Chương 1549 Hinh nhi hạ sơn (2)
Thấy cảnh này, Tạ Chỉ Yến, Sở Bất Phàm đều lắc đầu một cái.
Bọn họ dĩ nhiên hiểu tâm tình của những người trẻ tuổi này. Phương thức đào tạo của Dịch Kiếm Môn vẫn luôn là đào tạo từ khi còn nhỏ. Thậm chí, có mấy người từ khi còn tấm bé ngay cả chữ cũng không biết đã được bắt đầu đào tạo.
Vì vậy cũng khiến cho chúng đệ tử Dịch Kiếm Môn vô cùng muốn đi ra ngoài thăm thú. Lúc trước, khi Sở Bất Phàm và Tạ Chỉ Yến cùng đi xông xáo giang hồ cũng giống như vậy. Có điều, sau này bọn họ chịu nhiều khổ ải, vấp ngã mấy lần trên giang hồ, giờ mới hiểu được đạo lý giang hồ hiểm ác.
Bây giờ, mấy đệ tử trẻ tuổi này mặc dù rất hưng phấn nhưng đoán chừng chẳng được bao lâu bọn họ sẽ không còn được hưng phấn như vậy nữa.
Sở Bất Phàm nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, lắc đầu một cái, xoay người nói với Tạ Chỉ Yến: “Đúng rồi Chỉ Yến, lần trước lúc ta ở Thịnh Kinh thành có đụng phải Tô Tín. Hắn nói ta khi nào Hinh nhi bắt đầu xông xáo giang hồ thì báo cho hắn một tiếng.
Giờ Hinh nhi đã lên đường rồi, ngươi mau phái người đến Tây Bắc đạo báo với hắn một tiếng đi.”
Tạ Chỉ Yến suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, hay là ta tự mình đi một chuyến. Gần đây ta cũng đã đến thế cổ chai rồi, muốn bế quan đánh vào Dung Thần thì hãy còn thiếu một chút. Vừa hay đi ra ngoài giải sầu một phen.”
Sở Bất Phàm gật đầu một cái, cười nói: “Như vậy cũng được. Có điều ngươi tuyệt đối đừng để bị Tô Tín đả kích. Hắn với ngươi đều là tuấn kiệt Nhân Bảng một thời. Thế mà giờ người ta đã là Dương Thần cảnh võ đạo tông sư. Trong số những võ giả đồng cấp trong Nhân bảng, hắn là người đứng đầu.
Ta nghe nói, lớp Nhân Bảng thế hệ này của hắn cũng chỉ có Lâm Trường Hà và Hà Nghỉ Tấn lên được đến Dung Thần, còn lại thì ngay cả Tiêu Hoàng cũng hơi kém.”
Tả Chỉ Yến cười xòa: “Ai cũng có duyên phận của mình. Ta tu luyện Thái Thượng Cửu Kiếp Kiếm. Vượt qua ba kiếp đến nay cũng mới tu luyện đến trình độ như bây giờ. Kiếp nạn mà Tô Tín trải qua còn nhiều hơn ta mới có thể có thực lực như bây giờ. Hâm mộ còn không hết nữa là.”
Sở Bất Phàm nói: “Ngươi có thể nghĩ được thế là tốt. Đúng rồi, lần này ngươi đến Tây Bắc đạo cũng vừa hay có thể xem xem có đệ tử nào có thiên tư xuất sắc hay không thì dẫn về đôi ba người. Một nhóm đệ tử xuất sư, chúng ta cũng chuẩn bị bồi dưỡng thêm một nhóm mới.”
“Sư thúc, ngươi đây là muốn đào góc tường của Tô Tín?” Sắc mặt của Tạ Chỉ Yến có hơi quái lạ.
