Chương 1552 Giang hồ hiểm ác
Lâm gia tam bảo của các ngươi cũng sớm bị ta lấy được rồi. Hơn nữa, bây giờ ta còn muốn lấy nhiều hơn. Đó chính là Lâm Mạn Dĩnh, Lâm cô nương!
Nghe nói Lâm cô nương vẫn còn là xử nữ? Vừa hay lão tổ đang nghiên cứu song tu thải bổ thuật. Lâm tiểu thư dung mạo mĩ miều, thực lực không tệ, vừa hợp.
Có điều ngươi yên tâm đi, chờ sau khi lão tổ thải bổ xong, bổn công tử cũng sẽ cố mà nhận ngươi vào nhà. Cũng vừa dịp nếm thử một chút mùi vị của mỹ nhân đệ nhất Lâm Dương phủ!”
Nghe lời này, sắc mặt của Lâm Duyên Đường và Lâm Mạn Dĩnh trắng bệch.
Bọn họ biết song tu là có ý gì. Nhưng còn thải bổ? Đó chính là biến mình thành công cụ mặc người khác chà đạp, chờ sau khi thải bổ xong thì cả người nàng cũng bị phế bỏ. Chuyện này quả thực là sống không bằng chết!
Có điều, vào lúc này, trong số những đệ tử Dịch Kiếm Môn có một tên nam đệ tử tức đến sắc mặt đỏ bừng, bước ra phẫn nộ quát: “Đồ vô sỉ, ngươi im miệng cho ta!”
Sau khi tên đệ tử Dịch Kiếm Môn quát lên câu này, Hinh nhi cùng những đệ tử Dịch Kiếm Môn khác thầm hô một tiếng không ổn.
Cũng không phải là đệ tử Dịch Kiếm Môn nào cũng lỗ mãng như hắn. Ít nhất, giáo dục trong Dịch Kiếm Môn cộng thêm với những chuyện mắt thấy tai nghe từ lần xông xáo giang hồ này đã khiến cho bọn họ trở nên lý trí hơn nhiều.
Chuyện trước mắt này, dù cho bọn họ có muốn cứu người thì cũng phải tỉnh táo mà nghĩ đối sách, chứ không phải gấp gáp nhảy ra ngay đầu sóng ngọn gió như thế.
Quả nhiên, tên nam đệ tử này vừa thốt lên xong, ánh mắt Giang công tử nhất thời bị đám người Hinh nhi thu hút.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười gằn: “Một đám oắt con lần đầu rời nhà, miệng còn hôi sữa mà dám xen vào việc của bổn công tử? Muốn tìm chết à?”
Tên võ giả Hóa Thần cảnh bên cạnh Giang công tử chau mày, lặng lẽ ghé vào tai hắn, nói: “Công tử, đám thiếu niên này lai lịch không đơn giản.
Thế lực tầm thường không đào tạo ra được nhiều võ giả trẻ chưa đến hai mươi đã bước vào Tiên Thiên như thế đâu. Chúng ta vẫn cứ cẩn thận thì hơn.”
Giang công tử không nghe lọt tai lời khuyến cáo của tên võ giả Hóa Thần cảnh kia. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Nơi này là Đông Bình đạo. Lão tổ bây giờ đang nghe giảng dưới trướng mấy vị thượng sư, thế lực kia dám làm càn?”
Tuy nhiên, vào lúc này, phụ tử hai người Lâm Duyên Đường và Lâm Mạn Dĩnh hai mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt tung ra một đống thuốc bột. Có điều, mục tiêu không phải đám người Giang công tử mà là nhóm Hinh nhi!
Bột thuốc này hóa ra là mê dược mạnh do cao thủ chế tạo, có thể xuyên qua được chân khí hộ thể. Những đệ tử Dịch Kiếm Môn kia cho dù có tu vi Tiên Thiên cảnh nhưng bất cẩn hít vào một hơi, nhất thời cả người xụi lơ. Căn bản không dùng được chút khí lực nào. Duy có Hinh nhi, Đường Đường và hai đệ tử Dịch Kiếm Môn khác vì ở cách khá xa nên may mắn tránh được.
“Giang công tử! Mấy thiếu nữ trong số những người này đều có thực lực không thua kém với tiểu nữ. Hơn nữa, họ đều là xử nữ. Các nàng coi như là lễ vật lão đây dâng cho Giang tiền bối. Gia sản Lâm gia tích trữ được đều chôn dưới gốc cây hòe tại tòa trạch viện thứ ba. Những thứ này cũng đưa cho Giang công tử tất. Kính xin Giang công tử buông tha cho hai phụ tử chúng ta một lần!”
Lâm Duyên Đường dứt lời, ngay lập tức một chưởng đánh vỡ vách tường sau lưng, dẫn theo Lâm Mạn Dĩnh xoay người trốn. Thậm chí, ngay cả ba tên võ giả luôn một mực bảo vệ bọn họ cũng không dẫn theo.
Đám người Hinh nhi đều bị cảnh này dọa cho sợ không nói thành lời.
Cho đến giờ phút này, bọn họ mới hiểu được những lời lúc trước mà Sở Bất Phàm nói khi còn ở Dịch Kiếm Môn.
Giang hồ hiểm ác nhưng không ác bằng lòng người!
Bọn họ không ưa hành động của Giang công tử, nên mới đứng ra nói lời trượng nghĩa giúp cho phụ tử hai người. Thế mà ai nào ngờ hai người kia lại ám toán nhóm người mình. Điểm này thậm chí đến Giang công tử cũng không ngờ.
“Công tử, có đuổi theo không?” Một tên võ giả Tiên Thiên lại gần hỏi.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Giang công tử tan đi, hắn cười cười nói: “Lão già này chắc là điên rồi. Chậc chậc, bổn công tử khá khen cho hắn!
Có điều lá gan hắn cũng quá nhỏ. Chạy cái gì chứ? Nói không chừng bổn công tử còn muốn trọng dụng hắn nữa.
Thôi bỏ đi, lão già này đưa cho bổn công tử nhiều lễ vật như vậy, tha cho hắn một lần!”
Vừa nói, ánh mắt Giang công tử lại đặt lên trên người mấy nữ đệ tử Dịch Kiếm Môn. Đặc biệt là Hinh nhi, vẻ dâm tà trong mắt hắn càng đậm hơn.
Trước kia, Lâm Mạn Dĩnh được người ta gọi là đệ nhất mỹ nhân Lâm Dương phủ. Có điều, vẻ đẹp của nàng ta thực chất có hơi diễm tục. Nữ nhân như vậy mặc dù mê người nhưng Giang công tử nhìn mà thấy ớn.
Mà mấy đệ tử Dịch Kiếm Môn trước mắt đây thanh thuần, trẻ trung, giống như hoa sen mới nở. Đặc biệt là Hinh nhi đứng chắn ở đầu. Dung mạo xinh đẹp, anh vũ của nàng càng khiến trong lòng Giang công tử ngứa ngáy.
Quan trọng nhất chính là đám đệ tử Dịch Kiếm Môn đông người. Tính cả Hinh nhi thì trong này đã có đến hơn năm nữ đệ tử rồi. Hơn nữa, ai cũng là Tiên Thiên cảnh. Tặng các nàng cho lão tổ nhất định sẽ có hiệu quả tốt hơn tặng duy nhất một Lâm Mạn Dĩnh cho lão tổ.