← Quay lại trang sách

Chương 1536 Thiệp mời (2)

Dĩ nhiên, người như thế chỉ chiếm số ít. Phần lớn vẫn là người mang hai thân phận vừa là đệ tử vừa là giáo tập. Những người này lại không có gì hạn chế. Muốn xuống núi thì xuống núi, chỉ cần không lộ công pháp Đại Tuyết Sơn ra là được.

Võ giả Dương Thần cảnh của Hô Diên thị cau mày nói: “Lần trước đối phó với Mộ Dung thị bọn họ cũng không xuất thủ. Lần này ngươi muốn mời họ xuống núi đối phó với Tô Tín. Ngươi cho rằng có thể hay không?”

Bách Lý Trường Không nói: “Ta nói muốn bọn họ xuống núi lúc nào? Yên tâm, ta tự có tính toán. Tuyệt đối sẽ cho Tô Tín một trận bẽ mặt. Để hắn biết, Tây Bắc ta không phải là không người!”

Lúc Bách Lý Trường Không lại làm trò ám muội, bên phía Tô Tín lại vững vàng phát triển.

Hành động của Cao Trường Thanh rất nhanh chóng, đã phát triển Tây Bắc quân lúc đầu lên thành hai trăm ngàn người.

Mà bên Ám Vệ do Tô Tín đích thân phụ trách, tiếp tục chọn tới chọn lui. Hơn nữa, trong lúc huấn luyện không ngừng nhận người, đào thải người. Tổng số Ám Vệ của Tô Tín bây giờ đã ổn định ở khoảng mười ngàn người rồi. Hơn nữa mười ngàn người gần đây, đều là Hậu Thiên đại viên mãn trở lên. Họ hoặc là có năng lực, hoặc là có tiềm thức, đã hơi có quy mô.

Tuy nhiên, theo cách nghĩ của Tô Tín, mười ngàn người gần đây cũng chỉ là miễn cưỡng cho qua mà thôi. Trong lúc thi hành nhiệm vụ nhất định sẽ khôn sống dại chết, đào thải một nhóm người lớn. Cuối cùng, đoán chừng những người này còn lại được một phần ba cũng đã không tệ.

Thế nên, Tô Tín rất để ý Ám Vệ. Tự mình giảng giải võ đạo cho những võ giả Ám Vệ này. Thậm chí, ngay cả Thanh Ly cũng ở dưới nghe nói. Theo lời nàng, trước không bàn đến thực lực của Tô Tín. Ít nhất, về mặt giảng giải võ đạo, hắn còn tốt hơn so với phần lớn võ giả nhiều.

Trên giang hồ có một bộ phận rất lớn các võ giả biết cũng không dạy. Có lúc bọn họ nhận một người đệ tử nhưng lại cũng ngạc nhiên phát hiện mình sẽ không dạy dỗ gì đối phương. Chuyện vui cứ vậy mà lớn dần.

Sau một tháng, Tô Tín cũng cho người theo dõi đám Bách Lý thị. Tuy nhiên, những người này dường như sau một lần ăn trái đắng trước mặt Tô Tín thì giống như là bỏ qua luôn vậy. Cũng không đến gây chuyện nữa.

Mà một tháng này, thủ hạ của Tô Tín bất kể là Tây Bắc quân hay là Ám Vệ cũng đều bắt đầu có quy mô hơn. Đồng thời, Tô Tín cũng cho người thay phiên nhau dẫn một tiểu đội Ám Vệ cùng cường giả trong Tây Bắc quân đến Lương Châu đạo lịch luyện một phen.

Thực lực của võ giả cũng không phải chỉ cần đóng cửa tu luyện là thành. Đặc biệt, thực lực của Tô Tín bây giờ đều có được từ những lần tử chiến. Thế nên, hắn cũng rất coi trọng thực chiến.