Trên giang hồ ai cũng biết Tô Tín chiếm món hời lớn tại đại chiến ở Tây Bắc đạo. Quan trọng nhất chính là hắn còn trở thành cung phụng trưởng lão của Đại Tuyết Sơn. Giải quyết được vị Lục địa thần tiên Đạm Đài Diệt Minh, có thể nói hiện thời ở Tây Bắc đạo, trên căn bản Tô Tín không khác gì Tây Bắc Vương.
Dịch Kiếm Môn bọn họ muốn tìm đệ tử có thiên tư xuất sắc ở Tây Bắc đạo thì há chẳng khác gì đào góc tường Tô Tín hay sao?
Sở Bất Phàm cười to, nói: “Với tính cách của Tô Tín, ngươi cho rằng hắn sẽ có kiên nhẫn đào tạo đệ tử từ nhỏ hay sao? Hắn sẽ mời thẳng những võ giả đã có chút thành tựu võ công ở địa phương luôn ấy chứ.”
Tạ Chỉ Yến gật gật đầu, nói: “Được rồi sư thúc, ta sẽ chuẩn bị đi ngay. Sư môn giao cho ngươi chăm lo.”
Lúc này, những đệ tử Dịch Kiếm Môn mới vừa xuống núi kia đã bắt đầu vui vẻ chọn phương hướng làm mục tiêu cho mình lúc xông pha giang hồ.
Ở đây, Hinh nhi là người có bối phận lớn nhất, nàng cũng dẫn theo mười hai người chuẩn bị hạ sơn xông xáo.
Lúc này, trong nhóm có một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi dáng vẻ đáng yêu mở miệng hỏi: “Sư tỷ, lần này chúng ta đi đạo nào đây?”
Hinh nhi lắc đầu một cái: “Chuyện này ta cũng chưa nghĩ ra. Dù sao thì ra ngoài ngao du chỉ cần không ở Kiếm Nam đạo là được. Các ngươi muốn đi đâu?”
Hinh nhi mở lời hỏi một chút. Nhất thời, mười hai người tranh nhau mồm năm miệng mười lên tiếng.
Có người nói phải đi Giang Nam đạo, thăm thú Giang Nam rạng rỡ.
Còn có người nói phải đi Bắc Nguyên đạo, muốn xem thử đô thành Đại Chu trông thế nào.
Cũng có người nói phải đi Thanh Châu đạo ngắm biển.
Mười hai người ai cũng cho là mình đúng, bàn bạc cả nửa ngày cũng không cho ra được kết quả.
Hinh nhi xoa xoa đầu có hơi nhức. Ở trước mặt trưởng bối như Tô Tín và Sở Bất Phàm, nàng vẫn là một tiểu cô nương thích làm nũng. Thật ra so với những đệ tử ở trong Dịch Kiếm Môn tu luyện từ nhỏ, nàng coi như là người tương đối có chủ kiến và năng lực.
Vậy nên, trông thấy mọi người không thảo luận ra được kết quả gì, Hinh nhi bấy giờ liền nói: “Được rồi, chờ các ngươi thảo luận xong thì đoán chừng người khác đều rời Kiếm Nam đạo hết rồi.
Có điều, lần đầu tiên ra giang hồ, chúng ta cứ chọn một nơi an toàn đi. Đông Bình đạo thì sao?”
Trong bốn mươi chín đạo ở Đại Chu, thực lực ở Đông Bình đạo không mạnh cũng chẳng yếu. Vốn nơi này là tổng đà của Thiên hạ Thất Bang, Cái Bang. Có điều, sau khi bang chủ Cái Bang mất tích, Cái Bang cũng dần dần suy tàn. Vậy nên hiện tại thực lực của Đông Bình đạo cũng tương đối kém. Đây cũng là một đạo khá yên ổn. Dĩ nhiên, nếu bang chủ Cái Bang vẫn mãi không xuất hiện thì trong tương lai Đông Bình đạo có người làm chủ hay không thì cũng không chắc.
Uy danh của Hinh nhi trong đám đệ tử này rất cao. Nàng nhắc đến Đông Bình đạo, những đệ tử khác cũng gật đầu, tất cả đều đồng ý.