nhanh đánh.”
Chuyện đổ dầu vào lửa trong bóng tối này Hoàng Bỉnh Thành làm giúp Tô Tín không chỉ một lần, thủ đoạn rất thuần thục.
Lúc này, bỗng dưng Thanh Ly mở miệng nói: “Nếu như ta là ngươi thì ta sẽ không làm như vậy. Nghe nói, các bộ tộc Tây Bắc trước kia rất đoàn kết. Trước mắt bọn họ là vì lợi ích mà mới khai chiến. Bỗng dưng các ngươi lại nhúng tay khích bác quan hệ giữa hai bên thì tương đương với chuyện giúp dời sự chú ý từ bên Mộ Dung thị đi. Đoán chừng Mộ Dung thị còn trộm cười nữa.”
Hoàng Bỉnh Thành phản bác: "Chúng ta đã có kinh nghiệm làm chuyện này rồi. Tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện.”
Thanh Ly cười nhạt, nói: “Thế gian này không có chuyện tuyệt đối. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Chẳng may ý đồ của các ngươi bị phát hiện thì kế hoạch của đại nhân nhà các ngươi sẽ uổng phí rồi.”
Hoàng Bỉnh Thành phục tùng Tô Tín. Lại nói có khi nào lão đại nhà hắn tính toán với người khác mà thất bại đâu?
Người nữ nhân đột nhiên nhảy ra này, thực lực của nàng chắc là mạnh hơn hắn. Có điều, những phương diện khác, Hoàng Bỉnh Thành thật không phục.
Lý Phôi đứng bên cạnh, bỗng nhiên nói: “Thanh Ly cô nương nói không sai. Bây giờ xuất thủ đúng là có chút nguy hiểm. Thủ hạ của chúng ta cũng không phải là Truy phong tuần bộ kinh nghiệm đầy mình ở Lục Phiến Môn trước kia nữa. Bây giờ, Ám Vệ mặc dù có gốc là Lục Phiến Môn nhưng vẫn chưa đủ chín chắn. Tùy tiện ra tay đúng là có hơi không ổn.”
Nghe được Lý Phôi nói vậy, nhất thời Hoàng Bỉnh Thành nổi đóa lên. Lý Phôi này rốt cuộc theo phe ai đây?
Lý Phôi nhàn nhạt nói: “Ta chỉ bàn chuyện thôi.”
Lúc này, Tô Tín ho khan một tiếng, nói: “Được rồi, Thanh Ly và Lý Phôi nói đúng. Bây giờ ra tay gây xích mích trong quan hệ của hai bên đúng là dễ xảy ra chuyện. Có điều chúng ta cũng không thể ngồi nhìn. Lúc cần động thủ thì vẫn phải ra tay.
Tô Tín nói một câu, tất cả mọi người ở đây nhất thời yên tĩnh lại, muốn nghe thử xem Tô Tín nói thế nào.
Phân tích mới nãy của Thanh Ly cũng không sai. Mặc dù nàng không hiểu Nhân tộc cho lắm nhưng Hồ tộc Thanh Khâu của nàng thích nhất là động não chứ không động thủ. Vậy nên như này cũng là bình thường.
Tô Tín trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta không thể trực tiếp gây xích mích giữa bọn họ nhưng với tình hình của bọn họ bây giờ thì đoán chừng cũng nghĩ cách động thủ xong hết rồi. Thế nên chúng ta cũng không cần vội.
Khoảng thời gian này ta phải giải quyết ân oán của mình trước. Cũng tiện đánh ra được uy thế của chúng ta ở Tây Bắc đạo.
Tập trung lực lượng, chuẩn bị động thủ với Thác Bạt thị!”
Hoàng Bỉnh Thành nhất thời có hơi chút sửng sốt. Khi nãy Tô Tín không cho bọn họ ra tay với Mộ Dung thị trong bóng tối, vậy mà giờ lại động thủ ngoài sáng với Thác Bạt thị. Đây là ý gì?
Thanh Ly bên cạnh rất nhanh phản ứng lại, nhẹ giọng nói: “Tính chất của hai việc này không giống nhau. m thầm gây xích mích là bụng dạ khó lường. Dù sao các ngươi cũng là người ngoài. Thân là người ngoài, khi bọn họ còn chưa động thủ mà đã khích họ ra tay thì chuyện này nghĩ thế nào cũng không đúng.
Mà quang minh chính đại xuất thủ với Thác Bạt thị thì lại là báo thù riêng. Lúc hai bên đang gương cung bạt nỏ, những bộ tộc Tây Bắc khác sẽ không vì thù oán cá nhân của Thác Bạt thị và Tô Tín mà thay đổ kế hoạch của mình. Thậm chí, bọn họ còn có thể uy hiếp Thác Bạt thị cúi đầu với các ngươi. Như vậy mới có thể tránh các ngươi xen vào cuộc đấu giữa hai phe trong bọn họ.”
Tô Tín nhìn lòng người rất chuẩn xác. Thanh Ly cũng không thua kém. Nàng giải thích xong, Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành cũng đều rõ ràng. Ngay lập tức rời đi chuẩn bị triệu tập nhân thủ.
Đến sau khi hai người họ rời đi, lúc này Thanh Ly mới bĩu môi một cái, nói: “Sao nào? Ta nói rồi mà. Cái gọi là quy củ của Nhân tộc các ngươi mặc dù ta không hiểu nhưng Hồ tộc Thanh Khâu chúng ta nói thế nào cũng là nhờ vào cái đầu mà kiếm cơm. Chí ít cũng sẽ không kéo chân ngươi.’
Tô Tín nhàn nhạt liếc nàng một cái, nói: “Nếu như ngươi bây giờ có thể gài cho Thiếu Lâm Tự diệt môn giúp ta thì ta không nói hai lời, ngay lập tức đi tìm Nguyên Thần còn lại cho ngươi.”
Thanh Ly nhất thời cứng họng. Trong khoảng thời gian Tô Tín bế quan, nàng cũng tìm hiểu một chút các thế lực rải rác trên giang hồ hiện giờ. Địa vị của Thiếu Lâm Tự trên giang hồ là thế nào, dĩ nhiên nàng biết.
Muốn gài cho Thiếu Lâm Tự diệt môn, chuyện này dù có là phụ thân của nàng, Hồ vương Thanh Khâu đời trước sống lại cũng chưa chắc đã làm được.
Thế nên Thanh Ly chỉ đành hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu như ngươi cho ta sức mạnh đầy đủ thì còn được. Chỉ nhờ vào sức ngươi bây giờ mà muốn làm Thiếu Lâm Tự diệt vong thì căn bản là nói vớ vẩn. Mà dù cho có muốn tứ lạng bạt thiên cân thì cũng phải cho ta tư lạng mới được. Chút sức mạnh này của ngươi chẳng được trò trống gì.”
Tô Tín không tranh cãi với nàng, bởi Thanh Ly nói đúng. Muốn tứ lạng bạt thiên cân thì ít nhất cũng phải có sức mạnh mới được, nếu không thì sẽ biến thành bọ ngựa đấu xe, không tự lượng sức.