Chương 1513 Người Địa Phủ tới
Trong Địa Phủ, thực lực của Thôi Phán quan tuy không phải là mạnh nhất nhưng thiên phú của hắn là mạnh nhất. Đương nhiên, đây là dưới tình huống đã trừ Tô Tín ra.
Thôi Phán quan năm nay chưa đến năm mươi tuổi. Hơn nữa, huyết mạch Thôi gia của hắn cũng khiến cho kinh mạch của bản thân Thôi Phán quan vô cùng rộng lớn. Lúc xuất thủ lực bạo vô cùng kinh người.
Tuổi tác này, thực lực đó, áo vào ngoại giới đều hiếm như lá mùa thu, có điều, so với Tô Tín thì Thôi Phán quan cũng chẳng có gì hay để mà kiêu ngạo.
Dẫu sao ban đầu, hắn tận mắt trông thấy Tô Tín từ một võ giả Tiên Thiên nho nhỏ đi đến được như bây giờ. Rốt cuộc, tu vi của hắn bây giờ lại ngang hàng với Tô Tín. Cái này có gì để kiêu ngạo chứ?
Chỉ có điều, Thôi Phán quan có lòng háo thắng nhưng không có tính ghen tị trong lòng, bị đối phương so sánh hạ thấp liền tâm sinh tật hận. Hành động như vậy không coi là tiểu nhân, căn bản chỉ là một kẻ yếu hèn mà thôi.
Tô Tín cũng biết, Thôi Phán quan chỉ nói đùa. Tô Tín cũng không để ý, hỏi: “Đúng rồi, hai vị sao lại đến đây?”
Hậu Thổ hiện là người chấp chưởng Địa Phủ. Thôi Phán quan mặc dù là tân tấn Dương Thần nhưng bản thân hắn có chiến lực kinh người. Trong tình huống Tô Tín không dùng đến vật tiêu hao, tranh tài với Thôi Phán quan một trận thì thắng bại cũng đều năm ăn năm thua.
Có thể nói, hai người này là hai người có chiến lực cao cấp nhất trong số các Dương Thần cảnh ở Địa Phủ. Chuyện khiến bọn họ phải tới đây, e là không phải bình thường.
Hậu Thổ cất giọng trong trẻo, lạnh lùng: “Nghe nói Mộ Dung Long Thư nuốt Chân Long nội đan. Vừa hay ta cảm thấy rất hứng thú với vật này. Hơn nữa, cho dù Mộ Dung Long Thư đã bắt đầu luyện hóa Chân Long nội đan thì ta cũng chắc chắn có thể phong ấn lại sức mạnh của nó thêm một lần nữa.
Thế nên lần này ta mới dẫn theo Thôi Phán quan tìm tới, muốn liên hiệp với ngươi, nhân lúc các bộ tộc Tây Bắc động thủ cùng Mộ Dung thị thì giết Mộ Dung Long Thư, đoạt lại Chân Long nội đan.”
Hậu Thổ nói lời hời hợt như thể giết cường giả Mộ Dung Long Thư đứng thứ hai toàn Tây Bắc đạo chẳng khác gì giết gà giết chó vậy.
Nếu là người bình thường nói vậy thì đúng là cuồng vọng. Nhưng Hậu Thổ nói thế thì lại có đủ sức mạnh.
Thật ra thì thực lực của Hậu Thổ, Tô Tín chưa từng được thấy qua. Tuy nhiên, thực lực của Tần Nghiễm Vương, Tô Tín đã biết, chính là không khác gì Thiết Ngạo, Mạnh Kinh Niên.
Nghe nói thực lực của Hậu Thổ so ra yếu hơn Tần Nghiễm Vương một chút. Dẫu sao thứ Hậu Thổ nghiên cứu có chút phức tạp. Hậu Thổ cũng từng xem qua không ít phương diện.
Nhưng thực lực của Mộ Dung Long Thư thì rõ ràng không bằng Tần Nghiễm Vương hay là Thiết Ngạo. Thậm chí hắn còn không so được với Hà Vô Sơn của Danh Kiếm sơn trang. Hậu Thổ đánh với hắn cơ may thắng là mười phần.
Mà Tô Tín và Thôi Phán quan mặc dù vừa mới tấn thăng Dương Thần nhưng cả hai đều là người có chiến lực kinh thiên.
Chung Ly Viêm nổi danh ở Tây Bắc đạo còn bị Tô Tín một đường đánh giết, thẳng tay nghiền ép. Những võ giả còn lại, nói riêng về chuyện thực lực thì hoặc là bằng Chung Ly Viêm hoặc là không bằng được Chung Ly Viêm.
Tô Tín, thêm Thôi Phán quan, hai người hoàn toàn có thể chống cự được với mười tên võ giả Dương Thần cảnh thông thường ở Tây Bắc đạo. Nếu như chỉ là kiềm chế tạm thời thì càng không phải là vấn đề.
Có điều, lần này e là Hậu Thổ phải đi một chuyến công cốc rồi. Tô Tín cười khổ, nói: “Hậu Thổ đại nhân, lần này ngươi đi vô ích rồi. Chân Long nội đan là giả.”
Hậu Thổ và Thôi Phán quan đều sửng sốt. Sao Tô Tín lại biết nội đan kia là giả?
Sau đó hai người phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Đây là cái bẫy ngươi bày ra?”
Tô Tín gật đầu một cái. Dù sao cũng là người mình. Hắn cũng không giấu giếm mà nói ra hết kế hoạch của mình.
Còn khí tức Long nguyên kia, Tô Tín nói là cơ duyên hắn bất ngờ lấy được. Dù sao cũng chỉ là một đạo khí tức mà thôi, chỉ có thể lấy làm hiếm lạ chứ không phải bảo vật gì.
Hậu Thổ và Thôi Phán quan đều lắc đầu một cái. Nếu như vậy cũng chỉ có thể coi là bọn họ xui xẻo, phí công đi một chuyến.
Có điều dù gì cũng đã tới, bọn Hậu Thổ cũng không vội vàng quay về. Hậu Thổ hỏi: “Bên ngươi cần giúp không? Có cần chúng ta xuất thủ không?”
Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Không cần, lần này chủ yếu là ta muốn tạo uy danh ở Tây Bắc đạo thôi nên cũng không tính nhờ người khác đến giúp. Ngay cả bên phía triều đình ta cũng không cầu viện. Có điều, ta quả thực có một việc muốn nhờ Hậu Thổ đại nhân xuất thủ trợ giúp.”
“Chuyện gì?”
Tô Tín lấy răng nanh Ba Xà ra, nói: “Đây là nanh Ba Xà lấy ra được từ đất phong ấn Yêu tộc kia. Ta muốn dung nhập nó vào trong Phi Huyết Kiếm của mình cho nên mới phải nhờ Hậu Thổ đại nhân ngươi xuất thủ. Còn dư lại một cái nanh thì coi như là thù lao.”
Trên con đường luyện khí, tuy Hậu Thổ không phải đại nhân vật cấp bậc tông sư nhưng cũng không hề thua kém gì nhiều. Muốn để hắn luyện chế một thanh thiên binh tuy rằng phí sức nhưng thêm vài thứ vào trong thiên binh thì cũng không phải là vấn đề.