Chương 1548 Hinh nhi hạ sơn
Ám Vệ lúc này do Lý Phôi dẫn đến Lương Châu rèn luyện thực lực. Tây Bắc quân do Cao Trường Thanh dẫn. Đám người Kế Vô Nguyệt hộ giá hầu như sẽ không có vấn đề.
Trước không bàn đến thực lực của Cao Trường Thanh, con người của hắn trầm ổn, đồ truyền thừa cũng có cả phương diện quân trận thế nên để cho hắn thống lĩnh hai mươi vạn đại quân hắn cũng có thể nắm chắc được.
Còn các cường giả cao cấp, Nhạc Đông Lưu tuy tính cách cứng ngắc nhưng cũng không phải hạng người tâm tư âm ngoan, có thể tin tưởng.
Kế Vô Nguyệt mặc dù có tính cách cổ quái nhưng vì có Hậu Thổ nên hắn thật sự xem Tô Tín như người mình. So với Nhạc Đông Lưu còn đáng tin hơn.
Còn lại Thái Tam Nguyên. Mặc dù hắn là hạng người nổi danh âm hiểm, nhưng dẫu sao hắn cũng chỉ có một người, cũng không gây nổi sóng gió gì. Vì thế, hắn cũng chẳng có lý do làm chuyện mờ ám. Thế nên, lần này Tô Tín rất yên tâm mà bế quan.
Ngay lúc Tô Tín yên tâm bế quan, Dịch Kiếm Môn ở Kiếm Nam đạo phái xa ngược lại đang rất náo nhiệt. Bởi thế hệ đệ tử trẻ của bọn họ đã chuẩn bị hạ sơn ra xông pha giang hồ.
Lúc này, trên sân lớn ở Dịch Kiếm Môn có hơn sáu mươi tên đệ tử cả nam cả nữ đang đứng đó. Họ đều là thiếu niên, hầu như không quá hai mươi tuổi nhưng đều có thực lực Tiên Thiên cảnh giới.
Trong số những đệ tử này, Hinh nhi đã mười bảy, mười tám tuổi hết sức nổi bật. So với dáng vẻ đáng yêu lúc nàng còn nhỏ thì Hinh nhi lúc này trổ mã xinh đẹp tuyệt trần. Trên người có anh khí của kiếm giả, càng thêm động lòng người. Đã có mấy nam đệ tự của Dịch Kiếm Môn đang liếc trộm “tiểu sư thúc” này.
Không sai, Hinh nhi là người có bối phận lớn nhất trong số những đệ tử sắp xuống núi lịch luyện kia, mang cấp bậc sư thúc.
Nàng là do Mạnh Kinh Tiên tự tay thu nhận làm môn hạ đệ tử. Dù tuổi tác còn nhỏ nhưng so với bọn họ lại là lớn hơn.
Chỉ có điều, từ nhỏ Hinh nhi đã cùng tu luyện với bọn họ thế nên “Tiểu sư thúc” nàng thực chất là sư tỷ.
Sở Bất Phàm và Tạ Chỉ Yến cũng đứng trên sân lớn, nhìn đám đệ tử ở đó. Trong mắt hai người lộ vẻ vui mừng.
Hai mươi năm trước Dịch Kiếm Môn bị tổn thương nặng nề. Nếu không phải có Mạnh Kinh Tiên chống đỡ thì Dịch Kiếm Môn bọn họ có khi sẽ sụp đổ hoàn toàn mất.
Có điều, dù là như vậy bọn họ cũng mất nhiều đệ tử rồi. Việc này thiếu chút nữa khiến cho truyền thừa của Dịch Kiếm Môn đoạn tuyệt.
Năm xưa, lúc đồng lứa của Tạ Chỉ Yến ra ngoài xông xáo giang hồ chỉ có vẻn vẹn mười mấy người. Mặc dù cái này có liên quan đến sách lược tinh anh của Dịch Kiếm Môn nhưng số người ít ỏi như vậy thật hổ với địa vị của Dịch Kiếm Môn.
Chớp mắt đã mười năm qua. Mười năm này cũng đủ để một lớp đệ tử mới trưởng thành. Hiện tại, đệ tử đủ tư cách rời Dịch Kiếm Môn hạ sơn lịch luyện có đến hơn sáu mươi ngươi. Lại đợi thêm một đời nữa thì có hơn trăm người rồi. Như thế mới là tình huống bình thường ở Dịch Kiếm Môn.
