← Quay lại trang sách

Chương 1497 Nhổ cỏ tận gốc (3)

Mặc dù chỉ cần Mộ Dung Long Thư không tấn thăng thành Chân Vũ, bọn họ chắc chắn sẽ tiêu diệt được toàn bộ Mộ Dung thị, nhưng tổn thất đến thế nào, bọn họ cũng không biết. Thậm chí, vài bộ tộc nhỏ cũng sẽ bị tiêu diệt thẳng thừng.

Song, ngay lúc này, hai tên võ giả Dương Thần cảnh của Hạ Lan thị và Hô Diên thị nổi giận đùng đùng bước vào. Hơn nữa, trên người còn mang dáng vẻ chật vật.

Bách Lý thị, Bách Lý Trường Không đứng lên, cười ha hả nói: “Hạ Lan huynh, Hô Diên huynh, hai người bị sao thế? Sao chật vật như vậy?”

Trong những người ở đây, vốn uy thế của Chung Ly Vị là lớn nhất, nên cũng là Chung Ly thị dẫn đầu tổ chức chuyện này.

Nhưng tiếc là bây giờ Chung Ly Vị đã bị Tô Tín giết chết. Chung Ly Viêm tính cách không hợp nắm đại cuộc trong tay. Còn vị Dương Thần cảnh Chung Ly Hành của Chung Ly thị kia thì lại có hơi bình thường. Thế nên, trước mắt, những bộ tộc Tây Bắc này quyết định không làm người lãnh đạo gì nữa. Mọi người tập trung lại nghị sự là được.

Bách Ly Trường Không này chính là Đại trưởng lão của Bách Lý thị. Tướng mạo trung niên, vẻ ngoài không tệ, danh tiếng trong các bộ tộc Tây Bắc cũng tốt. Thiện chí giúp người, không đắc tội với ai.

Hai tên Dương Thần cảnh Hạ Lan thị và Hô Diên thị đưa mắt nhìn nhau một cái, đồng thời hừ lạnh, nói: “Tô Tín kia lấn hiếp người quá đáng!”

Lời này vừa dứt, ai nấy ở đây đều hơi sửng sốt. Lại có gì liên quan đến Tô Tín?

Hơn nữa, vừa nghe thấy tên của Tô Tín, Chung Ly Viêm và Chung Ly Hành hai người đứng bật dậy. Có thể nói, Chung Ly thị bọn họ và Tô Tín bây giờ là không đội trời chung.

Tộc trưởng của Chung Ly thị vốn là Đại trưởng lão Chung Ly Vị. Bàn về thực lực và năng lực, Chung Ly Vị là người mạnh nhất trong Chung Ly thị bọn họ. Không ngờ lần này lại chết trong tay Tô Tín. Người của Chung Ly thị không phục, bọn họ cũng không cam lòng.

Có điều, không cam lòng cũng vô ích. Bọn họ thật đúng là không thể động thủ với Tô Tín lúc này.

Trước mắt có Mộ Dung thị, Chung Ly thị cho dù có hận Tô Tín tới nhường nào cũng phải nhịn xuống trước. Giải quyết Mộ Dung thị xong rồi mới tính.

Cùng so với Tô Tín, Mộ Dung thị mới là đối thủ khó dây dưa.

Tây Bắc đạo trước kia Mộ Dung thị vì có Mộ Dung Long Thư cho nên thực lực là mạnh nhất. Có điều không ai nói ra bên ngoài mà thôi.

Mà Chung Ly thị bọn họ cũng có ba tên võ giả Dương Thần cảnh như Mộ Dung thị. Hai trong số đó đều đang làm giáo tập tại Đại Tuyết Sơn. Như vậy, Chung Ly thị mượn uy thế Đại Tuyết Sơn có thể có địa vị ngang với Mộ Dung thị. Hai bên cũng không ít lần va chạm. Thậm chí kết thù kết oán rất nhiều.

Trước mắt không giải quyết Mộ Dung thị, chờ đợi Chung Ly thị chính là hoặc thần phục, hoặc diệt tộc.

Mà nhìn lại Tô Tín, dù thế nào thì hắn cũng chỉ có chút xíu sức mạnh như vậy. Đối với Chung Ly thị bọn họ mà nói thì chẳng qua là phiền phức mà thôi, không có tính uy hiếp.

Chỉ có điều, nghe nói Tô Tín kia cũng vì trọng thương mà bế quan rồi. Bây giờ hắn lại gây chuyện gì nữa?

Tên võ giả Dương Thần cảnh của Hạ Lan thị kia lạnh lùng nói: “Thương thế của Tô Tín đã khỏe rồi. Hơn nữa, hắn không chỉ hết bệnh, thậm chí còn tấn thăng lên Dương Thần cảnh. Một chiêu chém chết Thác Bạt Dư, diệt toàn bộ Thác Bạt thị rồi!

Hai người chúng ta nghe tin chạy tới đã muộn. Người đã chết hết!

Chuyện tới nước này chúng ta cũng không sợ mất thể diện. Thực lực của Tô Tín quả thật cường hãn kinh người. Không hổ cho thanh danh của hắn.

Với thực lực của hai người chúng ta giao thủ cùng hắn, hơn mười chiêu đã bị hắn áp chế. Nếu đánh tiếp, thì e là hai người chúng ta đã bỏ mạng ở đó rồi!”

Vừa dứt lời, ai nấy ở đây sắc mặt biến đổi, đứng dậy hết cả.

Toàn tộc bị diệt, hơn nữa còn là do người ngoài làm. Suốt mấy ngàn năm ở Tây Bắc đạo bọn họ chưa từng xảy ra chuyện này. Tô Tín muốn làm gì? Muốn đối địch với toàn thể Tây Bắc đạo hay sao?

Mỗi một bộ tộc Tây Bắc đều rất tức giận. Lần này thực sự Tô Tín làm quá quá đáng.

Dầu gì Thác Bạt thị cũng là một trong những bộ tộc đứng hàng đầu Tây Bắc đạo bọn họ. Thế mà nói diệt là diệt. Hành động này căn bản là đang gây hấn với toàn bộ Tây Bắc đạo.

Chung Ly Hành của Chung Ly thị thẳng tay đánh nát cái bàn trước mặt, hừ lạnh nói: “Tô Tín cái con người này đúng thật là vô pháp vô thiên! Hắn cho rằng Tây Bắc đạo này là Trung Nguyên hay sao? Có thể mặc cho hắn tự tung tự tác? Mọi người cùng nhau xông lên, tiêu diệt Tô Tín này. Bằng không, chuyện quá đáng hơn hắn cũng có thể làm được!”

Lúc đầu, mọi người ai nấy cũng tức giận hệt như Chung Ly Hành. Song, chốc lát sau bọn họ kịp phản ứng lại thì ho khan một tiếng, lại ngồi xuống.

Bách Lý Trường Không nói: “Chung Ly huynh trước bình tĩnh đã. Tô Tín diệt Thác Bạt thị là vì ân oán cá nhân. Dẫu sao ban đầu cũng là Thác Bạt Dư liên hiệp giết hắn. Mặc dù diệt Thác Bạt thị có hơi quá đáng, tuy nhiên món nợ này chúng ta ngày sau hãy tính. Trước mắt còn chuyện quan trọng hơn.”

Chung Ly Hành cau mày nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà chúng ta cũng nhịn. Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể nhìn tên Tô Tín kia ngông cuồng thôi sao?”