Lương Châu đạo gần Tây Bắc đạo. Hơn nữa tốt xấu lẫn lộn. Là nơi hỗn loạn nhất. Trong đó, kẻ hung ác tàn bạo nhiều vô số. Rèn luyện sức mạnh thủ hạ ở nơi như thế, nhất định sẽ có thương vong nhưng cũng là nơi rèn luyện thực lực võ giả được nhất.

Đãi ngộ của Tô Tín cho thủ hạ thậm chí còn cao hơn Lục Phiến Môn một nước. Nếu nhận đãi ngộ cao như vậy thì cũng phải chịu rèn luyện thế kia. Chứ không thì cần ngươi có tác dụng gì đâu? Nuôi một con sâu ăn bám à?

Bây giờ, dưới tay Tô Tín là hai trăm ngàn Tây Bắc quân, gần mười ngàn võ giả Ám Vệ. Tô Tín tính toán những người này sau khi qua đợt rèn luyện thì ít nhất cũng tổn thất một phần năm. Có điều cũng không sao. Dù sao Tây Bắc đạo đông người, Tô Tín cũng không lo không bổ sung được thực lực.

Hơn nữa, sau khi chiếm cứ địa vực của Mộ Dung thị, Tô Tín có thể bổ sung được tài nguyên tu luyện ở ngay gần bên. Hơn nữa, trong tay hắn còn có các loại tài nguyên tu luyện mà triều đình cho. Có thể nói, bây giờ trong tay Tô Tín rất hào phóng.

Tạm thời ở Tây Bắc không có việc gì, Tô Tín liền chuẩn bị bế quan một thời gian. Có điều, lúc này Hoàng Bỉnh Thành đưa cho Tô Tín một cái thiệp mời được dán kín.

“Lão đại, đây là thiệp mời Đại Tuyết Sơn gửi cho ngươi. Mời ngươi nửa tháng sau đến Đại Tuyết Sơn dự lễ. Đại Tuyết Sơn mới chọn được bốn vị trưởng lão, chuẩn bị cử hành nghi thức. Lúc ấy, toàn bộ các bộ tộc có danh tiếng ở Tây Bắc đạo gần như đi hết.”

Chuyện mấy vị trưởng lão ở Đại Tuyết Sơn Tô Tín có biết. Bởi vì tư tâm quá nặng nên bị trục xuất khỏi Đại Tuyết Sơn, gạt khỏi vị trí trưởng lão.

Có điều, dù gì bọn họ cũng già hết rồi. Coi như không có chuyện này thì đoán chừng bọn họ cũng không làm trưởng lão nổi mấy năm nữa.

Thật ra thì, với Tô Tín mà nói, bốn người này đúng là tự đâm đầu vào rọ.

Thân là trưởng lão Đại Tuyết Sơn, mặc dù cũng có xuất thân là võ giả từ các bộ tộc Tây Bắc, nhưng bên dạy ngươi một thân võ nghệ là Đại Tuyết Sơn. Quyền lực trong tay các ngươi cũng từ Đại Tuyết Sơn mà ra. Kết quả ngươi lại ăn cây táo rào cây sung, tổn hại đến lợi ích của Đại Tuyết Sơn, lên tiếng thay cho các bộ tộc Tây Bắc. Dù cho Đạm Đại Diệt Minh có tốt tính đến đâu cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ.

Huống chi đừng thấy Đạm Đài Diệt Minh luôn rất dửng dưng, rất có khí độ tông sư mà lầm. Có thể tu luyện đến Chân Vũ cảnh Lục địa thần tiên thì không có ai là hạng người đơn giản cả. Đạm Đài Diệt Minh này cũng là như vậy.

Tô Tín cất thiệp mời đi, nói: “Chúng ta ở Tây Bắc đạo sớm muộn cũng có ngày phải giao thiệp với Đại Tuyết Sơn. Bây giờ Đại Tuyết Sơn tự mình phái người đến đưa thiệp mời. Chúng ta dĩ nhiên phải nể mặt. Chuẩn bị một phần hậu lễ, nửa tháng sau cùng ta lên Đại Tuyết Sơn dự lễ!”