Chương 1499 Hùng hổ doạ người (2)
Không bằng thế này, ngươi và ta liên thủ đối phó Mộ Dung thị, diệt tộc Mộ Dung thị. Đến lúc đó, ân oán giữa ngươi và Chung Ly thị cũng cùng chấm dứt. Như vậy thế nào?”
Mọi người ở đây đều khen ngợi một tiếng. Lão hồ ly Bách Lý Trường Không này quả nhiên không phải là danh hão. Nếu chuyện có thể phát triển như vậy thì quả là tốt.
Thực lực của Tô Tín quá rõ ràng. Hắn mới tấn thăng Dương Thần đã giết Thác Bạt Dư chỉ bằng một chiêu. Mặc dù thọ nguyên của Thác Bạt Dư cũng đã cao, nhưng thực lực đó cũng đủ kinh người.
Kéo được người như Tô Tín tham gia thì bọn họ sẽ có thêm một phần cơ may thắng lợi. Hơn nữa, còn có thủ hạ của Tô Tín là Ám Vệ và quân Tây Bắc, có những người này gia nhập thì chí ít, Tây Bắc đạo bọn họ cũng sẽ chết ít hơn.
Tuy nhiên, lúc này Tô Tín cười lạnh trong bụng một tiếng. Ý kiến của Bách Lý Trường Không rất hay.
Tô Tín ngay lập tức lạnh giọng nói: “n oán với Mộ Dung thị ta sẽ tự đi giải quyết. Hôm nay ta muốn động Chung Ly thị, đừng hòng ai ngăn được!”
“Cuồng vọng!”
Đông đảo người thuộc các bộ tộc Tây Bắc ở đây nhất thời tức giận quát một tiếng. Ngay cả người hiền lành như Bách Lý Trường Không cũng nhịn không được.
Tô Tìn này cũng có phần hơi hung hăng. Bọn họ hết lời ngon ngọt hắn vẫn không thèm nể mặt. Chẳng lẽ không tranh tài một trận thì không yên hay sao?
Lúc mọi người ở đây chuẩn bị bùng nổ, Tô Tín lại đổi lời: “Thật ra thì ta vô tình là địch với những bộ tộc khác. Tô Tín ta trước giờ đều là người không phạm ta, ta không phạm người.”
Ai nấy đều phỉ nhổ trong bụng. Lời này của Tô Tín là nói vớ vẩn.
Cái gọi là người không phạm ta, ta không phạm người được dùng trong trường hợp mình không có thực lực. Ngày xưa ở Giang Nam đạo và Bắc Nguyên đạo, mấy cái tông môn kia có phạm hắn sao? Không phải cũng chính hắn làm cho người khác diệt môn à?
Tô Tín cũng chẳng mảy may để ý bọn họ nghĩ gì trong lòng, hắn tiếp tục nói: “Người có thù với ta là Chung Ly thị và Thác Bạt thị. Bây giờ Thác Bạt thị đã chết, ta chỉ cần Chung Ly thị cho ta một chút thỏa đáng là được.
Bằng không các ngươi muốn chiến thì ta cũng chiến với các ngươi một trận. Mặc dù các ngươi đông, nhưng đừng quên, Mộ Dung thị còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Mộ Dung Long Thư tấn thăng Chân Vũ, quả thực ta không thể báo thù, cơn tức này ta nhịn. Nhưng các ngươi thì sao? Suy nghĩ cẩn thận một chút xem, nếu quả thực gây đến độ không chết không thôi thì xem cuối cùng là ai tổn thất lớn hơn?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
Mới nãy, mấy lời này là Bách Lý Trường Không nói với Tô Tín. Bây giờ đổi ngược thành Tô Tín nói y hệt với họ, khiến họ có chút cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Quan trọng nhất chính là bọn họ cũng không biết câu nói này của Tô Tín là thật hay là giả? Rốt cuộc hắn đang gạt bọn họ hay là thật sự có can đảm khai chiến với những bộ tộc Tây Bắc bọn họ đây?
Nếu như Tô Tín đang gạt bọn họ thì còn dễ nói. Chẳng may Tô Tín nói thật thế thì bọn họ sẽ phải mặc cho bên phía Mộ Dung thị kia tấn thăng Chân Vũ, đến khi đó có thể hết thảy đã muộn.
Bách Lý Trường Không nhìn về phía bên Chung Ly thị, bỗng nhiên ho khan một cái, nói: “Chung Ly huynh, nếu đây là ân oán cá nhân thì chúng ta cũng không tiện nhúng tay. Nếu Tô đại nhân muốn được thỏa đáng thì các ngươi cho hắn thỏa lòng đi. Cuối cùng tất cả đều vui. Ngươi thấy chuyện này thế nào?”
Những người khác cũng vội vàng hùa theo, cho là Bách Lý Trường Không nói có lý.
Bọn họ không muốn sống chết cùng Tô Tín bởi như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch đối phó với Mộ Dung thị của bọn họ.
Hơn nữa bây giờ Tô Tín coi như cũng chịu lùi bước. Từ thái độ quyết diệt tuyệt Chung Ly thị lúc đầu đến bây giờ muốn một câu trả lời, đây cũng coi như là cho mọi người một cái thang để mọi người cùng nhau bước xuống.
Tuy nhiên, người của Chung Ly thị rất không cam lòng. Chung Ly Viêm và Chung Ly Hành căm tức nhìn mọi người. Song, bọn họ cho dù có tức cũng không cách nào phát tác.
Đám người ở đây rõ ràng không muốn động thủ với Tô Tín, cho nên mặc Chung Ly thị tự gây chuyện tự giải quyết. Bọn họ cùng lắm chỉ có thể nói Tô Tín đừng làm quá đáng. Trước mắt Tô Tín chỉ cần thỏa đáng, cho hắn như ý thì có làm sao?
Dĩ nhiên, chuyện này quả thực có chút bực bội. Đại trưởng lão Chung Ly thị bọn họ chết trong tay Tô Tín. Kết quả, Tô Tín kéo đến cửa uy hiếp mà bọn họ còn phải cho Tô Tín được thỏa đáng. Trong lòng người Chung Ly thị không phục!
Lòng người Chung Ly thị không phục. Có điều, dù có không phục đến đâu đi nữa thì đại thế trước mắt bọn họ có thể làm gì được?
Thế nên Chung Ly Hành đành phải kéo Chung Ly Viêm đã giận dữ, lạnh lùng nói: “Tô Tín, phì, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Các loại tài nguyên tu luyện dị bảo trong Chung Ly thị ta cũng không ít. Cho ngươi một phần, dẫn người của ngươi rời đi!”
Là một trong những bộ tộc lớn nhất Tây Bắc, một phần tài nguyên tu luyện của Chung Ly thị đã là không ít. Có điều, Tô Tín lại cười lạnh, nói: “Chung Ly Hành, ngươi thật sự đánh đồng Tô Tín ta là ăn mày đấy à? Mạng Tô Tín ta không đáng tiền thế à?”