Chương 1500 Trong kiếm tàng kiếm
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Chung Ly Hành căm hận nói.
Trong mắt Tô Tín lóe lên sát cơ uy nghiêm, nói: “Ta muốn mạng của một tên Dương Thần cảnh trong Chung Ly thị các ngươi! Ban đầu Chung Ly Vị giết ta, thế thì chúng ta dùng một mạng đổi một mạng!”
“Cuồng vọng!”
Chung Ly Hành bị lời nói của Tô Tín chọc giận đến run lẩy bẩy: “Lấn hiếp người khác quá đáng! Đại trưởng lão đã bị ngươi giết rồi, ngươi còn muốn ai đền mạng nữa?”
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Ta đã nhún nhường rồi. Mạng Tô Tín ta nào có rẻ mạt như vậy? Một cái mạng của Chung Ly Vị nào có đủ!”
Lời này vừa dứt, người của Chung Ly thị thiếu chút nữa thì muốn xông ra liều mạng cùng Tô Tín. Tô Tín nói như vậy chính là đang vũ nhục Chung Ly thị bọn họ.
Mạng Tô Tín đáng giá thế mạng võ giả Chung Ly thị bọn họ thì không à? Dựa vào cái gì mạng của một mình Tô Tín lại đòi quý hơn so với hai mạng Chung Ly thị bọn họ?
Thấy hai bên mỗi lúc một căng thẳng, những bộ tộc Tây Bắc khác ở đây cũng lo họ sẽ đánh mất.
Một khi Chung Ly thị động thủ với Tô Tín thì cái liên minh tạm thời an ổn của bọn họ đây cũng chắc chắn phải động thủ với Tô Tín. Dẫu sao, thực lực của Chung Ly thị không yếu. Hơn nữa, có mấy thế lực giao hảo với họ đoán chừng cũng sẽ vì Chung Ly thị động thủ mà cũng ra tay theo.
Cho nên, vì đại kế, Bách Lý Trường Không chỉ đành vỗ đầu đi ra, nói: “Hai vị, cứ gây như này thì chẳng ai được lợi. Không bằng thế này đi. Tô đại nhân nếu như muốn được thỏa đáng thì tự mình tới đi.
Bên phía Chung Ly thị cũng phái ra một người tranh tài một trận với Tô đại nhân. Bất kể thắng bại, chuyện lần này xem như xóa bỏ, sao nào?”
Bách Lý Trường Không lại tiếp: “Đúng rồi, thời hạn nửa giờ. Trong nửa canh giờ không phân được thắng bại thì bất kể hai bên đánh thế nào cũng phải dừng lại. Hai vị thấy sao?”
Tính cả lần sắp xếp bây giờ, Bách Lý Trường Không vì muốn giữ an ổn cho liên minh tạm thời này mà tốn không ít công phu.
Hai tên võ giả Dương Thần cảnh của Chung Ly thị mặc dù không kinh diễm như Tô Tín, nhưng dù gì thì họ cũng là võ giả Dương Thần cảnh có uy tín. Triền đấu nửa canh giờ với Tô Tín thì chắc cũng không thành vấn đề gì.
Đến lúc đó, bất kể thắng thua thế nào, ai cũng có mặt mũi, sớm tụ sớm tan là được.
Hơn nữa, hắn nhấn mạnh vào nửa giờ vì cũng không muốn cho cuộc đấu này biến thành cuộc đấu sinh tử. Hai bên phân thắng thua là được. Đánh sống đánh chết cuối cùng cũng chỉ có thể đánh thành thù oán không chết không thôi.
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Đánh cuộc như vậy ta nhận. Chung Ly thị ai lên?”
Bách Lý Trường Không dõi mắt nhìn về phía hai người Chung Ly thị kia. Đây cũng là biện pháp ổn thỏa nhất mà hắn có thể nghĩ ra được rồi. Dẫu sao thì những bộ tộc khác ở đây cũng không ai có ý kiến gì.
Chỉ cần Chung Ly thị phái người ra đánh một trận với Tô Tín là được. Đợi giải quyết xong vấn đề của Mộ Dung thị thì Chung Ly thị các ngươi muốn đánh với Tô Tín thế nào cũng mặc. Duy chỉ có lúc này là không được làm bừa.
Trong lòng của hai tên Chung Ly thị kia rất buồn bực. Có điều ngại vì ánh mắt của tất cả những bộ tộc Tây Bắc ở đây đều đang nhìn bọn họ chằm chằm nên cũng không dám cự tuyệt. Vì vậy, Chung Ly Hành cũng chỉ có thể đồng ý. Cuối cùng, người ra tay là Chung Ly Viêm.
Bàn về thực lực, nếu so với Chung Ly Hành thì Chung Ly Viêm quả thực cao hơn một bậc. Quan trọng nhất chính là hắn từng giao thủ với Tô Tín, coi như là tương đối hiểu Tô Tín, để hắn ra tay thì hợp hơn.
Nhưng chỉ tiếc, Chung Ly Hành không biết rằng có một số người sau khi tấn thăng lên một cảnh giới, chênh lệch mang đến thật không cách nào tưởng tượng. Nếu Chung Ly Hành biết, hắn sẽ không dễ để cho Chung Ly Viêm ra tay ngay lúc này.
Chung Ly Viêm bước ra, lạnh lùng nói: “Cuộc chiến lần trước của ta và ngươi bị gián đoạn. Lần này sẽ không ai cản. Ta ngược lại phải xem thử, ngươi tấn thăng lên Dương Thần cảnh thì được mấy phần thực lực đây!”
Lần trước, Tô Tín dùng sức mạnh Dung Thần cảnh đánh với Chung Ly Viêm một trận thật đúng là khiến hắn trở thành trò cười cho Tây Bắc đạo trong một khoảng thời gian.
Chung Ly Viêm hắn không phải là người ngạo mạn hay sao? Không phải chẳng xem ai ra gì hay sao? Sao lại không đánh lại được một tên Dung Thần cảnh chứ?
Mặc dù nói đánh với Tô Tín thì không thể coi hắn như là võ giả Dung Thần cảnh tầm thường mà xử được. Có điều, chuyện này cũng không cản bọn họ giễu cợt Chung Ly Viêm.
Nhưng thực chất, lần trước đánh một trận Chung Ly Viêm cũng có mấy phần không phục.
Nếu bàn về thực lực thì lần trước Chung Ly Viêm so ra mạnh hơn Tô Tín đến mấy phần.
Mấy chục chiêu đầu, Tô Tín dựa vào lực bạo cường đại của mình mà hoàn toàn đánh ngang cơ được với Chung Ly Viêm. Nhưng càng kéo dài về sau thì lại càng bất lợi với Tô Tín.
Cuối cùng, Chung Ly Viêm mới vừa đánh đến khi khí lực của Tô Tín không tốt thì đã có người đến phá rối. Chung Ly Viêm chỉ đành tạm thời bỏ qua.
Mà bây giờ, Chung Ly Viêm có thời gian nửa canh giờ. Đây với hắn mà nói thì đã đủ rồi.
Tô Tín híp mắt, nói: “Ngươi rất nhanh sẽ thấy thôi.”
Nói dứt câu, Tô Tín cũng đã xuất thủ.