← Quay lại trang sách

Chương 1495 Nhổ cỏ tận gốc

Nhưng trên thực tế, lời này của Thanh Ly nói đúng thực không sai. Tô Tín cũng không phải hạng ma đạo biến thái thích lấy việc giết người làm thú vui. Huống chi, giết những võ giả có thực lực yếu hơn hắn thì cũng chẳng có khoái cảm gì mà nói.

Tô Tín trầm giọng nói: “Đại phái có uy danh, có nội tình của đại phái. Ở võ lâm Trung Nguyên, bất kể là Thiếu Lâm Tự hay Tạo Hóa Đạo Môn cũng thế, uy danh của bọn họ đều là dùng thời gian và chiến tích để góp lại. Nhưng tiếc thay, ta không có những thứ này.

Cho nên cứ như vậy, ta cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn để lập ra uy danh của mình, hay hung danh gì cũng được.

Ta giết nhiều người ở Giang Nam đạo như vậy, nên cho dù là sau khi ta đi rồi, triều đình cũng gỡ phong cấm với Tiêu gia, nhưng mấy thế lực võ lâm ở Giang Nam đạo cũng không dám bất kính với thủ hạ của ta.

Trước mắt, ta không có uy danh ở Tây Bắc đạo. Những Tây Bắc dị tộc này thậm chí còn công khai liên thủ giết ta, cho nên ta muốn cho đối phương xem một chút. Giết ta thì được thôi. Có điều, không giết được thì sẽ phải trả giá đắt!

Mục đích không phải là giết người. Nhưng thông qua việc giết người, có lúc ngươi sẽ rất nhanh đạt được mục đích mình muốn.”

Thanh Ly lắc lắc đầu, nói: “Suy nghĩ của Nhân tộc các ngươi có lúc rất phức tạp. Vào thời thượng cổ các ngươi có thể đánh bại Yêu tộc chúng ta. Nhưng tương tự, bây giờ không có Yêu tộc uy hiếp, các ngươi đấu đá nội bộ cũng sẽ ác hơn.”

Tô Tín không nói gì, bởi Thanh Ly nói đúng. Nội đấu dường như đã thành truyền thống của Nhân tộc rồi. Giống như tổ tiên của những bộ tộc Tây Bắc này. Tổ tiên của bọn họ trước kia cũng là những tiểu quốc từ thời thượng cổ. Lúc Yêu tộc còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhân hoàng cũng đã bắt đầu động thủ với bọn họ. Truyền thống nội đấu này đã lưu truyền từ thời thượng cổ đến nay rồi.

Với sức mạnh của thủ hạ Tô Tín bây giờ, người của Thác Bạt thị căn bản không ngăn được. Thế nên, chưa tới nửa khắc, toàn bộ Thác Bạt thị đã bị tàn sát không còn một mống.

Lúc này, có hai luồng khí tức cường đại ầm ầm hạ xuống. Hai tên võ giả Dương Thần cảnh trông thấy cảnh Thác Bạt thị máu chảy thành sông, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Bọn họ chính là hai tên võ giả Dương Thần cảnh của Hạ Lan thị và Hô Diên thị. Vừa nghe tin, họ không hề trì hoãn, lập tức đến đây ngay. Có điều không ngờ cho dù là vậy thì cũng đã đến trễ.

Nhìn trên mặt đất xác chất thành đống, hai tên võ giả Dương Thần cảnh của Hạ Lan thị và Hô Diên thị choáng váng một hồi.

Đã bao lâu rồi Tây Bắc đạo bọn họ không xảy ra chuyện diệt môn? Phải nói, từ thời thượng cổ Tây Bắc đạo bọn họ kí kết minh ước cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra chuyện này!

Những năm gần đây, có vài bộ tộc trong Tây Bắc vì nguyên nhân riêng mà từ từ biến mất. Tuy nhiên, không hề có tác động từ bên ngoài mà khiến cho bị diệt vong!

Bọn họ vốn cho rằng đại chiến với Mộ Dung thị lần này sẽ khiến cho rất nhiều bộ tộc diệt vong. Thậm chí, ngay cả những bộ tộc lớn cũng không cách nào tránh được. Nhưng ai nào ngờ, bọn họ còn chưa khai chiến với Mộ Dung thị, Tô Tín đã ra tay, dùng thế lôi đình diệt Thác Bạt thị!

“Tô Tín! Ngươi có ý gì đây? Thác Bạt thị lớn như vậy ngươi nói diệt là diệt. Ngươi có coi mấy bộ tộc Tây Bắc chúng ta ra gì không?”

Hai tên võ giả Dương Thần cảnh của Hô Diên thị và Hạ Lan thị đồng loạt quát lên.

Tô Tín nhàn nhạt nói: “Có ý gì? Ngược lại thì uy danh mấy bộ tộc Tây Bắc các ngươi lớn thật đấy. Các ngươi có thể liên thủ đuổi giết ta thì ta không thể trả thù à?

Con người đều phải trả giá đắt cho hành động của mình, không đúng hay sao? Nếu ban đầu Thác Bạt thị này quyết định làm như vậy thì hắn nhất định sẽ phải trả giá đắt cho việc này!”

Hai tên võ giả Dương Thần cảnh của Hô Diên thị và Hạ Lan thị nhất thời cừng họng. Nói về mặt đạo lý, chuyện này đúng là Thác Bạt Dư làm có hơi thiếu cân nhắc.

Muốn giết Tô Tín thì được, nhưng tay chân của Thác Bạt Dư không thể lanh lẹ hơn được sao? Kết quả không giết được người mà còn bị người giết.

Trước giờ trên giang hồ đều giải quyết ân oán như vậy. Ngươi giết ta thì ta giết ngươi. Hai bên không chết không thôi. Chỉ cần một người ngã xuống trước thì không thành vấn đề.

Tên võ giả Dương Thần cảnh của Hạ Lan thị hừ lạnh một tiếng, nói: “Người có thù với ngươi là Thác Bạt Dư. Ngươi giết hắn thì được nhưng không thể đổ vấy lên người nhà. Trước mắt ngươi lại xuất thủ giết toàn bộ Thác Bạt thị. Tô Tín ngươi có còn nhân tính hay không?”

Tô Tín liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đổ vấy lên người nhà? Mấy câu ngu dốt thế này cũng tin được? Ta và Thác Bạt thị không chết không thôi. Giữ lại mấy tộc nhân khác làm gì? Để chúng tu luyện thành công rồi ngày sau đến tìm ta báo thù? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe qua câu nhổ cỏ tận gốc hay sao?”

Hai tên võ giả Dương Thần cảnh của Hạ Lan thị và Hô Diên thị bị Tô Tín sỉ nhục đến tức giận nói không thành lời.

Các bộ tộc Tây Bắc bọn họ mặc dù ít khi trao đổi với võ giả Trung Nguyên. Có điều, bọn họ thân là Dương Thần cảnh, kiểu gì cũng coi như là có chút kiến thức, cũng từng gặp không ít người. Nhưng bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp người vô sỉ như Tô Tín!