Chương 1512 Đấu kiếm (2)
Trong nháy mắt, quanh thân Tô Tín, kiếm khí huyết sắc ầm ầm bùng nổ. Phi Huyết Kiếm đâm về phía trước, nhất thời vô biên kiếm ý bùng nổ, bao phủ toàn bộ đất đai trong chu vi mấy ngàn trượng trong một mảnh kiếm vực kinh khủng!
Sắc mặt Nhạc Đông Lưu bỗng dưng biến đổi. Có thể mạnh mẽ ngưng tụ kiếm ý thành lãnh vực như trong truyền thuyết vậy, trình độ kiếm đạo của Tô Tín lẽ nào đã cao đến độ này rồi sao?
Nhạc Đông Lưu cũng chỉ mới nghe nói về kiếm Nhị Thập Tam của Tô Tín chứ chưa từng thấy qua.
Hôm nay nhìn thấy, chưa nói đến cái khác, chỉ bằng vào một thức kiếm Nhị Thập Tam kia, Tô Tín liền không hổ xưng hô kiếm đạo Đại tông sư!
Trong lòng Nhạc Đông Lưu có một chút chán nản, cũng có vẻ sợ hãi. Theo lý, kiếm giả không nên sợ, tuy nhiên, ngay khi trận đấu này bắt đầu, Nhạc Đông Lưu đã thua. Có điều chính bản thân hắn cũng không biết mà thôi.
Kiếm giả bất kể đối mặt với cái gì cũng phải xông về phía trước. Đáng tiếc thay, Nhạc Đông Lưu ngay lúc bắt đầu đã cho rằng bản thân hắn không địch lại được Tô Tín, không nên ép Tô Tín chỉ dùng kiếm pháp đấu với hắn.
Thế nên ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã ôm theo thái độ này mà đấu kiếm với Tô Tín. Khí thế đã thấp hơn Tô Tín ba phần. Thực lực tự thân cũng không phát huy được ba phần.
Trước mắt Tô Tín chém ra kiếm Nhị Thập Tam, Nhạc Đông Lưu kinh hãi trong lòng. Điều này càng khiến hắn phạm phải sai lầm cực lớn. Tay hắn run một cái. Nhất thời, kiếm khí đầy trời mau chóng tán lạc. Đối với võ giả Dương Thần cảnh mà nói, có lúc một sai lầm nhỏ cũng có thể là sai lầm chí mạng!
Vô biên kiếm ý mãnh liệt cuốn đến, một bóng mờ xuất hiện trên Phi Huyết Kiếm trong tay Tô Tín. Kiếm trảm Nguyên Thần, diệt tiên thí thần!
“Keeng!”
Tiếng kim loại va chạm vào nhau truyền đến. Trường kiếm trong tay Nhạc Đông Lưu rớt ra. Nguyên Thần kiếm của Tô Tín đã tới trước mắt Nhạc Đông Lưu. Không có kiếm ý lẫm liệt trùng tiêu, nhưng luồng sức mạnh nội liễm khiến cho Nhạc Đông Lưu kinh hãi không thôi.
Thành tựu của Nhạc Đông Lưu trên Nguyên Thần cũng không khác gì với võ giả Dương Thần cảnh bình thường. Gần như không từng đặc biệt tu luyện.
Thế nên, đỡ một kiếm Nhị Thập Tam chém Nguyên Thần này, nhất định Nhạc Đông Lưu sẽ bị trọng thương.
Thực lực của Chung Ly Viêm còn mạnh hơn hắn. Kết quả, ở trước mặt Tô Tín, Chung Ly Viêm gần như không có sức đánh trả, cứ vậy mà bị chém chết.
Mà hiện tại, mặc dù Tô Tín chỉ dùng kiếm pháp nhưng kết quả vẫn như cũ. Nhạc Đông Lưu không có chút sức đánh trả nào ở trước mặt Tô Tín.
Kết quả này không khỏi làm cho Nhạc Đông Lưu có hơi mất hết ý chí.
