Chương 1544 Đối sách
Đại Tuyết Sơn muốn không bị ảnh hưởng, muốn thực sự chân chính tiếp tục truyền thừa thì nhất định phải thoát khỏi các bộ tộc Tây Bắc, trở thành một nơi độc lập.
Việc của Mộ Dung thị lần này khiến thực lực của Đại Tuyết Sơn chợt giảm gần một nửa. Có điều, một nửa rời đi kia cũng không xem bản thân họ là người của Đại Tuyết Sơn. Thế nên, nhân cơ hội này Đại Tuyết Sơn cũng tranh thủ quét hết đám người đó ra khỏi Đại Tuyết Sơn.
Bởi thế, Tô Tín trầm giọng nói: “Trước mắt, Đại Tuyết Sơn đã đạt được mong muốn này rồi.”
Đạm Đài Diệt Minh lắc lắc đầu, nói: “Vẫn chưa đạt được. Nếu như Đại Tuyết Sơn quả thực thoát khỏi những bộ tộc Tây Bắc kia thì chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra.”
Vừa nói, Đạm Đài Diệt Minh nhìn thẳng về phía Tô Tín: “Hôm nay bọn họ xúi giục Tư Không Minh ra tay với ngươi. Nếu ngươi không ứng chiến, hoặc cố ý khiêm nhường thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi.
Ngược lại, ngươi ứng chiến, lộ ra tư thái vô địch của mình, thì cũng sẽ khiến cho Đại Tuyết Sơn ta mất hết mặt mũi.
Thế nên bây giờ, ta giao vấn đề này lại cho ngươi. Nghe nói, Tô Tín đa mưu túc trí, giỏi suy đoán lòng người. Chuyện này ngươi có thể nghĩ ra cách vẹn toàn đôi bên, giữ được mặt mũi cho song phương, đồng thời khiến cho những bộ tộc đó không ảnh hưởng đến Đại Tuyết Sơn được nữa hay không?”
Lời của Đạm Đài Diệt Minh nhất thời khiến Tô Tín có hơi sửng sốt. Hiển nhiên, Đạm Đài Diệt Minh có ý chỉ một mình hắn nghĩ cách giải quyết chuyện này. Nếu không giải quyết được thì Đạm Đài Diệt Minh cũng chỉ có thể bảo toàn cho thể diện của Đại Tuyết Sơn trước mà thôi.
Người đời đều nói, Đạm Đài Diệt Minh khí độ tông sư, nhưng bây giờ thế này, hóa ra hắn cũng rất xảo trá. Có thể tu luyện đến cảnh giới này thì có ai không phải là cáo già đâu?
Chỉ có điều, thế mạnh hơn người, Tô Tín cũng chưa muốn trở mặt hoàn toàn với Đại Tuyết Sơn, thế nên kế sách này Tô Tín vẫn phải nghĩ cho ra.
Sau một hồi trầm mặc, Tô Tín liền nói: “Đạm Đài tiền bối, thật ra ở Tây Bắc đạo chuyện ngươi lo lắng vốn chẳng phải vấn đề gì khó. Chẳng qua là vì thói quen của các ngươi muốn nghĩ cách từ bên trong chứ không nghĩ cách từ bên ngoài.”
Đạm Đài Diệt Minh ra hiệu cho Tô Tín nói tiếp. Mỗi người có một chuyên môn riêng. Đạm Đài Diệt Minh không am hiểu mặt tính kế tới lui này.
Là người đứng đầu Đại Tuyết Sơn, hắn chỉ cần thấy đại cục không có vấn đề, hơn nữa cũng biết cách dùng người là được. Người phía dưới hiển nhiên sẽ vì hắn mà cân nhắc kỹ hết thảy.
Ví như bây giờ, hắn không giỏi tính kế, nhưng hắn biết Tô Tín giỏi, vậy là được.
Tô Tín tiếp tục nói: “Muốn thay đổi ảnh hưởng của các bộ tộc Tây Bắc lên Đại Tuyết Sơn kì thực rất đơn giản. Đó chính là mở rộng thực lực của Đại Tuyết Sơn, làm loãng đi sức ảnh hưởng của bọn họ ở Đại Tuyết Sơn.”
Tô Tín chỉ vào mình, nói: “Nếu như ta nguyện ý gia nhập Đại Tuyết Sơn, trở thành trưởng lão danh dự ở Đại Tuyết Sơn thì trận tỉ thí khi nãy chỉ là so tài nội bộ mà thôi. Mặc dù là bịt tai trộm chuông, nhưng ít nhất cũng không mất mặt.
Mà những tán tu võ giả khác nguyện ý gia nhập Đại Tuyết Sơn, trở thành khách khanh của Đại Tuyết Sơn hay là khách khanh trưởng lão đều sẽ biến những võ giả xuất thân từ các bộ tộc lớn ở Tây Bắc từ đa số trở thành tiểu số. Cứ như vậy, chỉ cần đủ thời gian thì quyền phát ngôn của những võ giả bộ tộc Tây Bắc ở Đại Tuyết Sơn sẽ bị kéo xuống thấp nhất.”
Ở Trung Nguyên võ lâm, khách khanh không hiếm. Tuy vậy, ở Đại Tuyết Sơn hay những bộ tộc Tây Bắc kia lại không quen như vậy.
Muốn thành đệ tử chính thức ở Đại Tuyết Sơn phải tiềm tu cả ngày ở trong Đại Tuyết Sơn. Đồng thời còn phải đi sâu vào nơi lạnh giá ở cực Bắc kia mà rèn luyện thực lực. Đây mặc dù là phương thức tu luyện rất tốt nhưng có nhiều người không chịu nổi cuộc sống khó khăn này thế nên chọn cách rời Đại Tuyết Sơn. Ba người Thái Tam Nguyên cũng chính là vậy.
Nếu Đại Tuyết Sơn dùng chế độ khách khanh này thì không chỉ có thể tăng mạnh thực lực của Đại Tuyết Sơn mà cũng có thể làm loãng quyền phát ngôn của các bộ tộc Tây Bắc ở Đại Tuyết Sơn. Nhất cử lưỡng tiện.
Đạm Đài Diệt Minh thở dài một hơi, ní: “Có một số việc không nghĩ ra thì cảm giác rất khó. Nghĩ thông suốt rồi thì lại rất đơn giản.”
Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Chiêu này cũng chỉ có thể dùng cho lúc này. Nếu là lúc trước, võ giả xuất thân từ các bộ tộc Tây Bắc ở Đại Tuyết Sơn không chỉ chiếm đa số mà ngay cả toàn bộ Tây Bắc đạo còn nằm trong tay bọn họ. Dù cho Đại Tuyết Sơn mở miệng muốn mời khách khanh, đoán chừng cũng chẳng có mấy người đến.
Bây giờ thì khác, ở Tây Bắc đạo ta đã có thể có địa vị ngang bằng với các bộ tộc Tây Bắc kia. Thậm chí khí thế còn cao hơn một bậc. Chỉ cần ta mở miệng trở thành trưởng lão khách khanh của Đại Tuyết Sơn thì tin chắc sẽ có rất nhiều người chủ động nguyện ý gia nhập vào Đại Tuyết Sơn trở thành khách khanh. Hơn nữa, Đại Tuyết Sơn cũng sẽ không thiếu chút tài nguyên tu luyện nào.”