← Quay lại trang sách

Chương 1551 Xông xáo giang hồ (2)

Song, cách giáo dục đệ tử của Dịch Kiếm Môn coi như thành công. Mặc dù bọn họ được Dịch Kiếm Môn bảo vệ từ tấm bé nhưng những người này không hề bị bảo bọc mà sinh tật.

Theo sự chỉ huy của Hinh nhi, một đám đệ tử trẻ tuổi bắt đầu loay hoay dọn dẹp lại ngôi miếu đổ nát, sau đó nhóm lửa nấu nước, lấy lương khô ăn chống đói.

Chẳng qua, lúc bọn họ vừa ăn xong thì từ bên ngoài ngôi miếu đổ nát có năm tên võ giả chợt xông vào.

Dẫn đầu năm người này là một tên lão giả. Trông dáng dấp người này có mấy phần khí thế, thực lực ở đỉnh phong Thiên Thần Cung cảnh.

Còn một người là nữ nhân mặc y phục màu đỏ, tướng mạo xinh đẹp, quyến rũ, vóc người gợi cảm, mọi cử động đều mang phong tình. Người này cũng có tu vi Tiên Thiên Khí Hải cảnh.

Ba tên võ giả Tiên Thiên còn lại thì hệt như là hạ nhân bảo vệ xung quanh hai người kia.

Hình tượng của năm người này có chút chật vật, khí tức cũng loạn, hiển nhiên là vừa lặn lội đường xá xa xôi, hoặc vừa chạy nhanh xong.

Thấy bên trong ngôi miếu đổ nát có đến hơn mười võ giả trẻ tuổi cảnh giới Tiên Thiên, lão gia kia cũng sững sờ. Con ngươi lão giả nọ đảo một vòng, chắp tay một cái, nói với đám người Hinh nhi: “Chư vị thiếu hiệp, mấy người chúng ta cũng là người qua đường, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi ít lâu. Không biết chư vị thiếu hiệp có thể châm chước một chút hay không?”

Đường Đường đứng dậy, vỗ một cái vào lồng ngực nhỏ của mình, nói: “Chỗ này lớn như vậy, lão tiền bối cứ việc dùng.”

Lão gia kia chắp tay cười, nói một tiếng cảm ơn, dẫn theo người nữ nhân cùng ba tên hạ nhân đi đến một góc trong miếu, cũng lấy lương khô ra ăn. Có điều, trông dáng vẻ rất gấp gáp.

Hinh nhi nhíu mày một cái, nàng luôn cảm giác có gì đó không đúng.

Thân thể nàng là kiếm tâm trời sinh, không chỉ riêng việc tu luyện kiếm đạo vô cùng nhanh chóng. Hơn nữa, trời sinh cho nàng cảm ứng hết sức nhạy bén. Ngay lúc lão giả này bước vào trong ngôi miếu đổ nát kia, nàng luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.

Tuy nhiên, Đường Đường đã đồng ý với họ rồi, Hinh nhi cũng không thể đuổi họ ra ngoài. Có điều, nàng vẫn lo lắng, nói các đệ tử khác buổi tối đừng đi ngủ hết. Mọi người thay phiên nhau gác đêm.

Lúc mọi người ở ngôi miếu hoang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên ngoài ngôi miếu bỗng nhiên vang lên tiếng cười to rất khoa trương: “Lâm Duyên Đường, ngươi có bản lĩnh chạy nữa đi? Lão già nhà ngươi, đã nể mặt cho mà không biết xấu hổ. Bổn công tử coi trọng Lâm gia tam bảo các ngươi, đồng ý bỏ số tiền lớn để giao dịch mà các ngươi không muốn. Được lắm, bây giờ đến một xu cũng không có nữa đâu!”

Theo giọng cười khoa trương này vọng đến, một tên mang vẻ mặt âm ngoan, mặc hoa phục, tay cầm quạt xếp bạch ngọc, khoảng chừng hai mươi tuổi, bước vào trong.

Hắn có thực lực Tiên Thiên Thần Cung cảnh, theo lý mà nói, tuổi tác như thế mà có thực lực Thần Cung cảnh thì có thể đứng hàng Nhân Bảng. Tuy nhiên, khí tức trên người hắn rất hư nhược, căn cơ bất ổn. Thực lực Thân Cung cảnh của hắn e cũng không phải là đoan chính mà có được.

Hơn nữa, sau khi hắn bước chân vào cửa, sau lưng hắn lại có một tên võ giả Hóa Thần cảnh cùng hơn hai mươi tên võ giả Tiên Thiên cảnh. Họ ngay lập tức bao vây lấy ngôi miếu đổ nát này!

Những võ giả Tiên Thiên này không phải dạng đèn trước gió như người trẻ tuổi kia. Khí tức trên người bọn họ lẫm liệt. Hiển nhiên là người từng kinh qua bách chiến.

Đến lúc những người này tràn vào trong ngôi miếu đổ nát, sắc mặt lão giả Lâm Duyên Đường kia nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

Đám người Hinh nhi không kịp phản ứng. Dẫu sao đây cũng là lần đầu bọn họ đụng phải chuyện thế này nên không biết làm gì mới đúng.

Công tử trẻ tuổi kia cười lạnh, nói: “Lâm Duyên Đường, ngươi cũng không nên trách ta lòng dạ ác độc. Lâm gia tam bảo Kim Vũ Kiếm, Ngân Vũ Y, Bạch Vũ Phiến của các ngươi quả thực trân quý. Bổn công tử cũng tính đưa chúng làm lễ vật mừng thọ cho lão tổ tông. Ta cũng có muốn lấy không đâu? Thỏa mãn cho Lâm gia các ngươi mười năm dùng tài nguyên tu luyện cộng thêm để cho Lâm gia các ngươi một nhà độc đại ở Lâm Dương phủ. Những thứ này còn chưa đủ à?

Lão già nhà ngươi đòi hỏi quá đáng thì cũng đừng trách bổn công tử không nói phép tắc!”

Lâm Duyên Đường chắp tay một cái, sắc mặt nhún nhường, nói: “Giang công tử, không phải lão già đây đòi hỏi nhiều mà là ba món đồ đó là tổ tiên truyền lại. Dù cho ngài có đưa ra mức giá cao hơn ta cũng không dám bán!

Có điều, bây giờ lão đây cũng đã nhìn ra, đồ tổ tiên truyền lại dù có quý đến đâu thì cũng là giả cả. Ba món đồ đó đều chôn phía dưới tổ trạch Lâm gia ta. Ta nguyện ý hiến tặng cho Giang công tử ngươi, không lấy một đồng!”

Sắc mặt Lâm Duyên Đường khổ sở vô cùng. Sớm biết như vậy hắn đã đồng ý cho xong. Nhưng hắn không ngờ người của Giang gia lại bá đạo đến vậy. Ép mua không được thì ngang nhiên cướp Giang gia dầu gì cũng là võ lâm chính đạo, chẳng lẽ cứ để mặc cho đệ tử làm loạn như vậy?

Giang công tử kia nhìn nữ tử mặc y phục màu đỏ đường cong gợi cảm, thân thể mềm mại trong nháy mắt lộ vẻ dâm tà, nói: “Bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi hay sao? Chậm rồi!