Chương 1494 Diệt tộc (2)
Có điều, thế gian này không có thuốc hối hận. Làm là làm. Chút hối hận này chẳng qua chỉ dâng lên một chút trong lòng Thác Bạt Dư mà thôi. Ngay sau đó đã biến thành bi tráng tử chí!
Lúc một quyền kinh thiên này của Tô Tín ập đến, Thác Bạt Dư nổi giận gầm một tiếng, huyết khí quanh thân tràn ngập. Hắn ngay lập tức thiêu đốt tinh huyết, cả người bao phủ trong một luồng khí thế cường đại. Điều này khiến cho Thác Bạt Dư thấy hắn như đang quay trở về thời kỳ đỉnh phong.
Một quyền đánh ra, trong lòng Thác Bạt Dư không vui chẳng mừng. Quyền này không có uy năng!
“Chân Ngã Đạo Điển” của Thác Bạt thị bọn họ rất nghiêm ngặt với tu hành tự thân. Từ lúc tuổi già, tu vi tâm cảnh của Thác Bạt Dư cũng hạ xuống theo. Đã lâu rồi hắn không sử dụng sức mạnh tột cùng của “Chân Ngã Đạo Điển” nữa.
Dưới áp lực của Tô Tín, cộng với việc thiêu đốt tinh huyết đánh một kích, Thác Bạt Dư một lần nữa đánh ra một quyền tột cùng của mình!
Có điều, một quyền này chỉ là tột cùng của Thác Bạt Dư mà thôi, cũng không qua được Tô Tín bây giờ!
Hai quả đấm đụng nhau, hư không vô biên bị xé, sức mạnh này khuấy động phong vân. Thậm chí ở bên cạnh hai người còn xuất hiện một luồng phong bạo khổng lồ bao phủ. Đất đai chấn động, từng đường nứt hiện lên, hệt như địa chấn.
Uy năng này chỉ kéo dài được một lúc, mọi người không thấy rõ cảnh tượng bên trong, bọn họ chỉ thấy trong luồng phong bạo đó hiện lên màu máu. Tiếp theo, cơ thể Thác Bạt Dư liền bị đánh bay ra ngoài. Cánh tay phải bị đánh nát, kinh mạch toàn thân đứt đoạn. Hệt như mò từ trong ao máu ra ngoài vậy, trông cực kỳ thê thảm.
Người của Thác Bạt thị không dám tin. Tô Tín chỉ dùng có một chiêu mà đã đánh phế Đại trưởng lão Dương Thần cảnh của Thác Bạt thị bọn họ!
Phong bạo tan đi, lúc Thác Bạt Dư rơi xuống đất, thân hình Tô Tín cũng thoắt cái xuất hiện phía trên Thác Bạt Dư. Đạp lên một cước, trong nháy mắt làm vỡ tim Thác Bạt Dư!
Thác Bạt Dư muốn kéo dài chút thời gian cho Thác Bạt thị. Tiếc rằng, hắn không đỡ được dù chỉ là một chiêu của Tô Tín!
“Trưởng lão!”
Vành mắt của một đám võ giả Thác Bạt thị sắp nứt đến nơi. Thác Bạt Thương Ý và mấy tên võ giả Dung Thần cảnh của Thác Bạt thị tất cả đều rống giận xông lên, muốn liều mạng cùng Tô Tín.
Bọn họ đã bỏ qua ý định chạy trốn. Trước người có thực lực như Tô Tín đây, nào ai dám chạy? Nào ai có thể thoát!
Tô Tín mặt không đổi sắc, chẳng qua chỉ nhìn đám Thác Bạt Thương Ý một cái. Nhíu mày, nhất thời kiếm khí vô biên hiện lên, trong nháy mắt bọc lấy đám người Thác Bạt Thương Ý trong đó, kiếm khí xoắn giết giáng xuống. Chưa đến mười nhịp thở, đám người Thác Bạt Thương Ý đã chẳng còn hình bóng. Ở hiện trường chỉ còn lại một đống máu thịt!
Cảnh tượng kinh khủng như vậy không chỉ khiến cho đám người Thác Bạt thị sững sờ mà ngay cả thủ hạ của Tô Tín cũng hơi sửng sốt. Bọn họ không ngờ sau khi đại nhân nhà mình tấn thăng Dương Thần cảnh thực lực lại kinh khủng như vậy.
Thanh Ly nhìn về phía Tô Tín, ánh mắt cũng có vẻ kinh dị. Nàng nhớ phụ thân từng nói, điểm mạnh của Nhân tộc so với Yêu tộc chính là ở chỗ Nhân tộc có khả năng vô hạn.
Mạnh yếu của Yêu tộc trên căn bản là Tiên Thiên, lúc vừa sinh ra đã cố định. Yêu tộc nào bình sinh hạ vị thì có tu luyện thế nào cũng không đổi thành Yêu tộc trung vị được.
Giống như Hồ tộc Thanh Khâu bọn họ vậy. Hồ tộc Thanh Khâu bọn họ mặc dù là Yêu tộc thượng vị, trong tộc cũng có thể xuất hiện Yêu vương Chân Vũ cảnh. Nhưng nếu đối chiến chính diện thì thực lực cũng rất yếu. Cho nên chỉ có thể nhờ một đời Hồ vương Thanh Khâu mưu tính mới có được chỗ ngồi trong Yêu tộc.
Nhân tộc thì khác. Bất kể thiên phú thế nào, sư môn làm sao, dù chỉ là một tán tu phế vật, nói không chừng cũng sẽ được quật khởi vì có cơ duyên.
Thế gian đại tranh, long xà biến ảo. Có vài người mặc dù là rắn đất nhưng cũng chẳng biết khi nào thoắt biến thành rồng.
Thanh Ly nhìn Tô Tín, trong lòng thầm nhủ nếu đánh giá theo tiêu chuẩn của phụ thân nàng, thực lực và tiềm lực của Tô Tín bây giờ đã là cự mãng sắp hóa rồng rồi!
Tô Tín vung tay lên, nhàn nhạt phun ra một chữ: “Giết!”
Trong nháy mắt, tiếng cung nỏ như tiếng sét, sau mỗi một lượt bắn là một loạt võ giả Ám Vệ liều chết xung phong đi lên. Đám võ giả Tây Bắc quân phụ trợ ở bên ngoài.
Bàn về thực lực, đám võ giả quân Tây Bắc có hơi yếu một chút. Người của mấy bộ tộc như Thác Bạt thị mặc dù số lượng ít nhưng tinh anh thì không. Trong đó, võ giả Tiên Thiên cảnh và Hóa Thần cảnh cũng không phải là ít. Thế nên, để cho Ám Vệ xuất thủ vẫn an toàn hơn.
Chuyện diệt môn còn lại cũng không cần Tô Tín tự mình ra tay. Đám Lý Phôi sẽ xử lý gọn gàng.
Thanh Ly đi đến bên cạnh Tô Tín, khó hiểu hỏi: “Thác Bạt thị mất đi một võ giả Dương Thần cảnh đã chẳng uy hiếp được ngươi nữa rồi, sao còn phải diệt môn họ?
Mặc dù khí huyết sát trên người ngươi nặng nhưng ta có thể cảm giác được ngươi cũng không phải người thích giết chóc.”
Nếu lời này của Thanh Ly bị người ngoài nghe được thì chắc chắn sẽ phỉ nhổ nàng. Tô Tín mà không phải hạng người thích giết chóc? Người hắn giết còn nhiều hơn Cửu Ngục tà ma!