← Quay lại trang sách

Chương 1504 Mời chào

Chuyện này về bản chất vẫn là ân oán cá nhân của Chung Ly thị và Tô Tín. Bọn họ nhúng tay vào, trước đó Tô Tín cũng nể mặt tranh tài một trận. Thậm chí đến quy tắc cũng mặc bọn họ quyết định.

Kết quả bây giờ thấy Chung Ly Viêm không địch lại, bọn họ liền ra tay cứu người. Cứ như vậy e là sẽ phải cùng tranh tài một trận với Tô Tín. Nếu thế thì công sức trước đó của bọn họ há chẳng phải là uổng phí rồi?

Vì vậy, ở đó chỉ có một mình Chung Ly Hành xông tới hướng Chung Ly Viêm. Đám người Bách Lý Trường Không đứng đằng sau lạnh lùng nhìn, không có hành động gì.

Dĩ nhiên, Tô Tín cũng cảm giác được hành động của Chung Ly Hành. Lần này Tô Tín thật sự động sát tâm với Chung Ly Viêm. Khó khăn lắm mới có được cơ hội như vậy, sao hắn có thể để cho Chung Ly Hành cản được?

Tô Tín giống như không thấy Chung Ly Hành xông lên, hắn đánh một quyền về phía Chung Ly Viêm đã mất thần chí kia. Gầm trời cuối đất, duy ngã độc tôn!

Quyền ý duy ngã độc tôn của Lý Trầm Chu ầm ầm bạo phát. Không gian trăm trượng xung quanh bắt đầu chấn động. Đất đai nứt nẻ dưới chân. Trong không trung, phong bạo cuồn cuộn. Uy thế quyền này vô cùng bá đạo, không ai có thể cản được.

Chung Ly Viêm mất ý thức nhưng còn bản năng.

Theo bản năng, hắn đánh ra một quyền toan ngăn cản nhưng trong quyền ý cường đại kia lại bị đánh nát cánh tay phải. Một luồng sức mạnh cường đại đánh thẳng vào trong cơ thể Chung Ly Viêm, từng tia máu nổ tung. Cơ thể Chung Ly Viêm giống con búp bê rơi bắn ra bên ngoài mấy trăm trượng. Lúc ngã xuống đất đã không còn sống!

Tô Tín dùng một quyền đánh chết Chung Ly Viêm, chuyện này khiến tất cả mọi người ở đây không ai phản ứng kịp.

Chết? Chung Ly Viêm lại chết như vậy?

Lúc này mới chỉ có một khắc đồng hồ, thế mà Chung Ly Viêm uy danh hiển hách ở Tây Bắc đạo đã chết ở đây. Điều này khiến mọi người có chút không chấp nhận nổi.

Cho đến khi tất cả xảy ra, bọn họ mới thừa nhận, kiểu giống như Tô Tín thật sự không thể dùng lẽ thường đến để mà nhận thức được. Mới vừa bước vào Dương Thần cảnh mà hắn đã có sức chiến đấu như vậy, thế thì sau này khi hắn đại thành Dương Thần, có khi nào Tô Tín sẽ lại trở thành Mạnh Kinh Niên, Thiết Ngạo tiếp theo hay không?

Điều này tất cả mọi người đều không thể dám chắc. Ít nhất bây giờ, tư thái đồng cấp vô song của Tô Tín đã hiện ra rồi.

Mà lúc này, Chung Ly Hành giận dữ thét: “Tô Tín! Sau này Chung Ly thị cùng ngươi không chết không thôi!”

Liên tục có hai Dương Thần cảnh chết trong tay Tô Tín. Chung Ly thị bọn họ từ vị trí đứng đầu Tây Bắc lập tức rớt xuống hạng trung lưu. Sao mà bọn họ cam tâm cho được?

Thế nên, lúc này Chung Ly Hành cũng sắp mất trí đến nơi, muốn xông lên liều mạng với Tô Tín.

Dĩ nhiên, hắn cũng không phải làm bừa. Hắn nghĩ, chỉ cần hắn tử chiến với Tô Tín thì nhất định kéo theo những bộ tộc khác cũng sẽ đối phó với Tô Tín cùng với hắn. Hắn làm như vậy chính là muốn kéo đám người Bách Lý Trường Không cùng xuống nước.

Chỉ có điều, đám người Bách Lý Trường Không không ngốc. Quy tắc là bọn họ quyết định. Trước mắt dù Chung Ly Viêm có chết cũng chỉ có thể trách thực lực của mình không tốt. Bọn họ nào có thể vì chuyện này mà đi liều chết với Tô Tín? Đừng nói đùa.

Cho nên, đám người Bách Lý Trường Không ngay lập tức ra tay ngăn cản Chung Ly Hành, tận tình khuyên bảo, nói: “Chung Ly huynh, phải lấy đại cuộc làm trọng! Trước đó các ngươi đã đồng ý đánh một trận với Tô Tín. Bây giờ thua chính là thua. Dù chúng ta có ra tay thì cũng không hợp lý.”

Chung Ly Hành hừ lạnh một tiếng. Không hợp lý là bọn họ không ra tay nữa hay sao? Đám người Bách Lý Trường Không nghĩ gì, Chung Ly Hành biết. Nhưng lúc này, Chung Ly Hành cũng không thể trở mặt với đám người Bách Lý Trường Không, thế nên hắn chỉ đành phải trừng Tô Tín, ánh mắt thâm độc, sau đó dẫn theo đệ tử Chung Ly thị về tộc.

Bách Lý Trường Không thở dài một cái, chuyển tầm mắt sang Tô Tín, nói: “Tô đại nhân, hiện tại ba tên võ giả Dương Thần cảnh của Chung Ly thị đã chết hai. Lần này ngươi hài lòng chưa?”

Tô Tín cũng biết bây giờ không thể ép bức Chung Ly thị quá mức. Dù bây giờ hắn có muốn tiêu diệt Chung Ly thị đến đâu, đám người Bách Lý Trường Không cũng chắc chắn không cho phép.

Thế nên, Tô Tín nói thẳng: “Đã như vậy thì tại hạ cũng cho chư vị mặt mũi. Chuyện này sau hãy nói, ta cũng sẽ không quấy nhiễu kế hoạch của chư vị.”

Dứt lời, Tô Tín dẫn người rút đi. Đám người Bách Lý Trường Không thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên họ không phát hiện ra Tô Tín nói “chuyện này sau hãy nói” chứ không bảo rằng ân oán của hắn và Chung Ly thị từ nay kết thúc.

Tô Tín lui trở về Phi Long thành, đám người Bách Lý Trường Không cũng vội vội vàng vàng tập trung lực lượng, chuẩn bị đối phó với Mộ Dung thị trong vòng mấy ngày tới, muốn tranh thủ đánh một trận hoàn toàn tiêu diệt đối phương.

Mà chiến tích trong hai trận chiến này của Tô Tín được lan truyền từ Tây Bắc đạo ra bên ngoài, nhất thời dấy lên một hồi phong ba.

Tây Bắc đạo đã yên bình quá lâu, có thể nói, bất kể là những võ giả xuất thân từ các bộ tộc Tây Bắc hay là tán tu, lúc hành động ai cũng sẽ chừa lại một đường, không làm quá mức.