Chương 1498 Hùng hổ doạ người
Mọi người ở đây đều lắc đầu một cái. Chung Ly Hành so ra thua kém Chung Ly Vị quá nhiều. Chẳng lẽ hắn không nhìn ra được điểm mấu chốt trong đây hay sao?
Bách Lý Trường Không giải thích: “Trước mắt, vấn đề lớn nhất của chúng ta là Mộ Dung thị. Chưa diệt Mộ Dung thị mà chúng ta đã xoay người đi đối phó với Tô Tín thì chỉ lãng phí thời gian thôi.
Huống chi chuyện lần này cũng là Thác Bạt Dư tự làm tự chịu. Ban đầu nếu hắn muốn đuổi giết Tô Tín thì hắn nên chuẩn bị tinh thần bị trả thù.
Ta đề nghị tạm thời bỏ qua chuyện này. Bây giờ sức mạnh của Tô Tín nhiều lắm cũng chỉ gây được một trận phong ba nho nhỏ ở Tây Bắc mà thôi. Không cần để ý.
Còn chúng ta nếu như vì chuyện này mà trì hoãn việc đối phó với Mộ Dung thị, đến khi Mộ Dung Long Thư tấn thăng Chân Vũ thì kết quả chúng ta có thể tưởng tượng được là gì.”
Ai nấy đều gật đầu một cái. Điều bọn họ băn khoăn chính là ở đây. Cho nên, sau khi tỉnh táo lại, bọn họ vẫn quyết định tạm thời không quan tâm đến chuyện này.
Mặc dù cả tộc Thác Bạt thị bị diệt, nhưng nhân bất vị kỉ trời tru đất diệt, chính bản thân bọn họ còn có chuyện chưa xong, nào ai còn tâm tư đi báo thù giúp Thác Bạt thị?
Kể cả Hạ Lan thị và Hô Diên thị trước đó bị Tô Tín áp chế đến tức giận không thôi cũng chẳng lên tiếng. Hiển nhiên, bọn họ biết đạo lý trong này.
Có điều, Chung Ly Hành vẫn hơi không cam lòng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn Tô Tín đó phách lối hay sao?”
Bách Lý Trường Không liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Chung Ly huynh, thù oán của ngươi và Tô Tín chúng ta biết. Có điều ngươi nghĩ một chút xem, quan hệ giữa các ngươi và Mộ Dung thị là thế nào?
Nói khó nghe, nếu tương lai Mộ Dung Long Lại thật sự thành Chân Vũ cảnh lục địa thần tiên, chúng ta không địch lại phải đầu hàng chịu thua, chủ động phụ thuộc vào Mộ Dung thị. Nhưng Chung Ly thị các ngươi ngay đến tư cách nhận thua cũng không có!”
Trên mặt Chung Ly Hành lộ ra vẻ không cam lòng.
Hắn chỉ không đủ nhạy bén chứ không ngu. Bách Lý Trường Không cũng nói thẳng như vậy, dĩ nhiên hắn sẽ không có thắc mắc gì nữa.
Mọi người ở đây cũng chuẩn bị dừng ở đây, bỗng nhiên mấy tên đệ tử Bách Lý thị đi tới, ghé tai nói mấy câu với Bách Lý Trường Không. Nhất thời, sắc mặt hắn biến đổi.
“Ngươi nói gì?”
Mọi người thấy Bách Lý Trường Không thất thố như vậy, không kiềm được cả kinh trong lòng, liền vội vàng hỏi: “Bách Lý huynh, chẳng lẽ Mộ Dung Long Thư tấn thăng Chân Vũ thật rồi? Chân Long nội đan bị hắn luyện hóa nhanh vậy sao?”
Bách Lý Trường Không đè nén sự khiếp sợ trong lòng, nói: “Không phải Mộ Dung Long Thư mà là Tô Tín. Sau khi diệt Thác Bạt thị, hắn đang dẫn người đến Chung Ly thị!”
Mọi người ở đây hơi sửng sốt, trong lòng thầm nhủ Tô Tín quả là gan to bằng trời. Không! Lá gan của hắn hẳn lớn đến vô biên rồi!
Vừa mới diệt Thác Bạt thị xong đã dám động thủ ngay với Chung Ly thị. Hắn thật sự cho rằng Tây Bắc đạo này không ai có thể trị hắn được hay sao?
Chuyện bấy giờ như vậy, bọn họ cũng không thể nào bỏ mặc. Huống chi người của Chung Ly thị cũng đều ở đây.
Nếu như bọn họ mặc kệ không để ý đến thì sẽ khiến người Chung Ly thị thất vọng.
Cho dù Chung Ly thị chỉ cách cái chết có một giờ đi chăng nữa thì họ cũng là nhóm mạnh nhất trong số những người ở đây. Thế nên, không thể đắc tội với Chung Ly thị được.
Vì vậy, mọi người chuẩn bị động thủ ngay, đến Chung Ly thị cản Tô Tín lại.
Chờ sau khi Tô Tín đến Chung Ly thị, hắn đã thấy đám người Bách Lý Trường Không chờ sẵn, khí thế hung hăng.
Chung Ly Viêm bước ra, lạnh lùng nói: “Tô Tín, ngươi giết Đại trưởng lão Chung Ly thị chúng ta, oán thù này còn chưa tính với ngươi, bây giờ ngươi lại dám chủ động đến khiêu khích Chung Ly thị ta, ngươi thật sự muốn chết à?”
Bách Lý Trường Không cũng đứng ra nói: “Tô đại nhân, trước đó ngươi diệt Thác Bạt thị thì thôi. Bây giờ lại còn muốn động thủ với Chung Ly thị. Hành vi như vậy ngươi không cảm thấy mình có chút quá đáng hay sao?”
Bách Lý Trường Không vẫn rất cảnh giác với Tô Tín.
Bách Lý thị bọn họ làm việc trước sau như một, cẩn thận kín kẽ. Bọn họ không muốn đắc tội với người của triều đình, thế nên hắn vẫn gọi Tô Tín một tiếng đại nhân.
Chỉ có điều, mặc dù hắn không muốn đắc tội với triều đình nhưng cũng không thể mặc cho Tô Tín làm bậy. Nếu không, Tây Bắc này há chẳng phải là loạn rồi?
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Bách Lý trưởng lão, ta có quá đáng hay không cũng không tới lượt chư vị nói. Thác Bạt thị và Chung Ly thị muốn giết ta, chẳng lẽ ta bây giờ cũng không thể trả thù hay sao? Thì ra mạng Tô Tín ta không đáng giá đến vậy, chỉ có thể chờ bọn họ đến giết à?”
Bách Lý Trường Không nhất thời cứng họng. Lúc đó vây công Tô Tín không chỉ có Thác Bạt Dư mà còn có Chung Ly Vị và Mộ Dung Tông Chính nữa.
Bách Lý Trường Không thở dài: “Thác Bạt Dư đã chết. Thác Bạt thị cũng đã bị diệt. Chung Ly Vị còn bị ngươi chém chết tại chỗ trong đất phong ấn Yêu tộc, lẽ nào như vậy còn chưa đủ? Ngươi còn muốn thế nào?
Ngươi phải biết, lúc ấy người đả thương ngươi nặng nhất là Mộ Dung Tông Chính. Bây giờ Mộ Dung thị cướp được Chân Long nội đan. Mộ Dung Long Thư sắp tấn thăng Chân Vũ cảnh lục địa thần tiên. Chờ đến lúc đó, ngươi đến tìm hắn báo thù không phải là chuyện đơn giản.