Chương 1543 Phong thái vô địch (3)
Có điều, vào lúc này, Đạm Đài Diệt Minh bỗng nhiên mở miệng nói: “Được rồi, không cần xuất thủ nữa. Thực lực bản thân không tốt, sau này tu luyện là được.”
Dứt lời, Đạm Đài Diệt Minh đưa mắt nhìn Tô Tín, nói: “Tô tiểu hữu, thực lực của ngươi đủ để đứng trên các võ giả cùng cấp, cũng không cần tỉ thí làm gì. Võ đạo của ngươi đã đứng ở hai tầng trên bọn họ rồi. Thế nên, ngược lại thì ta muốn cùng ngươi tìm một cơ hội bàn luận võ đạo, không biết thế nào?”
Lời vừa nói ra, bất kể là thủ hạ của Tô Tín hay là đám người các bộ tộc Tây Bắc, sắc mặt ai nấy đều có chút thay đổi. Bàn luận võ đạo, cụm này có đến hay ý nghĩa. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc Đạm Đài Diệt Minh có ý gì.
Ngày trước, “Thuần Dương đạo tôn” Lý Bá Dương của Tạo Hóa Đạo Môn một người một kiếm lên Thiết Thất Sơn cùng với phương trượng nọ của Thiếu Lâm Tự luận đạo. Kết quả, ba ngày sau, phương trượng đương thời của Thiếu Lâm Tự viên tịch.
Mạnh Kinh Tiên của Dịch Kiếm Môn cũng từng lên Bích Huyết Thanh Sơn đường tìm đường chủ Hàn Thiên Sơn luận đạo. Kết quả, sau một hồi luận đạo, Hàn Thiên Sơn tuyên bố bế quan. Bích Huyết Thanh Sơn đường cũng không dám đi gây sự với Dịch Kiếm Môn nữa.
Dĩ nhiên, nhìn từ bên ngoài, bàn luận võ đạo chẳng qua chỉ là so tài trao đổi, tiền bối luận đạo cùng hậu bối chính là chỉ điểm.
Ngày trước, lúc ở Thượng Quan Yến, Lý Bá Dương còn từng mời Tiết Chấn Nhạc luận đạo. Cái bọn họ bàn chính là về con đường sau Chân Vũ cảnh. Ý tứ chỉ điểm của Lý Bá Dương cũng rất rõ ràng.
Bây giờ Đạm Đài Diệt Minh nói lời này, mọi người có hơi không đoán được ý hắn là thế nào.
Nếu như là ý đầu tiên thì cũng không giống với tính cách của Đạm Đài Diệt Minh.
Dẫu sao lúc trước thì Triệu Vũ Niên khiến Đại Tuyết Sơn mất mặt nặng nhất. Năm đó Đạm Đài Diệt Minh cũng không xuất thủ. Người giang hồ lại khen Đạm Đài Diệt Minh có khí độ tông sư.
Còn nếu là ý thứ hai thì cũng có chút không đúng.
Tô Tín mới vừa đánh tơi bời hoa lá võ giả của Đại Tuyết Sơn, khiến người của Đại Tuyết Sơn mất hết mặt mũi mà Đạm Đài Diệt Minh lại còn muốn cùng hắn luận đạo, chỉ điểm cho hắn, cái này có phải có hơi bỉ ổi hay không?
Thế nên, lúc này tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn Tô Tín, không biết Tô Tín sẽ chọn lựa thế nào.
Nhưng rốt cuộc, Tô Tín chỉ cười một tiếng, nói: “Đạm Đài tiền bối mở lời, tại hạ nào dám không nghe.”
Đạm Đài Diệt Minh gật đầu một cái, đi về phía đỉnh Đại Tuyết Sơn nơi mà hắn ẩn cư bế quan. Tô Tín cũng theo sát phía sau.
Hoàng Bỉnh Thành cùng Lý Phôi có chút nóng ruột. Với người như Đạm Đài Diệt Minh, bọn họ không nhìn thấu, cũng không biết rốt cuộc hắn có ý gì.
Thanh Ly đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Các ngươi không cần lo lắng. Các ngươi đoán không ra tâm tư của lão già kia, nhưng đại nhân của các ngươi cũng không phải hạng ngu si. Nếu hắn không chắc chắn thì cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Hồ tộc Thanh Khâu mặc dù giỏi nhìn thấu lòng người, tuy nhiên đối phương lại là Chân Vũ cảnh. Dù cho Thanh Ly có đang ở thời kỳ toàn thịnh cũng không dám chọc đến. Thế nên nàng dĩ nhiên không dám dùng bí pháp bí mật dò xét tâm tư của Đạm Đài Diệt Minh.
Song, qua khoảng thời gian tiếp xúc với Tô Tín này, nàng rất hiểu bản thân Tô Tín. Hắn không giống loại người tùy tiện đưa bản thân vào chỗ hiểm.
Đỉnh Đại Tuyết Sơn, Đạm Đài Diệt Minh nhìn phong cảnh phía dưới, một lúc lâu không nói năng gì. Tô Tín đứng sau lưng hắn, cũng không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, bấy giờ Đạm Đài Diệt Minh mới lên tiếng nói: “Tô tiểu hữu, chuyện ngày hôm nay là do đám Bách Lý Trường Không tính kế với ngươi, ngươi có biết không?”
Tô Tín gật gật đầu, nói: “Điều này dĩ nhiên ta có thể nhìn ra. Có điều, bọn họ làm mấy chuyện mờ ám này thực chất cũng chỉ tổn hại đến lợi ích của Đại Tuyết Sơn mà thôi.”
Đạm Đài Diệt Minh xoay người, nói: “Trước đây, người đứng đầu Đại Tuyết Sơn đều là người xuất thân từ các bộ tộc lớn ở Tây Bắc. Thực lực của bọn họ mạnh, uy vọng cao cho nên mới có thể dẫn động được đông đảo các bộ tộc Tây Bắc đối kháng với kẻ địch bên ngoài.
Khi hoàng triều năm đó bị diệt, Nhân hoàng không rõ tung tích. Mấy đời hoàng triều sau này cũng không đạt được thực lực như năm đó, thế nên bọn họ chẳng còn uy hiếp gì đến Tây Bắc ta nữa.
Kể từ khi đó, Đại Tuyết Sơn bắt đầu có chiều hướng thay đổi. Từ đất truyền thừa võ học trở thành đất tranh giành quyền lợi. Chỉ cần bộ tộc nào có thể trông coi Đại Tuyết Sơn, bộ tộc đó sẽ có thể quật khởi.
Vì thế, mấy đời sau, rốt cuộc có một võ giả xuất thân từ bộ tộc nhỏ đạt được Chân Vũ cảnh, tiếp quản Đại Tuyết Sơn. Từ đó, mỗi lớp đứng đầu Đại Tuyết Sơn đều muốn thoát ly hoàn toàn khỏi các bộ tộc Tây Bắc, trở thành một thánh địa võ học chân chính, tồn tại độc lập.”
Tô Tín đứng sau lưng Đạm Đài Diệt Minh, không nói gì. Đại Tuyết Sơn lựa chọn như vậy là đúng. Các bộ tộc Tây Bắc mặc dù được đặt tên là liên mình, nhưng nội bộ của bọn họ cũng có mâu thuẫn. Giống như việc của Mộ Dung thị lần này. Một khi mâu thuẫn được nhen nhóm thì toàn bộ Tây Bắc đạo ắt sẽ bùng nổ.