Chương 1535 Thiệp mời
Dẫu sao, so sánh với các bộ tộc có truyền thừa, có thiên phú thì những tán tu đó vẫn còn quá yếu.
Thế nên, tông môn cùng thế gia ở đất Trung Nguyên thường xuyên mời chào nhiều môn khách lẫn khanh khách để bổ sung lực lượng nhưng ở Tây Bắc lại không có truyền thống này.
Bọn họ cũng có thể dùng đến một ít võ giả tán tu. Có điều, những võ giả tán tu này với họ mà nói chỉ có thể coi là tôi tớ mà thôi.
Đám người Bách Lý Trường Không cũng không ngờ, những người mà ngày thường nhìn như là võ giả tán tu bình thường tập trung lại một chỗ lại có thể có uy thế đến như vậy.
Sau khi vào thành, đám người Bách Lý Trường Không liền đi thẳng đến Tiết Độ phủ của Tô Tín. Dẫu sao bọn họ cũng là võ giả Dương Thần cảnh, rất nhanh đã có người dẫn bọn họ đến phòng tiếp khách.
Tô Tín ngồi ngay ngắn ở chủ vị, chậm rãi nói: “Lần này Bách Lý huynh đến là vì chuyện gì thế?”
Bách Lý Trường Không chắp tay một cái, nói: “Tô đại nhân, chúng ta làm người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám. Ngươi muốn xây thành ở Tây Bắc đạo thì cũng được thôi. Thậm chí bây giờ, địa vực mà Tô đại nhân ngươi nắm giữ cũng không nhỏ hơn mấy người chúng ta bao nhiêu.
Có điều, ngươi xây thành thì xây thành, tại sao lại phải xây thành ở ngay bên cạnh các bộ tộc chúng ta? Như vậy há chẳng phải là giám thị à?”
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Sách lược có chuyên môn, chuyện xây thành ở đâu dĩ nhiên là có nhân sĩ chuyên nghiệp đến làm. Dưới tình huống bình thường ta đều không xen vào.
Huống chi ta là Tiết Độ Sứ Tây Bắc đạo, chư vị cũng đều công khai tuyên cáo gia nhập dưới quyền ta ở Tây Bắc đạo. Chẳng lẽ bây giờ xây một tòa thành cũng phải đặc biệt báo cáo với các ngươi?”
Đám người Bách Lý Trường Không nhất thời bị nói oán ngược lại, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng.
Yên lặng hồi lâu, Bách Lý Trường Không lạnh lùng nói: “Tô đại nhân, ta biết ý của ngươi là gì. Ngươi bất mãn vì bọn ta chiếm cứ đất vực của Mộ Dung thị hay sao? Nhưng ngươi cũng không nên quá tham lam. Mấy chỗ đó vốn là do Mộ Dung thị ỷ vào sức mạnh của mình mà cướp được của các bộ tộc nhỏ khác. Bằng không cũng sẽ không ở xa Mộ Dung thị đến vậy. Bây giờ bọn ta thu hồi lại chẳng lẽ không đúng hay sao?”
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Tô Tín ta nói chuyện lúc nào cũng giữ lời. Ta cũng rất ghét người không giữ lời hứa. Rốt cuộc là ai lòng tham không đáy, Bách Lý huynh ngươi rất rõ ràng.
Vài miếng đất kia ta không cần. Ta cũng chẳng thiếu chút tài nguyên tu luyện kia. Có điều, thành nên xây thế nào cũng đã sắp xếp xong, không thể sửa đổi.”
Thái độ của Tô Tín vô cùng cường thế. Rõ ràng chính là kiểu các ngươi dám đụng vào đồ của ta, thế thì ta sẽ không cho các ngươi được yên.
Mọi người ở đây cũng là rất bất đắc dĩ. Chẳng lẽ thật sự phải trở mặt với Tô Tín?
Một trận đại chiến với Mộ Dung thị đã làm bọn họ tổn thất nghiêm trọng. Bọn họ quả thực không dám xuống tay.
So với vài miếng đất Mộ Dung thị để lại kia thì việc bị mấy tòa thành lớn vây khốn, hơn nữa còn bị giám thị dĩ nhiên khiến bọn họ không sao nhịn được.
Cho nên, Bách Lý Trường Không cũng chỉ đành cắn răng, nói: “Tô đại nhân, bọn ta nguyện ý trả lại mấy mảnh đất kia. Tuy nhiên, việc xây thành thì hy vọng Tô đại nhân suy nghĩ thêm một chút.”
Nghe nói như vậy, Tô Tín lúc này mới lộ vẻ tươi cười, nói: “Được rồi, chỉ hy vọng đến lúc đó Bách Lý huynh đừng thay đổi nữa mới được.”
Đám người Bách Lý Trường Không bực dọc chắp tay, thẳng thừng xoay người rời đi.
Thái độ Tô Tín mạnh như vậy, bọn họ có nói thế nào cũng vô dụng, trừ khi là ăn thua tới cùng.
Sau khi rời khỏi Phi Long thành, Bách Lý Trường Không thở dài một cái, nói: “Tô Tín này chúng ta không trị được rồi. Có điều hắn cũng đừng hòng tùy ý làm bậy ở Tây Bắc đạo này!”
Mọi người nhìn về phía Bách Lý Trường Không, từ chuyện này họ cũng đã nhìn ra Tô Tín chính là loại người không chịu thua thiệt.
Còn làm căng nữa thì bên chịu thua thiệt chính là bọn họ. Trước mắt, thực lực của bọn họ còn chưa đủ, cũng không dám đi liều mạng với Tô Tín.
Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ đành nhượng bộ.
Bách Lý Trường Không lạnh nhạt nói: “Trước đó, Mộ Dung thị lòng lang dạ sói muốn nuốt toàn bộ Tây Bắc đạo. Nhưng thực chất, cứ cho là Mộ Dung Long Thư tấn thăng Chân Vũ thì Tây Bắc đạo vẫn còn một thế lực mà hắn nuốt không nổi. Đó chính là Đại Tuyết Sơn!”
Võ giả Dương Thần cảnh của Hô Diên thị cau mày nói: “Ngươi muốn mời võ giả Đại Tuyết Sơn xuất thủ đối phó với Tô Tín? Nhưng lần trước không phải chúng ta cũng đi rồi sao? Đạm Đại đại nhân có thái độ thế nào, ngươi cũng thấy rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không quản mấy chuyện vớ vẩn thế này đâu.”
Bách Lý Trường Không lắc lắc đầu, nói: “Đạm Đài đại nhân sẽ không quản mấy chuyện vớ vẩn này nhưng ngươi đừng quên, trên Đại Tuyết Sơn vẫn có những người khác. Những người này mặc dù trên danh nghĩa đã thoát ly bộ tộc trở thành người của Đại Tuyết Sơn. Nhưng bên trong cơ thể của họ vẫn chảy huyết mạch bô tộc Tây Bắc chúng ta. Mời bọn họ xuất thủ, chỉ cần đừng làm lớn quá mức là được.”
Ban đầu, lúc cùng đánh một trận với Mộ Dung thị, các bộ tộc Tây Bắc bọn họ ngược lại cũng triệu hồi không ít đệ tử đang tu hành ở Đại Tuyết Sơn. Nhưng trong đó có một số người không muốn phải xuống núi lại tiếp tục tranh chấp. Sau cùng liền thẳng thừng thoát ly khỏi bộ tộc, gia nhập vào Đại Tuyết Sơn. Người như vậy mới thực sự là đệ tử của Đại Tuyết Sơn, cũng hệt như vị trưởng lão Nạp Lan Dung Hải trước kia vậy.