Hắn luyện kiếm nhiều năm, thực lực tạm không nói. Ít nhất, trên kiếm đạo, hắn cho rằng mình còn có chỗ ngồi ở Tây Bắc đạo. Rốt cuộc hôm nay lại bị Tô Tín đả kích một phen.
Ngay lúc Nhạc Đông Lưu chuẩn bị xong tinh thần chịu thương, hư ảnh trường kiếm kia ngừng ngay trước người hắn ba tấc rồi dần dần tiêu tán.
Trên mặt Nhạc Đông Lưu lộ vẻ kinh hãi. Khi nãy Tô Tín vẫn chưa dùng hết toàn lực!
Thu chiêu còn khó hơn là ra chiêu. Đây là chuyện thường trên giang hồ.
Có vài chiêu thức ngươi có thể xuất ra nhưng chưa chắc có thể thu hồi được. Một khi cưỡng ép thu hồi thì chắc chắn sẽ bị phản phệ mãnh liệt.
Chỉ có điều, chuyện xảy ra trước mắt đây, Tô Tín còn tỏ ra rất thành thạo, cũng không bị phản phệ. Hiển nhiên, hiểu biết của Tôn Tín về võ kỹ đã đạt đến mức độ sâu sắc, có thể nắm trong tay một cách hoàn mỹ.
Nhạc Đông Lưu cười khổ một tiếng, nói: “Tô đại nhân, ta thua rồi. Từ nay về sau, Nhạc Đông Lưu ta nguyện ý nghe ngươi sắp đặt.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Nhạc huynh, đãi ngộ của ngươi giống như Thái huynh, đều là Tây Bắc quân cung phụng. Thường ngày ta sẽ không ảnh hưởng gì đến hoạt động của các ngươi. Một khi cần Nhạc huynh ra tay thì ta sẽ cho người đi báo trước một tiếng.”
Nhạc Đông Lưu gật đầu một cái. Tính cách của hắn chính là kiểu tương đối gặp sao yên vậy. Nếu đã hứa hẹn, hắn cũng thua bởi Tô Tín rồi, thế cũng chẳng có gì đáng nói nữa.
Bởi vì bây giờ không tiện tìm Kế Vô Nguyệt, cho nên Tô Tín liền đưa thẳng Nhạc Đông Lưu và Thái Tam Nguyên về lại Phi Long thành. Có điều lúc này, lệnh bài Địa Phủ của Tô Tín bỗng nhiên động. Tô Tín nhìn một cái, căn dặn Hoàng Bỉnh Thành: “Ta cần bế quan một thời gian. Có chuyện gì thì truyền lời từ bên ngoài vào cho ta là được. Còn nữa, ngươi đi sắp xếp cho Thái huynh và Nhạc huynh. Sau này hai người họ chính là Tây Bắc quân cung phụng.”
Hoàng Bỉnh Thành hơi có chút khó hiểu gật đầu một cái. Lão đại hình như đang gấp?
Sau khi dặn dò xong, Tô Tín đi thẳng một mạch vào chỗ hắn bế quan. Có điều, lúc này trong nhà có hai tên mặc Hoa phục màu đen, mặt mang mặt nạ. Bất ngờ thay, hai võ giả này chính là Hậu Thổ cùng Thôi Phán quan.
Hơn nữa hiện tại Thôi Phán quan cũng không còn là Dung Thần cảnh mà đã lên Dương Thần cảnh giống Tô Tín rồi.
Nhìn khí tức trên người Thôi Phán quan cũng không phải là mới đột phá Dương Thần cảnh dạo gần đây mà là đã được một thời gian rồi.
Tô Tín chắp tay với Thôi Phán quan, nói: “Chúc mừng Thôi Phán quan tấn thăng Dương Thần rồi.”
Thôi Phán quan tháo mặt nạ xuống, cười khổ: “Lời này từ miệng người khác thốt ra là tâng bốc. Nhưng từ trong miệng Sở Giang Vương ngươi nói ra thì lại thành nói móc rồi.”