Chương 1521 Nhúng tay (3)
Mộ Dung Long Thư đã mấy thập niên không xuất quan rồi. Thậm chí, bình thường chuyện ở Mộ Dung thị hắn đều giao cho Mộ Dung Tông Chính và Mộ Dung Đình xử lý.
Thế nên, mấy thập niên gần đây trên giang hồ có cường giả nào hắn cũng không biết. Đừng nói là Tô Tín, ngay cả Chung Ly Viêm hắn cũng chẳng hay biết gì.
Sau khi Mộ Dung Tông Chính vội vã đưa Chân Long nội đan cho hắn. Hắn cũng bất chấp những thứ khác, liền lập tức tu luyện, thế nên bây giờ thấy Tô Tín xuất hiện, Mộ Dung Long Thư cũng có chút kiêng kỵ và nghi ngờ.
Trước mắt không phải là lúc nói chuyện. Mộ Dung Tông Chính vội vàng nói vắn tắt thân phận của Tô Tín cho Mộ Dung Long Thư hay. Nghe xong, ánh mắt hắn nhìn Tô Tín càng thêm kiêng kỵ.
Chuyện lần này là nội chiến Tây Bắc đạo bọn họ, là chuyện của bọn hắn. Mộ Dung thị có lòng tin có thể chống đỡ được với những bộ tộc kia của Tây Bắc đạo. Tuy nhiên, bọn họ lại không có lòng tin có thể chống đỡ được những thế lực khác.
Vốn theo cách nghĩ của bọn họ, chuyện lần này sẽ không có thế lực bên ngoài nhúng tay vào. Có điều, chẳng ai ngờ lại có người của triều đình nhảy ra.
Mộ Dung Long Thư trầm giọng nói: “Tô đại nhân, chuyện lần này là vấn đề nội bộ Tây Bắc đạo ta, không cần triều đình nhúng tay vào. Cho nên, mời Tô đại nhân lui ra đi. Tương lai Mộ Dung thị ta nắm giữ Tây Bắc đạo nhất định sẽ có hậu tạ với Tô đại nhân ngươi.”
Tô Tín mặt cười nhưng lòng lạnh, nói: “Tây Bắc đạo không chỉ là địa bàn của các bộ tộc Tây Bắc. Đây cũng là đất phong của Tô Tín ta. Các ngươi chân đấm tay đá ở đất phong của ta chẳng lẽ ta không cần quản?
Huống chi nếu như hai bên không tán thành ta xuất thủ thì Tô Tín ta sẽ đi ngay. Tuy nhiên, e là có người xin ta xuất thủ đấy.”
Không đợi Mộ Dung Long Thư đáp lời, Tô Tín liền xoay người, nói: “Bách Lý huynh, các ngươi cũng không muốn ta nhúng tay vào chuyện của Tây Bắc đạo các ngươi à?”
Lúc này, đám người Bách Lý Trường Không cũng cực kỳ thê thảm. Mặc dù bọn họ đông nhưng khí thế thấp. Hơn nữa lại còn mỗi người một ý. Nhất là sau khi chết mất mấy tên võ giả Dương Thần cảnh, lúc những người còn lại xuất thủ cũng có mấy phần do dự. Bảo đảm tính mạng là chính, giết địch là phụ.
Nhìn thấy Mộ Dung Long Thư vừa xuất hiện, đám bộ tộc nương nhờ Mộ Dung thị lại như thấy chết không sờn, đánh cho đám người Bách Lý Trường Không từng bước rút lui, không còn chút sức nào chống trả.
Lúc này Tô Tín xuất hiện, mặc dù theo bản năng đám người Bách Lý Trường Không cảm giác có chút không ổn, tuy nhiên bọn họ vẫn nói: “Tô đại nhân, Mộ Dung thị lòng lang dạ sói, nếu để cho Mộ Dung Long Thư thật sự tấn thăng Chân Vũ cảnh thì đến lúc đó không chỉ những bộ tộc như chúng ta không còn đường sống mà coi như là ngươi ở Tây Bắc đạo cũng bị áp chế!”
Mặc dù Tô Tín là người của triều đình, nhưng trừ phi triều đình muốn hoàn toàn đoạn tuyệt với Tây Bắc đạo, bằng không triều đình cũng sẽ không phái lực lượng đông đảo đến tấn công Tây Bắc đạo. Ở đây, cuối cùng Tô Tín vẫn phải dùng thực lực của mình mà nói chuyện.
Chương Trung Nghiệp với thực lực Hóa Thần cảnh còn chẳng bước chân ra khỏi Phi Long thành được. Tô Tín dĩ nhiên không thể so được với Chương Trung Nghiệp. Thật ra thì bây giờ, thực lực của Tô Tín có thể coi là nắm trong tay một ít quyền lên tiếng ở Tây Bắc đạo, nhưng đến khi Mộ Dung Long Thư tấn thăng Chân Vũ thì Tô Tín đến chút quyền này cũng chẳng còn nữa. Dẫu sao, Chân Vũ đấu với Dương Thần, đây là thực lực nghiền ép tuyệt đối.
Khóe miệng Tô Tín lộ ra một nụ cười châm biếm, nói: “Bách Lý huynh, trước không nói đến cái khác. Ta là người của triều đình. Tây Bắc đạo không ở được thì cùng lắm đổi sang nơi khác. Nhưng các ngươi thì không thể. Muốn ta xuất thủ thì các ngươi phải bỏ chút thù lao mới được.”
“Ngươi muốn điều kiện gì?”
Đám người Bách Lý Trường Không nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Tín. Bọn họ cũng biết, Tô Tín này quả là hạng người không thấy lợi không bắt tay làm. Đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn muốn đặt điều kiện với đám người Bách Lý Trường Không.
Tô Tín trầm giọng nói: “Cái ta muốn rất đơn giản. Ta giúp các ngươi nhưng các ngươi cũng phải gia nhập dưới quyền Tây Bắc quân của ta, trở thành một thành viên của Tiết Độ phủ. Từ nay về sau, Tây Bắc đạo danh xứng với thực là Tây Bắc đạo của triều đình, là Tây Bắc đạo của Tô Tín ta!”
Đòi hỏi của Tô Tín khiến mọi người ở đây nhất thời biến sắc.
Nói các bộ tộc Tây Bắc bọn họ gia nhập vào Tiết Độ phủ? Vậy chẳng phải là muốn thâu tóm bọn họ à? Như vậy có khác gì bọn họ thuần phục Mộ Dung thị? Thậm chí có khi còn chưa được bằng bọn họ thuần phục Mộ Dung thị nữa.
Ít nhất Mộ Dung thị cũng là nhất mạch bộ tộc Tây Bắc. Mà Tô Tín thì lại là người ngoài.
Mộ Dung Long Thư đứng một bên cười nhạt trong lòng. Người xuất thân từ triều đình có đức hạnh như vậy à? Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Khi nãy, Mộ Dung Tông Chính chẳng qua là đơn giản giới thiệu về thực lực và thân phận của Tô Tín cho hắn nghe mà thôi, không nói cặn kẽ tính cách của Tô Tín. Thế nên, Mộ Dung Long Thư liền theo bản năng cho rằng Tô Tín là hạng người thành danh từ sớm nên vô cùng cuồng ngạo.