Nhìn những đệ tử kia, Sở Bất Phàm ho khan một tiếng. Chúng đệ tử vốn đang xôn xao nhất thời yên tĩnh lại. Thi thoảng, ánh mắt nhìn về phía Sở Bất Phàm cũng mang theo một tia kính sợ.
Cách đây rất lâu, Sở Bất Phàm từng làm võ đạo giáo tập của bọn họ. Với cái tính cách nóng nảy đó của hắn mà đi làm giáo tập, ấn tượng để lại cho chúng đệ tử là gì thì cũng không cần nhiều lời. Chúng đệ tử ở đây trừ Hinh nhi thì không ai không sợ hắn.
Sở Bất Phàm trầm giọng nói: “Thế hệ trẻ của Dịch Kiếm Môn, các ngươi đều là hy vọng của chúng ta. Trong tông môn các ngươi có phá phách thế nào cũng không sao, đồng môn sẽ giúp các ngươi, sư trưởng sẽ bao dung cho các ngươi. Nhưng bước vào trong giang hồ các ngươi chỉ cần nhớ một câu nói là đủ.
Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò! Cái hiểm ác hơn cả giang hồ lúc nào cũng là là lòng người!
Có điều, nói thì nói như vậy nhưng một khi các ngươi bước chân vào trong giang hồ thì tức là đại diện cho mặt mũi của Dịch Kiếm Môn chúng ta.
Kiếm giả thà chịu thiệt chứ không cúi mình! Đệ tử Dịch Kiếm Môn ta không có phế vật, không có thứ hèn nhát! Biết chưa?”
“Biết!”
Đông đảo đệ tử ở đây nhất thời hô lớn. Mặc dù giọng nói hãy còn non nớt nhưng lại rất kiên định.
Sau khi Sở Bất Phàm nói xong, Tạ Chỉ Yến cũng bước ra, nhẹ giọng nói: “Cái gì nên nói Sở sư thúc cũng nói rồi. Đi ngao du giang hồ nhớ cẩn thận là được. Bây giờ hơn sáu mươi người các ngươi tạm thời chia thành sáu đội. Người dẫn đội sẽ do sư huynh hoặc sư tỷ có tu vi cao nhất đảm nhiệm.
Nếu như ai cảm thấy chắc chắn, có thể chọn cách hành động đơn độc. Có điều, tốt nhất các ngươi hãy tiếp xúc với giang hồ thực thụ đã rồi hãy chọn cách hành động đơn lẻ. Một người một ngựa xông pha giang hồ nghe thì không tệ nhưng phải có thực lực làm chỗ dựa.”
Cho đến giờ, đệ tử Dịch Kiếm Môn đào tạo không hề là hoa trong lồng kính.
Võ giả chưa trải qua rèn luyện, chém giết thì sao có thể trưởng thành? Thế nên, đệ tử Dịch Kiếm Môn đến Tiên Thiên cảnh giới đều phải xuất sơn, xông xáo giang hồ.
Hơn nữa, giống như Sở Bất Phàm, Tạ Chỉ Yến trước đây, đệ tử lớp bọn họ rời núi xông pha giang hồ lúc nào cũng chỉ là một người. Chỉ có điều hiện tại nhân số của Dịch Kiếm Môn ít ỏi, không chịu đựng nổi việc bị mất quá nhiều đệ tử. Vậy nên bây giờ bọn họ mới dùng cách an toàn hơn một chút là để cho những đệ tử này đi theo đội. Chờ sau khi mọi người đều biết rõ về giang hồ chân chính là thế nào, có chút sức lực thì sau đó mới hành động đơn độc được.
Lời nên nói cũng đã nói xong, Tả Chỉ Yến bấy giờ mới nói: “Được rồi, bây giờ các ngươi có thể xuống núi rồi.”
Nghe được câu này, chúng đệ tử Dịch Kiếm Môn nhất thời hoan hô một tiếng, mang theo bao hành lý chuẩn bị từ trước, hò reo chạy ra khỏi Dịch Kiếm Môn.